Chương 33: Giao Thủ
Trúc Thừa Diệt tằng hắng mấy câu nói mua đồ ăn rồi đi ra ngoài.
Lòng và lòng vòng một lúc để xác định Minh Nhất không đặt chú ý nơi bản thân hắn mới tiến vào gõ cửa một căn nhà sập xệ.
"Vào đi."
Tiếng nói khàn khàn vọng ra tới.
Túc Thừa Diệt hé cửa, bên trong là một nam nhân trung niên đang ngồi trên giường.
Thấy người tới là ai giọng hắn liền cung kính:
"Ngài dã tới, trưởng..."
"Ta không còn giữ chức vụ đó nữa." Trúc Thừa Diệt phất tay cắt ngang người kia. "Ngươi vẫn ổn?"
"Rất ổn, dạo gần đây còn thấy tâm thanh tịnh nhiều."
Lẽ ra kẻ đang ngồi phải đứng dậy mời khách mới phải phép, như thế mới hợp với thái độ cung kính kia của hắn. Nhưng hắn không làm được, hai chân hắn đã phế đi rồi.
"Ngài tìm ta là có việc gì sao?"
"Ừm! Thợ săn của Công hội Nhất Thống đến rồi!"
Trúc Thừa Diệt nhìn lão bằng hữu, trong lòng thở một hơi thật sâu.
Tâm thanh tịnh nhiều? Thật có thể thanh tịnh khi què quặt, cả ngày ru rú trong phòng không thấy ánh sáng như thế sao? Không ai rõ ràng!
"Đến rồi? Mạnh hay không?" Người què đầy hứng thú hỏi.
"Dẫn Linh đỉnh phong, sức chiến đấu áng chừng cỡ Nội Cương đại thành."
"Không tính là mạnh, nhưng theo nhiệm vụ được treo thì vừa đạt."
Trúc Thừa Diệt chống nạnh tựa vào cửa nói:
"Đúng thế đấy! Kế hoạch treo nhiệm vụ là do Khương Lục Dương ngươi mở. Lúc đầu ngươi nói sẽ không có ai đến. Giờ người ta đến thật rồi! Xử lý như nào đây?"
Khương Lục Dương trầm ngâm: "Thợ săn à nha... Quên mất ở đó còn có một đám bệnh thần kinh, lại còn cố chấp."
Hắn nói với Trúc Thừa Diệt:
"Thôi thì ngài kiếm cách đuổi tên đó về đi. Nếu bức thiết quá thì lựa chọn nói thẳng cũng được."
"Vậy được rồi, ta đi." Trúc Thừa Diệt xoay người rời khỏi, cũng không hề dông dài.
"Dù ngài không thích cái danh xưng kia, nhưng trong lòng ta và một số người nơi này ngài vẫn là."
Khương Lục Dương mỉm cười nói với theo.
Trúc Thừa Diệt không đáp, cứ vậy mà đi. Hắn vừa quan sát thấy trong mắt người bạn cũ này đã thêm ra một tia trong suốt, ít đi vẻ đục ngầu thường có.
Thật là tâm thanh tịnh? Hay... hồi quang phản chiếu?
"Nào không được nghĩ lung tung." Trúc Thừa Diệt lẩm bẩm.
----
Trong nhà không khí im ắng.
Minh Nhất nhìn Tần Nghiễm vương đong đưa qua lại hỏi:
"Nhà ngươi gần đây không?"
"Ta? Ta ở trên đoạn sườn núi đằng kia."
Tần Nghiễm Vương chỉ cho Minh Nhất thấy một đoạn chỗ Thiên Hành Sơn qua cửa sổ đang mở.
"Cả nhà ngươi đều ở đó?"
"Không có, ta ở đó với Sư Phụ."
Hửmmm?
Trong đầu Minh Nhất lóe lên một suy nghĩ hơi hoang đường, hắn hỏi tiếp:
"Hơi thất lễ nhưng ngươi không ở cùng phụ mẫu?"
"Không có! Nghe sư phụ nói là họ c·hết sau khi ta ra đời mấy ngày."
"Xin lỗi đã nhắc lại, chớ thương tâm."
"Không có gì, ta quen rồi."
"Được rồi."
Quen rồi? Là quen với chuyện gì mới được!
Minh Nhất tò mò chuyện người ta? Sẽ không! Hắn đang suy đoán một số việc qua lời của Tần Nghiễm Vương.
Xà tộc! Chắc chắn Tần nghiễm Vương có huyết mạch của nhân loại và xà tộc.
Cái điệu bộ trẻ con và đung đưa người kia nhìn rất giống con rắn đang thư giãn nơi lãnh địa của nó.
Trong vô thức Tần Nghiễm Vương đã coi nơi này là nơi an toàn nhất.
Cũng không biết phụ mẫu Tần Nghiễm Vương liệu có phải chuyện tình như Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh không...
Nếu thật thì quá là biết chơi rồi!
