Chương 40: Nổi Gió
"Đồ ăn đã dọn xong! Ra làm vài ly nào."
Một người luống tối ở giữa đám người lên tiếng. Có vài câu "đi thôi" phụ họa theo.
Đám người Minh Nhất đi theo tới một ngôi nhà lớn cách chỗ Trúc Thừa Diệt mấy chục mét. Nơi đây đã chi chít toàn người là người.
"Một Tâm Kính cảnh, sáu Ngoại Cương cảnh, cỡ trên năm mươi Nội Cương."
Minh Nhất nhẩm tính ra, đây là toàn bộ lực lượng của họ.
Dẫn Linh cảnh đa số còn là tuổi trẻ nên không cho tham gia vào trận chiến này.
Đây là đao thật thương thật, sẽ c·hết. Không có ý nghĩa, Dẫn Linh Cảnh nhiều hơn cũng làm pháo hôi.
Trước khi Minh Nhất đến đ·ã c·hết mười mấy người, lần này có thể sẽ gấp đôi hoặc thậm chí gấp ba số đó.
Minh Nhất có áp lực tâm lý? Sẽ không! Hắn chỉ đưa ra yêu cầu, làm hay không là ở họ.
Bản thân Minh Nhất biết cái nhiệm vụ này đã là treo không, người ở đây chỉ muốn đuổi bọn quỷ đi.
Trớ trêu làm sao chúng lại nhắm tới cái miếng ngọc kia. Vậy chỉ còn cách g·iết sạch chúng, hoặc g·iết đến chúng sợ. Lúc này cần mọi người phối hợp.
Minh Nhất không có tiếng nói ở đây nên liền nhờ Tinh Lão.
Kế hoạch rất đơn giản: nhóm ba người Minh Nhất vờ như mang theo miếng ngọc rời khỏi, còn lại toàn bộ chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Chỉ cần là sinh vật biết suy nghĩ sẽ hoài nghi. Vì thông tin hạn hẹp mà chúng vẫn chưa biết miếng ngọc đã rời khỏi Thổ Du thôn. Việc ba người Minh Nhất rời đi sẽ làm phía tên quỷ Thanh Sơn nảy sinh ngờ vực không rõ.
Động sẽ luôn nhiều hơn tĩnh, tới lúc đó tên Thanh Sơn sẽ phải chủ động chọn xem t·ấn c·ông thôn uy h·iếp ba người quay lại, hay là t·ấn c·ông trực diện ba người.
Chọn t·ấn c·ông ba người Minh Nhất hại là ở chỗ hắn sẽ bại lộ trước Tinh Lão, lúc đó Tinh Lão có thể bỏ mặc xông lên g·iết hắn trước.
Tên kia trốn kỹ như vậy là biểu hiện của việc tiếc mạng, vậy nên khả năng lớn sẽ chọn t·ấn c·ông Thổ Du thôn.
Đến đó Tinh Lão sẽ quay lại g·iết cái hồi mã thương còn mệt nữa, thành thế gọng kìm trước sau đều trốn không được.
Nếu như Thanh Sơn hắn không chọn ra mặt mà vẫn muốn đánh ba người Minh Nhất thì sao? Câu trả lời là thành chuyện cười.
Từ Ngoại Cương cảnh đến Tâm Kính khoảng cách đã bắt đầu dài ra, mười mấy tên Ngoại Cương vây g·iết một tên Tâm Kính chưa chắc đã thành công, nhưng kể cả thành công thì cũng c·hết quá nửa.
Thanh Sơn rất có thể biết đây là bẫy nhưng chẳng thể buông tay mặc kệ.
Những người còn lại cứ liều mạng đánh thủ đợi Tinh Lão giải quyết Thanh Sơn là xong, có thể lưu người sống liền lưu, không được thì đành trốn!
Tất nhiên tất cả những điều trên chỉ là tổng quát kế hoạch. Kẻ địch nếu thông minh sẽ nhìn ra được, lựa chọn sự án binh bất động, ba người Minh Nhất sẽ không dám đi quá xa.
Khi đó liền xem diễn kỹ của ai tốt hơn.
Cái kế hoạch này được Minh Nhất nghĩ ra ngay lúc chạm mặt Tinh lão. Toàn bộ đều lấy đối phương làm tâm điểm xoay quanh.
Chứ còn chính Minh Nhất? Góp tới cho đủ đội hình thôi! Nói đùa chứ, số lượng địch nhân so với quân mình chắc chắn chỉ nhiều chứ không ít hơn.
Đơn độc một thân một mình thì Tinh Lão cũng có thể bị vậy công đến kiệt sức mà c·hết chứ nói gì hắn.
Đây cũng là lần đầu Minh Nhất tham gia quần chiến, cẩn thận vẫn hơn!
