Chương 42: Lạ Mà Quen
Bầu trời vừa còn trong xanh bỗng kéo đầy mây xám đen tới, từng tia nước nhỏ hơn sợi tăm táp xuống.
Minh Nhất đứng dưới cơn mưa nhỏ, trong đầu suy nghĩ tưng bừng.
Thế giới này không chia mùa rõ rệt, thời tiết cứ xoay vòng vòng bất tuân quy tắc. Có nơi tiết xuân sẽ kéo dài vài tháng hoặc vài năm, có năm lại không thấy mùa xuân.
"Ở vùng này có lẽ là chớm vào thu đi? Thật dễ chịu."
Nơi xa xăm hướng hai người Tinh Lão truyền đến vài tiếng rên rỉ nghe rợn cả người. Xem ra tên quỷ tộc kia vẫn rất không thành thật.
Cái c·hết đã là điều xa xỉ, cớ sao không ngoan ngoãn để chẳng phải chịu nỗi đau thể xác?
Minh Nhất thật chẳng hiểu nổi, đây chắc là sâu bọ còn muốn sống tạm mà người ta nói đi?
Nước đi này của Thanh Sơn không chỉ tự tay "hiến tế" đi hai thuộc hạ của hắn mà khả năng cao sẽ thay đổi luôn cả kế hoạch ban đầu.
Chỉ cần biết nơi hắn ẩn núp thì chuyện lần này coi như hoàn thành bảy phần.
Cũng không thể trách hắn, Minh Nhất bỗng dưng hóa thân thành một yếu tố đột biến là điều khó mà có ai tưởng tượng ra nổi.
Bản thân Thanh Sơn chắc còn chẳng rõ ràng Minh Nhất là ai chứ nói gì đoán được tới chuyện hắn mới là kẻ mang tới uy h·iếp lớn nhất.
Trước sức mạnh tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều hóa dư thừa! Dù cái "sức mạnh tuyệt đối" này chỉ là Minh Nhất mượn ra tới nhưng mà cũng là đủ rồi.
----
"Đừng đừng! Giết ta! Xin ngươi....!"
Tiếng rú thảm vang lên thật lớn. Giờ phút này Lữ Đồng cảm giác không còn bộ phận nào trên người hắn có xúc cảm bình thường được.
Hàng trăm cây kim tạo bởi linh khí được phóng xuất, thay nhau cắm lên thân thể máu thịt.
Cứ như có cả trăm ngàn con kiến lửa đang cắn làm Lữ Đồng đau ngứa không hề nhẹ. Mà đấy mới chỉ là ngoài da, bên trong xương cốt hay nội tạng của hắn phần lớn đều đang xuất huyết trong. Tinh Lão ra tay rất ác.
Tính mạng của Lữ Đồng đã bắt đầu tựa như đồng hồ cát lật ngược, theo từng hạt cát chảy xuống mà trôi đi. Thời gian chỉ còn tính bằng vài giờ.
Đáng sợ nhất là phía đầu hắn đứng lấy một bóng hình hư ảo. Là chiến hồn của Tinh Lão.
Nó hiển hiện dưới bóng dáng nhân tộc, hai tay đang xuyên vào trong đầu Lữ Đồng. Đây chính là cưỡng ép muốn tiếp xúc với phần linh hồn trong hắn rồi thông qua cảm giác mà xác nhận thực giả điều cần biết.
Thứ này rất nguyên thủy, man rợ và tàn nhẫn, nó mang theo một cơn đau không tài nào đong đếm cho kẻ bị t·ra t·ấn.
Nghĩ mà xem, ngoài cơn đau vật lý ra thì tâm trí bắt đầu mơ hồ trong giằng xéo. Cuối cùng mê thất bản tâm, chẳng biết rõ tự thân bắt đầu cuộc đời như thế nào, cái gì cũng không biết lẫn hiểu thấu.
Mười người bị t·ra t·ấn kiểu này thì bốn người trở nên điên dại. Sáu người còn lại đi đâu? Không chịu nổi áp lực mà c·hết trong quá trình "tận hưởng" rồi.
"Nói đi! Tên kia ở đâu?"
Tinh Lão nghiêm mặt, đã là lần thứ bảy hắn hỏi câu tương tự như vừa rồi.
Sức chịu đựng của tên này cũng xếp vào hàng tru·ng t·hượng đấy chứ. Nên biết là Quỷ Tộc rất dễ phản bội!
"Ta nói! Ở...."
