Chương 29: "Tờ Giấy" Kỳ Lạ
Giữa đêm, tại lầu ba một toàn quán trọ, Minh Nhất một thân bạch y điềm tĩnh ngồi trên giường.
"Dấu hiệu này chắc đúng là thứ Đại Tư Tế nói."
Hắn duỗi chân, hai tay vuốt dọc mái tóc dài.
Khoảng cách tới Nội Cương cảnh với Minh Nhất chỉ còn một bước gần.
Dạo gần đây hắn không quá tập trung tu luyện. Không phải vì hắn lười biếng, mà do thân thể hơi cảm giác được căng nhức.
Đây là dấu hiệu của việc đã linh khí đã tràn đầy, cơ thể đã khai phá đến một mức nhất định.
Tiếp xuống khoảng thời gian tới tập trung cô đọng linh khí là được.
Dẫn Linh nhập khí, Nội Cương nén khí.
Vừa nén vừa tiếp tục tăng thêm lượng linh khí tích trữ, mãi đến khi một lần nữa cảm thấy căng nhức thì Nội Cương đỉnh phong.
Theo điển tịch Minh Nhất đọc được chỗ Đại Tư Tế thì từ Dẫn Linh đến Tâm Kính linh khí mới ở tầng ngoài gồm da thịt cùng lục phủ ngũ tạng.
Tới Hư Huyễn linh khí sẽ thẩm thấu đến từng nơi trong cơ thể, từng giọt máu, trong não hay xương tủy cũng đều có.
Để nguyên tố hóa thành công thì phải làm sao cho từng tế bào mọi nơi đều chứa linh khí, dựa vào đó mới chuyển đổi cả người sang dạng nguyên tố.
Minh Nhất chưa rõ ràng hắn tu luyện "Chư Tà Dị Tịch" thì linh khí sẽ thành vô hệ, tức không mang theo nguyên tố nào thì hắn sẽ hư huyễn thành cái dạng gì.
"Hay là sẽ còn kết hợp với cả Chiến Hồn?"
Cả ba chiến hồn của Minh Nhất đều chứa đựng nguyên tố rất bá đạo.
Sấm sét thì khỏi nói, ở Đại lục Phi thế những tu luyện giả Lôi hệ nổi tiếng với sức công phạt vô song.
Phong hệ thì nổi tiếng về tốc độ và sự nhạy bén.
Chính vì Chiến Hồn sở hữu hai thứ này Minh Nhất mới chọn phong cách chiến đấu lăng lệ dứt khoát, một đao m·ất m·ạng.
Còn cái ngọn lửa màu máu kia... nhìn như nào cũng không tầm thường.
"Mà thôi! Đường tới cầu tự nhiên thẳng!"
Minh Nhất lắc đầu rồi liếc mắt nhìn một "tờ giấy" đặt bên cạnh đùi phải.
Chính là thứ lấy ra từ cuốn sách mua từ tên tiểu thương kia.
Xác thực! Hình dáng và độ mỏng ngang với một tờ giấy nhưng không biết làm bằng chất liệu gì.
Nhìn thứ này Minh Nhất lại thấy cơn đau đầu nổi lên.
Mấy giờ trước hắn một mặt háo hức tìm tới quán trọ, hào phóng đập một túi cả trăm khối linh thạch thuê phòng thượng hạng trên lầu ba này.
Mày mò đem nội du·ng t·hư tịch lật qua một lần Minh Nhất phát hiện bìa mặt sau dày gần gấp đôi bìa trước.
Đem vạch phá ra thì thấy bên trong chứa cái tờ giấy c·hết tiệt này.
Không có dị tượng, cũng không có phát sáng, bên trên chỉ ghi một đống ký tự khó hiểu.
Gương mặt Minh Nhất từ sự háo hức dần dần đổi sang vẻ mộng bức. Xem không hiểu!
Hắn sao chép lại rồi đem đi hỏi trong quán trọ cũng chẳng ai biết.
Làm theo lời cổ nhân dạy đem "nhỏ máu nhận chủ" cũng chẳng thấy gì!
Rơi vào bế tắc Minh Nhất liền tạm bỏ qua đi ăn uống tắm rửa một phen rồi tĩnh tọa tu luyện.
Liền ngồi cái tới bây giờ.
Minh Nhất vò đầu bứt tai, không nhịn được được văng ra câu chửi tục:
"Con mẹ nó! Lý nào lại thế? Chỉ cho nhìn chứ không cho ăn? Hay là ta không phải《người được chọn》?"