Minh Nhất nhớ hồi năm hay sáu năm trước còn ngồi ghế nhà trường có lần tham dự một cuộc thăm hỏi thương binh đã về hưu mấy chục năm.
Những lời của lão binh kia in sâu vào trí óc non nớt Minh Nhất:
"Xung quanh toàn xác người la liệt. Máu me, mồ hôi trộn lẫn vào bùn đất. Mùi gì cũng có nhưng không có cái nào dễ chịu! Trước mắt toàn người là người, đánh đến kiệt sức rồi cứ vậy đổ xuống nằm chung trên đống xác lẫn lộn địch ta."
Chỉ vài câu ngắn ngủi khi ấy đã làm Minh Nhất rung động biết bao nhiêu. Vậy nên lần này hắn sẽ hèn, hèn được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.
Hắn không s·ợ c·hết, hắn sợ sống! Sợ sống với cái thân hình thiếu hụt chỗ nào đó hoặc tổn thương tới căn cơ ảnh hưởng sau này.
----
Tần Nghiễm Vương ngồi ngay cạnh thấy Minh Nhất từ lúc ngồi vào bàn đến giờ không nói một câu, ánh mắt còn đăm chiêu ra điều suy nghĩ liền đưa tới ly rượu nói:
"Uống một chén?"
Mặt Minh Nhất lập tức méo xệch xuống, khổ sở nói:
"Ta không có biết uống tượu! Thật đấy!"
"Nam nhân mà lại không biết uống rượu?"
Trúc Thừa Diệt ngồi đối diện cũng chĩa mắt sang hỏi.
"Ai nói nam nhân là phải biết? Ta đơn giản không thích những thứ khiến bản thân có suy nghĩ sai lầm."
"Kém thì nhận kém! Bày đặt!"
Trúc Thừa Diệt khinh thường cười cười.
Minh Nhất không mấy mặn mà với cái chủ đề này nên liền chuyển hướng nói:
"Lần trước ngươi làm kiểu gì mà giấu diếm được địch nhân mang miếng ngọc kia tới Công hội Nhất Thống?"
Có lẽ Thanh Sơn nằm mơ cũng không ngờ, thứ hắn muốn từ lâu đã rời khỏi cái ngôi làng này. Mà theo Minh Nhất thì đối phương thực sự rất đần độn.
Muốn tới thì kéo ập binh mà đến vây chặt chẽ nơi này lại, hoặc dùng cường giả mạnh hơn. Cớ gì mang đến lực lương ngang tay rồi chơi cái trò lẩn tránh này?
Rất lâu sau đó Minh Nhất mới thực sự biết câu trả lời, đây là một âm m·ưu đ·ồ sộ đến đáng kinh ngạc Quỷ tộc!
----
"Lần đó có một tên Ngoại Cương dẫn đội tới, ta đâm người hắn có đến mười mấy lỗ. Sau đó ta giả trang thành một tên quỷ tộc. Đồ hóa trang là chắp vá từ những kẻ bị ta g·iết. Cứ vậy ta cũng học lẩn trốn. Chuyện sau đó liền là ngươi tới đây. Sao? Thấy ngầu không?"
Trúc Thừa Diệt huênh hoang nói ra. Nhưng nhìn thái độ Minh Nhất cũng chẳng mấy có vẻ hào hứng liền thôi.
"Ngươi không thấy ta rất cơ trí sao?" Trúc Thừa Diệt hỏi.
"Sắp c·hết đến nơi tất nhiên sẽ cơ trí, mà chắc gì kế này đã do ngươi nghĩ ra."
Minh Nhất liếc mắt nhìn Khương Lục Dương đã say quên trời đất đâu ngồi cạnh Trúc Thừa Diệt. Trên tám thành là người này hiến kế!
"Hừ! Ngươi quá đáng!" Trúc Thừa Diệt y như đứa trẻ bị phụ huynh bắt được lúc làm việc xấu, lời này của Minh Nhất đúng là hơi quá.
Với tu vi Ngoại Cương đỉnh phong của mình, Trúc Thừa Diệt dù đánh không lại cũng có thể nhẹ nhõm trốn thoát được.
"Hôm nay ngươi có gan liền thi xem ta với ngươi ai uống rượu gục trước."
Để tìm về chút mặt mũi nên Trúc Thừa liền lên kèo, nhưng Minh Nhất nhẹ nhàng từ chối:
"Quy tắc là quy tắc, không uống!"
"Phải uống!"
"Ta thua rồi."
"Thua cũng phải uống."
"Ngươi thắng! Vậy nên không cần uống nữa."
"Ngươi..."
Vài tiểu hài tử tò mò nhô cái đầu nhỏ từ phía ngoài bức tường, vài đứa hét lớn:
"Nhìn kìa nhìn kìa!"
"Thôn trưởng bắt nạt ca ca mới đến kìa."
"Thôn trưởng xấu quá."
"...."
"Lão già say xỉn làm khùng điên."
