Chương 37: Kế Hoạch Của Minh Nhất
Ngôi đền nơi Tần Nghiễm Vương và sư phụ của hắn ở tọa lạc giữa lưng chừng Thiên Hành Sơn, leo lên cũng không mấy khó khăn.
Chắc hẳn người dân Thổ Du thôn cũng thường xuyên ghé qua nơi này, đường đi nhiều đã tạo thành lối mòn.
"Lát nữa ngươi cứ vào đó nói chuyện với sư phụ thôi. Ta đi xuống dưới núi đi làm chút việc."
Tần Nghiễm Vương nói ra.
"Đa tạ."
"Không có gì!"
Minh Nhất trong đầu tràn đầy suy đoán, vị sư phụ này của Tần Nghiễm Vương sẽ như thế nào đây?
Thoáng qua chốc lát, Minh Nhất nhớ lại gia cảnh Tần Nhiễm Vương. Nói thật, hắn có chút ngộ nhận đối phương là khí vận chi tử gì đó.
Chính xác mà nói thì là khí vận chi tử chưa xuất thế.
Nhìn tới nha, nửa người nửa yêu, tu luyện thì ở cái chốn này cũng tính là thiên tài, lại còn ở trên núi với sư phụ.
Thêm ra song thân đều c·hết! Chẳng nhẽ lại là lưng đeo huyết hải thâm cừu?
Xưa giờ đọc truyện mạng ai cũng biết đạo lý "phụ mẫu tế thiên, pháp lực vô biên!" Khí vậtn chi tử loại này, có quá khứ càng thảm liệt thì tương lai cũng càng mạnh.
Chỉ là bây giờ Tần Nghiễm Vương vẫn còn chưa xuất sơn ra ngoài xông xáo, thuộc khoảng thời gian "chưa vào mạch truyện"?
"Chẳng nhẽ ngón tay vàng của ta là liên tục tiếp xúc với khí vận chi tử?" Minh Nhất nảy ra suy nghĩ có phần táo bạo.
Ai nói khí vận sẽ chỉ có một? Chẳng phải mọi người vẫn nhan nhản lan truyền rằng "mỗi người đều là nhân vật chính trong câu chuyện của mình" đó hay sao?
Mà lần trước Minh Nhất đụng phải Giang Lạc Huyên ấy, cũng có vẻ như giống giống thật!
Tới đây thì tiếng Tần Nghiễm Vương vang lên, tạm thời cắt đứt dòng suy nghĩ của Minh Nhất:
"Tới rồi! Ngươi cứ thể mà vào, cửa không khóa."
"Được rồi."
Tần Nghiễm Vương xoay lưng đi. Trước khi lao như điên xuống sườn dốc, trong mắt hắn lóe lên sự tinh nghịch.
Ta lại được tự con mẹ nó do!
Thường nói trẻ sợ cha, già sợ con. Sư phụ cũng như cha, Tần Nghiễm Vương càng lớn càng nhút nhát trước vị sư tôn của hắn.
Minh Nhất tóm được một tia có phần vui vẻ từ thái độ của Tần Nghiễm Vương làm hắn khó hiểu.
Có chuyện gì mà tên này vui đến thế nhỉ?
Đương nhiên cái chuyện liên quan đến khí vận chi tử này Minh Nhất sẽ không bỏ qua. Thời gian tới sẽ cân nhắc thử xem.
Mọi phương diện cần cho việc này hắn đều dư dả. Chỉ là không chắc có tìm tới hay không mà thôi.
Nếu như còn đụng phải liền có rất nhiều cách xử lý, ít nhất Minh Nhất có thể dựa vào kinh nghiệm để phán đoán một vài chuyện.
Tựa như... thế giới này sẽ có rất nhiều khí vận chi tử! Cũng không phải mọi "nhân vật chính" đều dễ dàng để người ta tiếp nhận.
Đến lúc đó thì liền xin lỗi nhà ngươi rồi. Cơ duyên của ngươi ta nhận, đồ đạc ngươi ta cầm, mạng ngươi ta lấy.
Nữ nhân của ngươi nha... nếu như nàng biết ngươi c·hết ắt hẳn sẽ thương tâm. Thế nên ta đã giúp người liền giúp cho chót, đưa nàng xuống dưới với ngươi, làm đôi uyên ương sống c·hết có nhau!
"Ta trở nên độc ác,... nhầm nhầm! Ta trở nên thông minh tài trí như vậy từ lúc nhỉ?"
Lắc đầu tạm bỏ qua, Minh Nhất đẩy cửa đi vào.
----
Thứ không khí tươi mát ập đến mặt Minh Nhất, khung cảnh bên trong hiện ra màu sắc rất trang nhã.
Minh Nhất thầm nhủ không thích hợp, cái bầu không khí này, cả cái khí tức này... chẳng lẽ sư phụ Tần Nghiễm Vương là một mỹ nữ?
Không ổn! Xông sư nghịch đồ? Là hậu cung lưu hay là đơn nữ chủ?
