Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lữ Hành Giả Khải Huyền

Chương 31: Muội Muội? Ta không có!




Chương 31: Muội Muội? Ta không có!

Không khí bỗng trở nên im lặng, chỉ còn tiếng gió heo hút len lỏi vào từng phiến cát bụi.

Người thanh niên bước đến cạnh Minh Nhất, khẽ lên tiếng hỏi:

"Liên thủ xử lý chúng?"

"Ngươi hai, ta một! Xử lý xong sẽ giúp ngươi." Minh Nhất đáp lại.

Người kia không do dự gật đầu, tình cảnh không cho phép họ có quá nhiều giao tiếp.

Quỷ tộc, ai cũng có thể g·iết! Thời khắc này hỏi thăm thêm vớ vẩn là khinh thường kẻ địch, bản thân thì khinh cuồng.

Cả hai về thế rút đao(kiếm) với một cú dậm chân, hai người tách nhau ra đánh tới từ hai hướng trái phải.

Phía ba tên quỷ tộc thì đã sợ hãi muốn c·hết! Sáu đánh một mà bọn chúng còn dễ dàng b·ị c·hém mất hai tên.

Bây giờ lòi thêm ra một tên nhìn qua chỉ là Dẫn Linh đỉnh phong nhưng khí thế so với mục tiêu của chúng còn mạnh.

Cả ba liếc nhìn nhau, trong lòng chúng rõ ràng vài chuyện. Này làm sao đánh? Chạy a!

"Vút v·út!"

Lưỡi đao gầm thét mà đi, Minh Nhất tâm tồn sát ý ra tay không hề lưu thủ. Mỗi một đao đều là toàn lực.

Tên quỷ tộc "may mắn được chọn" kia trong làm kêu khổ không ngớt. Lời hai người Minh Nhất hắn cũng là nghe thấy.

Nhưng nghe rồi cũng chỉ có thể trơ mắt ra, thân hình thì lách lên lách xuống né tránh Lạc Nguyệt Ảnh công kích tới.

Quỷ tộc bọn hắn da thịt nhìn tuy là co lại nhưng phòng thủ chắc chắn mạnh hơn tu luyện giả nhân loại cùng cấp một bậc.

Thế nhưng bảo đón đỡ đao này? Nói đùa! Sẽ c·hết! Tên nhân tộc ghê tởm trước mặt đích xác có bản lĩnh c·hặt đ·ầu hắn xuống.

Nhưng mà hắn lấy tư cách gì để nói nhân loại ghê tởm? Bản thân hắn không phải từng là nhân loại sao?

Nói cho dễ nghe một điểm thì là bị quỷ tộc cảnh giới cao tha hóa.

Còn nói thẳng ra chính là quá yếu ớt, đến tư cách tự mình hóa quỷ cũng không có.

Nhìn Minh Nhất một đao đâm thẳng tới trước ngực, tên quỷ tộc vội vàng co người nhảy lùi ra sau tránh né.

Thêm một lần chặt hụt Minh Nhất cũng không thất vọng, đối phương trơn trượt như con cá trạch, rất khó chém trúng.

Cánh tay trái cầm đao co lại sát người, chuôi đao đặt thẳng đứng lên bả vai đối diện để không che tầm nhìn.

Minh nhất nhảy tới, hai chân vừa tiếp đất cũng là lúc một đao xoay ngang người từ phải qua.

Tên quỷ tộc vẫn kịp ngửa nửa người ra sau lách qua đường tơ kẽ tóc. Hắn hận a! Hận Minh Nhất vì cái gì lại để ý hắn.

Cả quá trình chiến đầu hắn hoàn toàn chỉ có thể né mà không thể đánh trả. Không được! Cứ như vậy sớm muộn hắn cũng bị trúng chiêu.

Rồi từ đó thương thế và thể lực giảm đi khiến thân thể không còn linh hoạt. Và c·hết!

Liều mạng!

Có lẽ hắn phải thất vọng. Đao vừa rồi của Minh Nhất chỉ là hư chiêu để hắn ngửa người ra sau.

Minh Nhất dùng đao không có nghĩa hắn sẽ chỉ dùng Lạc Nguyệt Ảnh lao lên chặt chém. Chiến đấu là dùng cái đầu.

Sức tay vừa hết liền dùng sức chân.

Thân dưới của kẻ địch đang chịu áp lực thăng bằng, Minh Nhất đơn giản đá một cước nhắm thẳng hạ bộ của đối phương.

"Aaaaa..."

Tiếng kêu thảm ngay lập tức vang lên.

Mũi giày cứng rắn v·a c·hạm làm vỡ nát cả "ống và trứng" dư lực làm tên quỷ tộc người cong v·út rồi hất hắn bay ra tiếp đất bằng đầu.

