Chương 2: Vài Câu Hỏi Thôi
Thứ cuối cùng đọng lại trong tâm trí của Minh Nhất là ánh mắt như được giải thoát của người tự nhận kiếp trước của hắn. Hắn cảm thấy bất khả tư nghị, nhưng cũng thấy rằng có thể chấp nhận.
Bởi vì hắn có 1 bí mật, 1 bí mật mà hắn giấu kín hơn 20 năm trời: hắn nhìn thế giới không giống người khác nhìn thấy.
Từ những ngày hắn mở mắt thì hắn đã có thể nhìn thấy những dải màu sắc kỳ lạ xung quanh.
Dường như sự cảm nhận màu sắc của hắn tốt hơn người bình thường rất nhiều. Tuy rằng cũng chỉ có thể nhìn 180° như người thường nhưng lại đem tới cảm giác chân thực dường như tuyệt đối.
Nhìn vào một bức ảnh hắn có thể phán đoán nó có bao nhiêu sự khác biệt với thực thể.
Lần đầu tiên hắn biết tới chuyện này là khi còn 5 tuổi trong cô nhi viện cùng những đứa trẻ khác vẽ tranh và thấy rằng nó không hề giống thứ hắn vẽ. Sau đó là qua những bức ảnh chụp.
Hắn đã từng rất sợ hãi, thu mình lại và trầm mặc. Đó là lúc người ta nghĩ rằng hắn bị tự kỉ hay có chứng sợ xã hội gì đó.
Dần dần khi lớn lên và xem những tin tức kỳ lạ của những người khắp thế giới, Minh Nhất thấy đây giống như món quà của cuộc đời chỉ dành riêng cho hắn.
Quay lại với giây phút Minh Nhất bị ném vào trong vòng tròn, hắn thấy quanh người được bao bọc bởi một vầng sáng rồi cứ thế rơi vào trong thứ giống như là đường ống nằm ngang, bên trong không có trọng lực.
Cái vầng sáng quanh người kia như đẩy hắn thẳng tiến một cách thô bạo không theo cái quy tắc nào, cứ hết lên lại xuống, trái rồi phải.
Nhưng hình như nó cũng đang bảo vệ hắn. Hắn cảm giác nếu không có thứ này hắn sẽ bị nơi này ép thành thịt nát cứ như bị đè bởi máy ép thủy lực vậy.
Lúc hắt bắt đầu thấy quen với cảm giác này được vài phút thì cơn đau ngực lại ập đến và hắn lại thấy buồn ngủ dữ dội.
Trong đầu hắn suy tư: "Sao cái lần nào cũng chơi như thế này? Nếu còn lần sau thì có thể đổi kiểu được không?"
Thời gian trôi qua, có lẽ là chỉ vài cái chớp mắt, hoặc có lẽ là cả thiên niên kỷ. Minh Nhất không nhớ đã ngủ bao lâu, hắn bắt đầu thấy... đói.
Một tiếng nói vang lên:
"Ngươi đã tỉnh."
Minh Nhất thấy hơi bất ngờ, cố ngồi dậy. Sau một lát hắn miễng cưỡng nở nụ cười, ngước lên mắt đối mắt với người kia và nói:
"Ta tỉnh. Chào ngươi... Ta là Lý Minh Nhất."
"Ồ? Lý Minh Nhất? Ngươi có vẻ không bất ngờ lắm thì phải."
Người đối diện mỉm cười hỏi.
Minh Nhất nhìn vào người đối diện, cao quá! Có lẽ phải đến 2 mét rưỡi! Thân hình rắn chắc với cơ tay lộ ra. Bộ giáp kỳ lạ và làn da hơi ngăm đen khiến hắn trông cứ như người khổng lồ vậy.
Nhưng cơn đói và khát khiến Minh Nhất tạm bỏ qua những suy nghĩ ra sau đầu.
"Thứ lỗi, có thể cho ta chút nước chứ?"
"Của ngươi đây."