Minh Nhất cũng bắt được hai từ "sư phụ" chắc chắn người này phải mạnh hơn tên thôn trưởng vừa rồi. Có lẽ là Tâm Kính cảnh hoặc cao hơn.
Như vậy mọi chuyện sẽ giải thích thông.
Bản thân Minh Nhất không cho rằng mình giỏi suy luận mấy thứ này, nhưng cứ áp dụng tư duy ngược là được.
Mọi chuyện đều nên có cái lý do để bắt đầu. Không có yêu vô cớ, cũng không có hận vô cớ.
Giống như đám quỷ tộc kia cũng vậy. Ngôi làng này có thứ gì đó thu hút bọn chúng, chính xác hơn là thu hút tên thủ lĩnh của chúng.
Ngay từ lúc bắt được tên quỷ kia Minh Nhất liền hiểu. Cái nhiệm vụ này cơ bản là treo không.
"Quy mô" của cái thôn này tuy mạnh nhưng chưa đủ để cản bước lũ quỷ tộc kia.
Nhưng nếu cộng thêm vị sư phụ bí ẩn kia của Tần Nghiễm Vương là Tâm Kính cảnh thì liền khác biệt, đủ để bọn quỷ này kiêng kỵ.
Với lực lượng này chẳng nhẽ lại không tóm được một tên để hỏi. Thế thì truy xét cái quần gì nữa?
Nhưng cũng không thể nói toẹt ra thế được, trừ khi thôn trưởng đích thân giải bày cho Minh Nhất thì may ra.
Tạm thời cứ lá mặt lá trái với đối phương là được. Ít nhất tới giờ vẫn chưa cảm nhận được địch ý.
----
"Có thể để ta gặp sư phụ ngươi không?" Minh Nhất hỏi.
"Cái này... để ta thông báo trước cho sư phụ xem ý lão nhân gia như nào." Tần Nghiễm Vương nói.
"Có câu này của ngươi là được rồi." Minh Nhất gật đầu.
Đúng lúc này Trúc Thừa Diệt trở về, trên tay xách theo con gà được làm sạch sẽ và mấy bó rau.
Chưa đến nửa tiếng vài món đơn giản đã được bưng lên. Cả ba thoải mái ăn uống, không ai nhắc tới nhiệm vụ một chữ nào cả.
----
Khuya muộn, đêm không thấy trăng. Minh Nhất đi loanh quanh Thổ Du Thôn, trong đầu nghĩ chỗ đặt cạm bẫy phù hợp.
Vẫn là lối tư duy ngược, nếu hắn là bọn quỷ tộc kia thì hắn sẽ t·ấn c·ông và trở về ở đâu nhỉ?
Nếu tóm được một tên Ngoại Cương thì liền tốt, Minh Nhất sẽ tra khảo bằng ra mục đích của chúng.
Nghĩ nghĩ, Ngoại Cương cảnh cũng không dễ chơi như vậy.
Bỗng tiếng xào xạc vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Minh Nhất. Hắn cau mày nhìn rặng tre phía trước nói:
"Đi ra đi!"
Không trăng chi dạ... g·iết người c·ướp c·ủa tốt hơn trăng thanh gió mát rất nhiều.
"Thật không hổ là một thợ săn, cảm giác thật nhạy bén." Người tới tán thưởng một câu bằng chất giọng trầm đục, này là cố tình bóp giọng lại.
Lông mày Minh Nhất nhíu lại càng sâu hơn. Đây không phải là Trúc Thừa Diệt à?
Có lẽ cái cách cải trang trùm kín mít như thế kia có thể lừa những người khác. Nhưng đối Minh Nhất thì không! Hắn là nhìn thấy linh khí trong người đối phương!
"Ngươi là ai?"
Đối phương đã không muốn lộ danh tính thì tốt nhất không nên vạch trần. Sẽ có nguy hiểm không cần thiết.
"Ta là ai không quan trọng." Trúc Thừa Diệt từ tốn nói. "Quan trọng là giờ ta tới để mời ngươi rời khỏi nơi này."
"Nếu ta không đồng ý đây?"
Minh Nhất ngoài cười trong không cười hỏi lại.
"Vậy ta đành dùng vũ lực để mời ngươi rời khỏi."
Dứt câu, một mũi thương lóe lên từ tay Trúc Thừa Diệt hướng thẳng đâm tới.
Minh Nhất luôn đề phòng mọi hành động của đối phương liền nghiêng người, lộn một vòng né tránh. Lạc Nguyệt Ảnh xuất hiện nơi tay.
Tạm thời bỏ cái nhiệm vụ qua một bên. Thôn trưởng nơi này thật "nhiệt tình" quá mức! Ngoại giao kiểu Thổ Du thôn à?
Minh Nhất thân hình vừa ổn định liền khom người, đao trong tay trái hất lên. Từ bên ngực trái Trúc Thừa Diệt lướt qua.