Thứ gì đau khổ hơn là không chiếm được bảo vật? Chính là chiếm được rồi cũng không biết nó là cái gì, dùng như nào.
Minh Nhất có thể xác nhận đây chắc chắn là bảo vật.
Thứ ánh sáng vàng đen bên trong ẩn giấu đi nguồn năng lượng nào đó mà hắn chưa giải mã được.
Thêm nữa cả những ký tự bên trên, đọc hiểu được có lẽ sẽ hiểu phần nào nguồn gốc.
Nhưng vấn đề là đọc không hiểu!
Cái thế giới này bao la rộng lớn, ai mà biết nó là ngôn ngữ của chủng tộc nào? Đi đâu tìm?
Tìm được nhỡ là trọng bảo thì hắn còn toàn thây? Đạo lý mang ngọc có tội nha.
"Ta liều mạng với ngươi!"
Tờ giấy bị ném xuống đất, chân Minh Nhất đạp lên mấy cái.
Nhìn thấy có vẻ không xi nhê gì hắn liền lấy ra Lạc Nguyệt Ảnh vào tư thế bổ xuống.
"Này thì lì lợm! Này thì cứng rắn này!"
Minh Nhất muốn trực tiếp lôi cái nguồn năng lượng kia từ trong ra.
Dù không rõ ràng nó là gì nhưng bản chất tò mò làm hắn muốn thử xem.
"Vút! Boong boong boong! Boongg..."
Tiếng lưỡi đao trực tiếp chạm xuống sàn nhà, tờ giấy kia chịu hơn chục nhát chém vẫn y nguyên không một xước.
"..."
"Thôi được rồi bỏ đi! Nhỡ nó nổ thì xong đời!"
Minh Nhất tạm coi như hả dạ thu lại Lạc Nguyệt Ảnh vào nhẫn trữ vật đồng thời vứt luôn trang giấy vào tận một góc bên trong.
Thời gian này tốt nhất quên nó đi. Đợi tương lai mạnh lên thì đi khám phá.
Hắn thấy bản thân rất xui xẻo! Làm sao toàn đụng vào mấy thứ không thể hiểu thấu đâu?
"Hoặc cũng có thể là ta may mắn! Ai biết được! Kệ, đi ngủ."
Đèn tắt, Minh Nhất kiểm tra lại mấy cái bẫy hắn đặt trước cửa chính và cửa sổ rồi mới lên giường để đánh một giấc.
Từ sau vụ đụng độ nhóm Vũ Vạn Đình minh Nhất quyết định tương lai nếu đi ngủ liền đặt bẫy xung quanh.
Đống cạm bẫy mới mua hôm nay liền có đất dụng võ.
Cuộc sống này thật quá nguy hiểm! Phòng bị sẽ không bao giờ thừa!
----
Hơn mười ngày sau đó Minh Nhất chỉ ở lì trong phòng tĩnh tâm tu luyện.
Thẳng đến giữa trưa mười bốn ngày sau Minh Nhất muốn ra ngoài, hai bình Ngưng Linh Đan đã dùng hết.
Hắn bước đầu thao túng linh khí tụ lại với nhau.
Cảnh giới Dẫn Linh đỉnh phong cực hạn, di động linh khí nữa là có thể đột phá.
Minh Nhất cảm thấy nếu cưỡng ép liến có thể đột phá nhưng hắn không muốn vậy, chẳng cần quá vội vàng để làm gì.
Đi từng bước vững chắc là được, chậm chút cũng không sao.
Trên thực tế tốc độ tu luyện của Minh Nhất đã tính rất nhanh, nhất là hắn còn chủ tu công pháp tiến cảnh chậm "Chư Tà Dị Tịch".
Thật ra Đại lục Phi Thế có lịch sử lâu đời, thiên tài đời nài cũng có, từng có trăm vạn người nghĩ ra cách thăng cấp hệ thống tu luyện.
Nhưng mà công sức bỏ ra quá nhiều so với thành quả.
Cực cảnh phá vỡ giới hạn gì gì đấy thực là có, nhưng mạnh hơn không đáng là bao, cái giá đánh đổi lại rất đắt.
Như Dẫn Linh hay Nội Cương sinh ra cái cực cảnh, mạnh hơn được đôi chút rồi cũng đánh không lại Hư Huyễn, Thiên Nhân.
Tu luyện là không ngừng lột xác từ cả thân thể lẫn linh hồn.
