Chương 3: Làm Quen
Sẽ ra nếu lúc nãy ta từ chối?
"Ngươi sẽ bị ta nhốt ở đây đến c·hết già, hoặc là sẽ bị ta g·iết luôn nếu có ý định trốn. Hoặc là ta sẽ kệ ngươi, ngươi không tự ra ngoài được."
Minh Nhất im lặng, câu nói g·iết chóc hờ hững nghe nhẹ tênh. Hắn chẳng biết nên nói gì tiếp.
"Đùa chút thôi. Nơi này dưới mặt đất mấy nghìn mét. Cùng lắm sẽ xóa ký ức ngươi rồi đem đưa ngươi ra ngoài. Nào đừng thộn mặt ra thế."
Tiếng nói của Đại Tư Tế lại vang lên.
Ủa thế có khác gì g·iết ta đâu? C·hết chậm hơn lát thôi mà? Sao nghe giọng ngươi hơi bất lương? Minh Nhất trầm mặc càng sâu hơn.
"Ha ha ha ha... xin lỗi xin lỗi, quá lâu không nói chuyện với ai nên đùa hơi quá. Ngươi nghỉ ngơi đi. Ta đi!"
Đại Tư Tế cười lại càng bất lương hơn, cứ thế hắn đi ra ngoài, tiếng bước chân nhỏ dần rồi biến mất.
Thấy không còn tiếng động nào Minh Nhất mới thở phào, chuyện xảy ra cứ như đang mơ vậy. Hắn nằm ngửa dang tay chân ra cứ thế nhìn trần nhà.
Có lẽ không có người Địa Cầu nào tin tưởng chuyện này.
"Mà thôi, ta không còn là người Địa Cầu, ta là Xuyên Việt giả. Không đúng! Ngay từ đầu ta đã không phải người Địa Cầu!"
Hắn tổng hợp lại những thứ quan trọng:
Một: phải tìm ra câu trả lời về thân phận thực sự của hắn.
Hai: hắn đang ở Vẫn Tinh Môn- dưới lòng đất, Đại lục Phi Thế.
Ba: đây là một thế giới khắc nghiệt, chênh lệch giữa kẻ yếu và kẻ mạnh được đẩy l·ên đ·ỉnh điểm, có những Tu luyện giả, sức mạnh cá nhân được đề cao.
Và cuối cùng: hắn cũng có thể trở thành kẻ mạnh, rồi thì cũng có ngày hắn sẽ...
Cắt đứt dòng suy nghĩ chuẩn bị đi xa, mơ mộng một chút để hướng về thì được, còn xa vời thực tiễn thì sẽ thành ảo tưởng.
Hắn liếc nhìn bên giường đã đặt sẵn một bộ quần áo, cầm lên và đi ra cửa đã thấy có 1 căn phòng có cửa mở ra ở bên cạnh. Minh Nhất bước vào, hắn thấy như một thứ như cái ao nhỏ với dòng nước trong suốt.
"Chậc... Phòng tắm cũng có thể làm như thế?"
Hắn chợt nhận ra cuộc sống thật sự tầm thường ở thế giới cũ đã làm tư duy hắn chưa thích nghi kịp.
Đắm mình trong dòng nước, hắn tự thì thầm chỉ đủ bản thân nghe:
"Minh Nhất ơi Minh Nhất, nhìn đi: người ở đây biết nơi mà họ sống hình cầu, biết cả ngoài kia cũng có những sự sống khác và họ sẽ không phải thổ dân như những truyện ngươi từng đọc đâu. Nên tỉnh táo lại rồi."
[Bài học đầu tiên: với những thứ không biết thì nên giữ vững lòng tôn kính và một chút sợ hãi để tự cảnh tỉnh bản thân.]
Tự dưng Minh Nhất muốn hát nhưng nghĩ nghĩ lại thôi.
Khoảng nửa tiếng hắn quay lại trong căn phòng lúc đầu.
Cái kiểu trang phục ở đây cũng không kỳ quái cho lắm, vừa đủ bao bọc hết toàn thân nhưng gọn gàng chứ không xuề xòa như phim cổ trang hắn xem.
Hoặc là có kiểu xuề xòa nhưng hắn không biết, ít nhất bộ hắn đang mặc thì không.
