Chương 32: Thổ Du Thôn
Đừng nhìn Minh Nhất lúc bình thường đều là một bộ thần sắc đạm nhiên không màng thế sự, căn bản hắn vẫn là có cảm xúc bình thường. Trong xương còn mang theo tính cách gợi đòn.
Thật phải đem ra so sánh thì Độc Cô Việt cũng chưa chắc ăn Minh Nhất về khoản này.
Chẳng qua là nếu như tổ đội hai người lần trước đều "tưng tửng" như nhau sẽ đem người xung quanh đều dọa sợ, có một cái tấu hài là đủ rồi.
----
"Tại hạ Tần Nghiễm Vương, chính ở tại Thổ Du thôn, đa tạ huynh đài xuất thủ tương trợ.
Không biết huynh đài hỏi thăm Thổ Du thôn vì cớ gì? Vẫn là sao đơn độc tới đây?"
Người thanh niên thần sắc hòa ái dễ gần mở miệng hỏi.
"Ta là thợ săn thuộc Công hội Nhất Thống."
Minh Nhất giúp đối phương không phải do trượng nghĩa hay gì, hắn là đoán đối phương sẽ có liên quan tới Thổ Du thôn.
Làm sao đoán? Ở gần đây ngoài Thổ Du thôn chẳng có nơi nào khác có người sinh sống. Tự dưng giữa đường có người giao thủ với Quỷ tộc thì tám chín phần mười cũng có liên quan.
Mà Minh Nhất có đoán sai cũng thì không sao cả. Vừa giúp người ta vừa hỏi thêm thông tin từ tên quỷ tộc, một công đôi việc tội gì không làm.
Nói tới, người trước mắt làm Minh Nhất thấy là lạ, bảo đối phương không phải nhân loại cũng không hẳn là đúng.
Hẳn phải là bán nhân loại mới chuẩn, khí tức rất gần. Cha hoặc mẹ hắn chắc là tu luyện giả nhân tộc, nửa còn lại là gì thì chịu.
Trường hợp này cũng không hiếm gặp.
Cũng không biết là con lai với tộc nào đây? Nhìn không tuấn tú lắm à nha! Liệu tu luyện sau này có mọc tai hay đuôi thú gì gì không?
Minh Nhất không dám tưởng tượng, cảnh tượng này rất đau mắt!
"Ra là thợ săn của công hội, nhưng sao chỉ một mình ngươi tới đây?" Tần Nghiêm Vương ngạc nhiên.
Hắn ở tại Thổ Du thôn, tất nhiên biết có chuyện treo nhiệm vụ. Chỉ là tuy Minh Nhất nhìn có vẻ mạnh hơn so với cảnh giới, nhưng cũng mới Dẫn Linh đỉnh phong.
Nhiệm vụ bọn họ treo dường như rất nguy hiểm a! Này là thèm tiền điên rồi hay sao?
"Các ngươi tìm người điều tra hay tìm tay chân đánh đấm?"
Minh Nhất cau mày, đây là bị coi nhẹ rồi?
Còn dám chê ta? Ta chưa lồng lộn lên chỉ vào mũi ngươi để mắng là còn may đấy.
Trong lòng Minh Nhất oán thầm, ngay khi đọc giấy xác nhận nhiệm vụ thì hắn đã hiểu câu "ngươi sẽ hối hận" của Tào Hợp.
Rốt cục hắn cũng biết vì sao nhiệm vụ này lại không ai trong phân bộ nhận.
Một cái nhiệm vụ màu lục có thể biến thành màu vàng bất cứ lúc nào nhưng tiền công lại là dành cho màu lục.
Chính xác là ước lượng khoảng khoảng tầm đó: mười lăm ngàn hạ phẩm linh thạch và một miếng ngọc bội không rõ.
Cái giá này chỉ tính nguyên linh thạch cũng rất cao so với một nhiệm vụ màu lục. Miếng ngọc bội kia có khi giá trị còn hơn.
Nhưng cũng chỉ thế thôi! Giá trị cao hay không còn tùy xem cách dùng.
Tự thân Minh Nhất thấy vận khí của mình chẳng ra làm sao. Từ ngày "xuất sư" đến giờ cái gì tự đến với hắn đều rất "vô dụng".
Thứ duy nhất hữu ích là bản bí kỹ "Tuyệt Thích" kia thì còn chưa tu luyện được.
Nhớ lại ánh mắt châm chọc của Tào Hợp và cái nhìn hơi thương hại của mấy người gần đó làm Minh Nhất thấy mình như một con ngựa non háu đá.
Có lẽ mấy người như Tử Vô Nam có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ này nhưng do không đáng nên mới không ai nhận.
Tự tin của hắn vẫn còn, tuy là không bao nhiêu. Đã đâm lao thì phải theo lao, giờ mà từ bỏ thì mất mặt lắm.