Tưởng tượng nghĩ ra một cách để ở Dẫn Linh hay Nội, Ngoại Cương chứa thêm linh khí ở tận trong tủy, nhìn thì hay đấy!
Thế nhưng cái thiết yếu là tăng lên "chất" chứ không phải là "lượng".
Những cảnh giới phía sau sẽ xóa nhòa những lợi ích nhỏ đạt được ở các cảnh giới trước.
Ví như tới Hư Huyễn, mặc cho trước đó ngươi chứa được bao nhiêu linh khí thì đến cuối cùng cơ thể ngươi cũng chỉ có từng đó bộ phận.
Sớm hay muộn đều là tràn đầy như thế cả. Vậy hành xác để vượt qua giới hạn làm quái gì?
Thời gian đấy không bằng tập trung tăng lên độ tinh thuần của linh khí và kỹ xảo chiến đấu bản thân. Như vậy chiến lực gia tăng còn nhiều hơn.
Mà nói đi cũng phải nói lại, quá khứ vô số năm trước từng có vị "thiên tài" thuộc Nhân Tộc tại Ngoại Cương cảnh thẩm thấu được linh khí tận khắp các ngóc ngách cơ thể.
Chiến tích của vị kia thì khỏi bàn, một mình chém mười mấy Hư Huyễn cảnh.
Làm sao không có lưu truyền xuống công pháp của hắn ấy à?
Tại vì nó quá khủng bố, nghe đồn muốn tu luyện phải lóc thịt rơi, dùng thiên tài địa bảo để hồi phục rồi tiếp tục lóc thịt như cũ, quá hao tài nguyên lại thống khổ!
Thêm nữa tên kia ngông nghênh, nghĩ mình tài năng khoáng tuyệt cổ kim, đi trêu chọc một vị tán tu đại năng làm đối phương ngứa mắt.
Tiếp xuống chiến hồn hiện ra giáng một kích toàn lực, thi cốt vô tồn, ai cũng không cứu được!
----
Minh Nhất trả phòng rời đi, chân thẳng hướng tới phân bộ, hắn nghĩ mình sẵn sàng cho nhiệm vụ tiếp theo.
Vừa lúc, kiếm thêm ít linh thạch phòng thân.
"Có lẽ nên chọn một nhiệm vụ chặt chém!"
Này là điều cần thiết, chiến đấu ở khía cạnh nào ấy sẽ giúp hắn mạnh lên nhanh hơn, một công đôi việc.
Thêm ra nữa là miễn không b·ị t·hương nặng dẫn tới tàn phế hay thiếu hụt tứ chi thì chiến đấu cũng giúp kích thích tiềm năng.
Tất nhiên dạng như đột phá trong chiến thì Minh Nhất chưa dám nghĩ tới, đấy là tìm đường c·hết.
Hắn không cho rằng bản thân ưu tú đến độ trong hoàn cảnh sinh tử có thể bạo tẩu ra sức chiến đấu vượt bậc.
Nếu có... hắn cũng cách c·ái c·hết không xa.
----
Trong đại sảnh phân bộ lác đác vài bóng người, thấy Minh Nhất đi tới người tiếp đón gật đầu chào.
Ngay cạnh đứng một người quen thuộc: Tử Vô Nam.
Minh Nhất kinh ngạc, mới chưa tới nửa tháng cái tay gãy của đối phương đã lành lại.
Vẫn một bộ hắc y như lần trước, lưỡi hái cầm ngược ngay nơi tay.
"Chào! Tới nhận nhiệm vụ?"
Tử Vô Nam mở lời bằng giọng ấm áp với Minh Nhất.
"Đúng thế! Chào ngươi nha!"
Minh Nhất hơi rụt rè đáp lại.
Này thật ra là Minh Nhất đang kỳ quái, vì sao cái tên trông như "tử thần" này có giọng lại ấm áp như vậy?
Tử Vô Nam chỉ cười cười gật đầu không nói gì.
Minh Nhất thấy vậy cũng thôi, quay sang tiếp lấy danh sách nhiệm vụ được đưa tới.
Đối với thợ săn có cảnh giới tầng thứ nhất thì huy hiệu và nhiệm vụ chia ra làm sáu màu tương ứng cảnh giới từ thấp đến cao là:
Trắng, Lục, Lam, Vàng, Đỏ, Tím.
Nhiệm vụ ở phân bộ này chỉ có đến màu Vàng, cũng liền 2 cái.
Đến bốn thợ săn giỏi nhất bao gồm cả lâu chủ Trần Duyên cũng mới Ngoại Cương cảnh. Đoán chừng hai cái nhiệm vụ này còn ở đây dài dài.
