Chương 30: Nhiệm Vụ Thứ Hai
"Hai vị là?" Minh Nhất mở lời. Hai người này tới tìm hắn là thế nào nhỉ?
Hình như hắn cũng không đắc tội với ai?
Hai Ngoại Cương cảnh đại thành, diện hai bộ trang phục giống hệt nhau. Bên hông cũng có hai huy hiệu thợ săn màu lam hệt như nhau, đều khắc một chữ "Tào".
Gương mặt vóc dáng gần như như y đúc, chắc là huynh đệ song sinh.
Người bên trái mở lời xác nhận:
"Ta là Tào Canh, đây là đệ đệ ta Tào Hợp. Chúng ta tới cảm ơn ngươi vụ Liệp Huyết kia.
Ít nhiều... cũng đã có câu giải thích cho dân chúng trong thành."
Tào Canh Tào Hợp? Lại là cái Liệp Huyết kia? Minh Nhất ngạc nhiên mở miệng nói:
"Ra là hai vị! Hạnh ngộ hạnh ngộ!"
Là hai vị thợ săn cuối cùng trong bốn thợ săn giỏi nhất của phân bộ. Cũng có phần đặc biệt nhất.
Tử Vô Nam là người chuyển từ nơi khác đến đây hơn hai năm trước.
Chỉ hai năm hắn từ một Nội Cương cảnh đỉnh phong vô danh đã thành thợ săn mà người người ở Diệu Âm Thành đều biết tới.
Trần Duyên thì sớm hơn, nghe nói từ thuở thiếu thời đã chuyển đến cùng gia đình.
Còn hai huynh đệ sinh đôi này từ nhỏ liền sinh ra lớn lên ở Diệu Âm Thành. Nghe đồn cha mẹ cũng là hai thợ săn.
Bọn họ đã gắn bó với Diệu Âm Thành nửa đời người. Tình cảm dành cho nơi này thâm hậu là điều tất nhiên.
"Ta là có tư tâm nên mới vô tình may mắn hoàn thành nó. Hai vị không cần để ý."
Minh Nhất nói lên sự thật.
Tào Hợp lắc đầu, có phần lạnh lùng nói:
"Ngươi vô tình hoàn thành là chuyện của ngươi. Tới cảm tạ là chuyện của bọn ta.
Hai chuyện có liên quan gì nhau à? Làm sao? Ngươi ý kiến?"
"Hình như không?"
Minh Nhất cũng lắc đầu, vị này tính cách có chút khó gần à nha! Nói thế thì hắn chịu rồi.
"Ta đã bảo tốt nhất ngươi đừng mở miệng cơ mà?"
Tào Canh hắng Tào Hợp một câu.
"Tóm lại là chúng ta cũng chỉ cảm ơn xuông, không có thực chất gì cả đâu!"
Hắn nói với Minh Nhất.
"Thêm nữa ngươi cũng đừng tự coi nhẹ mình. Không phải ai cũng có thể làm được điều đó.
Ít nhất hai bọn ta ở Dẫn Linh cảnh không làm được."
"Tào tiền bối quá lời." Minh Nhất khiêm tốn trả lời.
"À mà bản năng chiến đấu Tào tiền bối vừa nói là cái gì?"
Thêm một lần nữa Minh Nhất nghe được cụm từ này, lòng hiếu kỳ dâng lên.
"Ngươi không biết?"
"Không biết thật!"
"Thế này nha... giải thích thì khá dài dòng. Nói ngắn gọn bản năng chiến đấu chính là thứ giúp ngươi có thể đứng vững trước uy áp của kẻ địch mạnh hơn ngươi.
Hoặc là trước mấy thứ tởm lợm để rồi có đủ can đảm ra tay.
Người có bản năng chiến đấu cao và làm chủ được nó thì dù núi Thái Sơn đổ xuống cũng không lo sợ."
Tào Canh nhẹ giọng.
"Quỷ Tộc rất mạnh ư? Hay xấu xí đến không tưởng?"
Minh Nhất nghe xong Tào Canh giải thích thần sắc liền quay về bình tĩnh, nếu thật chỉ có vậy hắn không thấy quá đáng lo.
Cái bản năng chiến đấu này hắn có nha, đến Đại Tư Tế hắn còn dám nghĩ đánh. Dăm ba cái quỷ tộc tính là gì.
Thêm nữa bản thân Minh Nhất đã từng rút đao trước uy áp của ông chủ quán mỳ kia, bọn quỷ còn có thể mạnh hơn sao? Chắc chắn không!