----
"Cũng phải ha! Thôi nếu đã đến thì đi theo ta. Ta dẫn ngươi về gặp thôn trưởng."
Tần Nghiễm Vương rất dễ nói chuyện.
"Nếu ngươi đang bận thì không cần phiền phức thế, chỉ đường cho ta là được. Ta tự đi."
"Không có phiền, ta ra ngoài đi săn dã thú thôi. Lúc nào cũng có thể tiếp tục."
"Vậy được rồi, đa tạ."
Minh Nhất gật đầu.
"Đi theo ta." Tần Nghiễm Vương phất tay.
"Mà ngươi tên gì ấy nhỉ?"
"Lý Minh Nhất."
----
Với tốc độ hai người Minh Nhất đi bộ nửa tiếng liền tới nơi.
Thổ Du thôn tọa lạc gần một ngọn núi gọi Thiên Hành Sơn. Ba mặt đông, tây, nam đều là đồng ruộng. Mặt bắc có một con sông chạy ngang qua.
"Dù hơi thất lễ, nhưng ta mong ngươi đừng làm khó thôn dân. Gần đây họ chịu đã đủ khổ."
Tần Nghiễm Vương một mặt chân thành, có chút xấu hổ nói.
Một đường đi tới hắn nói chuyện với Minh Nhất tuy không nhiều nhưng ngôn từ đều rất cởi mở, không mất lễ tiết.
"Sẽ không."
Minh Nhất tiếp lời, trong đầu hắn chỉ nghĩ nghĩ làm sao hoàn thành nhiệm vụ.
Tới thôn đã là xế chiều, khói bếp mờ ảo lan tỏa. Những ngôi nhà đa số bằng tường gạch xây lên.
Các thôn dân đều đang bận rộn trong nhà, Tần Nghiễm Vương đi qua nhà nào cũng đều gật đầu chào một cái, rất là có gia giáo.
Thôn dân thấy Minh Nhất đi bên cạnh cũng không hỏi han gì nhiều, chỉ nhìn kỹ mấy lần.
Ngược lại Minh Nhất mới đi một vòng giữa thôn thì lại hơi dự cảm thấy sự bất thường.
Tỉ lệ đại khái giữa phàm nhân và tu luyện giả nhân tộc là 6:4, nơi đây áng chừng phải cao hơn nhiều.
Ít nhất hơn quá nửa đều có cảnh giới Dẫn Linh và Nội Cương cảnh. Hơn nữa trên thân một số người ẩn dấu đi thứ sát khí rất tinh thuần.
Kiểu sát khí này rất đặc thù, tạm thời Minh Nhất chưa nhận ra là gì.
"Cái này..." Minh Nhất vô thức lên tiếng.
"Sao vậy?" Tần Nghiễm Vương thấy vẻ đăm chiêu trên mặt Minh Nhất liền hỏi.
"Không có gì. Chỉ là cảm thấy lời ngươi có chút sai. Thôn dân không làm khó ta đã tốt lắm rồi, ta nào có lá gan kia."
Lời này của Minh Nhất là thật, lỡ chọc ra phiền phức gì b·ị đ·ánh hội đồng thì đúng mọc cánh cũng khó bay. Uổng cho Tần Nghiễm Vương ngươi suy diễn.
"Đâu có! Mọi người đều rất dễ tính, từ nhỏ ta đã ăn chục khắp thôn ấy!" Tần Nghiễm Vương gãi gãi đầu.
Minh Nhất liếc xéo đối phương một cái không nói, quên cái chủ đề này đi thì hơn.
Nhìn b·iểu t·ình hơi ngố ngố của Tần Nghiễm Vương thì có lẽ là không hiểu ý hắn, không rõ có phải hay không giả bộ ra tới.
Aizzz... cái trò "độc tâm thuật" này quá rắc rối! Lý Minh Nhất ta chỉ muốn làm một người qua đường thôi.
----
"Cộc Cộc Cộc Cộc!"
Hai người dừng chân trước ngôi nhà đơn sơ có tiếng chẻ củi vang lên giòn giã.
"Trúc lão! Có khách từ xa tới."
Tần Nghiễm Vương đưa hai tay lên miệng hô lớn.
Không có ai đáp lại.
"Trúc lão!"
"Ngươi có nghe không?"
Hắn kiên trì hô thêm mấy câu rồi như hết kiên nhẫn nói:
"Ngươi nếu không ra thì từ mai ta liền không tới nữa đâu!"
"Tới ngay đây."
Tiếng nói có phần phong trần từng trải truyền ra. Tần Nghiễm Vương một mặt đắc ý, kế hoạch uy h·iếp thành công.
Minh Nhất khẽ nhếch khóe miệng, hồi mười tuổi hắn cũng hay chơi trò này.