Một chiếc ly màu trắng bằng ngọc tự dưng xuất hiện trên tay người kia như làm ảo thuật mà ra.
Cầm lấy và uống từng ngụm nhỏ cho đến khi cổ họng thấy dễ chịu, Minh Nhất đặt chiếc ly xuống bên cạnh.
"Cảm ơn, ta chưa biết tên ngươi."
"Tên ta? Ngươi có thể gọi ta là Đại Tư Tế hoặc là Lão Học Giả. Và ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta."
Trong trí nhớ của Minh Nhất thì học giả là những người mang dáng thư sinh, có thể không ốm yếu nhưng sẽ hơi gầy và mảnh khảnh chứ làm gì có học giả nào trông thế này.
Ngươi nói ngươi là vận động viên cử tạ thì ta vẫn thấy còn hơi khiêm tốn. Mà hình như có vẻ "học giả" này là kẻ có chức vụ to lớn nên cung kính sẽ tốt hơn.
"Vậy ta sẽ gọi ngài là Đại Tư Tế. Mà đúng thế, ta chỉ hơi bất ngờ."
"Ta cứ nghĩ là ngươi sẽ rất bất ngờ."
Đại Tư Tế ngồi xuống cạnh giường khẽ nói, chiếc giường rộng lớn đủ để cho thêm 3 người như hắn ngồi cũng không vấn đề gì.
Hắn hỏi Minh Nhất: "Ngươi đến từ nơi không có sức mạnh siêu phàm sao?"
"Sao ngài biết?"
"Vì ngươi khoảng hơn 20 tuổi mà vẫn là người bình thường. Ở nơi này chuyện đó không phải không có nhưng rất ít."
"Đúng thế. Ta đến từ một nơi..."
Minh Nhất đem sơ lược về Địa Cầu mô tả cho Đại tư tế nghe. Đại Tư Tế có vẻ hứng thú, đôi lúc hỏi hắn một số thứ.
Minh Nhất biết mình nên thành thật lúc này. Bởi vì có thể đây sẽ là sự giúp đỡ quan trọng cho hắn trong lúc này.
Sau khoảng non nửa tiếng nói chuyện, có vẻ đã hiểu rõ nên Đại Tư Tế nói:
"Ừm hiểu rồi, một nơi nhỏ không có sức mạnh siêu phàm. Thứ phát triển là nghiên cứu về tự nhiên, khoa học."
"Mà ngài có thể cho ta hỏi một câu chứ?"
"Ngươi nói" Đại Tư Tế có vẻ thoải mái đáp.
"Thế giới này như thế nào, ngoài kia... Ai cũng to lớn như ngài?"
Minh Nhất dè dặt hỏi, nếu ai cũng to lớn như Đại Tư Tế thì không phải hắn sẽ lòi ra như là sự bất thường? Bất thường... không phải lúc nào cũng là điềm tốt.
"Ta? À đúng là hơi to, nhưng con người ngoài kia cũng gần như ngươi thôi, trung bình thì sẽ cao hơn ngươi một chút, không nhiều."
"Được rồi có vẻ ta không bất thường" Minh nhất thầm nhủ và thở phào trong lòng.
"Ọc ọc ọc" Đang định hỏi thêm vài câu thì đúng lúc bụng hắn réo lên. Minh Nhất hơi sững người.
"Ta ngủ bao lâu thế?"
"Gần 2 ngày. Ta tí nữa quên mất đấy. Ngươi ở đây chờ một chút. Ta sẽ quay lại ngay."
Đại Tư Tế bỏ xuống 1 câu rồi quay lưng bước ra ngoài. Sau khoảng gần 5 phút hắn quay lại bê một mâm lớn đồ ăn có chiều ngang gần bằng chiều cao của Minh nhất bao gồm một đống thứ trông rất lạ:
Thịt của loại thú nào đó trông lạ rất màu nâu đỏ đã được ướp và nướng, một đĩa gì đó nhìn như thịt và rau củ băm nhỏ được cuốn lại, một bát canh từ một loại thực vật mà Minh Nhất chịu không biết được, v.v...
