Chương 38: Luận Bàn
Hai người bàn luận thêm vài chi tiết nhỏ nhặt mất thêm một lúc nữa rồi cùng nhau xuống núi quay lại Thổ Du thôn.
Minh Nhất đoán rằng có thể họ đã bị giám thị, khi nghe vậy lão giả liền nói:
"Cái gì mà có thể? Là chắc chắn bị giám thị."
Nhưng mà dù có hay không chuyện giám thị thì cũng chẳng ảnh hưởng lớn lao gì lắm tới đại cục.
Bọn họ muốn dùng là dương mưu, khiến cho đối phương dù biết đây là cạm bẫy cũng không thể không bước vào.
----
Minh Nhất trở lại ngồi trước hiên nhà của Trúc Thừa Diệt, lão giả đã đi thông tri cho những người khác.
Dẫu sao lão cũng có uy tín ở nơi này nên để lão nói chuyện tốt hơn. Khéo còn liên quan chuyện riêng của lão, Minh Nhất cũng không tiện tham gia vào.
Người ở đây cũng rất quy củ, có người áp tràng liền tỏ ra rất nghiêm chỉnh.
Dù ở góc nào đó trong làng đang bàn chuyện chém g·iết cũng không có bày ra sự náo động ầm ĩ nào cả. Tất cả được xảy ra trong tĩnh lặng.
"Mong sau này các ngươi có thể mãi mãi như thế." Minh Nhất nói thầm một câu khó hiểu.
Hắn tin tưởng tuyệt đối rằng đám người giải ngũ như Trúc Thừa Diệt sẽ tham gia cái kế hoạch này.
Chính người như bọn họ hiểu rõ hơn ai hết cái đạo lý dùng c·hiến t·ranh chấm dứt c·hiến t·ranh. Nếu như tiếp tục im lặng xuống mà nói, chờ đợi Thổ Du thôn sẽ chỉ là sự hủy diệt.
"Hoặc các ngươi vẫn sẽ bị hủy diệt, nhưng là ở một câu chuyện khác. Phụ mẫu tế thiên thì đã rồi, cả làng tế thiên cũng không hiếm lắm. Haha! Sáo lộ cũ rích!"
Minh Nhất đoán như thế, nếu Tần Nghiêm vương là khí vận chi tử thật thì chuyện đó rất có thể sẽ xảy ra.
Thiếu niên tính tình hiền lành lễ phép, người gặp tuy không thích nhưng khó mà ghét bỏ. Sau đó đi ra từ nơi thâm sơn cùng cốc, một mình từ nhỏ yếu dần dần đạp lên nhân sinh đỉnh phong.
Trên đường sẽ có các loại cố sự nhảy ra, đánh mặt trang bức, ước hẹn ba năm, v.v... Đến lúc kia gặp phiền phức tự thân không xử lý được thì sẽ có một hay thậm chí một đám quý nhân hiện ra tương trợ.
Chỉ là cái thôn này số phận như nào chưa rõ, nhưng tóm lại cũng định sẵn không an bình.
Minh Nhất chỉ mong mọi chuyện xong xuôi để nhanh chóng té khỏi đây sớm ngày nào vui ngày ấy.
Hắn mới tới hơn một ngày mà đã thành thương binh, ở lâu thêm thì khéo đủ điều kiện làm tử sĩ luôn không chừng.
----
Phía sau Thiên Hành Sơn mười mấy dặm, hang động ẩm thấp, nồng nặc mùi thối rữa và huyết tinh.
Một tên mặt mũi thanh niên dáng thư sinh đang ngồi trên cái thứ phải gọi là cái ổ được tạo tạm bợ từ xương cốt động vật.
Bỗng nhiên có tên quỷ tộc Nội Cương cảnh chạy hớt ha hớt hải từ bên ngoài tới. Hắn quỳ xuống nửa cung kính nửa sợ hãi nhìn kẻ đang ngồi nói:
"Cấp báo! Thanh sơn đại nhân, chuyện lớn không tốt."
"Chuyện gì?"
Tên thư sinh không mặn không nhạt trả lời.
