Chương 4: Bổ Sung Kiến Thức
"Sẵn sàng chưa? Ta chuẩn bị dạy ngươi ngôn ngữ của thế giới này."
Minh Nhất lập tức hứng thú.
"Nhanh như thế?"
"Đúng thế! Tiện thể thì thử luôn khả năng học tập của ngươi."
Đại Tư Tế phất tay khiến đống thức ăn thừa trên bàn biến mất rồi chỉ tay vào cuốn sách quá khổ cầm tiếp tục nói:
"Cầm nó đi theo ta. Một ngày ngươi sẽ học cái này 10 giờ chia ra 2 lần sáng chiều. Có ý kiến gì không?"
"Không có!"
"Tốt, đi thôi."
Minh Nhất lật đật chạy theo Đại Tư Tế. Đúng, là chạy. Dáng người cao lớn làm cho hắn đã đi bộ rất bình thường cũng khiến Minh Nhất phải chạy mới đuổi theo được.
Hắn nhìn hành lang trước mặt, căn phòng hắn ở là căn phòng cuối cùng trong một dãy hành lang lớn dài dằng dặc, hai bên đầy những căn phòng đối diện nhau.
Ở đầu ngược lại có một cánh cửa to đùng, hắn ước chừng nó dài 2m, cao tới 4m, hai bên có đầy những căn phòng với cửa bằng nhau, chỉ khác ký hiệu trên cửa.
Minh Nhất không hỏi đi đâu, chỉ cun cút chạy theo Đại Tư Tế. Hắn đếm nhẩm "15,16,17,..." đến khi qua 21 cánh cửa thì Đại Tư Tế dừng lại.
Minh Nhất để ý cánh cửa này to hơn những cánh cửa khác, đối diện cũng không có cánh cửa nào khác.
Trên đó có một ổ khóa hình sư tử đã cắm sẵn chìa. Đại Tư Tế mở cửa bước vào rồi nói hắn đi vào.
"..." Minh Nhất giật mình choáng ngợp trước thứ mà hắn thấy bây giờ: một căn phòng phải rộng đến cả hơn vạn mét vuông.
Bên trong chứa đầy những giá sách cao mấy mét, mười mấy hay mấy chục mét được sắp xếp đường đi gọn gàng hợp lý.
Trên những bức tường treo đầy những bức tranh lẫn những bản đồ và cả những thứ như thư từ lớn bé đủ cả. Quanh căn phòng gồm đến cả trăm chiếc cầu thang dành để lên tầng trên.
"Đừng ngạc nhiên. Đây từng là thư viện lớn nhất của Đế Quốc. Ở đây có thể chứa hơn nghìn người cùng nhau đọc sách. Những căn phòng khác và cả căn phòng ngươi đang ở chính là để phục vụ cho những nhân vật quan trọng đến đây học tập."
"Vâng... ta hiểu."
Tạm bình tĩnh trước những cảm xúc mà thứ mình vừa thấy gây ra, Minh Nhất hít sâu một hơi.
"Đại Tư Tế, chúng ta bắt đầu đi."
Bất ngờ thì bất ngờ, kính sợ thì kính sợ, hắn không quên mục đích mình tới đây: Học.
"Đặt nó lên đây, ngồi xuống và mở nó ra."
Đại Tư Tế chỉ tay vào một chiếc bàn lớn rồi đi đến ra hiệu cho Minh Nhất đến ngồi cạnh.
Hắn đưa cho Minh Nhất một chén nước "Uống nó!"-hắn nói. Minh Nhất bê chén làm cái ực.
Xong xuôi Đại Tư Tế lấy một quyển sách trắng tinh nhỏ hơn, 1 chiếc bút có đầu làm bằng lông động vật cần chấm mực viết và bắt đầu giảng:
"Được rồi, đây là những ký hiệu đơn giản nhất, ngươi ghi nhớ và viết lại. Sau đó ta sẽ dạy ngươi nói..."
Bài giảng cứ tiếp tục, một màn ta dạy ngươi học, ta hỏi ngươi đáp giữa 2 người diễn ra.
Minh Nhất nhớ ra rằng người ngồi cạnh hắn còn có một tên khác: Lão Học Giả!
Đại Tư Tế giảng rất dễ hiểu, Minh Nhất học rất nhanh, dù sao bẩm sinh hắn cũng thông minh và tâm tư kín đáo, thích nghi cũng nhanh.
Đến chính Đại Tư Tế cũng bất ngờ về tốc độ hiểu của tiểu tử này. Nhưng mà... ai cũng có những điểm yếu cho riêng mình.