Lữ Đồng thều thào chỉ ra một địa điểm.
"Lần này... l-à th... thật rồi! Làm ơn g·iết ta đi!"
Tinh Lão gật đầu, chiến hồn của hắn cảm giác được đối phương đã buông xuôi. Là vẻ buông xuôi thực sự!
"Nếu có kiếp sau! Mong ngươi không còn là quỷ tộc."
Nói rồi Tinh Lão điều khiển chiến hồn phá hủy hoàn toàn tâm thức Lữ Đồng, tay thì tung một đấm vào giữa ngực đối phương.
Một thân tu vi Ngoại Cương đỉnh phong tiêu thất trở về với cát bụi.
Lữ Đồng c·hết ngay sau đó vài giây, chấm dứt cơn đau thể xác dày vò.
Không quan trọng trước khi bị tha hóa hắn đã từng thế nào, cũng như sau đó dưới tư cách là một quỷ tộc hắn đã làm thứ gì, câu chuyện của hắn tới đây chấm dứt!
Vứt cái xác qua một bên tùy ý tương lai nó có thể thú hoang gặm nhấm, Tinh Lão xoay người trở lại.
Lần này ngoài hỏi ra nơi tên cầm đầu ẩn núp còn nhiều thêm ra thông tin lực lượng bọn chúng.
Không nói cái khác, chỉ tính riêng số lượng đã gần gấp đôi bên Thổ Du thôn. Nếu cứ theo kế hoạch ban đầu thì có thắng cũng là thắng thảm.
Đã nói động nhiều hơn tĩnh, bây giờ bọn họ cần nắm chắc tiên cơ ra đòn phủ đầu rồi theo đó kết thúc màn q·uấy r·ối xảy ra suốt hơn một tháng qua này!
Quay trở lại, Tinh Lão chỉ phân phó mấy câu ý bảo hai người Minh Nhất tạm bợ ngoài thiên nhiên chốc lát. Bản thân hắn thì quay lại Thổ Du thôn chuẩn bị kế hoạch tác chiến.
Trước khi vội vàng rời đi bỏ lại một câu nói chậm nhất ngày mai sẽ có người hội nhóm cùng hai người họ.
----
Minh Nhất cùng Tần Nghiễm vương lang thang cách chỗ cũ không quá xa. Có người n·hạy c·ảm như Minh Nhất ở, chuyện bất trắc là không thể nào xảy ra.
Hiện tại Tần Nghiễm Vương đang ngồi nướng thịt con heo rừng mới bắt được, tay nghề rất điêu luyện thành thục. Xem ra hắn thường xuyên làm việc này.
Khẽ cắn lấy miếng thịt nướng thơm phức rồi xé một bên đùi đưa cho Minh Nhất, Tần Nghiễm Vương nhỏ giọng hỏi:
"Tiếp tới ngươi tham chiến không?"
"Tất nhiên có."
Đỡ lấy cái đùi heo đối phương đưa cho, Minh Nhất gật đầu. Bảo đi chặt chém quỷ tộc mà tới giờ chưa được, có cơ hội tham gia sao lại từ chối đây?
Tần Nghiễm Vương một bên suy tư nói:
"Cũng không biết bọn họ tính làm sao."
Nghe thấy vậy Minh Nhất mỉm cười:
"Lấy đạo của người trả cho người thôi."
"Đừng nói ngươi biết nhé?"
Tần Nghiễm Vương kinh ngạc há hốc mồm mặc kệ nước miếng theo khóe miệng chảy ra, cảm giác trí tuệ của bản thân có phần không đủ dùng.
"Không biết! Nhưng đoán được."
Mục đích chính của họ vẫn là đuổi đám Quỷ tộc này đi chứ không phải đi liều sống c·hết.
Đã lúc trước bị khủng bố tinh thần không nhẹ rồi, bây giờ trả lại là xong! Minh Nhất đoán bọn họ sẽ chia từng nhóm nhỏ phục kích gần chỗ tên Thanh Sơn kia, kẻ địch kéo ra thì liền rút lui. Sau đó cứ vậy mà tiếp diễn.
Thanh Sơn thì sao? Tới lúc đó hắn sẽ thành chim sợ cành cong. Ló cái đầu ra liền muốn thấy Tinh Lão thấp thoáng bên cạnh. Đánh tới đánh lui, cuối cùng cũng chỉ có thể chạy!
Nghĩ tới đây Minh Nhất bỗng buột miệng một câu đùa:
"Chiến tranh du kích, đệ nhất thức: Bụi Cây Biết Nói!"
