Chương 41: Khung Hình Đứng Yên
"Bọn chúng tới!"
Minh Nhất đang nửa nằm nửa ngồi bỗng mở mắt tới.
"Sao ngươi nhận ra?"
Tinh Lão ngạc nhiên nhìn Minh Nhất, hắn cũng phát hiện ra có kẻ tới. Nhưng nên nhớ là lão cao hơn Minh Nhất tới hai cảnh giới! Vòng cảm giác lớn hơn là tất nhiên.
"Ta đặt bẫy, có tiếng truyền về."
Minh Nhất nhìn chăm chăm vào một hướng rồi lên tiếng lấp liếm.
Làm gì có bẫy rập nào! Phía đằng kia linh khí nhuộm tím một màu quỷ dị. Thật phô trương! Từ khi nào quỷ tộc lại được tự nhiên như thế nhỉ?
Tinh Lão gật đầu, hắn già rồi! Tai mắt không tốt như người trẻ tuổi là thường. Hoặc là tên thợ săn trẻ này n·hạy c·ảm quá mức. Cũng tốt! Dẫu sao đều là q·uân đ·ội bạn.
Hai vị khách không mời đứng tít đằng xa, chúng cũng biết mình đã bại lộ. Hơn bảy trăm mét, khoảng cách này là đủ để chúng phản ứng trước Tinh Lão.
"Ta thấy bị xúc phạm."
Tần Nghiễm Vương khàn khàn nói. Hắn vừa bị hai người nói chuyện đánh thức tới, thoáng nghe qua liền hiểu.
A! Quỷ Tộc! Lẽ ra chúng cứ nên chui rúc trong xó xỉnh nào đấy đợi bị trảm sát. Bây giờ lại chui ra giám thị bọn họ như này là sao? Thế đạo này loạn cả rồi!
"Bình tĩnh nào." Tinh Lão xoa đầu người đệ tử.
Hắn hiểu được, căn bản Tần Nghiễm Vương cũng đang mới độ tuổi thanh niên, đầu có chút huyết khí cũng bình thường.
"Nhưng đúng là chúng quá kiêu căng." Minh Nhất híp híp mắt.
"Ngươi có cao kiến gì?" Tinh Lão mỉm cười hỏi.
"Ngài có bao nhiêu phần trăm tự tin đ·ánh c·hết một tên?"
Tinh Lão nghe thấy câu hỏi này liền cau mày. Lẽ nào tên này muốn tất tay?
"Ở khoảnh cách này, nếu chỉ một tên thì là một trăm phần trăm, chỉ là còn các ngươi thì..."
Hắn không nói tiếp phần sau, đây cũng là lý do mà Tần Nghiễm Vương thấy bị xúc phạm.
Tinh Lão có mạnh hơn nữa cũng không thể ba đầu sáu tay vừa g·iết địch vừa bảo vệ hai người, nói đúng hơn thì bảo vệ Tần Nghiễm Vương.
Chỉ cần Minh Lão động, chắc chắn hai kẻ kia sẽ không lùi mà lao ngược lại theo hai phía khác nhau.
Chỉ cần có một trong hai tới được bên hai người Minh Nhất, Tần Nghiêm Vương thì Tinh Lão sẽ là ném chuột sợ vỡ bình.
Không có biện minh gì cả, Minh Nhất thừa nhận hiện tại nếu xét thực lực thì hắn vô dụng. Hai tên kia đều là Ngoại Cương đỉnh phong!
"Ngài g·iết tới đi, chỗ này giao cho ta! Yên tâm, nếu có kẻ dám tới đây ta sẽ cho hắn quỳ xuống xin tha."
Minh Nhất thản nhiên nói ra, lưỡi của hắn vô thức liếm qua hai môi.
"Ngươi có bao nhiêu phần trăm chắc chắn?"
Tinh Lão trở về nguyên câu cho Minh Nhất.
"Một trăm phần trăm." Minh Nhất nhìn thẳng đối phương đáp.
"Được rồi!"
Tinh Lão gật đầu, dùng người thì không nghi, nghi thì đã không dùng.
Nói làm làm, Tinh Lão vặn người mấy cái kêu răng rắc, miệng lẩm bẩm:
"Cái thân già của ta còn phải chịu đựng bao năm nữa đây!"