Cầm lấy bao thuốc- thứ duy nhất theo hắn đến đây vì được bỏ trong túi quần, hắn rút một điếu rồi châm lửa.
"Phùùùùùùù... còn 11 điếu. Hút hết thì thử tìm cách khác, không thì cai luôn."
Chịu rồi, không có cách nào hết. Hắn đang nghĩ về lời của Đại Tư Tế "sau này... sẽ vất vả đấy!"
Hắn hơi xiết nhẹ lên điếu thuốc rồi tự tẩy não bản thân:
"Chắc là... cũng không hẳn đâu?!!"
Thời gian vài giờ lặng lẽ trôi qua, Minh Nhất lăn lộn trên giường, hắn cảm thấy hắn sắp chán c·hết rồi! Không có cái gì để làm cả.
Đúng lúc này Đại Tư Tế lại xuất hiện màn theo một cái bao trong tay. Hắn ném cái bao nghe tiếng "leng keng... đùng" vang lên. Khẽ vén miệng bao để lộ thứ bên trong...
"Nếu ngươi chán thì hãy thử vận động chút với những thứ này."
Một đống xiềng xích màu bạc và một quyển sách lộ hẳn ra ngoài.
"Đây là 3 cặp tạ bằng kim loại đặc biệt để ngươi luyện tập cơ thể, nó có vẻ "hơi" yếu ớt. Nếu ngươi không tự vung vào người mình thì chỉ tiếp xúc sẽ không làm da ngươi b·ị t·hương, có thể đeo vào người cũng được. Còn cuốn sách kia thì dạy ngươi những tư thế tập luyện cơ bản. Thử từ cái nhỏ nhất, đừng có nhanh nhảu vô ích."
"Cảm ơn! Ta đã biết."
Minh Nhất gật đầu, hắn thừa nhận cơ thể hắn yếu ớt hơn so với người nơi đây. Tất nhiên hắn sẽ không thử "chơi ngu". Cái gì cũng có trình tự của nó, dục tốc bất đạt.
"Ta cứ nghĩ ngài sẽ đưa cho ta cái bí kíp vô thượng nào đó."
Minh Nhất hơi cười đùa, đúng thế, ai cũng mong muốn sở hữu 1 bộ tuyệt thế công pháp, phải kiểu như là "Hấp tinh đại pháp" hay "Hỗn Nguyên thần công" gì gì đó chứ.
"Đến ngôn ngữ của thế giới này ngươi còn chưa hiểu thì lấy cái gì ra luyện tuyệt thế thần công? Dùng niềm tin hay lòng dũng cảm à?"
Đại Tư Tế thấy hoang đường, vừa mới chỉ cho thằng nhãi này cách tập luyện cơ bản nó đã bắt đầu mơ về tuyệt thế thần công? Đùa đấy hả? Xem ra hắn phải gõ cho tên nhóc này một gậy mới được.
"....." Minh Nhất nén lại những câu định nói vào cổ họng. Đúng thế! Sao hắn lại quên điều này, đến cả ở Địa Cầu cũng có cả một đống thiên ngôn vạn ngữ khác nhau cơ mà... mà hình như là....
"Khoan đã, sao ngài có thể nói chuyện bằng ngôn ngữ của ta??"
"Thật ra thì ta chưa từng thực sự nói, ngươi chỉ cần biết là ở đẳng cấp của ta có thể dùng linh hồn để tạm hiểu những ý nghĩ mà đối phương biểu đạt. Ngươi chưa từng tu luyện, nhưng linh hồn của ngươi mạnh hơn người thường. Không hiểu cách nào mà cơ thể ngươi lại chịu được. Cả đôi mắt ngươi, nó rất... kỳ lạ! Đó là lý do mà ta tin ngươi đặc biệt."
Minh Nhất ngạc nhiên, đôi mắt thì hắn biết, nhưng linh hồn mạnh mẽ? Là do sinh ra đã có? Hay vì cái gì khác? Xem ra lại có thêm một câu hỏi mà hắn chưa thể có câu trả lời.
"Thế bây giờ, ta phải làm như thế nào?"
