Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lữ Hành Giả Khải Huyền

Chương 39: Minh Nhất Nói "Đạo Lý"




Chương 39: Minh Nhất Nói "Đạo Lý"

Giờ phút này, Tần Nghiễm Vương chỉ khẽ cười lắc đầu không nói, tâm tình cũng chẳng dao động lớn là bao.

Hắn đâm chỉ trúng phần mạn sườn của Minh Nhất, còn đao của đối phương đã gác ngay trên cổ hắn. Không có lệch đi một tí ti nào!

Nếu thật là sinh tử chiến, Tần Nghiễm Vương nghĩ vừa rồi đầu hắn có lẽ đã rơi rụng. Trong khoảnh khắc có lẽ còn thấy được sau lưng chăng?

Hắn thua! Thua là chỉ thua thôi! không phải việc gì không thể chấp nhận.

Tần Nghiễm Vương rất thoải mái như thường nói:

"Cảm ơn."

Mới đầu Minh Nhất còn tưởng mình nghe lầm, hắn ngạc nhiên hỏi:

"Vì cái gì?"

"Ta cũng không biết nữa! Hoàn toàn là thấy nên cảm ơn ngươi."

Tần Nghiễm Vương thành thật trả lời.

"Tên bệnh."

Minh Nhất cho ra một kết luận.

"Ngươi muốn nghĩ thế nào thì nghĩ nha! Có thể là cảm ơn ngươi vì đã nương tay. Cảm ơn ngươi vì đã cho bản thân ta đã nhận ra thứ gì đó, vân vân... hoặc đơn giản là ta bị điên!"

Nhìn Minh Nhất cởi áo xử lý v·ết t·hương mà trên mặt không có bất kỳ sắc thái nào thay đổi, Tần Nghiễm Vương tò mò:

"Ngươi rất quen với việc này?"

"Không quen cũng có thể học."

Minh Nhất nhàn nhạt đáp. Từ lâu hắn coi cái việc b·ị t·hương này là chuyện hết sức bình thường, lúc nào cũng có thể xảy ra.

Liếc nhìn Tần Nghiễm Vương, Minh Nhất bỗng nói:

"Ngươi đừng xin lỗi! Ta chán ghét việc suy đoán."

"Hả? Được rồi." Tần Nghiễm Vương nửa hiểu nửa không gật đầu.

Thấy vậy trên mặt Minh Nhất cũng không biểu lộ gì, chỉ lặng im băng bó lại v·ết t·hương.

Nhưng càng lúc hắn càng phát hiện không đúng, rõ ràng v·ết t·hương không sâu, tại chỗ cũng không cảm giác đau đớn gì cả. Tuy vậy nhưng máu cứ rỉ ra không ngừng từng chút.

Minh Nhất nhìn chằm chằm vào vào Tần Nghiễm Vương, người sau một mặt đầy hiếu kỳ:

"Có gì sao?"

"Máu cứ rỉ ra, ngươi tôi độc lên kiếm?"

Minh Nhất cau mày hỏi.

"Không có!" Tần Nghiễm Vương lắc đầu.

Trong lòng Minh Nhất thầm kỳ quái, tay hắn lấy ra một viên Khiếu Huyết đan tính bỏ vào miệng thì Tần Nghiễm Vương lại nói:

"Đây là đặc tính của Dạ Khốc Quỷ Kiếm. Bản thân nó tự động hấp thu linh khí của ta rồi chuyển đối sang một kiểu dị linh khí. Người bị ta chém trúng sẽ xuất huyết không ngừng, v·ết t·hương khó khép lại."

Rồi hắn bổ sung thêm:

"Nhưng mà ngươi mạnh như vậy, v·ết t·hương lại nông. Chốc lát chắc sẽ hết!"



"Sao ngươi không nói sớm?"

Minh Nhất rất muốn đánh người.

"Ngươi lại không hỏi ta thì ta nói làm gì? Ta tưởng ngươi biết." Tần Nghiễm Vương vô tội nói.

"..."