Tên khốn nhân loại không giảng võ đức, chơi chiêu số âm hiểm như vậy.

Nếu Minh Nhất nghe thấy cũng sẽ không cảm thấy gì mà cho qua, hứng thú lên có khi trêu ngược một câu.

Âm hiểm? Đa tạ đã khích lệ!

Đã ngã xuống thì tử kỳ cũng tới, Minh Nhất nhảy lên một đao cắm thẳng trước ngực tên quỷ tộc rồi kéo dọc một đường mở toang ổ bụng hắn.



"Nhắm lệch rồi."

Minh Nhất vừa giẫm lên người tên quỷ tộc làm hắn "hự" một tiếng xong liền than thở.

Vừa rồi nhanh nhẹn làm một loạt động tác khiến độ chính xác giảm đi. Hắn là muốn nhắm vào tim nhưng thế nào lại lệch ra trước ngực.

Sao không chọn yết hầu? Chạm không có tới.

Thời gian tới có lẽ hắn nên tập luyện nâng cao phản xạ thần kinh.

"Đừng g·iết ta! Ta có thể làm nô bộc cho ngươi." Tên quỷ tộc van nài, cơn đau làm hắn mất đi khả năng chiến đấu.

Minh Nhất không quan tâm kẻ địch gào khóc, hắn cần một tên quỷ bộc làm gì? Khêu gợi nhân gian tru sát thêm cả hắn à?

Một đao đi xuống, lần này thực sự là không né được.

----

Phía bên cạnh người thanh niên kia vốn cũng có thể tự mình giải quyết hết đám này, nhưng ít cũng phải xước mấy miếng da.

Thêm Minh Nhất tới chia sẻ áp lực mọi chuyện liền dễ dàng. Kiếm chiêu của hắn tung hoành dồn hai tên quỷ tộc đến cùng đường mạt lộ.

Hai tên quỷ tộc thấy Minh Nhất không khoan nhượng như thế liền gấp điên rồi.

Một tên trong mắt lóe lên quyết tuyệt quay sang hét lớn với đồng bạn:

"Huynh đệ! Chạy! Ta lên ôm lấy hắn! Ngươi về báo tin cho những người khác báo thù cho chúng ta!"

Tên còn lại thấy vậy sững sờ, ánh mắt hơi thất thần định nói gì đó.

Chỉ đợi có thế, tên quỷ vừa nói liền dùng móc câu móc vào người đồng bạn đẩy lên che phía trước rồi quay đầu không nhìn liều mạng chạy.

Cái gì mà ta lên ôm lấy ngươi chạy về báo tin? Rắm chó! C·hết đạo hữu không c·hết bần đạo, đạo lý rất đơn giản.

Bọn chúng là quỷ tộc, còn là Phệ Huyết Quỷ! Quá đói thì đừng nói sinh linh khác, cả đồng loại chúng cũng ăn luôn!

Vứt bỏ đồng bạn chỉ là chuyện thường thường không có gì lạ.

Bụp!

"Ặc! Aaa!"

Chưa ra được năm mét đã bị đạp thẳng vào bụng, bản thân hắn liền đau đớn khụy xuống.

"Đừng nhúc nhích! Ta chém thật đấy!"

Minh Nhất cởi xuống mặt nạ châm lên điếu Bạch Yên, đao gác trên cổ đối phương cứa ra vài v·ết m·áu mảnh như sợi chỉ.

Người thanh niên đúng là có ngạc nhiên trước tình cảnh này nhưng cũng không lưu thủ, một kiếm xuyên qua cổ họng tên quỷ bị đẩy tới.

Chiến đấu đã kết thúc.

----

"Ta hỏi, ngươi đáp. Hiểu tiếng người chứ?" Minh Nhất day day đao trên cổ tên quỷ tộc.

"Đại nhân ta thực sự không cố ý! Ta là bị một tên quỷ Tâm Kính cảnh uy h·iếp nên mới tha hóa a.

Hôm nay ta đến đây cũng là do bị ép buộc. Thật sự!"

Tên quỷ khóc lóc kể lể.

"Ra là ta trách nhầm ngươi!" Minh Nhất tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Aaaaaa!"

Một cánh tay rơi xuống, Minh Nhất mới không để ý đối phương là thật bị uy h·iếp hay tự nguyện hóa quỷ.

Hắn cũng không quan tâm đối phương vây công chàng thanh niên kia là muốn gì.

Minh Nhất chỉ muốn có câu trả lời hắn muốn, tất nhiên vừa rồi tên quỷ tộc không hiểu điều này, vậy thì Minh Nhất liền giúp đối phương minh bạch.