Minh Nhất lướt qua một đống nhiệm vụ, mấy cái nhiệm vụ màu trắng lại có cả tìm mèo lạc làm Minh Nhất im lặng, nhớ lại kỷ niệm bất hảo.
Sẽ không phải lại là nhà lần trước mất mèo chứ?
Ánh mắt hắn dừng lại ở một nhiệm vụ màu lục có hai dấu mũi tên hướng lên.
Nhiệm vụ: Truy tìm nguồn gốc Quỷ tộc mới hiện, g·iết sạch nếu có thể!
"Quỷ tộc..." Minh Nhất trầm tư.
Quỷ tộc là một giống loài đặc biệt, đặc điểm nhận dạng là rất xấu, cực kì xấu, xấu tàn bạo.
Năng lực của bọn chúng rất đa dạng, nhưng đều không tốt lành gì.
Quỷ tộc chia ra làm hai loại: Tiên Thiên và Hậu Thiên.
Quỷ Tiên Thiên thì được sinh ra bởi quỷ, bản thân lúc hoài thai vốn đã là quỷ rồi.
Còn Hậu Thiên là các giống loài khác hóa thành quỷ, có rất nhiều lý do để giải thích:
Tu luyện sai cách, bị nguyền rủa, tu luyện giả bị tâm ma tác động có một phần khả năng hóa quỷ, do chủng tộc khát máu sẵn rồi tha hóa, v.v...
Bất kỳ chủng tộc nào đều có khả năng hóa quỷ nhưng nhân loại có tỉ lệ cao nhất!
Vì tâm nhân loại đen nhất...
Đa số Quỷ tộc cắn nuốt máu thịt sinh linh và cả đồng loại để mạnh lên, thuộc vào diện chuột chạy qua đường người người kêu đánh.
Chỉ là chúng ẩn núp rất tốt, thường khó bị phát giác. Và đương nhiên không thể bị tận diệt.
Giết sạch tất cả sinh linh trên đại lục Phi thế thì may ra.
Nếu là giống loài này thì Minh Nhất có thể buông tay chém g·iết không lo nghĩ. Chỉ là...
"Hai cái dấu mũi tên này là tính thế nào?"
Minh Nhất chỉ nhiệm vào nhiệm vụ hỏi người tiếp đón.
"Cái này ấy à? Nó là đánh dấu nhiệm vụ có thể có độ khó cao hơn. Trường hợp tệ nhất có thể tăng đến hai cấp so với màu ban đầu.
Cá nhân ta khuyên ngài không nên tiếp cái này!"
Người kia nhẹ nhàng giảng giải.
Minh Nhất: "!!!"
Màu lục tăng hai cấp không phải liền là màu vàng? Con mẹ nó đấy là dành cho Tâm Kính Cảnh!
Cả cái phân bộ có mỗi hai cái nhiệm vụ màu vàng thôi đấy! Mà cũng ở đây không có thợ săn nào là Tâm Kính cảnh cả.
"Cái này ta biết, có một thôn trang phía tây Diệu Âm Thành mấy trăm cây số bị Quỷ tộc làm loạn, nghe đâu chỉ là mấy tên Nội Cương cảnh.
Ngươi tự tin thực lực đạt tới Nội Cương cảnh thì nhận, nhiệm vụ truy xét có lẽ sẽ được người nơi đó hỗ trợ.
Chỉ là không biết ra sức được tới đâu."
Tử Vô Nam liếc qua thấy nét khó hiểu trên gương mặt Minh Nhất lên tiếng.
"A? Đa tạ! Vậy liền chọn nó! Ta chỉ muốn có chỗ luyện tay.
Chặt quỷ tộc... chưa thử bao giờ!"
Minh Nhất không thấy đối phương sẽ lừa hắn, các thợ săn với nhau tuy không tới mức tình như thủ túc nhưng cũng thường xuyên giúp đỡ lẫn nhau.
Vả lại vẫn là câu chuyện cũ, đánh không lại có thể chạy.
Chạy không được? Xem siêu cấp phù chú của bổn công tử đây.
Hắn với tay muốn lấy tờ giấy xác nhận nhiệm vụ thì thanh âm đột nhiên tới làm hắn dừng lại:
"Muốn g·iết Quỷ tộc thì bản thân ngươi phải có bản năng chiến đấu cao và ổn định đã."
Hai người trung niên đi tới trước mặt Minh Nhất.