"Báo cáo đại nhân, hôm nay có người lên núi gặp lão già kia, chính là tên thợ săn của công hội Nhất Thống. Hiện cả hai đã xuống chỗ Thổ Du thôn."
"Ta biết rồi! Ngươi đi xuống đi."
"Dạ dạ! Thuộc hạ xin cáo lui."
Tên quỷ mới vào cẩn thận đi lùi ba bước rồi mới quay lưng lại, trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nhưng khi hắn vừa kịp đi ra cửa hang được vài bước thì "xoạt" một tiếng đã có bàn tay xuyên qua lồng ngực hắn. Cơn đau còn chưa truyền đến đại não thì đầu của hắn cũng bị vặt xuống.
Tiếng nhóp nhép cùng hừ lạnh truyền ra:
"Dám thể hiện thái độ sợ hãi ta? Ai cho ngươi cái quyền đấy?"
Thanh Sơn vừa xé bỏ thân thể tên thuộc hạ vừa mở miệng nhấm nuốt. Miệng hắn phình ra, hai hàm dưới tách làm đôi lộ ra hai đầu xương nhọn hoắt trông như loài nhện.
Hắn gật đầu tỏ vẻ hài lòng, mấy ngày nay toàn ăn thịt dã thú làm hắn chẳng cảm giác ngon miệng chút nào.
Vừa ăn trong đầu Thanh Sơn vừa suy nghĩ đến tin tức vừa rồi. Đối phương định lên kể hoạch thảo phạt hắn?
Hắn mới không sợ, ở cái làng nhỏ xíu đó chỉ có duy nhất một người g·iết được hắn. Mà đối phương cũng già rồi, khí huyết suy bại, ăn không có ngon.
Bản thân của hắn là Tiên Thiên Quỷ, là hậu đại của một kẻ rất rất mạnh. Nếu mà Quỷ tộc có hoàng gia thì hắn chính là một trong số "hoàng tộc" đó.
Thanh Sơn có thể dựa vào uy áp để thao tính linh hồn của những quỷ tộc khác thấp kém hơn mình.
Hắn không mang cái sợ sệt lẽ ra phải có của cái giống loài bị ruồng bỏ.
Ngược lại còn khinh bỉ mỗi khi nghe những quỷ tộc khác nói bên ngoài bị săn g·iết ra sao, thậm chí coi đó là sự sỉ nhục.
Nhưng Thanh Sơn rất thích nhìn những giống loài khác sợ hãi, đặc biệt là nhân tộc.
Những con mồi trong lúc sợ hãi tỏa ra thứ hương vị đặc trưng làm hắn ăn ngon miệng hơn rất nhiều.
Thanh sơn là người, à không, là quỷ thận trọng. Biết có người để ý nên hắn mới ẩn náu trốn tít nơi này, bên ngoài chỉ cho mấy tên lâu la qua dò la.
Tuy rằng c·hết mất cũng nhiều nhưng chẳng đáng bao nhiêu với tổng lực lượng của hắn.
Lũ nhân tộc kia muốn g·iết hắn? Nằm mơ đi.
Chiến lực đỉnh phong đúng là không so được, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi! Từ Ngoại Cương cảnh trở xuống bên hắn ăn đứt về số lượng.
Thích liều thì Thanh Sơn ta liền bồi các ngươi liều. Đợi g·iết c·hết hết đám người kia rồi liền vây công lão già trên núi đó.
Song quyền nan địch tứ thủ, đến lúc ấy Thanh Sơn tự tin chắc chắn có thể tươi sống mài c·hết đối phương.
Nếu như không phải biết bọn chúng có thể hủy đi miếng ngọc bội kia bất cứ lúc nào thì hắn đã hạ lệnh nhổ cái Thổ Du thôn c·hết tiệt này lâu rồi.
Bây giờ lại còn vọng tưởng chống lại? Không có cửa đâu! Cho mặt mà không cần.
"Đã nói là đưa miếng ngọc ra rồi ta cho các ngươi c·hết yên ổn, cớ sao còn phản kháng vô ích đâu?"
