Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lữ Hành Giả Khải Huyền

Chương 43: Chuyện Mặt Nạ




Chương 43: Chuyện Mặt Nạ

Chương 43: Mặt Nạ

Vách núi to lớn tọa lạc cách Thiên Hành Sơn không quá xa, ở ngay chân núi có một hang động sâu hun hút. Ngay phía trước hang là rải rác xương trắng của động vật còn rất mới, nơi mùi khắm khú của mục rữa tỏa ra.

"Toàn bộ các ngươi là một đám vô dụng không hơn không kém."

Tiếng hét giận giữ vang vọng từ trong ra.

Không sai! Đây chính hang ổ mà Thanh Sơn trú ngụ. Giờ phút này sắc mặt hắn tái nhợt, nào còn có vẻ giả thanh cao thường ngày.

"Cho toàn bộ bọn chúng lui về trấn giữ nơi này."

Thanh Sơn xoa xoa hai huyệt thái dương, căm tức nói ra.

Mấy tên thuộc hạ Ngoại Cương cảnh của hắn chỉ dạ vâng mấy tiếng rồi biến mất, cũng không dám nói thêm gì.

"Chó má!"

Thanh Sơn đập nát một cái đầu lâu của loài sói đặt ngay bên cạnh. Hắn hối hận! Hối hận đã tới nơi này.

Bản thân hắn coi như đã hiểu: nhiệm vụ thất bại! Chuyện thu lại lực lượng về đây chỉ để dành cho cuộc đột kích chạy trốn mà thôi!

Lão già đó nhìn chằm chằm hắn, không có đám thuộc hạ xung quanh thì rất có thể hắn sẽ bỏ mạng lại đây.

Mặc niệm mấy tiếng thô tục trong lòng, ánh mắt Thanh Sơn lóe lên vẻ căm hận. Nhưng hắn cũng chẳng làm gì thêm được, sự căm hận cơ bản vứt không.

----

Vài giờ sau...

Cách vài cây số theo hướng cửa động của Thanh Sơn về phía tây bắc, nơi con thượng nguồn của sông đi qua Thổ Du thôn.

Mặt sông sáng loáng như gương phản chiếu bầu trời xanh biếc, không biết nó kéo dài đến tận nơi bình nguyên nào nữa.

Hai thân ảnh một đen một trắng đang đứng sát mép sông cọ rửa tay chân.

Người mang y phục đen dáng vẻ đường hoàng chững chạc, nét mặt có phần hơi lạnh lùng, trên hai tay sượt qua vài v·ết t·hương nhỏ đến không đáng chú ý.

Người còn lại một thân bạch y bị nhuộm đỏ hai bên chân, trước ngực cũng có vài v·ết m·áu. Ngược lại với "thảm trạng" của y phục thì trên mặt người đó lại có nét cười.

Y cười rất tự nhiên, nếu lỡ có người không biết đi ngang qua sẽ tưởng có t·ên s·át n·hân tâm thần biến thái gì đó không chừng.

Phía xa bên cạnh cũng có nhóm mấy người đang nghỉ ngơi ăn uống, thi thoảng nói vài câu với nhau.

"Năng suất g·iết địch của chúng ta chắc chắn là đứng đầu các nhóm nha."

Người áo trắng khum hai tay lại bốc một vốc nước đổ lên đầu xong nói, rồi lại quay sang người bên cạnh hỏi:

"Ngươi đoán xem phải không Minh Nhất!"

Minh Nhất đang cọ rửa mặt nạ dính máu, qua loa nói:

"Chắc thế!"

Xào xạc!

Một trận gió nhẹ thổi qua gợi lên trên mặt nước những tia sóng lăn tăn, Minh Nhất nhìn kỹ mặt nạ trong tay.



Rời khỏi Vẫn Tinh Môn gần hai tháng, vẫn chưa khám phá ra thứ này có công năng đặc dị gì. Minh Nhất cũng không nghĩ nhiều, có thể nó thực sự chỉ là mặt nạ kim loại bình thường.

Đã vậy thôi biến nó thành vật biểu tượng vậy. Dù sao thì một tấm mặt nạ không đủ để che giấu thân phận hắn.

Gương mặt này của Minh Nhất sẽ chỉ để tiếp xúc lúc bình thường. Còn lúc đeo mặt nạ lên, là lúc hắn ra tay sát lục!

Chiến đấu chưa bao giờ điều mà Minh Nhất hướng tới! Chiến đấu chỉ là công cụ giúp hắn đạt được mục đích. Mọi mục đích đều hướng tới việc trở nên mạnh hơn. Mạnh hơn để đủ sức tìm kiếm những câu trả lời.

Còn nghệ thuật chiến đấu? Sự sung sướng trên chiến trường? Dẹp mẹ đi! Đối Minh Nhất đây hoàn toàn là thứ vô nghĩa gì đâu không.