Chưa tới một giây hắn đã lao v·út ra ngoài, nào có thấy vẻ già nua gì. Nói chơi chơi, hắn là Tâm Kính đỉnh phong, cận kề đột phá Hư Huyễn cảnh. Thọ nguyên tới gần bốn trăm tuổi, mà hắn năm nay mới hơn hai trăm có lẻ!
Tinh lão trông già dặn là bởi đời hắn đã kinh qua nhiều trắc trở hủ bại chứ thật ra hắn vẫn đang trong thời tráng niên!
Đại lục Phi Thế có hoàn cảnh tự nhiên đa số đều tốt, dù là phàm nhân ở thời kỳ này mà bảo dưỡng tốt thân thể thì vẫn hoạt động mạnh như thường chứ nói gì đến tu luyện giả khí huyết mạnh mẽ.
----
"Chúng ta làm gì giờ?" Tần Nghiễm Vương gãi đầu.
"Đợi." Minh Nhất đáp cụt lủn.
"Thì đợi."
Tần Nghiễm Vương nhắm mắt định ngủ tiếp, hắn coi như đã hiểu rõ câu nói "trời sập có người tài tới gánh" tóm lại là không phải hắn gánh.
Không ngoài dự đoán, Tinh Lão vừa lao ra thì hai tên Lữ Đồng, Thu Minh cũng liền động.
Bọn chúng rẽ ra hai bên trái phải lao về phía hai người Minh Nhất, trong lòng thì kinh nghi bất định.
Hai thằng nhõi kia vì sao lại bình chân như vại thế? Phô trương thanh thế! Chắc chắn là phô trương thanh thế!
Tinh Lão nhìn hai thân ảnh rẽ sang hai bên rồi lựa chọn bên phải của hắn. Là hướng của nữ quỷ Thu Minh.
Lữ Đồng thấy đồng bọn bị vậy thì mừng rơn, không phải hắn kéo lão già này liền đã là chuyện vui rồi.
Hắn tăng tốc, phía sau truyền lại tiếng xé gió rít gào, Tinh Lão thật chẳng quan tâm đến hắn!
"Có bẫy!" Lữ Đồng nghĩ thầm, người phanh gấp lại.
Nhưng thật chẳng có chuyện gì xảy ra, hai kẻ bên dưới cách hắn chưa tới năm mươi mét. Một kẻ dường như đã ngủ, kẻ còn lại thì nhắm mắt ngồi dưỡng thần.
"Đáng giận! Các ngươi tỏ vẻ cái gì!"
Phía Thu Minh đã truyền ra tiếng giao thủ, có lẽ đã bị đuổi kịp! Hắn phải thật nhanh khống chế hai tên bên dưới để làm chủ cục diện.
"Kệ đi! Sống thì sống mà c·hết thì c·hết! Dang dở mới đau khổ!"
Hắn hạ quyết tâm, lao phắt đến trước mặt hai người Minh Nhất.
"Dừng ở đó được rồi. Tiến thêm hay bỏ chạy thì ta sẽ cho ngươi đi gặp Diêm Vương đấy."
Minh Nhất mở mắt, một lá phù chú xuất hiện trên tay hắn.
Lá bùa màu xanh lam, bên trong như ẩn như hiện một đôi mắt nhìn chằm chằm vào Minh Nhất. Giây phút nó xuất hiện, cả Tần Nghiễm Vương và tên quỷ tộc đều thấy rùng mình một cái!
Bọn họ xin thề là cả đời đều chưa từng thấy qua thứ gì khủng bố như thế cả! Chỉ một phù chú bằng với lòng bàn tay nhưng nếu khởi động nó thật... có lẽ là một bàn tay che trời!
"Ngươi không dám."
Lữ Đồng nghiến răng nghiến lợi nói ra. Quả nhiên là bẫy! Lũ khốn này!
Hắn đặt cược Minh Nhất sẽ không dùng thứ quý giá như vậy để g·iết một Ngoại Cương "cỏn con" như hắn.
"Để ta đi, chúng ta sẽ rút khỏi nơi này. Mọi chuyện sẽ như chưa từng xảy ra."