Cũng còn may, một lão giả thình lình ngồi trên tảng đá ngay cạnh cửa lớn hỏi một câu lôi Minh Nhất ra khỏi những suy nghĩ quái gở:
"Ngươi rất bất ngờ?"
"À có một chút." Minh nhất định thần lại nói.
"Ồ! Chỉ một chút?" Nhãn quan lão giả sáng lên.
"Ta chỉ bất ngờ phong cách bài trí của nơi này thôi! Không ngờ tiền bối tinh tế đến vậy."
"Ngươi không thắc mắc ta mạnh tới đâu sao?"
Lão giả đứng dậy, một luồng khí thế Tâm Kính cảnh đỉnh phong ép tới Minh Nhất.
Dưới áp lực thì bản thân Minh Nhất hiểu được, hắn tuy không thể thắng người này, nhưng luồng khí thế này thì không thể làm khó hắn.
"Có thể dạy dỗ ra đệ tử ưu tú như Tần huynh thì chắc chắn ngài cũng là bậc cao nhân."
Minh Nhất nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng nói.
"Ngươi rất không tệ."
Lão giả thu lại khí thế, nhận xét Minh Nhất với một vẻ mặt rất bình tĩnh.
"Tiền bối quá lời."
"Nói đi! Tìm ta có chuyện gì?"
"Chỉ là có một kế hoạch, không biết tiền bối có hứng thú tham gia hay không?"
Minh Nhất chuẩn bị thả câu.
Lão giả đã nằm nghiêng lại trên phiến đá, cười nói:
"Ta tham gia ư? Này còn phải xem ngươi nói kế hoạch là cái gì?"
"Tru sát đám toàn bộ Quỷ Tộc làm loạn dưới kia."
Tay Minh Nhất chỉ thẳng phía Thổ Du thôn bên dưới, tiếp xuống phải nhìn thái độ của đối phương như nào đã.
"Nói tới ấy, nếu ngươi tìm được chỗ tên cầm đầu ẩn náu thì không cần ngươi ra tay, nửa khắc là đủ để ta g·iết hắn vài lượt."
Lão giả bỗng nghiêm túc nói.
Minh Nhất thầm cảm khái một chữ "Tốt" trong đầu, thành hay bại bởi lúc này.
"Ta đến giờ vẫn không biết gì cả ngoài cái tên là đa số lực lượng của chúng."
Hắn cũng nghĩ qua tự mình một mình ra đi điều tra tận gốc hang ổ của bọn chúng. Nhưng suy đi tính lại liền thôi, quá nguy hiểm!
"Ngươi đùa giỡn ta?" Mắt lão giả hơi híp lại, trên người ẩn ẩn có uy thế hiện ra.
Minh Nhất lắc đầu cười nói như không:
-Ta đâu dám! Tiền bối ngài nặng lời.
-Tốt nhất là ngươi không dám! Nói luôn đi! Ta thực sự muốn nghe xem cái kế hoạch của ngươi sẽ "hoàn mỹ" đến mức nào.
-Hoàn mỹ cũng không có, thậm chí rất đơn giản.
Lão giả nghe tới liền muốt một bàn tay quạt bay Minh Nhất. Tên hề này có thật là thợ săn không đấy?
Nếu như không phải do đệ tử duy nhất của hắn khen người này không dứt miệng thì có lẽ bây giờ hắn đã điên lên mà chơi c·hết kẻ đứng trước mặt mình rồi. Tưởng ta dễ nói chuyện thật?
"Đơn giản không có nghĩa là sẽ vô dụng. Chúng ta sẽ cho đối phương tin rằng chúng sắp có được thứ chúng muốn."
"Ngươi biết rồi?" Lão giả giật mình.
"Đoán được, không phải là miếng ngọc bội đó sao."
Lão giả hơi thoáng thất thần.
Quả nhiên là thế! Minh Nhất bắt được khoảnh khắc đó liền triệt để khẳng định mọi ý nghĩ của mình.
Miếng ngọc bội được nói tới ở đây chính là thứ có trong thù lao của nhiệm vụ này!
Thật ra trong giấy xác nhận của nhiệm vụ có hình của miếng ngọc đó, ngay hôm qua xem thấy Minh Nhất liền ngờ ngợ.
Tất cả thù lào đều bình thường với một nhiệm vụ màu lục.
Duy chỉ có cái đồ chơi này là kỳ quái, sao trông nó cứ giống giống... biểu tượng của Thủy Nguyệt thành!
Tiếp đó hắn vẫn quyết định nhận vụ này.
Khi gặp mặt Tần Nghiễm Vương rồi tới Trúc Thừa Diệt hắn cũng có đánh hơi thấy bất thường, nhưng chưa rõ còn có nhân tố như lão giả trước mặt nên mọi chuyện mới rối.
Bây giờ mọi thứ đều đã thông:
Bọn Quỷ tộc muốn miếng ngọc đó, Trúc Thừa Diệt vì nguyên nhân không rõ thì đem miếng ngọc tới làm thẳng thù lao của nhiệm vụ.
Minh Nhất muốn là đường đường chính chính thu miếng ngọc đó về tay mình, chỉ cần kế hoạch hắn thành công thì nó đã là đồ trong tay.