Chẳng phải cuộc đời thế sao? Như bao người vì mục đích của họ thậm chí còn tự lựa chọn mang lên mình cả một vỏ bọc giả tạo thay vì chỉ một tấm mặt nạ.

Minh Nhất không quan tâm liệu tương lai hắn có đủ sức làm người ta nhớ tới không. Nhưng nếu ai đó nhớ tới hắn chỉ vì những cuộc chiến thôi, thì hãy là một Minh Nhất đeo mặt nạ!

----

"Ta nói này, lần sau đổi một bộ y phục màu khác đi." Minh Nhất cất đi mặt nạ, nhẹ nhàng nói.

"Trông nhức mắt lắm à? Được rồi ta đổi." Tần Nghiễm Vương gật đầu.

Còn biết trông nhức mắt?

Minh Nhất cạ cạ hai hàm răng, ai đời đi chém g·iết lại diện nguyên bộ đồ màu trắng tinh. Máu dính lên trên nhìn rất khó tả thành lời.

Thật ra cũng không có vấn đề gì lớn lắm, chỉ là Minh Nhất n·hạy c·ảm thôi.

Đã bốn ngày trôi qua, nhóm tám người Minh Nhất trải qua mười mấy lần phục kích Quỷ tộc.

Quá trình rất đơn giản gồm phát hiện mục tiêu, tùy trường hợp mà đuổi g·iết hay phục kích. Bọn họ chỉ nhắm vào mấy tên Quỷ tộc Nội Cương cảnh đi lẻ hoặc nhóm có từ mười đến mười hai tên đổ xuống.

Tất cả mọi người không có ai là ăn chay, đánh đều rất hăng. Có thêm hai người Minh Nhất và Tần Nhiễm Vương, năng suất của tổ đội này đúng là có phần vượt trội.

Không phải ai cũng có thể nhẹ nhõm vượt cấp khiêu chiến.

Bản thân Minh Nhất cũng thu hoạch coi như tàm tạm. Ít nhất bĩ kỹ Tuyệt Thích đã được hắn luyện rất thành thục, đạt tới trình độ đầu nghĩ tay làm ngay tắp lự! Gần như không có điểm khựng!

Đừng nên xem nhẹ điểm này, việc này có ý nghĩa là hệ thống phản xạ thần kinh của Minh Nhất đã được nâng lên một phần!

Trước đó cũng không thoải mái như vậy, một phần chắc là do Minh Nhất đã đột phá Nội Cương cảnh, phần còn lại có lẽ do mấy ngày nay không ngừng chiến đấu.

"Quả thật, chiến đấu là một trong những cách nhanh nhất để mạnh lên."

Bỗng nhiên Minh Nhất hướng sự chú ý về phía sáu người người đang ngồi.

"Có người tới!"

Minh Nhất đứng lên đi tới, Tần Nghiễm Vương cũng đi theo.

Cách đó mấy chục mét thình lình có một nam tử trung niên đang chạy tới, là người bên Thổ Du thôn.

Mười mấy giây sau thì gặp nhau, người đó nói:

"May quá! Gặp các ngươi ở đây."

"Có chuyện gì gấp gáp như vậy?"

Tần Nghiễm Vương lo lắng hỏi lại.



Không lẽ đội của người này bị phục kích ngược? Đi gần sông có ngày ướt giày, chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra!

"Bọn Quỷ tộc tập trung hết một chỗ rồi! Tinh Lão ra lệnh cho mọi người tập trung lại."

Người tới nghiêm nghị nói.

Minh Nhất và Tần Nghiễm Vương nhìn nhau. Đoạn cao trào chuẩn bị vang lên khúc cao nhất rồi ư?

"Vị này, ngươi dẫn đường thôi."

Minh Nhất mỉm cười vươn tay ra nói với người nọ.

"Ừm! Theo ta!"

Cả đám lại cấp tốc lên đường.

Tới nơi đã đứng sẵn mười mấy người, Tinh Lão đứng trước mọi người nhẹ giọng phân phó gì đó với hai người bên cạnh.

Tần Nghiễm Vương lon ton chạy tới bên cạnh Tinh Lão liến thoắng một đống thứ, Minh Nhất thì đứng vào hàng ngũ những người ở dưới.

Quá một tiếng sau cũng đến tập hợp đầy đủ. Kiểm tra một phen, may mắn chưa c·hết mất người nào. Tiếng tranh luận sôi nổi không ngớt.

Trúc Thừa Diệt được phân phó tiến lên đứng trước Tinh Lão, hắn nhìn mọi người xung quanh rồi dõng dạc hô lớn:

"Các vị! Trật tự!"