Là do quy tắc nhiệm vụ của Công hội Nhất Thống.
Thợ săn có thể có sức chiến đấu vượt qua cảnh giới tự thân, này là điều không hiếm lạ.
Nhưng nhiệm vụ sẽ không, bẫy người thế ai dám làm.
Còn vấn đề mà xấu xí đến dọa được Minh Nhất? Cái này khó!
Người ở Địa Cầu trí tưởng tượng phong phú, trộm vía Minh Nhất lại là kẻ thích xem phim ảnh, chơi trò chơi và nhất là đọc tác phẩm văn học kinh dị một mình giữa đêm.
Hắn cũng không bị chứng r·ối l·oạn căng thẳng sau sang chấn, cơ bản chẳng sợ cái gì.
Nghĩ tới, nỗi sợ tự tưởng tượng ra mới xứng danh là đáng sợ nhất.
"Mạnh yếu thì tùy loài không rõ chứ xấu xí là tất nhiên. Trông còn rất buồn nôn!"
Tào Canh gật đầu.
"Nhưng sở dĩ Quỷ Tộc bị căm ghét là do bản chất của chúng. Rất rất nhiều cá thể trong bọn chúng chỉ là một kẻ thất bại.
Chúng thất bại trong chính cuộc đời mình rồi sa ngã, rồi lại lợi dụng nỗi sợ hãi để g·iết hại hoặc lối kéo thêm sinh linh nhập bọn với chúng."
"Tâm lý chiến?"
"Đúng!"
"Đã rõ! Đa tạ Tào tiền bối giải khai nghi hoặc. Nhưng mà ta tự tin vào bản thân mình."
Đối với Minh Nhất, cách nhanh nhất để chống lại nỗi sợ chính là đối mặt với nó.
Từ khi đạp vào con đường tu luyện hắn đã rõ ràng một số chuyện. Đôi lúc dũng cảm tiến tới không phải mãng phu.
Nó là ý chí quyết tâm! Và ngược lại.
Hắn phải mạnh lên nhanh nhất có thể. Có quá nhiều thứ đang chờ hắn ở trước. Và cả những câu hỏi...
Mạnh như Đại Tư Tế còn chẳng biết hắn từ đâu chui ra tới, liệu tiền kiếp của hắn sẽ khủng bố đến mức nào?
Cái thiên phú "Tái Sinh" kia lại là loại tồn tại vô lý tới đâu? Hắn liệu có được tính là một con người?
Dùng sức cá nhân để di chuyển xuyên qua các thế giới là sức mạnh đẳng cấp nào?
Minh Nhất không biết. Chính xác là chưa biết. Bản thân hắn chỉ biết chắc chắn "hắn" đã từng rất mạnh!
Minh Nhất tất nhiên là không muốn c·hết, hắn sợ bản thân c·hết đi khi lòng còn ôm đầy nghi hoặc.
Nhưng hắn sẽ không vì s·ợ c·hết mà lùi lại. Chỉ có luôn rèn tâm hướng lên mới có thể đi tới cuối đường.
[Ta đã sống một cuộc đời im ắng tẻ nhạt, hơn hai mươi năm vẫn chưa tìm thấy mục đích phấn đấu.
Lần này hãy để ta sẽ thăng hoa trong câu chuyện của mình, xé tan đi lớp màn bao phủ bấy lâu.]
Có thể đây chỉ là nỗi hưng phấn nhất thời của Minh Nhất và rồi sau này hắn sẽ nghĩ khác. Nhưng nhiệm vụ này hắn tiếp chắc rồi!
"Lấy giúp ta giấy xác nhận nhiệm vụ!"
Minh Nhất nói với người tiếp đón.
"Ngài chắc chắn?"
"Chắc chắn!"
Người tiếp dẫn đưa cuộn giấy đóng dấu của công hội cho Minh Nhất.
"Chúc ngài bình yên trở về."
Một câu nói không biết hắn đã nói bao nhiêu lần.
"Cảm tạ!" Minh Nhất đáp lại.
Tào Canh hơi bất ngờ nhưng chỉ gật đầu không nói gì, lựa chọn là của Minh Nhất, liên quan gì bọn hắn?
Vị thợ săn khó gần Tào Hợp mở miệng nói một câu không biết khen hay châm chọc:
"Thôi được rồi! Ngươi quyết tâm thì đi thôi. Ta thấy ngươi rất tài năng! Hy vọng đừng bị nhiệm vụ này mai một!