Lữ Đồng đưa ra điều kiện, hắn xác thực có thể bẩm báo để Thanh Sơn rút khỏi đây, nếu không nghe hắn liền một thân một mình chạy trốn!
Minh Nhất không nói, hắn dùng ngón giữa và ngón trỏ tay trái kẹp lấy lá bùa chú, từ trên mặt nhìn không ra vui buồn.
Đây chính là một trong ba tờ phù chú công kích mà Đại Tư Tế đưa cho hắn. Minh Nhất không rõ ràng liệu đây có phải một bài kiểm tra khác nữa không.
Tất nhiên là hắn sẽ không lãng phí thứ này tại nơi này, nhưng dùng để uy h·iếp cũng là một cách dùng. Trên hết là khí thế không được thua!
Minh Nhất đứng dậy đi tới bên Lữ Đồng, người sau hơi có ý lùi lại liền nghe Minh Nhất nói:
"Vừa mới nói ngươi không nên lùi lại."
Lữ Đồng liền lập tức dừng, Minh Nhất tiếp tục nói:
"Ta nghĩ ngươi hiểu nhầm cái gì, vừa rồi ta không phải đang thương lượng với ngươi. Cũng không phải ra lệnh, mà là uy h·iếp liên quan sống c·hết. Trái ý ta, ngươi c·hết!"
"Tới gần chút nữa! Chút nữa!" Trên mặt biều hiện khó coi nhưng trong đầu Lữ Đồng thì đang mong Minh Nhất tới gần hắn. Lúc đó hắn sẽ bẻ gãy cái tay cầm phù chú của Minh Nhất.
"Bỏ cái suy nghĩ ấy đi." Minh Nhất mỉm cười đứng khoanh tay cách Lữ Đồng năm mét, khoảnh cách đủ để hắn phản ứng trước biến số.
Lữ Đồng trầm ngâm, hắn không biết thanh niên trước mắt là người thế nào, không nên mao muội mở miệng chọc tức đối phương.
"Ngươi biết mà, t·ấn c·ông Thổ Du thôn không phải bản ý của bọn t-..."
"Ta không hứng thú! Hiện tại ta rất sợ hãi nha! Chỉ muốn ngươi đứng im tại chỗ. Im lặng thì càng tốt."
Minh Nhất biết trên đời có một cái gọi tức nước vỡ bờ, hiện tại hắn sẽ không để đối phương quá thoải mái, nhưng cũng không quá bức bí.
Cứ để cho kẻ trước mắt ở lưng chừng của giới hạn thì hắn sẽ không dám liều lĩnh xuất thủ. Theo thời gian cái giới hạn này gia tăng càng lúc càng nhanh rồi bị phá bỏ.
Lúc đó liền là bó tay chịu trói hoặc được ăn cả ngã về không. Khả năng cao tên này sẽ chọn vế sau!
Nhưng Minh Nhất chỉ cần đợi tới khi Tinh Lão quay lại là đủ, hắn tin không cần quá lâu.
Tần Nghiễm Vương thấy Minh Nhất đã áp chế kẻ địch thì cũng không tò mò thắc mắc, tự thân còn lủi ra xa xa một góc đối diện.
Nhiệt tình + Ngu Dốt = Phá hoại! Hắn cũng không muốn trở thành cái chỗ cho tên kia đột phá. Chuyện này cũng chẳng có gì xấu hổ, yếu đuối không có sức để ra thì đành chịu chứ sao!
Khung cảnh lâm vào yên tĩnh một cách quỷ dị. Một phút, năm phút, mười phút,... theo thời gian trôi qua không khí càng lúc càng căng thẳng hơn. Cả ba người đóng cảnh "đóng băng thời gian" một cách triệt để.
Lữ Đồng đã đạt tới tận cùng của sự ức chế! C·hết vinh còn hơn sống nhục! Hắn chuẩn bị liều mạng ra tay với Tần Nghiễm Vương.
Ra tay với Minh Nhất thì c·hết chắc, đánh tên kia mới có khả năng sống!
Nhưng mà chẳng biết liệu quỷ tộc thì có cái thứ vinh quanh gì nhỉ?
Thân hình Lữ Đồng vừa khẽ động thì đã nín thật nhanh dừng lại. Ngay phía sau, Tinh Lão trở về.