Trúc Thừa Diệt cũng chẳng phải dạng vừa, trường thương vừa đâm hụt thì hắn liền hơi khụy gối, đổi từ thế đâm thành thế từ trên vụt xuống.
Coong coong két.
Tiếng đao thương giao nhau tóe ra những ánh lửa, chiếu ra mũi thương lẫn mũi đao.
Cổ tay Minh Nhất tê rần. Khó chơi! Quá khó chơi!
Minh Nhất một bên vừa hất ra trường thương, một bên liền giơ chân phải muốn đạp thẳng bụng đối phương.
Vũ khí của cả hai nếu dùng sát người đều rất không linh hoạt, chỉ cần Trúc Thừa Diệt dính một đạp của Minh Nhất liền sẽ ăn thêm một đống chiêu số loạn bổ.
Dường như Trúc Thừa Diệt cũng nhận ra điểm đó. Hắn giơ thương chếch sang trái rồi quét một đòn.
"Không thể dính chiêu này!"
Bản năng của Minh Nhất điên cuồng cảnh báo. Hắn vội ngửa người trượt xuống, trường thương lướt ngang qua mặt. Tay phải đập xuống lấy đà nhảy lùi ra sau hai bước.
Rắc rắc.
Tiếng vài cây tre bị quạt đổ.
Bốn mắt nhìn nhau, tất cả đều mang sự kinh ngạc.
Trúc Thừa Diệt kinh ngạc trước sự phản ứng của Minh Nhất, còn Minh Nhất kinh ngạc vì Trúc Thừa Diệt không phóng xuất linh khí ra ngoài.
Một cỗ khí thế hào hùng chợt hiện ra. Trúc Thừa Diệt hai tay nâng thương khẽ lùi lại mấy bước. Chân trái lên trước rồi dồn hết cả người lao về phía Minh Nhất.
Không có chiêu thức hoa lệ, cũng không có bất kỳ bí kỹ nào. Hoàn toàn thương thuật bình thường, nhìn qua tuy rằng sơ hở đầy rẫy nhưng tuyệt không thể khinh thường.
Chỉ cần nhắm vào những "sơ hở" đó sẽ bị Trúc Thừa Diệt vật ngược lại. Minh Nhất căng thẳng tột độ, đây chính là muốn lấy thương đổi thương.
"Cự khuyết thiên quân!"
Tay trái Minh Nhất cầm chuôi, tay phải đặt lên phần sống đao, đợt cho mũi thương tới gần sát người mới dùng sức đẩy ngược lên trên.
Chênh lệch thoáng cái liền rõ ràng. Trúc Thừa Diệt đứng im tại chỗ, Minh Nhất lùi lại năm bước.
Không gian quay về im lìm chỉ còn tiếng hít thở đều đều của hai người.
Mũi đao chỉ xéo mặt đất, lần này Minh Nhất chủ động xuất kích.
Vút v·út! Coong coong coong!
Lưỡi đao v·út qua chạm vào trường thương phát ra những âm thanh chói tai.
Trong mắt Minh Nhất lóe lên những thiểm quang đỏ rực, hắn đã không quan tâm Trúc Thừa Diệt trong hồ lô bán thuốc gì, từng đao đều là không lưu tình mà đi.
"Agraaah!" Cổ họng Minh Nhất phát ra những âm thanh kỳ quái.
Hai đóa huyết châu nở rộ, đao của Minh Nhất chạm tới tay phải Trúc Thừa Diệt, mũi thương của Trúc Thừa Diệt thì đâm vào bắp chân Minh Nhất.
----
Nửa giờ chưa tới, hai người đã giao thủ mấy trăm chiêu có lẻ.
Trúc Thừa Diệt bị Minh Nhất chém trúng mấy đao, lần lượt rơi vào tay cùng trước ngực.
Minh Nhất cũng chẳng khá lên nơi nào, hai đùi hắn đã đang rỉ máu, đoạn dưới xương quai xanh bên phải cũng có một hố lõm thật sâu.
Cả hai đứng cách nhau chưa tới năm mét nhìn nhau chằm chằm.
Nơi này ở đoạn cuối Thổ Du thôn, gây ra động tĩnh lớn vậy mà chẳng có ai hay biết gì cả. Có chăng những người biết lại không muốn cản.
Bỗng Trúc Thừa Diệt thu thương lại quay người rời bước đi vào màn đêm. Minh Nhất không truy, chẳng có ý nghĩa gì. Đối phương hoàn toàn mạnh hơn hắn.
Nếu Trúc Thừa Diệt lấy ra bản lĩnh thật sự thì có lẽ bây giờ trên đất đã có một t·hi t·hể là Minh Nhất.
Khẽ lau sạch Lạc Nguyệt Ảnh rồi băng bó sơ sơ, Minh Nhất tập tễnh từng bước quay trở lại chỗ nghỉ.
Kế hoạch đặt bẫy bị phá sản hoàn toàn.