"Ăn đi, những thứ này có lẽ hợp với ngươi."
Minh Nhất nhìn đĩa thức ăn rồi lại nhìn Đại Tư Tế. "Có lẽ hợp với ta? Ngươi chắc chứ?" Hắn nghĩ thầm.
Thôi mặc kệ, lấp đầy cái bụng rồi tính. Nếu vừa xuyên qua lại đ·ã c·hết vì ăn thì chắc chắn là kiếp trước hắn phạm tội chống lại loài người nên mới có nghiệp báo.
Hắn bắt đầu ăn. Vừa ăn vừa hỏi về thế giới này. Đại Tư Tế kể cho hắn về thế giới này:
Một tinh cầu có tên là Đại Lục Phi Thế, lớn gấp 14-15 lần Địa Cầu. Ở đây cũng như Địa Cầu có đất đai, biển cả, cây cối.
Nhưng ở đây có những thứ siêu phàm: những nguyên tố thuần khiết, những chủng tộc như nhân tộc, thú tộc, tinh linh hay cả tiên,ma, quỷ tộc,v.v...
Linh khí có trong Thiên Địa cho phép các tộc tu luyện giúp gia tăng sức mạnh lẫn một số thứ.
Những quốc gia, dòng tộc, môn phái khắp mọi nơi, những bí cảnh và hiểm địa tạo nên từ các kiểu lý do mà chỉ có do ngươi không nghĩ ra chứ không có thứ gì là chắc chắn 100% không tồn tại.
Minh Nhất bị choáng ngợp bởi sự rộng lớn và kỳ vĩ qua từng lời kể của Đại Tư Tế. Có lúc hắn mắt tròn mắt dẹt một lúc lâu quên cả ăn.
"Cái này nó... sao cái thế giới này lớn thế? Nhiều cái to thế?" Hắn bắt đầu tự kỷ trong lòng.
Hơn 1 tiếng sau thì hắn thấy không ăn nổi nữa. Húp một chút canh rồi đặt lại bát xuống.
"Ta no rồi."
Minh Nhất hơi xoa bụng. Đại Tư Tế "ừ" một tiếng rồi mâm cơm biến mất. Không lạ, đã thấy một lần biến ra rồi.
Đại Tư Tế nhìn hắn nói:
"Ngươi rất thông minh."
"Hả làm sao cơ?"
Minh Nhất hơi giật mình, lúc này tự dưng lại khen ta thì có gì đó hơi sai sai.
"Ngươi không nói cũng không hỏi ngươi đến đây như thế nào. Cũng không muốn biết ta là ai và đây là đâu."
"Ta nghĩ lúc cần ngài sẽ nói..."
"Đúng thế. Ngươi tới đúng lúc, hoặc không đúng."
"Ta? Tới đúng lúc?"
Đại Tư Tế không trả lời mà nhìn quay ra nhìn ra cửa, ánh mắt hắn xa xăm như nhớ lại. Minh Nhất lại căng thẳng.
Chuyện này sẽ như thế nào bây giờ? Chẳng nhẽ vừa rồi là bữa ăn cuối cùng?
Bất chợt, Đại Tư Tế nói:
"5000 năm trước, đây từng là cung điện thuộc một trong những kiến trúc quan trọng nhất Đế Quốc. Đế Quốc đã từng huy hoàng số một lịch sử của Đại lục Phi thế này. Sư phụ ta, Đại Tư Tế đời trước đã tìm thấy một phiến đá khắc một trận hình kỳ quái, với kiến thức rộng lớn nhưng người cũng không biết là gì nên đã đem về. Sau cả trăm năm nghiên cứu thì nhận thấy có vết tích không gian trên đó. Nhưng làm mọi cách đều không thể khởi động nó lên..."
Nói đến đây hắn ngừng lại, dường như đang nhớ lại những ký ức đã bị phủ bụi từ lâu. Rồi hắn chợt cười, nụ cười nguy hiểm khiến Minh Nhất hơi lạnh gáy.