Hắn hướng cái nhìn quái dị về phía ba người rồi lần theo nhìn tới cánh tay trái cầm phú chú của Minh Nhất.
Tinh Lão sợ ngây người! Cái quỷ tha ma bắt gì đây? Hắn mạnh nhất ở đây nên cảm nhận về lá bùa chú này cũng trực quan nhất.
Thứ kia... không phải đồ chơi đâu! Nó có thể thổi tung cả cái vùng Thiên Hành Sơn này đấy.
Trong mắt của Tinh Lão thì Minh Nhất bỗng trở nên bí ẩn.
Tuy rằng kinh hãi trước thứ sức mạnh mà Minh Nhất đang "tạm" sở hữu nhưng Tinh Lão cũng không thất thố, ngược lại người thất thố lại là Lữ Đồng.
Tên nữ quỷ Thu Minh c·hết rồi, đầu của ả được Tinh Lão treo ngay bên hông đi về, trên người Tinh Lão lại không l·ây n·hiễm lấy một v·ết m·áu nào.
"Giao cho ta được rồi."
Tinh Lão vỗ vai Minh Nhất nói, ánh mắt khẽ lướt qua lá bùa ý bảo nhà ngươi mau cất cái thứ này đi!
Nếu hỏi Tinh Lão hắn có tham lam khi thấy nó không thì câu trả lời là CÓ! Nhưng chỉ thoáng qua.
Hắn hiểu đạo lý thứ không thuộc về mình sẽ không bao giờ là của mình.
Hơn nữa Minh Nhất tới đây là để giúp bọn hắn, ra tay c·ướp đoạt... bản thân Tinh Lão không vượt qua được rào cản tinh thần của chính mình.
Tu luyện cũng phải tu tâm chứ không phải chỉ là điên cuồng mạnh lên. Nhất là lão còn đang ở Tâm Kính, cái cảnh giới dễ dàng nảy sinh tâm ma nhất!
----
Minh Nhất nghe Tinh Lão liền lùi lại ra sau phía Tần Nghiễm Vương.
Lữ Đồng biết hắn xong, xong từ lúc Tinh Lão xách đầu Thu Minh về. Buồn cười hắn còn nghĩ rằng bất kỳ ai trong hai người bọn chúng đều có thể chạy trốn khỏi tay của Tinh Lão nếu giao thủ, cùng lắm chỉ trọng thương mà thôi.
Nhưng cuộc đời vả cho hắn tỉnh, Tinh Lão chỉ không biết bọn chúng lẩn tránh nơi nào thôi. Chứ nhắm ai kẻ đó liền c·hết, khả năng tên đầu sỏ Thanh Sơn mới tới Tâm Kính tiểu thành cũng thế cả.
"Đi với ta nào. Chúng ta có nhiều chuyện để nói đấy."
Tinh Lão mỉm cười với Lữ Đồng, có vài thứ hai người trẻ tuổi bên cạnh không nên thấy. À không! Chính xác là đệ tử của hắn không nên thấy.
"Có thể cho ta cái thống khoái?"
Lữ Đồng tỏ vẻ hoàn toàn chịu thua, van xin sống sót là vô nghĩa. Bây giờ hắn chỉ mong một c·ái c·hết bình yên xa vời!
"Tùy thuộc vào thái độ của ngươi. Ta cũng không phải loại thích ngược người ta."
Tinh Lão thản nhiên trả lời.
Lữ Đồng đắng chát gật đầu. Có lẽ hắn sai rồi. Sai vì chấp nhận sống tiếp như một Quỷ tộc.
Sống sót cũng là sai? Đúng thế! Nếu như sự sống của ngươi chạm tới thứ căn bản của người khác. Trong mắt họ, ngươi sai!
Hai người rời đi ra một khoảng rất xa.
----
"Vừa rồi ta cảm giác ngươi rất đáng sợ."
Tần Nghiễm Vương nhận xét.
"Ta thì thấy tên kia rất đáng sợ."
Minh Nhất từ chối cho ý kiến, châm lấy một điếu Bạch Yên.
Tên quỷ kia nhìn như đã từ bỏ rồi, ấy vậy mà Minh Nhất vừa bắt được một nét cầu sinh trong đôi mắt hắn. Tra khảo nha! Mong Tinh Lão ngài tỉnh táo.