Có những thứ mà dù được giảng cả chục lần Minh Nhất cũng không hiểu. Đại Tư Tế cũng lòi ra tính cách có phần "nhiệt tình".
Hắn là một người thầy giỏi, nhưng lại không phải một người thầy hiền lành gì cho cam. Thế là cái đầu Minh Nhất trở thành chỗ để Đại Tư Tế gõ.
Lúc đầu Minh Nhất còn né nhưng sau nhiều lần thì mặc kệ. Né không nổi! Mà do Đại Tư Tế chỉ "vỗ yêu" nên cũng không ảnh hưởng gì hắn. Ngươi thích ta cho ngươi vỗ, vỗ chán thì thôi.
----
Thời gian thấm thoát gần 1 tháng trôi qua. Mỗi ngày của Minh Nhất diễn ra theo lịch trình: Thức dậy, tập luyện nhẹ, học, bị vỗ đầu, nghỉ trưa ăn uống, ngủ 1 lát, rồi lại học, lại bị vỗ đầu, rồi nghỉ ngơi ăn tối, tập luyện, tắm rửa đi ngủ.
Cuộc sống lặp lại nhưng không hề đơn điệu, Minh Nhất vốn là kẻ thích học thêm những thứ mới mẻ, bất cứ cái gì liên quan tới tri thức hắn đều thích.
Làm điều mình thích thì không thể nào chán. Hắn đã hiểu gần hết ngôn ngữ thông dụng và chữ viết nơi đây.
Cơ thể hắn cũng đã quen với tập luyện. Người hắn săn chắc và không thấy những cơn đau xuất hiện mấy nữa.
Làm thế nào nhanh thế? Bởi vì đây là thế giới Siêu phàm! Đại Tư Tế thường cho hắn uống một số loại nước thuốc có thể giúp các cơ quan trong cơ thể hắn vận chuyển trơn tru hơn.
Một loại khác giúp ổn định linh hồn để thường xuyên trực tiếp gửi những kiến thức đó qua cách linh hồn giao thoa- cách hai linh hồn trực tiếp tiếp xúc với nhau.
Lợi ích của việc này là nhanh chóng truyền tải lượng thông lớn, điểm hại là nếu linh hồn mạnh hơn có ý xấu thì linh hồn kẻ yếu hơn có thể bị xoắn nát và vụn vỡ. Và nếu sự cách biệt của 2 linh hồn quá xa thì không thể làm thường xuyên.
Cái này hoàn toàn do Đại Tư Tế làm chủ, hắn đủ kinh nghiệm để phán đoán mức độ không làm tổn thương đến Minh Nhất. Minh Nhất thì chỉ cần bị động tiếp thu kiến thức và tiêu hóa nó.
----
Một ngày mới lại đến, tiến vào căn phòng quen thuộc mà thời gian Minh Nhất ở đây là nhiều nhất trong gần 1 tháng qua.
Thời gian gần đây hắn bắt đầu đọc điển tịch của thế giới này. Và lần này hắn không bất ngờ, dù sao cũng đọc qua "điều tương tự" trong sách truyện trên mạng. Lúc nào tận mắt nhìn thấy thì trầm trồ tiếp.
Ở đây tu luyện đơn giản hiểu là dùng linh khí dẫn vào cơ thể, lớn mạnh thân xác đồng thời cũng ôn dưỡng linh hồn mạnh mẽ hơn. Có thể tính là chia ra làm 3 tầng.
Tầng đầu tiên bao gồm 6 cảnh giới: Dẫn Linh, Nội Cương, Ngoại Cương, Tâm Kính, Hư Huyễn và Thiên Nhân.
Mỗi cảnh giới chia ra làm 4 cảnh giới nhỏ: Nhập môn, Tiểu thành, Đại thành và Đỉnh phong. Hai tầng sau thì Đại Tư Tế nói hắn chưa cần biết đến.
Dẫn Linh- ý nghĩa cũng như tên, tập trung dẫn dắt linh khí trong thiên địa hướng vào cơ thể theo chu kỳ nhất định qua những mạch máu và cách hít thở.
Thứ tự thì theo từng công pháp khác biệt mà thay đổi, cứ vậy rồi biến từ linh khí của thiên địa thành của mình. Tùy vào mỗi người khác biệt có thể chứa đựng bao nhiêu mà số lượng cũng khác biệt.
Điều đặc biệt là lúc Dẫn Linh thành công có thể nhìn thấy được "Chiến Hồn" của bản thân.
Linh hồn là thứ kỳ diệu tồn tại chính bên trong một người, Chiến Hồn sẽ là thứ sinh ra khi một người bắt đầu tu luyện.