"Ha ha ha... lúc ấy chúng ta có những điều tốt nhất, quân sư mưu mô nhất, những thống lĩnh kiêu hùng nhất, những binh lính khiến cả thế gian hãi hùng, có cả những mỹ nhân tài sắc khuynh đảo thiên hạ. Và cả một vị Đế Quân anh minh nhất! Nhưng tất cả biến mất chỉ sau một ngày. Vì trong chúng ta có phản bội."
Đại Tư Tế quay sang nhìn Minh Nhất, rồi bỗng nhỏ giọng lại kể chuyện...
Hắn kể rằng người phản bội là em trai ruột của Đế Quân, là kẻ tài cao gan lớn, gần như một tay giúp đưa Đế Quân từ hoàng tử một tiểu quốc lên vị trí đỉnh cao. Không có thành công vang dội nào mà không có bóng hình của hắn.
Nhưng tư chất tu luyện của hắn hơi kém. Với người có tài trí, thân phận và như hắn mà lại bị ngăn cản trước hai từ "thiên phú". Thật là bi ai làm sao.
Hắn không cam tâm và nung nấu một âm mưu khổng lồ: DÙNG THỨ TÀ THUẬT HUYẾT TẾ TOÀN BỘ ĐẾ QUỐC NÀY ĐỂ ĐẠT ĐƯỢC THỨ HẮN CHO LÀ TUYỆT VỜI HƠN!!!
Và hắn đã suýt làm được. Không có ai nhận ra hắn phản bội cho đến ngày hắn thực sự phản bội.
Thời khắc cuối cùng, Đế Quân và sư phụ của Đại Tư Tế đã dùng nỗ lực phi thường và cả chính tính mạng của mình để ngăn kẻ đó lại-kẻ giờ phút này đã mang trên mình hình hài quái dị và tâm tư méo mó.
Kế hoạch khôn thành công nhưng "người kia" đã gần đạt được thứ hắn muốn. Cái giá là hắn cũng hấp hối dặt dẹo.
Đế Quốc đã bị tàn phá nặng nề, chỉ còn một số nhỏ người từng là nòng cốt quan trọng sống sót. Trong đó có Đại Tư Tế.
Bọn họ biết những tông môn và giống loài khác sẽ tới sớm thôi, như những con thú khát máu.
Rồi họ chia nhau chạy sau một cuộc tự động viên ngắn ngủi.
Cung điện này từng tên là Vẫn Tinh Môn, nơi ở của Đại Tư Tế và sư phụ hắn. Nó nằm trên lưng một đại xà lớn và được nó kéo tới nơi này, chìm sâu dưới đây gần 5000 năm.
Đại Tư Tế tới đây trong nỗi hoang mang, tuyệt vọng và sợ hãi. Lúc đầu còn liên lạc với bên ngoài nhưng theo thời gian cũng ít dần rồi dừng hẳn.
Trùm sỏ gây ra mọi chuyện vẫn chưa c·hết nhưng không xuất hiện lại lần nào. Có lẽ hắn trốn đi nơi xó xỉnh nào đấy không ai biết.
Hoặc cũng có lẽ đã rời khỏi thế giới này.
Đại Tư Tế im bặt mà dừng. Hắn đứng đó im lặng. Minh Nhất cũng im lặng, 1 câu chuyện không dài nhưng đủ để diễn tả về mọi thứ xảy ra.
Hắn không tưởng tượng nổi, hắn thậm chí còn chưa thấy tận mắt c·hiến t·ranh là thế nào thì làm sao biết được, nhưng hắn phần nào biết được một thứ: Sự phản bội.
"Vậy sao ngài lại kể rõ ràng những điều này với ta?"
Minh Nhất chợt nhận ra một vấn đề rất quan trọng mà tí nữa hắn đã bỏ qua vì bị cuốn vào câu chuyện.