Kìm nén cảm giác muốn đánh đối phương, Minh Nhất ngồi xuống xếp bằng. Hắn cũng không tin chỉ có thể bị động chịu đựng.

Nuốt xuống viên đan dược, Minh Nhất nhắm mắt lại cảm nhận linh khí trong cơ thể. Hắn cần nhanh chóng quay lại trạng thái tốt nhất.

Đúng là xung quanh miệng v·ết t·hương có vài tia linh khí khác biệt. Thấy thế hắn liền vận chuyển công pháp, di chuyển linh khí của mình tới nơi đó chèn ép linh khí kia, ý đồ đẩy nó ra ngoài.

Thứ kia bám rất chặt, hơn nửa giờ Minh Nhất mới thành công ép nó ra ngoài.

Mẹ nhà nó! Cái thế giới này cớ gì sinh ra những thứ quái quỷ như này?

Minh Nhất trầm mặc, cái khả năng này cũng quá bá đạo đi. Hắn thầm cảm thấy may mắn vì bản thân đã đột phá đến Nội Cương.

Nếu như còn ở Dẫn Linh chắc chắn sẽ rất đau khổ. Chảy máu đến c·hết thì chưa đến, nhưng mà muốn ép nó ra thì rất mệt.

Sẽ phải nhờ cậy Ngoại Cương cảnh nào đó đưa linh khí của người đó vào đẩy thứ này ra.

Bị linh khí của người khác tràn vào thân thể à nha... cái này chắc chắn không phải trải nghiệm vui vẻ gì!

Hoặc cũng có cách đơn giản hơn, chặt bay cái miếng thịt chỗ v·ết t·hương đi!

Cách này cũng không đáng tin lắm! Minh Nhất cũng chẳng rõ liệu cái đồ chơi kia có biết chuyển rời vị trí hay không.

Ngộ nhỡ có tên xui xẻo Dẫn Linh cảnh nào đó đánh lộn với Tần Nghiêm Vương, lỡ mà tiểu huynh đệ dưới háng bị chạm nhẹ một cái thôi thì...

Mà thôi rồi bỏ đi! Nhân sinh chắc sẽ không có ai xui xẻo đến vậy đâu!

"Ta mượn xem kiếm của ngươi được không?" Minh Nhất hỏi Tần Nghiễm Vương.

"Được thôi."

Tần Nghiễm Vương lại vòng tay ra, thanh kiếm chui ra ngoài được đưa tới trước mặt Minh Nhất.

Minh Nhất cau mày, cái kiểu xuất hiện này rất khoa trương.

Lần đầu gặp nhau thì Tần Nghiễm Vương đã đang chiến đấu, vừa nãy thì Minh Nhất tưởng do đối phương thích như thế nên tư thế lấy v·ũ k·hí mới hơi kỳ quái.

Nhưng không! Cầm trên tay thanh "Quỷ Kiếm" Minh Nhất mới hiểu vì sao nó lại chui ra chui vào người Tần Nghiễm Vương được.

Thứ này dường như có sinh mệnh riêng!

Trong giây phút tiếp xúc, Minh Nhất cảm nhận được sự kháng cự rất mãnh liệt, cả thân kiếm không ngừng rung lên như từ chối bởi người đang cầm không phải chủ nhân của nó.

Ngoài ra Minh Nhất sau vài giây còn cảm nhận được sát khí nồng nặc! Thật vớ vẩn nhưng nó là sự thực! Một thanh kiếm lại muốn g·iết hắn.

Nếu là người có ý chí không kiên định chưa trải qua sát lục tẩy lễ thì rất có thể cả thân run lẩy bẩy thét lên sợ hãi không chừng.

Minh Nhất cũng không định thách thức kiếm trong tay, ai biết liệu nó có tự đứng lên cho hắn thêm mấy nhát nữa không.

Theo lời Tần Nghiễm Vương thì thứ này từng thuộc cường giả yêu tộc. Hai chữ cường giả này ý vị rất nặng.

Chẳng rõ là tầng thứ mấy nhưng chắc chắn không phải Minh Nhất bây giờ có thể chống lại.