Nếu chưa bắt đầu tu luyện thì không ai rõ bản thân có Chiến Hồn trông như thế nào, người khác dù là tu luyện giả cảnh giới cao cũng nhìn không ra.
Chiến Hồn chính là đại diện cho mặt nào đó của một người, hoặc toàn bộ bản thân họ.
Vậy nên giai đoạn này rất quan trọng, tập trung vào định hình thứ mình hướng đến và phong cách chiến đấu.
Nội Cương thì là bắt đầu ngưng đọng những những linh khí bên trên. Có thể tập trung về một nơi nhất định nào đó trên cơ thể để tăng sức phòng thủ và t·ấn c·ông.
Lúc nào có thể di chuyển nó tự nhiên trong người như chính tay chân thì chính là lúc giảo bước lên cảnh giới kế tiếp.
Cho đến cảnh giới thứ ba: Ngoại Cương. Đây là bắt đầu thả lại những linh khí của mình ra ngoài, bắt đầu tạo hình nó theo ý bản thân.
Độ thuần thục càng cao thì tốc độ thao túng để tạo dựng và thu phát càng nhanh.
Nếu ở Linh Dẫn và Nội Cương là "lượng" thì Ngoại Cương bắt đầu chú trọng vào "chất" nâng cao "chất" linh khí của bản thân.
Bất kỳ ai có thể tu luyện đều có thể đến được 3 cảnh giới này nếu đủ thời gian, tuổi thọ của Ngoại Cương cảnh sẽ nâng cao lên 200-220 năm.
Những thiên tài thường tốn thời gian rất ngắn cho cả 3 giai đoạn này.
Cảnh giới thứ tư là Tâm Kính, linh hồn được trải qua thời gian được linh khí ôn dưỡng và bản thân tu luyện giả vun đắp bằng thể xác đã bắt đầu định hình.
Cảnh giới này chú trọng vào 1 chữ: Tâm! Mở ra đúng cách, đi đúng đường thì Chiến Hồn sẽ dần dần ngưng thực và có thể xuất hiện bên cạnh tu luyện giả.
Đây là lúc thiên phú của những tu luyện giả bắt đầu hiển lộ ra ngoài, thiên phú khác nhau thì tác động đến tu luyện cũng khác nhau.
Thân xác tu luyện giả cũng bước đầu có sự thay đổi khác với phàm nhân, lột xác về tầng thứ cao cấp hơn, gần gũi thiên địa hơn, cảm nhận mọi thứ rõ ràng hơn, tu luyện cũng nhanh hơn.
Nhưng có lợi cũng có hại. Đây cũng là cảnh giới bắt đầu có thể sinh ra thứ gọi là Tâm Ma, nếu ngày nào đó phát tác có thể khiến cho công sức tu luyện từ trước đến giờ thành dã tràng xe cát.
Thứ năm là Hư Huyễn, đặc điểm của cảnh giới này chính là: Ngự không. Đúng thế, tu luyện tới đây là có thể phi hành.
Bởi vì đơn giản, Hư Huyễn chính là cho bản thân hòa vào những nguyên tố xung quanh, bắt đầu có thể mượn nhờ hoàn cảnh thiên địa mà chiến đấu.
Đặc biệt có thể khiến bản thân hóa thành nguyên tố theo công pháp tu luyện để tránh né hoặc tăng tốc độ lên tối đa.
Chênh lệch giữa cảnh giới này và 4 cảnh giới trước là rất lớn, bởi vì biết bay, lại không thể b·ị đ·ánh trúng thì mặc định đứng ở thế bất bại.
Lúc tại Hư Huyễn cũng bắt đầu không cần ăn uống, linh khí vốn là thức ăn tuyệt vời nhất.
Cuối cùng ở tầng đầu tiên: Thiên Nhân. Chính thức lột xác thành tồn tại không còn là con người phàm tục.
Tuổi thọ đẩy lên đến cả hơn nghìn năm. Dung nhan bắt đầu lão hóa chậm lại, gấp cả vài chục lần phàm nhân.
Trở tay biến hóa có thêt câu thông chính những nguyên tố trong thiên địa để tạo nên những thần thông phức tạp.
Cảnh giới này là bước đệm đặt nền móng để tiến về tầng thứ 2, nền càng chắc thì nhà càng cao.
Đó là sơ lược về tu luyện, lúc đọc đến đây thì Đại Tế Tư đã nói với Minh Nhất:
"Thiên địa rộng lớn, không có gì là không thể xảy ra, đừng quá tin tưởng vào cảnh giới, dù hiếm gặp nhưng Tâm Kính trảm Thiên Nhân cũng đã có xảy ra, một trong số người làm qua chính là Đế Quân năm xưa."