Khẽ lấy ra chiếc khăn bằng lòng bàn tay, Thanh Sơn tỏ vẻ tao nhã chùi mép, hắn hô lớn triệu tập những thủ hạ của mình...
----
Liệu tên quỷ như Thanh Sơn có biết, chính việc hắn lẩn tránh tại nơi này sao không phải là sợ hãi đâu?
Cổ nhân nói: vô tri không đáng sợ, đáng sợ là không ý thức được mình là kẻ vô tri bất minh!
Thanh Sơn hắn là đang tự đào mồ chôn mình.
----
"Ngươi rất tốt!" Trúc Thừa Diệt có phần căm tức nhìn Minh Nhất.
"Ta tất nhiên rất tốt." Minh Nhất liếc mắt nhìn lại.
Ánh mắt hắn trong suốt, chỉ bất quá là phối hợp với cái thần sắc trêu tức trên mặt hắn làm Trúc Thừa Diệt thật muốn tiến lên ra mấy quyền.
Nếu như một khi kế hoạch của Minh Nhất được thực hiện, không nói thành công hay không, khả năng sẽ có n·gười c·hết.
Này là điều mà Trúc Thừa Diệt không nguyện ý thấy nhất. Nhưng mà làm gì có cách nào nữa, Tinh lão đã đồng ý, phần lớn mọi người cũng đồng ý.
Hắn liền chỉ có thể hậm hực ở đây lớn tiếng với Minh Nhất. Nhưng mà nhìn vẻ mặt người sau chẳng có gì e ngại, ngược lại còn trêu tức hắn.
Nghẹn c·hết ta!
"Hừ! Ngươi coi chừng ta đấy!"
Trúc Thừa Diệt tức đến dậm chân một cái, nói xong quay đầu bỏ đi.
Hắn không muốn ở cạnh Minh Nhất thêm tí nào, một giây cũng không!
Tần Nghiễm Vương đứng cạnh b·iểu t·ình ngạc nhiên, phảng phất là nhận đả kích lớn.
"Ngươi chọc giận Trúc lão rồi, vậy mà không có b·ị đ·ánh!" Hắn nói.
Đánh? Chúng ta xác thực đánh qua một trận. Minh Nhất nhẹ giọng nói:
"Vậy bây giờ ngươi đánh ta thay hắn, nhưng mà ta sẽ hoàn thủ a."
Lạc Nguyệt Ảnh được lấy ra, Minh Nhất đi thẳng ra không gian rộng rãi trước nhà.
"Sao ta phải đánh với ngươi?" Tần Nghiễm Vương thanh âm tràn đầy sự khó hiểu.
"Sắp tới ngươi là phần quan trọng của kế hoạch. Này là coi luận bàn đi, biết thêm về đồng đội. Đúng! Cho là thế đi!" Minh Nhất lấp liếm nói.
Không thể cho ngươi biết ta đơn thuần chỉ muốn luyện tay nên tìm ngươi được.
Trong lòng Tần Nghiễm Vương bỗng có dự cảm bất thường.
Cứ như có chỗ nào không đúng thì phải?!
Ngay lúc này, Minh Nhất biến mất tại chỗ, một giây sau đã xuất hiện ngay cạnh bên Tần Nghiễm Vương chém ra một đao.
Tần Nghiễm Vương phản ứng cũng không chậm, hắn thả nửa người ra sau rồi lùi lại mấy bước, miệng nhao nhao hỏi:
"Đánh thì đánh nha! Ngươi làm gì vội vã như vậy?"
"Kẻ địch thật sự sẽ không nói cho ngươi lúc nào hắn ra tay." Minh Nhất biểu lộ hoàn toàn lạnh nhạt.
"Vậy cũng đúng..." Tần Nghiễm Vương đáp.
Hắn ném chiếc áo choàng qua một bên, tay phải vòng ra. Thanh kiếm lại chui từ lòng tay ra ngoài.
"Đây là Dạ Khốc Quỷ Kiếm, sư phụ ta kể chủ nhân cũ của nó chính là một vị yêu tộc cường giả, tuy thân là yêu mà lại si mê kiếm thuật."