"Ngươi cứ thử tập luyện cái kia trước đi. Vấn đề ngôn ngữ... cũng không cần quá để ý, nơi này có nhiều loại khác nhau, nhưng có một thứ ngôn ngữ chung rất thông dụng. Ta sẽ tìm lại và chuẩn bị ít những kiến thức cơ bản rồi dạy ngươi. Không lâu, khoảng 1,2 ngày thôi sẽ bắt đầu. Chuẩn bị đi."
Đại Tư Tế nói rồi đi tới chiếc bàn, lại "làm ảo thuật" ra một đống lớn đồ ăn nước uống đặt lên trên.
"Chỗ này đủ cho ngươi trong 2 ngày. Nếu không còn gì thì ta đi."
"Không còn gì, không còn gì. Ngài đi thong thả."
Minh Nhất vừa lắc đầu vừa nói, mắt hắn cũng tập trung lại vào mấy cái tạ trông như còng xích và quyển sách có những tư thế cơ bản kia. Đợi cho Đại Tư Tế biến mất ngoài cửa hắn mới bắt đầu xem xét.
Ừmmmm... những sợi xích có còng ở hai đầu, trơn nhẵn và mát dịu. Cái này mà dùng cho "việc nào đó" thì thích phải biết.
Quyển sách thì đúng thật cơ bản, chỉ bao gồm những thứ giống như đứng trung bình tấn, lộn ngược người, cách phòng thủ tay không, cách gạt tay hay bảo vệ đầu, mặt, hạ bộ, nâng chân, v.v....
Tất cả đều được hướng dẫn tỉ mỉ bằng tranh và những dấu X đỏ trên những biến thể, chắc là để người tập không sai tư thế rồi "tự hủy".
Minh nhất tiến tới nhấc hai cái còng nhỏ nhất lên.
"Khặc.... nặng thế? Phải 35-40 cân ấy chứ nhẹ nhõm gì."
Hắn nhìn về cái lớn nhất to gấp đôi cái trong tay hắn. Ha ha... cũng may chỉ có 3 cặp. Mắt hắn hơi híp lại.
"Thử thách à? Ta cũng muốn thử thách."
Luyện tập bắt đầu. Khi chú tâm vào việc gì đó, thời gian sẽ trôi rất nhanh...
Gần 6 giờ sau, Minh Nhất nằm nhoài trên sàn nhà. Vừa bắt đầu hắn thử nâng lên hạ xuống, rồi lại kéo theo chạy,v.v...
Cuối cùng hắn nghĩ ra cách mà hắn cho là đúng nhất: đeo luôn còng lên người rồi làm theo mấy cái tư thế trong sách.
"Đúng đúng, chắc chắn đây là ý của Đại Tư Tế."
Minh Nhất thở hồng hộc bằng cả mồm lẫn mũi, mồ hôi tung tóe. Lúc đầu còn có thể tập vài phút nghỉ mười mấy giây, dần dần thời gian tập cũng dài ra, nhưng thời gian nghỉ còn dài ra khoa trương hơn.
Tưởng tượng đeo 40 cân trên người đứng trung bình tấn thật không dễ chịu. Người hắn đau nhức, một kiểu bức bí nhưng không phải do thương tích, là do cơ bắp đang rã rời.
Bụng hắn réo lên òng ọc, hắn chống tay đứng dậy, bước đến bên bàn bê cả bình nước lên tu ừng ực. Sau đấy nhìn đống đồ ăn rồi ăn ngấu nghiến, lúc đầu nghĩ rằng chỗ này có vẻ hơi nhiều, nhưng giờ Minh Nhất thấy nó chắc sẽ không đủ cho 2 ngày.
Ăn xong, Minh Nhất dọn dẹp sơ những thứ xương xẩu bát đĩa thừa qua 1 bên rồi đi lên giường ngồi khoanh chân thẳng lưng.
Đây là một kiểu tư thế hắn học được trên mạng. Hắn thường làm thế khi cần sâu lắng lúc ở thế giới cũ. Cứ ngồi nhắm mắt, thả dòng suy nghĩ theo vô định, hắn thấy việc này rất tốt. Ít nhất nhờ làm việc này thường xuyên mà thấy bản thân luôn rất bình tĩnh.
Khoảng nửa tiếng, những cơn đau cơ tạm qua đi. Hắn thấy mệt và buồn ngủ. Nằm xuống theo tư thế hắn cho là thoải mái nhất rồi cứ thế đi vào giấc mơ. Thi thoảng tay chân hắn tự giật giật...