Tới lúc đó bên này muốn thu lại? Nước đã hất ra ngoài làm gì có đạo lý chảy ngược vào trong?
"Kế hoạch cụ thể chính là..."
Minh Nhất nói liền một tràng khoảng năm phút mới dừng.
Lão giả cũng chẳng mất quá lâu để tiêu hóa, hắn thấy kế hoạch của Minh Nhất đã rất tốt nhưng còn vài điểm chưa xử lý ổn thỏa.
Này tất nhiên là do Minh Nhất cố tình. Hắn biết mình có thể tỏ ra thông minh nhưng tuyệt đối không được thể hiện ra đã nắm rõ mọi thứ trong tay.
Nhất là trong trường hợp đối phương có thể dễ dàng g·iết hắn. Lúc đó mà dám bày ra bộ dạng kia thì sẽ cho đối phương cảm giác đang bị lợi dụng. Khả năng sẽ nguy hiểm!
Lão giả gật gù nói ra:
"Điều ngươi nói tuy rất khả thi nhưng còn vài chỗ chưa thỏa đáng cho lắm."
"Vãn bối nông cạn, mong tiền bối chỉ rõ."
Minh Nhất chắp tay khiêm tốn thừa nhận.
"Cái đầu tiên và lớn nhất tên quỷ đứng đầu Tâm Kính cảnh kia không thể c·hết. Ít nhất phải giữ cho hắn một hơi thì cái nơi Thổ Du Thôn này mới có sinh lộ."
"Vãn bối vẫn chưa rõ lắm?" Minh Nhất biết mà còn cố hỏi.
"Bởi vì như ngươi thấy đấy, quỷ tộc thông tin hạn hẹp, thường chốn chui chốn nhủi nhưng lần này lại dám giương cờ khua trống đến làm loạn.
Nói không có ai chủ mưu... đ·ánh c·hết ta cũng không tin. Ta già rồi, không thể thủ hộ nơi này mãi được." Lão giả khẽ thở dài.
"Xin thụ tiền bối chỉ giáo."
Minh Nhất cúi người, lần này là thật tâm. Không phải ai cũng dám đứng ra nói những lời này, ít nhất như Minh Nhất sẽ không.
Đối phương không cần thiết phải lừa hắn, nên Minh Nhất khâm phục ý nghĩ có phần hơi cao thượng của đối phương.
"Nếu sửa lại chỗ đó thì tiếp xuống tới người nguy hiểm khả năng cao sẽ là ngươi đấy. Không sợ?" Lão giả thâm ý liếc mắt.
"Tru sát quỷ tộc ai ai cũng có thể làm. Vãn bối phần sức mọn này thật không đáng giá nhắc tới. Hơn nữa ta làm việc nhận thù lao, có gì để sợ đâu!"
Minh Nhất đứng thẳng lưng, một thân hạo nhiên chính khí nói ra.
Lão ra cười cợt khẳng định:
"Chắc chỉ có câu cuối của ngươi mới là thật đi."
Bị đâm thủng Minh Nhất cũng không tỏ vẻ gì, chỉ mỉm cười nhìn lão giả:
"Nếu ngài muốn nghe lời thật lòng mà nói, vậy thì... Ngài nghĩ thợ săn giống như ta sẽ sợ thứ nguy hiểm này sao?"
Cái vỏ bọc này dùng rất tốt! Minh Nhất thầm cảm ơn danh tiếng của những thợ săn trước.
"Cũng đúng!" Lão giả tán thành "Các ngươi là nguyên một ổ liều mạng."
"Mà thôi! Cho ngươi miếng ngọc đó cũng được."
Minh Nhất ngạc nhiên, chuyện quá dễ dàng tất có yêu.
Quả nhiên, đối phương liền nói:
"Nhưng ngươi phải chấp nhận hai điều kiện của ta. Không có bàn luận."
"Ngài nói trước."
"Đệ nhất, nếu miếng ngọc đó về ngươi thì tương lai nếu đụng độ quỷ tộc trong trường hợp không thể trốn chạy hay phản kháng hãy đem nó hủy đi!"
"Có thể!"
Điều kiện này Minh Nhất chấp nhận được. Nếu thật có ngày đó, đừng nói miếng ngọc bội, tất cả đồ đạc và cả thân hình Minh Nhất cũng sẽ cho biến mất luôn.
Bản thân Minh Nhất luôn rất tỉnh táo, hắn đã có giác ngộ về c·ái c·hết ngay từ lúc bước chân ra khỏi Vẫn Tinh Môn.
Tôn chỉ Minh Nhất nếu sắp c·hết sẽ là: chỉ cần ta c·hết đủ nhanh thì từ trên người ta cái gì các ngươi cũng tìm không thấy!
"Đệ nhị, giúp ta dẫn đứa bé Tần Nghiễm Vương gia nhập Công Hội Nhất thống."
Minh Nhất: "..."
"Có thể." Ngập ngừng một lúc hắn mới trả lời.
Như thế này là sắp xuất thế? Nhân vật chính đi vào mạch truyện chính? Ta là kẻ mở màn?