Từ sau nhà bước ra một người khoảng thất tuần, râu tóc bạc trắng, sự già nua đồi phế hiện rõ trên mặt.
Ngược lại dáng người hắn lại cao ráo cường tráng. Một thân y phục đơn giản đang được xắn lên, hai tay gân guốc gồ lên từng đoạn, bắp chân to lớn bất thường.
Minh Nhất hơi sững người, tay trái vô ý dùng sức cuộn tròn lại.
Ngoại Cương đỉnh phong! Linh khí trong người cuồn cuộn một màu đỏ rực.
Thật mạnh! Chủ tu hỏa hệ? Cảm giác áp bức rất mãnh liệt.
Đoán chừng nếu phải đánh tới thì Minh Nhất trụ được mười chiêu của đối phương là nhiều lắm rồi.
Thêm nữa dung nhan của người này lão hóa có phần nhanh quá thể, không tương thích với thân hình.
Ngoại Cương có đến gần 200 năm tuổi thọ, dù là trên 150 tuổi cũng không đến mức này a!
Cái thôn này khắp nơi đều tỏ ra quái lạ!
"Khách nhân mời vào!"
Người được gọi Trúc lão đưa tay mời rồi quay lưng đi vào trong.
Không biết vô tình hay cố ý mà thái độ hắn rất thản nhiên. Tựa như dù trước mắt tới là ai hắn cũng sẽ là một bộ này.
"Ngươi đừng mạo phạm Trúc lão, bị lão nhân gia ngài đánh đòn cảm giác rất đau!"
Tần Nghiễm Vương rùng mình, hai mắt nhắm tịt lắc đầu. Từ khi trở về thôn thì hắn y như mang lên tâm tính của tiểu hài tử vậy.
"Ta biết." Minh Nhất hơi điều chỉnh cho cảm xúc bản thân bình ổn lại.
Đi vào bên trong nhà còn đơn sơ hơn cả vẻ bề ngoài của nó. Lọt vào tầm mắt là ba gian nhà hình ống thông nhau trống trải không có đồ đạc gì mấy. Xung quanh các bức tường được sơn lên một màu xám ảm đạm.
Trúc lão vươn tay châm một nén nhang cắm lên bát hương chi chít tàn tro rủ xuống. Điều làm cho Minh Nhất ngoài ý muốn là trên ban thờ không hề có một bài vị hay tranh cúng bái nào. Này là thờ cái gì nhỉ?
Càng làm cho Minh Nhất chú ý là lúc thắp hương trên người Trúc lão hiện lên thứ sát ý giống mấy người dân bên ngoài dù rất nhạt, chỉ có một tia.
"Ta lúc đầu còn tưởng ngươi lại tới ăn chực đây."
Trúc lão thắp hương xong quay xuống ngồi bên chiếc bàn nhỏ nói với Tần Nghiễm Vương. Người sau chỉ cười hề hề cho qua.
"Ngươi là thợ săn của Công hôi Nhất Thống?"
"Đúng vậy."
Minh Nhất vừa theo Tần Nghiễm Vương ngồi xuống liền bị Trúc Lão hỏi, đối phương đoán ra thân phận hắn là điều bình thường.
Người tới công hội treo nhiệm vụ gọi là Trúc Thừa Diệt- tên đầy đủ của Trúc lão.
"Thật ngại quá! Bình thường một mình buông thả đã quen, để ngươi chê cười rồi."
"Chê cười thì thật không có."
Minh Nhất lắc đầu, xưa giờ hắn không để ý hoàn cảnh cho lắm.
"Thật không nghĩ tới ngươi còn trẻ mà có can đảm tiếp ủy thác của chúng ta. Cũng được, trong thời gian này tạm thời hãy ở chỗ này của ta."
Trúc Thừa Diệt cười lên trông rất hiền lành.
"Vậy vãn bối xin được ngài chiếu cố rồi. Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."
Minh Nhất chẳng rõ đối phương khen mình can đảm thật hay là chê cười bản thân không tự lượng sức.
Đều tốt cả thôi, mọi chuyện trên đời đâu phải lúc nào cũng như ý.
"Ta ra ngoài chuẩn bị bữa tối, ngươi đi đường chắc nếu mệt hãy vào gian phòng trong cùng nghỉ ngơi. Có điều tra gì cũng thư thả."
"Được rồi, vãn bối đã biết."
Trúc Thừa Diệt bước nhanh ra ngoài, trước khi ra cửa còn buông lại một câu không đầu không đuôi:
"Cũng thật là tiện nghi tiểu tử ngươi."
Minh Nhất khó hiểu, tiện nghi ở chỗ nào sao ta không thấy ấy?
Tần Nghiễm Vương lúc lắc đầu qua lại rồi lại ngửa cổ nhìn xà nhà.