Câu cuối cùng là do Minh Nhất nói, nhưng hắn cũng uống lấy một cốc rượu. Minh Nhất giơ cốc, đổ ộc vào trong cổ họng mình thứ chất lỏng khiến mặt hắn đỏ lên, ruột gan như bị cào xé.
"Có hề gì, đằng nào thì sống lấy ở đời ruột gan chẳng phải cào xé nhiều lần." Hắn tự nhủ.
----
Tiệc tàn, những người đã say khướt được khiêng về một bên trong nhà. Vài phụ nữ đủ lứa tuổi đến dọn dẹp, trong mắt họ ẩn ẩn vệt nước.
Ánh mắt tò mò xen lẫn tinh nghịch của tiểu hài tử phóng tới làm Minh Nhất hơi hối hận, nhưng rồi cũng gạt phắt qua một bên.
"Ta sẽ không! Không bao giờ mềm yếu như thế thêm một lần nào."
Hắn nhìn quay tất cả một lượt với đôi mắt đang quay cuồng rồi tự nhỏ giọng nói.
"Không nên tự trách." Tần Nghiễm Vương tới ngồi cạnh bên Minh Nhất nhỏ giọng nói ra.
"Ta không có." Minh Nhất khẽ nới lỏng cổ áo, lời này là thật. Đến giờ hắn đã không còn như vậy.
"Bọn họ lẽ ra nên cảm tạ ngươi. Haha! Ai cũng biết kết cục sắp tới là không thể tránh khỏi. Nhưng không ai muốn là kẻ đưa ra đề nghị, cuối cùng lại tới ngươi làm điều đó."
Tần Nghiễm Vương cười nói, hắn cũng không phải ngu ngốc.
"Những đứa trẻ sẽ lớn lên, rồi chúng cũng sẽ hiểu mọi chuyện sẽ diễn ra là thế nào."
"Ngươi có cái nhìn thật thoáng."
Minh Nhất tán thưởng đối phương.
----
Xế chiều, ba người Minh Nhất rời đi. Diễn là diễn đến nơi đến chốn, vài người còn khóc rống lên lúc đưa tiễn.
Cả ba đều lặng im không nói một lời đi tới cách Thổ Du thôn cỡ năm cây số thì Tinh Lão đi đầu liền dừng lại.
"Tạm ở nơi này chờ đợi." Hắn nghiêm nghị nói ra.
Minh Nhất nhìn ngang nhìn dọc khắp nơi, thấy vậy Tinh Lão mới nhẹ giọng:
"Khỏi lo! Đến đây không có kẻ dám theo dõi đi theo nữa."
Minh Nhất nghe vậy chẳng nói gì nữa, hiện tại thư thả lúc nào liền nên quý trọng lúc đó. Hắn lần tới gốc cây gần đó rồi ngồi xuống, tay che kín hai mắt, ngủ!
Tần Nghiễm Vương dở khóc dở cười nhìn Minh Nhất, nhưng nghĩ nghĩ liền thấy bản thân cũng nên như vậy, nghỉ ngơi cho kỹ một hồi.
Tinh Lão thì đơn giản mặc kệ, hai tên này muốn làm gì thì làm. Thời gian hiện tại vẫn chưa chính thức đến giai đoạn bính ra một cái phân cao thấp.
----
Phía Thanh Sơn thì cơ bản là một mảnh trầm mặc. Hắn cũng đã nhìn ra điểm không đúng!
Nhưng mà với một kẻ có cái tôi cao ngất như hắn làm sao lại có thể chịu thua đâu.
"Lữ Đồng, Thu Minh." Thanh Sơn hô một tiếng.
Một nam một nữ nghe tiếng liền xuất hiện, cung kính lên tiếng:
"Có."
"Thuộc hạ ở."
Thanh Sơn cũng không xác định miếng ngọc kia là đang ở đâu, trước mắt chỉ có thể ngậm xuống xem động tĩnh.
"Hai ngươi cấp tốc đi theo dõi ba người kia, thời khắc không được rời mắt khỏi bọn chúng."
"Rõ."
"Đã rõ."
Hai người Lữ Đồng, Thu Minh rời đi.
Lúc này sắc mặt Thanh Sơn bỗng âm trầm xuống tới.
"Chó má! Trong tộc đám kia là nghĩ cái gì? Làm ngơ trước lời thỉnh cầu của ta? Xin thêm lực lượng là sai sao?"
Hắn nghiến răng nghiến lợi, nếu như thêm một Hư Huyễn cảnh tới thì hắn đã dễ dàng hoàn thành chuyện được giao phó. Ở đâu ra như hiện tại, bó tay bó chân.
Nhưng Thanh Sơn không hiểu, Quỷ tộc hiện tại cũng đang sứt đầu mẻ trán, lấy đâu ra thời gian đưa tới thêm cường giả cho hắn sử dụng?