Nói xong liền cười lên ha hả, chiến thuật tuy lạ mà lại quen với hắn.
"Hửm? Cái gì biết nói?"
Minh Nhấy nói nhanh quá làm Tần Nghiễm Vương nghe không rõ nên hỏi lại.
"Không có gì, hồi sau ngươi sẽ rõ."
Minh Nhất lắc đầu.
----
Phía Thổ Du thôn, trong nhà của Khương Lục Dương không khí đã bớt đi phần nào căng thẳng thêm ra chút đắc ý vui mừng. Tất nhiên là vui! Tinh lão mang về cho bọn họ một kinh hỉ.
Nhưng cũng chỉ thoáng qua vậy thôi, bọn họ còn chưa có thắng. Lập tức một kế hoạch khác được đưa ra, lần này không cần tới Minh Nhất hiến kế gì cả.
Suy đoán của Minh Nhất không phải không có cơ sở. Đa số thôn dân bọn họ dù gì cũng từng là quân nhân, dăm ba cách tác chiến đặc thù coi như không dùng qua bao giờ cũng sẽ nhận biết a!
Hơn nữa chém g·iết họ cũng chưa từng sợ qua ai, cả một thân sát khí đấy không phải để trưng!
Bọn họ chia đều ra thành từng nhóm có từ năm đến bảy người, chỉ để lại ba vị Ngoại Cương cảnh trấn giữ tại Thổ Du thôn.
Trúc Thừa Diệt với tư cách là người mạnh thứ hai tại nơi này liền nhận chức phó chỉ huy, tự thân dẫn đội có những thành phần tinh anh nhất đi đầu.
----
Gần tối trời bỗng không mưa phùn nữa, ngược lại còn tán đi mây đen để lộ thiên không xanh thẫm cùng minh nguyệt soi rọi. Minh Nhất tấm tắc kêu lạ, cái thời tiết này cũng quá bất thường đi...
Nhưng bất thường là chuyện của bất thường, trăng thanh gió mát dù sao cũng dễ chịu hơn mưa rơi lất phất là cái chắc.
Đến quá nửa đêm liền có một nhóm sáu người Thổ Du thôn tìm tới chỗ hai người đang nghỉ ngơi. Toàn là Nội Cương cảnh.
Hai bên cũng không giao lưu quá nhiều, nói vài câu hỏi thăm liền nhẹ nhàng di chuyển tới bên hướng Thanh Sơn trú ngụ.
Mấy người mới tới đều mang ánh mắt hiếu kỳ nhìn Minh Nhất.
Nguyên do là lúc rời thôn Tinh Lão không rõ lý do mà dặn dò tất cả mọi người phải khách sáo với Minh Nhất, không cần quá đâu nhưng tuyệt đối không được thất lễ!
Tóm lại là đừng làm cái trò gì làm Minh Nhất nóng mắt. Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhưng cũng không hỏi. Trong lòng họ Tinh Lão làm thế là có đạo lý của hắn, nghe theo là được.
Liệu sẽ có người nhảy ra gây sự hay dạng khinh thường Minh Nhất này kia? Sẽ không!
Thổ Du thôn rất đoàn kết nhưng trên đời kỳ hoa nào chẳng có, người có hành vi vô não như vậy trước đó ắt hẳn là tồn tại.
Nhưng loại này chắc chắn không thích hòa nhập cộng đồng, cộng đồng cũng sẽ không thích hắn. Sau khi thích nghi không được sẽ rời bỏ đi tìm "bên đỗ mới".
Hoặc cũng có thể là c·hết rồi! C·hết vì cái thái độ lồi lõm thích gây sự. Còn lại sẽ chỉ là những người "bình thường".
Bình thường ở đây là chỉ người có tam quan rõ ràng và không mắc cái chứng bệnh nào đó liên quan đến tâm lý, chỉ vậy.
Gạt chuyện "kỳ hoa" kia ra một bên, sáu người nhìn tới nhìn lui Minh Nhất một hồi cũng chẳng nhận ra có điều gì kỳ lạ.
Cũng không thấy thuộc hạng ba đầu sáu tay mười hai lỗ mũi gì. Chỉ là... ừm! Người này mẹ nó nhìn kỹ thật là soái!
Nếu Minh Nhất nghe được lời này thì ắt hắn sẽ không biết nên vui hay nên buồn. Có thể là vui buồn lẫn lộn?