Tiếng nói chuyện ngưng lại, Trúc Thừa Diệt gật đầu tiếp tục nói:

"Như mọi người biết rồi đấy, đám Quỷ tộc kia đã tập trung lại chỗ cửa hang tên đầu sỏ phía đằng kia. Ngay sau khi cuộc nói chuyện này kết thúc sẽ do Tinh Lão dẫn đầu, chúng ta thay nhau chùy bọn chúng. Nhớ kĩ! Đánh nhanh rút nhanh!"

Vẫn là cái trò q·uấy r·ối nha, dùng rất tốt. Bọn Quỷ tộc đợt này đá trúng thiết bản, mấy người ở đây không đánh chúng ị ra quần mới lạ.

Lặng im để một lát mọi người tiêu hóa, Trúc Thừa Diệt nói tiếp:

"Có ai có ý kiến gì không?"

Mọi người im lặng coi như không có. Trúc Thừa Diệt mỉm cười:

"Tốt! Ai muốn tham gia lượt đầu tiên?"

Tất cả đều giơ tay lên.

Minh Nhất thầm khinh bỉ trong lòng. Ta chơi con gái các ngươi, sao đoàn kết thế mà không làm vậy ngay từ đầu đi?

Nhưng ngược lại như này cũng được, việc của hắn ở đây sắp xong rồi.

Trúc Thừa Diệt tùy tiện chỉ ra mấy người, Minh Nhất mặc kệ không được gọi cũng đứng ra.

"Nhìn ta làm gì?" Hắn nhướng mày nhìn Trúc Thừa Diệt.

"Vừa rồi ta không chỉ ngươi."

Trúc Thừa Diệt khó hiểu nói.

"Tối ta đi ngủ, bây giờ đi vận động để tối ngủ ngon là hợp lý."

Minh Nhất ngứa da nói.



"Ngươi được lắm."

Lại còn đi ngủ nữa? Trúc Thừa Diệt vốn từng là bách phu trưởng, tất nhiên không thể nào ưa nổi mấy kẻ thích phá kỷ luật.

Hắn có tức không? Tức! Có làm gì được Minh Nhất không? Không!

Tinh Lão nói với Tần Nghiễm Vương:

"Ngươi cũng đi! Lát nữa đứng cạnh Minh Nhất chút."

Tần Nghiễm Vương rất vui vẻ đồng ý. Hắn cũng nhận ra ở cạnh Minh Nhất mới là an toàn nhất.

Nói câu hơi xúi quẩy chứ... có khi lần này c·hết sạch cả địch lẫn ta, duy có Minh Nhất chắc chắn c·hết không được.

----

"Lũ quỷ, chịu c·hết."

"Đi c·hết đi!"

"Aaaaaaa!"

"..."

Một đám quỷ phía trước nhất đang canh giữ bỗng nghe thấy mấy tiếng hét lớn.

"Không xong! Có địch nhân!"

Một tên trong số chúng quay người hét lớn, vừa nói xong liền bị Tinh Lão một quyền bạo đầu.

Đợt tiến công đầu tiên rất thuận lợi, mọi người lao ập lên một trận quyền cước chặt chém đâm các kiểu.

Đợi đám quỷ xung quanh phản ứng lại đ·ã c·hết hơn hai mươi tên, đa số là Tinh Lão ra tay. Rồi tất cả nhanh chóng rút lui về dưới sự bảo hộ của Tinh Lão.

Tiếp đó cứ hai tiếng lại đổi người tiến ra làm thêm một lượt. Tính đến nửa đêm đã được bốn lượt. Vài người b·ị t·hương nhẹ, này không thể tránh khỏi.

Đổi lại phía bên kia dù sau lần đầu tiên b·ị đ·ánh đã cảnh giác rất nhiều nhưng cũng c·hết mấy chục tên.

Cộng thêm mấy ngày qua phục kích nữa thì giờ số lượng bọn chúng giỏi lắm bằng một phần ba lúc đầu.

----

Giữa hang động nơi Thanh Sơn ở, một đám quỷ tộc tụ tập hết lại với nhau.

"Đại nhân! Cứ như vậy không xong."

Một tên quỷ tộc Ngoại Cương cảnh sắc mặt khó coi nói.

"Ngươi nói ta phải làm sao?"

Thanh Sơn hỏi, tới nước này hắn đã chấp nhận bản thân thua rồi nên ngược lại tỏ ra rất bình tĩnh.

"Xin ngài hãy ra lệnh lui trở về!"

Vừa nói tên kia cũng quỳ xuống.

"Chúng ta rất lo lắng cho an nguy của ngài, xin ngài hãy suy nghĩ cho bản thân!"

Phải nói là tên này rất khôn khéo, s·ợ c·hết cũng có thể uyển chuyển di dời thành ngu trung.

"Được rồi! Chuẩn bị theo ta trở về."

Thanh Sơn thở ra một hơi, mấy kẻ xung quanh cũng lộ ra vui mừng.