Tại cửa ra vào, Đại Tư Tế thình lình hiện thân. Hắn vốn đã chẳng rời đi mà luôn đứng ở đó, với cảnh giới của hắn thì việc cho một phàm nhân không phát hiện ra sự tồn tại của mình là điều quá bình thường.
"Xem ra ngươi chắc không phải kẻ lười biếng, người xa lạ... ta bắt đầu để ý ngươi rồi đấy."
Thứ gì là quan trọng nhất trên con đường tu hành? Có rất nhiều cuộc tranh cãi nổ ra xuyên suốt lịch tồn tại của Đại lục Phi Thế, từ thiên phú, tài nguyên, tâm cơ, v.v...
Nhưng riêng với Đại Tư Tế, hắn nghĩ đó là NGHỊ LỰC.
Giống như kẻ mà khiến lão sợ hãi kia, dù có thù hận thế nào cũng phải công nhận người có một nghị lực phi thường đến làm người ta sợ hãi.
Hay chính lão, chính niềm tin về sự báo thù và khao khát thứ gì đó mà hắn không rõ đã gánh vác hắn tiếp tục sống đến hiện tại, kể cả là đang chui rúc như chạy trốn.
Hắn tin là một người phải có thứ mang tên nghị lực để liên tục tiến lên. Nó có thể là bất cứ thứ gì: vì sống sót, vì tình yêu, vì trả thù, hay đơn giản chỉ là vì mạnh lên.
Ngươi có thể ngốc nghếch, có thể không có thiên phú kinh khủng, có thể không có tài nguyên gồng gánh,v.v... ngươi vẫn có thể tiến lên vì những điều đó đều có thể rèn luyện và giành lấy nhờ thời gian, miễn là còn sống.
Nhưng nếu như ngươi không có nghị lực và không chịu đựng được thứ ngươi sẽ phải trả cho để thực hiện điều ngươi muốn thì ngươi vô dụng.
Trong mắt Đại Tư Tế bây giờ, Minh Nhất không phải kẻ vô dụng.
"Kẻ này, ta có thể dạy được."
Hắn cũng đã từng nhìn và trực tiếp tham gia qua huấn luyện binh sĩ của Đế Quốc, những người đó thậm chí có người còn yếu ớt hơn Minh Nhất rất nhiều.
Hắn tin với kinh nghiệm của mình thì hắn sẽ không nhìn sai.
"Hy vọng rằng ta cược đúng! Hy vọng rằng ngươi không làm ta thất vọng."
----
Hai ngày nhanh chóng qua đi, Minh Nhất hết ăn rồi tập luyện, rồi lại ăn uống. Bức bí thì qua phòng bên cạnh ngâm nước. Có một vấn đề nhỏ xảy ra: Hắn còn 3 điếu thuốc lá!
"Thôi thì chịu vậy, cũng không phải đồ tốt lành gì..."
Minh Nhất thở dài thườn thượt, thuốc lá cũng không có dễ dàng bỏ như thế. Đúng lúc này giọng trầm thấp mang theo hứng thú xuất hiện:
"A? Cái gì không tốt lành cơ"
Đại Tư Tế thình lình xuất hiện bên cạnh làm Minh Nhất tí nữa thì hô lên má ơii. Hắn không biết là hai từ "tốt lành" này vài ngày sau sẽ có hàm ý rất "thú vị".
"Ngài có thể... đừng có bước đi nhẹ nhàng như mèo thế được không? Ta đã sợ hãi, thật ấy."
Này này này, ngươi là "lực sĩ cử tạ" đấy, đừng có học theo phong cách sát thủ lén lút chứ.
"Ừm hứm? Ngươi nhát?"
Đại Tư Tế cười cợt.
"Cũng không hẳn, nhưng ai bị thế mà chả sợ... Đúng rồi! Ngài có gì mới nói cho ta mới phải không?"
"Ừmmmm."
Đại Tư Tế gật đầu, lấy ra hai quyển sách to cỡ tờ A2 đặt trước mặt Minh Nhất, mỗi quyển phải dày đến 2 gang tay, xếp lên nhau cao cũng xấp xỉ 80 phân. Đoạn nói:
"Sẵn sàng chưa? Ta chuẩn dạy ngươi ngôn ngữ của thế giới này."