Ném trả kiếm cho Tần Nghiễm Vương, Minh Nhất hỏi đối phương:



"Sau vụ này Sư phụ ngươi muốn ngươi theo ta đi tới công hội Nhất Thống làm một thợ săn. Ngươi thấy sao?"

"Cũng không thấy gì! A! Mà như vậy phải gọi ngươi là tiền bối rồi." Tần Nghiễm Vương vui vẻ đáp.

"Tiền bối thì không cần, ta cũng mới ra nhập, đây là nhiệm vụ thứ hai của ta. Mà nói tới, sau này ngươi ít dùng thanh kiếm đó một chút."

"Tại sao?"

"Cách nó xuất hiện rất rất khoa trương."

Tần Nghiễm Vương hơi mím môi, cũng không trả lời. Minh Nhất tin đối phương sẽ hiểu.

Thanh kiếm đó quả thực là một bảo vật, từ chất liệu cho tới sự thực dụng. Nếu có người biết tới chắc chắn sẽ thèm thuồng.

Không nói đâu xa, ngay chính Minh Nhất vừa rồi còn thoáng qua một suy nghĩ: "Sao lại không phải đao nhỉ."

Này rất bình thường, ai cũng muốn là chủ nhân của bảo vật cả. Thậm chí có những người còn hoang dại đến độ không ăn được thì đạp đổ.

Minh Nhất muốn nhắc nhở đối phương một chút. Không gì, ít nhiều do hắn thấy Tần Nghiễm Vương sống rất được. Có gia giáo, dễ gần, dù là đầu óc đôi lúc hơi "chậm chạp."

"Thanh kiếm này, người muốn có nó thì dùng không được. Người dùng được, lại chẳng muốn dùng."

Tần Nghiễm Vương cười buồn nói ra.

Minh Nhất n·hạy c·ảm bắt được một tia buồn vô cớ trong mắt đối phương liền nói:

"Ngươi không muốn có thể không nói. Ta cũng không hiếu kỳ."

"Không có vấn đề gì cả." Tần Nghiễm Vương gạt đi.

"Chỉ có yêu tộc mới dùng được thanh kiếm này. Đối với bọn chúng thì thân thể chính là v·ũ k·hí mạnh nhất."

Nhấc lên chuyện này, Tần Nghiễm Vương thấy mũi mình chua xót, hắn nói tiếp:

"Đúng thế! Ta là bán nhân, nửa dòng máu chảy trong ta là thuộc xà tộc. Thật! Trong mắt cả hai tộc chắc không chào đón ta đi..."

"Chỉ có như vậy?" Minh Nhất hỏi lại.

"Cái gì chỉ có như vậy?" Tần Nghiễm Vương sửng sốt.

"Chuyện thanh kiếm kia."

"À thì đúng vậy. Nhưng mà... ngươi không ghét bán nhân?"

"Tại sao ta phải ghét?"

Minh Nhất hỏi ngược lại.

Bán nhân bán yêu cái gì gì đấy thì làm sao? Chuyện yêu ghét à nha, nếu thật sự ghét hắn sẽ ghét đám quỷ tộc! Tại chúng buồn nôn.

"Không nhưng mà... ý ta... kiểu như..."

Tần Nghiễm Vương tìm mãi không ra câu từ thích hợp để nói.

"Ngươi tự ti?"

Minh Nhất hiểu rất rõ vấn đề này. Bản thân hắn từng như thế, khi mà mới đi học ở Địa Cầu ấy.

"Có... một chút." Tần Nghiễm Vương thừa nhận.

"Ngu dốt."



Ánh mắt Minh Nhất lóe lên sự chẳng đáng, hắn nói:

"Như này này, với riêng ta thôi ấy. Ta tin tưởng rằng trên đời không có ai là vô tội, nhưng duy chỉ có những đứa trẻ còn trong bụng hoặc vừa ra đời là không.