Hắn hài hước nói:

"Đó ngươi xem ngươi hóa quỷ biết là sai lầm biết bao. Nhìn tay ngươi mọc ra cái thứ buồn nôn thực sự.

Ta giúp ngươi loại bỏ một bên rồi này! À mà chưa cân bằng, cần nốt bên kia không?"



"Đ-ại đại nhân tha mạng, ngài hỏi! Ta biết liền một chữ cũng không dám tư tàng."

Tên quỷ tộc cắn chặt răng nói ra.

"Rất tốt, lần này ai sai các ngươi tới làm loạn Thổ Du thôn? Có bao nhiêu người!"

"Ngài nói gì ta nghe không hiểu? Tấn công Thổ Du th-... ấy ấy ta nói!"

Nhìn Minh Nhất lại giơ đao lên tên quỷ tộc nuốt nước miếng đến "ực" một cái.

"Nhưng ta nói rồi ngài có thể thả ta một con đường sống sao?"

"Có thể." Minh Nhất tùy ý đáp.

Nhìn hắn dễ dàng như vậy đồng ý liền đừng nói tên quỷ tộc, đến cả người thanh niên vừa đi tới cũng không tin.

Gạt trẻ con cũng không nên trắng trợn như thế chứ?

"Làm sao? Do dự? Ta người này từ trước đến nay nói một không hai. Không tin ta liền thề cho ngươi xem." Minh Nhất giơ ba ngón tay lên trời.

"Ta Lý Minh Nhất lấy bản tâm thề với thiên địa rằng, nếu lật lọng không thả ngươi đi thì muội muội ta liền bị thiên lôi đ·ánh c·hết!

Như vậy được rồi chứ?"

Hắn quay sang hỏi tên quỷ tộc.

Tên quỷ tộc mắt trợn tròn.

Người thanh niên mắt cũng trợn tròn.

Ngọa tào! Lại còn có kiểu thao tác như này?

Chuyện ngươi làm kéo muội muội ngươi vô làm gì?

Mà khoan! Từ khi nào Dẫn Linh Cảnh có thể lấy bản tâm thề với Thiên Địa thế?

Cả hai trong lòng tuy đậu đen rau muống nhưng đều không phản bác, coi như đồng ý.

Người thanh niên thì thấy kẻ trước mắt thật thú vị. Còn tên quỷ thì đơn giản không dám, hắn mồm năm miệng mười nói:

"Thật ra ta cũng không biết nguyên do nào cả.

Tên lúc trước đã tha hóa tha chỉ kêu chúng ta theo tới đây rồi lệnh bọn ta t·ấn c·ông Thổ Du thôn theo ý muốn.

Bản thân hắn cùng mấy tên cảnh giới Ngoại Cương thì biến đi đâu mất."

Minh Nhất cau mày, chuyện khó làm rồi đây.

"Các ngươi có bao nhiêu người? Là thực lực gì?"

"Một Tâm Kính, tám Ngoại Cương, mấy chục Nội Cương cùng trên trăm tên Dẫn Linh."

Cả Minh Nhất và người thanh niên đều nghiêm nghị lên. Đám quỷ tộc này có chút nhiều.

Này mẹ nó nói là đội hình đi san phẳng Diệu Âm Thành nghe cũng đáng tin.

Là mặt ngoài nghe đáng tin... mà không đúng!

"Sao ngươi biết rõ vậy? Khai ra với ta không sợ trở về sẽ c·hết sao?"

Ánh mắt Minh Nhất trở nên nguy hiểm.

Tên quỷ tộc thấy vậy liền vội vàng nói:

"Không dám dấu đại nhân, quỷ tộc cơ chế rất hà khắc. Như chúng ta đám quỷ hoang này chỉ được cầm đầu bởi một Tâm Kính cảnh căn bản không được đặt chân tại thánh địa, khắp nơi trốn chui chốn nhủi, biết rõ nhau là đương nhiên."

Hắn một mặt đáng thương, diễn còn trông rất thật.

Minh Nhất gật đầu, trong lòng âm thầm khinh bỉ.

Cụm từ "thánh địa" này hắn nghe qua. Là những bí cảnh nơi cường giả quỷ tộc lẩn trốn, sinh hạ dòng dõi.

Nhưng mà gọi "thánh địa"? Quỷ tộc hà khắc? Trò hề! Đơn giản là không dám lộ ra ánh sáng mà thôi.



----

Ở Đại lục Phi Thế, cái nhìn đối "ma tu" cũng rất thoáng. Cơ bản tu luyện đều là tranh giành ngươi sống ta c·hết.

C·hết đi rồi một thân tu vi trả về thiên địa, trần về với trần, đất về với đất.