"Nhớ cái phiến đá ta nói lúc đầu câu chuyện chứ? Hai ngày trước nó bỗng phát ra những rung động lạ, rồi sau nửa canh giờ thì bỗng sáng lên và ngươi nằm trên đó."
"Ra là như thế..."
"Minh Nhất phải không?"
"Vâng?"
Không khí có vẻ hơi khẩn trương, Minh Nhất cảm giác số phận mình đang được định đoạt. Đại Tư Tế nghiêm mặt nói:
"Ta là kẻ cố gắng nhìn trộm số mệnh nên ta tin rằng: Không phải ngẫu nhiên ngươi tới đây và không phải ngẫu nhiên mà ngươi tới vào lúc này. Ngươi có muốn... tu luyện?"
Minh Nhất bất ngờ với câu hỏi. Tất nhiên là muốn, nhưng hình như không phải muốn là có.
"Tu luyện? Sẽ khắc nghiệt sao?"
"Khắc nghiệt! Thậm chí cực kỳ khắc nghiệt là đằng khác."
"Tại sao ngài lại hỏi ta như thế?"
Minh Nhất sẽ không cảm thấy hắn là người được chọn hay cái gì đó đại loại thế, sự ảo tưởng sẽ từ từ g·iết hắn nếu lỡ mơ quá xa.
"Ta nói rồi: Số mệnh! Ta thử nhìn trộm nhưng không thể thấy gì về ngươi. Có lẽ ngươi đặc biệt, có lẽ không phải. Nhưng ta sẽ thử tin là ngươi đặc biệt. Và tất nhiên không có gì miễn phí cả. Nếu muốn ta giúp ngươi, hãy thề rằng ngươi sẽ giúp ta ngày nào đó nếu ta cần ngươi để g·iết người kia."
Thù hận đã ảnh hưởng quá sâu đến hắn chăng? Làm hắn tin rằng một kẻ lạ lẫm như Minh Nhất có thể làm được điều kinh thiên động địa ấy?
"Ngài sẽ làm sư phụ của ta?"
"Không! Ta sẽ chỉ là người dẫn dắt ngươi mà thôi. Ta sẽ không nhận một đệ tử nào trong cái..."
"Ta muốn tu luyện!"
Minh Nhất nói một cách nghiêm túc, đây không phải lúc lằng nhằng thêm nữa, đây là cơ hội. Vừa mới bắt đầu đã chọn phe là hơi vội, nhưng có vẻ bây giờ đó là lựa chọn tốt nhất.
Hơn nữa Đại Tư Tế nói sẽ chỉ là người dẫn dắt hắn, một điều không tốt cũng chẳng xấu.
Chần chờ lo được mất nữa thì chính là thiếu quyết đoán. Hắn không bao giờ muốn thiếu quyết đoán.
"Ồ? Nhìn vẻ mặt ngươi thì có lẽ đã nghĩ kỹ. Vậy tốt rồi."
Đại Tư Tế hơi mỉm cười, thứ gì đó cháy lên trong mắt hắn, đó là thù hận? Hoặc là sự nhẹ nhõm? Không ai biết ngoài hắn cả.
"Ngươi mới tỉnh nghỉ ngơi thêm chút, bên cạnh có phòng tắm rửa. Đừng đi lung tung trong này. Cần thì gọi ta, ta sẽ xuất hiện. Thư giãn nốt đi, sắp tới sẽ mệt mỏi đấy."
"Ta có thể hỏi ngài thêm câu cuối cùng trước không?"
Cảm thấy có vẻ tương lai sẽ gần gũi với con người này nên Minh Nhất định nói nhảm thêm 1 câu.
"Thứ gì?"
"Sẽ ra nếu lúc nãy ta từ chối"
"Ngươi sẽ bị ta nhốt ở đây đến c·hết già hoặc là sẽ bị ta g·iết luôn nếu có ý định trốn. Hoặc là ta sẽ kệ ngươi, ngươi không tự ra ngoài được."
"........." Ta vừa dạo quanh quỷ môn quan một lần ấy hả?