Nếu như ngươi cảm thấy bản thân tồn tại là một sai lầm thì nên đâm đầu vào tường mà c·hết đi. Bởi vì nếu như chính tạo hóa thấy ngươi là sai lầm, ngay từ đầu ngươi đã không tồn tại."

Minh Nhất không kiêng nể gì thuyết giáo cho Tần Nghiễm Vương một trận. Đến đây, một đôi mắt lóe lên tia lửa màu đỏ máu nhìn thẳng Tần Nghiễm Vương chất vấn:

"Ngươi cảm giác bản thân nửa người nửa yêu là không được chào đón?"

"Đúng vậy."

"Ha ha ha." Minh Nhất cười cợt, một cái nhìn đầy nét săm soi thẳng hướng Tần Nghiễm Vương.

"Ngươi sống cho ngươi hay sống cho cái nhìn của nhân thế?"

Tần Nghiễm Vương không trả lời, trong lòng hắn rõ ràng ý Minh Nhất.

Có thể Minh Nhất lại không ngừng lại.

"Nếu như ta là ngươi ấy, ta vẫn sẽ thấy bình thường. Nếu như có người lấy thân phận gốc rễ ta ra dèm pha, ta sẽ đánh đến hắn phục mới thôi. Không phục? Vậy ta liền đ·ánh c·hết.

Ta sẽ chẳng bao giờ cảm thấy việc mình được sinh ra là sai lầm. Mà kể cả có sai, ta sũng sẽ dùng cách của mình để nói nó đúng.

Ta muốn tất cả mọi thứ xung quanh, từ nhân, yêu, quỷ quái gì cũng phải công nhận là đúng. Nếu không công nhận? C·hết chính là cái giá của sự chống đối."

Thiểm quang của ngọn màu máu cháy rực lên trong mắt Minh Nhất mà hắn không hề hay biết. Tần Nghiễm Vương thì vẫn đang sững sờ trước những lời này.

"Dù cho có sai thì cũng sẽ dùng cách của bản thân làm cho nó đúng? Người không phục liền g·iết?"

Những lời sặc mùi tư tưởng ích kỷ lại thực dụng này đả động tới Tần Nghiễm Vương.

Làm sao đây? Dù ta biết rằng nó rất không đúng nhưng nghe rất vào tai đâu?

"Nói rất hay."

Đúng lúc này sư phụ của Tần Nghiễm Vương bước vào vỗ tay mấy tiếng nói.

Đằng sau có mấy người theo sau gồm cả Trúc Thừa Diệt, kể cả Khương Lục Dương cũng được đưa lên xe lăn đẩy tới.

"Chúng ta từng nói qua, bọn ta rất yêu quý ngươi là sự thực. Ở đây không có ai chối bỏ ngươi cả."

Một bàn tay đặt lên vai Tần Nghiễm Vương, là sư phụ của hắn.

Mấy người xung quanh cũng mỉm cười nhìn hắn với ánh mắt chân thành.

Trúc Thừa Diệt tằng hắng vài câu rồi nói:

"Tên kia tuy đáng ghét nhưng vẫn thở ra mấy câu nghe hẳn hoi."

Minh Nhất xì nhẹ một tiếng bỏ qua.

"Mà cái chủ đề là thanh kiếm, sao lại quay sang gốc gác của Tần Nghiễm Vương lúc nào không hay nhỉ?" Minh Nhất thầm nghĩ.

Tần Nghiễm Vương im lặng, không cười cũng không khóc. Tuy vậy phần nào gông xiềng trên người hắn đã được gỡ bỏ. Phần còn lại, là dành cho tương lai hắn phải tự làm.

Giây phút xúc động chỉ là thoáng qua ngắn ngủi.

Tinh lão- sư phụ của Tần Nghiễm Vương quay sang nhìn Minh Nhất nói:

"Vào việc chính, ba người chúng ta nên rời đi."

Ba người ở đây hắn nói là chính hắn, Minh Nhất và Tần Nghiễm Vương.

Minh Nhất gật đầu, hướng mắt nhìn lại Thổ Du thôn. Chiến trường... rất có thể là nơi này!