Tần Nghiễm Vương một mặt hăng hái nói ra.
"Lạc Nguyệt Ảnh, chủ nhân cũ của nó... là ai ta cũng không biết." Minh Nhất ngón tay lướt qua lưỡi đao.
Hắn đưa đao đặt ngang trước ngực, tay phải khom lại ý bảo Tần Nghiễm Vương tiến tới.
Luận bàn bắt đầu!
Tần Nghiễm Vương lao tới, khí thế như bão tố, một kiếm từ trên bổ xuống rất dứt khoát.
"Cự Khuyết Thiên Quân."
Minh Nhất hay tay đẩy ra theo thứ tự trước sau, cản được kiếm tới, ngay lập tức Tần Nghiễm Vương b·ị c·hém lui ra sau.
Tay phải Minh Nhất rời khỏi sống đao, tiến thẳng nửa bước, đao giơ lên chém xéo một đường.
Tần Nghiễm Vương không những không lùi, hắn nhìn đòn vừa rồi của Minh Nhất liền nảy ra một phương pháp thoát khỏi cục diện bị động hiện tại.
Hắn xoay kiếm, tay phải áp vào mặt kiếm, học Minh Nhất giơ lên cản đòn.
Minh Nhất thật bất ngờ, bất ngờ vì sự liều mạng của đối phương.
Nguyên lý thì đúng là chặn đòn cơ bản thôi. Nhưng mà là chặn vào điểm yếu nhất trong công kích chứ không phải cứ giơ lên là xong.
"Đangggg!" Tiếng đinh tai phát ra.
Không có bất ngờ nào xảy ra! Tần Nghiễm Vương trượt dài gần mấy mét, cả người tí thì ngửa hẳn ra sau.
Minh Nhất hất đao ra sau lưng rồi tiến lên ra liền mấy chiêu.
Phong cách chiến đấu của Minh Nhất làm Tần Nghiễm Vương choáng váng. Chiêu thức liên miên không dứt, hễ không cẩn thận lộ sơ hở là bị Minh Nhất quạt qua một đao vào đó ngay.
Đây rõ ràng là áp chế không cho thở theo kiểu cực đoan là xem ai kiệt sức trước.
"Phi Lưu."
Tần Nghiễm Vương gầm lớn, hai tay cầm kiếm, cả người hơi lùi lại rồi lao bắn về trước như một mũi tên.
Minh Nhất không thể làm gì hơn là mau chóng dạt qua một bên tránh né mũi nhọn. Một kiếm như gió xoáy sét gầm hung mãnh lao sượt qua người hắn.
Tần Nhiễm Vương đánh trượt kiếm chiêu này xong trong lòng thầm hô không ổn, hắn vội vàng xoay người lại.
"Ngay lúc này." Minh Nhất nhãn thần bình tĩnh, suy nghĩ cấp tốc vận chuyển.
"Tuyệt Thích!"
Trong nháy mắt này, khí tức lăng lệ từ người hắn xông ra, tay trái quơ ngang một đao nhanh đến tột cùng.
Trường đao v·út đi, cả người Minh Nhất cũng v·út đi theo.
Tần Nghiễm Vương vừa quay người liền bắt gặp thời khắc nguy nan, hắn chỉ thấy trước mắt có thân ảnh nhoáng lên sắp tới hắn.
"Trục Điện!"
Gần như cùng lúc, hắn đâm ra một kiếm bằng toàn bộ lực bộc phát .
"Xoẹtttt! Xẹtttt!"
Nếu có người rất nhạy bén ở đây thì sẽ nhận ra rằng đao kiếm ra chiêu nhưng phải quá nửa giây mới thấy hai tiếng vang.
Máu đã chảy, mũi kiễm đã đi vào ngay dưới mạn sườn của Minh Nhất.
Bốn mắt nhìn nhau, Tần Nghiễm Vương trầm mặc rút kiếm lại.
"Ta thua." Hắn nói.
Lạc Nguyệt Ảnh gác trên cổ hắn, không có một vết xước nào.
"Cũng không hẳn là thua, coi như đánh cái ngang tay." Minh Nhất cũng thu đao lại.