Chuyện như đồ thành diệt tông là thường xuyên thấy, nơi nào không có tranh đấu đâu?

Miễn là không phát rồ dại vi phạm vấn đề đạo đức nghiêm trọng thì chẳng ai lưu tâm.

Như Ma Tộc, một trong những bá chủ Bắc Châu liền nổi danh điên cuồng khát máu thành tính.

Nhược nhục cường thực, kẻ thắng làm vua chính là chân lý muôn đời không đổi.

Riêng Quỷ tộc thì khác biệt, chúng là giống nòi bị quy tắc của thế giới này chối bỏ, không thể tu luyện như bình thường.

Chỉ có ăn máu thịt và linh hồn muôn loài mới giúp chúng mạnh lên.

Bỏ mặc quỷ tộc làm loạn thì sớm muộn nhân gian sẽ đầy rẫy bóng dáng bọn chúng. Quỷ tộc sẽ trở thành thống trị giả thực sự của tinh cầu này.

Đến lúc đó quy tắc liền phải bị thiết lập lại, quỷ tộc nghiễm nhiên chiếm đạo lý.

Chúng ta chỉ muốn sinh tồn! Vì cái gì g·iết chúng ta? Quỷ cũng có sinh mạng có được hay không? Vân vân các kiểu.

Bọn chúng sẽ chỉ để ý tự thân chứ không hề để tâm tới những kẻ chúng đang ngấu nghiến trước đây vốn là đồng loại với chúng.

Chúng sẽ quên đi bản thân từng chỉ là những kẻ sa đọa, quên đi chúng từng hèn mọn. Tự cho mình nắm quyền sinh sát trong tay.

Rồi thì một ngày kia khi ăn hết mọi thứ có thể ăn, cả thế giới đều là quỷ tộc.

Vậy liền chơi lớn rồi.

Khi đó quỷ tộc sẽ tự tàn sát lẫn nhau, cuối cùng c·hết sạch. Đại lục Phi Thế trở về thuở sơ khai đồng không mông quạnh.

Một cách tự hủy không thể ngu dốt hơn. Tiến hóa thẳng vào tận thế. Tuyệt vời!

Đây là cấm kị!

Nhất là với những chủng tộc tuy mạnh nhưng mà nhân khẩu thưa thớt thì càng không thể chấp nhận.

Để ngăn chặn viễn cảnh đó xảy ra các thế lực lớn nhỏ đều ngầm hiểu hợp tác với nhau.

Bọn họ sẽ cho tử sĩ của mình tự quỷ hóa rồi tìm tới "thánh địa" xin gia nhập. Sau đó bí mật báo tin rồi g·iết đến tận cửa.

Vậy nên cái gì mà "thánh địa" với cơ chế hà khắc? Đều là chó nhà có tang cả, phân biệt cái gì!

----

"Thủ lĩnh các ngươi tên gì nhỉ?" Minh Nhất ước lượng chút thông tin ít ỏi có được mà hỏi.

"Bọn ta gọi hắn là Thanh Sơn đại nhân!"

"À Thanh Sơn! Được rồi ngươi đi đi." Minh Nhất vẫy vẫy tay.

"Thật?"

Tên quỷ tộc lộ ra vẻ vui mừng nhưng ánh mắt cất giấu tia oán hận thâm độc.

Chỉ cần hôm nay sống sót, hắn sẽ tự mình rời bỏ trốn chạy. Hắn nhớ kỹ gương mặt Minh Nhất rồi!

Tiểu tử! Thù chặt tay này không báo không xong!

"Tất nhiên là không rồi!"

Một đao trảm xuống, thân hình đang quỳ đổ xuống.

Minh Nhất lấy ra tấm vải lau Lạc Nguyệt Ảnh. Đồ ngốc nha! Ta nói đùa ngươi cũng tin.

"Ngươi g·iết thật?"

Người thanh niên trố mắt hỏi.

"Giết thì g·iết! Ngươi thương tiếc tên quỷ tộc này à?" Minh Nhất không ngẩng lên đáp.

"Người này rất đặc biệt, hình như còn không phải nhân loại. Lại đụng tới cái gì nữa rồi? Haaaa!" Hắn thầm nghĩ.

"Không ý là... ngươi không phải nói g·iết hắn muội muội ngươi sẽ bị thiên lôi đ·ánh c·hết sao?"

Người thanh niên cuống cuồng giải thích, dính tới quỷ tộc không dễ nói tí nào.

"Muội muội ta? Ta lấy đâu ra muội muội? Thuận tiện lừa gạt thôi!"

Minh Nhất nhìn đối phương như nhìn đứa ngốc. Lại nữa! Ta bịa ra ngươi cũng tin?