À đừng gọi chúng ta là Tào tiền bối, ta không muốn thừa nhận mình đã già."
Hắn nhìn Minh Nhất rồi cười bí hiểm:
"Câu này không phải dọa ngươi, thuần túy là nói cho vui: ngươi chắc chắn sẽ hối hận. Ha ha ha!"
Tào Canh và Tử Vô Nam bên cạnh huýt sáo, vờ điếc. Coi như thầm chấp nhận.
Minh Nhất cau mày, lỡ suy nghĩ nói năng hùng hồn rồi, giờ có hố cũng phải nhảy! Kệ mẹ nó! Tới!
Hắn cáo biệt rời bước ra khỏi phân bộ, trên tay mở giấy xác nhận ra đọc, sắc mặt dần dần tối lại...
----
Giữa ngã ba đường đất, cát bụi bị gió thổi lên mù mịt, ba thân hình nhỏ thó quấn vải kín mít chỉ lộ ra đôi mắt ngồi đó.
Một thanh niên cao chừng mét tám, thân mặc áo choàng có mũ trùm đầu, nước da trên mặt hơi ngăm đen.
Hắn có ý tốt nhắc nhở 3 người:
"Các ngươi là khách qua đường? Chỗ này gần đây nguy hiểm lắm! Đừng ở lâu thì hơn."
Cả ba tên "xác ướp" không những không cảm ơn mà còn đứng dậy hướng chàng thanh niên đi tới, có xu hướng bao vây.
Một tên trong nó nói với giọng thều thào như người mắc bệnh hen suyễn thâm niên:
"Chúng ta chờ ngươi đã lâu! Ngươi chính là tên đã g·iết huynh trưởng chúng ta ba ngày trước.
Có bao nhiêu tài năng thì cố mà thể hiện nó ra lần cuối đi. Bọn ta tới báo thù!"
Dứt lời có thêm ba bóng hình nữa xuất hiện từ đằng sau.
Cả sáu tên đều là Nội Cương cảnh, ba nhập môn, ba đại thành.
Chúng tạo nên hình vòng tròn bao lại chàng thanh niên kia ở giữa tâm.
Người kia không hoảng hốt, chỉ bình tĩnh kéo mũ trùm đầu xuống.
Biểu tượng con mãnh xà lớn người đầy gai góc đang bành mang cuộn tròn thân lại xuất hiện trên tay phải hắn.
Một mũi kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay rồi cả thanh kiếm chui ra ngoài.
"Dạ Khốc Quỷ Kiếm? Không thể nào! Ngươi không phải nhân loại!"
Một trong sáu tên bật thốt lên giọng nửa kinh ngạc nửa hoảng sợ.
"Biết thì cũng chẳng để làm gì!"
Người thanh niên từ tốn nói, khí thế Nội Cương nhập môn từ từ dâng lên, tay nắm chặt chuôi kiếm.
Hắn lao thẳng đến một tên gần nhất tung một đòn chặt ngang eo. Tên kia chưa kịp phản ứng, lưỡi kiếm đã vào tới nửa hông.
Năm tên còn lại thấy thế liền xông vào, tay chân loạn xạ tiến đánh. Một đường kiếm hình bán nguyệt hất ba tên bên phải ra ngoài mấy bước.
Người trẻ tuổi kia hất chân trái lên đạp gót trúng cằm tên đằng sau nơi mũi kiếm không chạm tới.
Tay phải hắn đâm thẳng một nhát về phía ngực tên đằng trước. Cả người tạo thành hình gần giống chữ T.
Xử lý rất thong dong tự nhiên, rất có kinh nghiệm lấy ít địch nhiều.
Kiếm xuyên thẳng qua ngực tên kia, chỉ tiếc không trúng tim. Tên b·ị đ·âm giữ thanh kiếm bằng tay hét lớn:
"Đừng giấu diếm, hôm nay kiểu gì cũng phải g·iết kẻ này."
Băng vải cuộn trên người sáu tên kia rách toang lộ ra thân hình quái dị.
Gương mặt có khung xương giống với nhân loại nhưng hai mắt hõm sâu, đỏ lòm. Hai môi đã không thấy đâu làm hiển hiện bộ răng vàng khè nhọn hoắt.
Phần da trắng bệch như n·gười c·hết nhăn nheo đầy rẫy mụn nhọt, vài chỗ còn có v·ết m·áu khô đen lại.