Minh Nhất ghi nhớ thật sâu trong lòng.
[Bài học thứ 2, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.]
"Mà ngài là cảnh giới gì?"
Minh Nhất tò mò, hắn đã đoán được sơ lược nhưng muốn thử hỏi dù khả năng cao sẽ không được trả lời.
Đại Tư Tế trả lời bằng một câu hỏi nghe không liên quan lắm:
"Ngươi biết vì sao ở đây không có thông tin về cảnh giới tầng thứ 2 và thứ 3 không?"
"Không biết! Chắc là không muốn người mới mơ mộng cao xa hoặc thấy nản chí?"
"Cũng có một phần. Nhưng lý do chính là từ tầng thứ 2 trở đi, các cảnh giới đều phải tự trải nghiệm mới biết được. Không phải lúc nào cách giống nhau cũng cho ra kết quả giống nhau. Vì mỗi người là duy nhất!"
"Ra là như vậy..."
Minh Nhất tặc lưỡi, thầm gật đầu trong lòng, hắn thích điều này, sự khác biệt của từng cá thể là điều tốt.
Hắn hiểu rằng nếu có thứ đó thì chuyện chém g·iết vượt cấp trong tương lai hắn cũng làm được.
Đại Tế Tư tiếp tục:
"Nếu ngươi thắc mắc, thì ta là một Thiên Thánh. Còn nó ở tầng nào thì sau này ngươi phải tự tìm."
"...."
Sau đó Minh Nhất đọc về những thế lực để sau này ra ngoài còn biết mà hành sự.
Hệ thống tên gọi đã được các thế lực từ thời xưa trên Đại lục Phi Thế xác nhận được xếp hạng lần lượt là: Thanh Đồng, Bạch Ngân, Hoàng Kim, Bạch Kim, Trường Sinh và Vĩnh Hằng.
Tùy vào một số đặc trưng như gia tộc, tông môn và quốc gia mà có cách gọi khác nhau 1 chút nhưng không khác biệt quá nhiều.
Bốn cấp bậc đầu tiên là dành cho những thế lực có người mạnh nhất trấn giữ có cảnh giới ở tầng thứ nhất và thêm 1 số người có cảnh giới ngay dưới là thuộc cấp/dòng dõi.
Cảnh giới đối ứng là từ Ngoại Cương đến Thiên Nhân. Còn thế lực yếu hơn? Có thể gọi là đám ô hợp.
Trường Sinh, Vĩnh Hằng là đối ứng tần thứ hai và thứ ba.
Nghe phân chia cũng có thể đoán được sự chênh lệch của các thế lực với nhau.
Giống như hắn nghe từ Đại Tư Tế thì Đế Quốc từng là thế lực cấp Vĩnh Hằng! Tất nhiên! Đã từng là thứ làm khuynh đảo thiên hạ cơ mà.
Nhưng mà thế lực Vĩnh Hằng cũng chưa chắc sẽ vĩnh hằng, giống như Đế Quốc vậy. Chỉ là có khả năng mà thôi.
Ngoài ra, tu luyện thì còn phải có những điển tịch được gọi là công pháp. Công pháp có nhiều loại, từ chủ tu-tác dụng chỉ để tu luyện, đến phụ trợ-cho các khả năng thiên kỳ bách quái.
Những điển tịch ghi lại cách thức t·ấn c·ông, phòng thủ hay một kiểu di chuyển đặc biệt trong chiến đấu thì gọi là bí kỹ.
Công pháp và bí kỹ chia làm Linh, Địa, Thiên đối ứng ba tầng cảnh giới.
Nếu đối ứng với từng cảnh giới thì ví dụ sẽ là Linh Cấp Nội Cương hay Linh Cấp Thiên Nhân.
Ngoài ra còn có Cấm Kỹ hay Cấm Thuật- thứ yêu cầu phải trả một cái giá nào đó mới thi triển được, loại này thường phải từ Linh Cấp Ngoại Cương trở lên mới có và mang uy lực rất lớn.
Có tin đồn rằng trong thiên địa sẽ tự sinh ra một số công pháp hay cấm kỹ, loại này dù ở bất kỳ cấp độ nào cũng bỏ xa phần lớn cùng cấp, thậm chí có cả thứ vượt qua cả Thiên cấp!
Nói là tin đồn vì khi Minh Nhất hỏi Đại Tế Tư về việc này thì hắn đã xác nhận vế trước. Rằng thật sự có thứ như thế, có thể ngộ nhưng không thể cầu.
Còn vượt qua Thiên cấp thì chính như Đế Quốc lúc huy hoàng nhất cũng chưa thấy qua, còn cần xác nhận.