Hai bàn tay da đã co rút lại, phần đầu ngón tay chỉ còn thấy xương trắng hếu.
Trên mu bàn tay chúng mọc ra hai móc câu xương cong xuống dưới dài quá gần ba mươi phân.
Là quỷ tộc! Giống loài bẩn thỉu nhất thế giới này.
Bản tính hung tợn của quỷ tộc hoàn toàn bộc lộ. Một tên tự dùng móc câu cào lên mặt mình nói với chàng thanh niên:
"Ngươi phải c·hết! Chính bản thân ngươi lẽ ra không nên tồn tại. Thanh kiếm đó rồi sẽ là của ta! Hừ!"
"Nếu như ngươi có thể làm nó thì cứ việc."
Người kia hoàn toàn không bất ngờ về sự biến đổi này, hắn tiến thẳng tới tên vừa nói.
"Cạch!"
Nhát chém bị chặn bởi hai móng vuốt, thấy vậy người thanh niên liền thu nhanh kiếm lại xoay người sang trái, hai tay cầm kiếm chĩa ra sau.
Linh khí được tụ vào hai tay, thanh kiếm đen được vung lên bằng toàn bộ sức lực.
"Viu!"
Hai móc câu bị chặt phăng đi, thế kiếm thẳng tiến chặt bay luôn thân trên tên quỷ tộc trước mặt.
Tên bị chặt ngang hông lúc đầu hơi lùi lại.
Bọn chúng thuộc giống quỷ ăn máu thịt, chỉ cần có thể ăn thì còn mạnh lên, v·ết t·hương cũng sẽ nhanh phục hồi.
Thậm chí ăn thịt đồng loại còn làm hai điều trên nhanh hơn.
Tất nhiên là trừ v·ết t·hương trí mạng.
Vậy nên hắn đang đợi kẻ cầm kiếm kia tiến lên đánh với đồng bạn hắn.
Khi đó hắn sẽ tiến tới gặm cắn thịt tên đ·ã c·hết kia.
Nhưng mà tên quỷ này nghĩ nhiều, đánh chó... à đánh quỷ cùng đường mới là lựa chọn hợp lý lúc này.
Người kia ngay khi thấy hắn lùi lại đã lao xồng xộc như điên tới, bứt ra vòng vây lỏng lẻo của bốn tên quỷ đang cuống cuồng.
Rồi linh khí tụ xuống chân phải hắn, một đòn xoay người đá vào bên hông còn lại.
Cú đá được mượn lực lao tới khiến tên quỷ tộc gần như bị gãy cột sống nằm thẳng xuống.
Một kiếm xuống, đầu rơi.
Bốn tên còn lại đều không kịp cứu viện. Đúng lúc này một tên trong đó bỗng cảm thấy gáy mình lạnh toát.
Không có bất kỳ cảnh báo nào đưa ra, bóng hình lướt ngang qua vai hắn.
Một đao cũng theo đó mà lướt qua, thêm một cái đầu rơi xuống.
Cả đám sững sờ. Ba tên quỷ sợ hãi muốn c·hết. Đâu ra thêm một tên nữa chui ra đây?
Người thanh niên cũng sợ hãi, người tới không một tiếng động, cứ vậy như độn thổ chui lên ra một đao.
Còn tốt trông không giống kẻ địch lắm.
"Đây là thứ mà ta có thể sẽ trở thành sao? Thật thảm hại."
Giọng nói của Minh Nhất truyền ra từ sau mặt nạ.
Hắn đang ôm cả bụng bực tức thì bị tiếng đánh lộn kéo tới, xong liền thấy một màn "hóa quỷ". Nhìn qua cũng hiểu ai là quân địch rồi.
Sau đó Minh Nhất đánh giá thực lực tổng quát của địch nhân và cho ra kết luận: Đánh được!
Hắn quyết định đợi thời cơ thích hợp rồi nhẹ nhàng lẩn khuất tiến lại cho một đao vào tên mạnh nhất.
Cái gì đánh lén là không quân tử với không thượng võ? Không quan tâm!
Một phần mục đích hắn đến đây để chặt c·hém n·gười, à không chặt chém quỷ. Mà quỷ hay người đều như nhau.
Đã là kẻ địch rồi, nếu đánh lén g·iết được thì cũng không cần quang minh chính đại giao thủ làm gì.
Liếc nhìn ba con quỷ trước mắt, Minh Nhất thầm công nhận lời Tào Canh.
Rất buồn nôn! C·hết rồi còn buồn nôn hơn!