Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lữ Hành Giả Khải Huyền

Chương 28: Nhặt Nhạnh Chỗ Tốt Trong Truyền Thuyết




Chương 28: Nhặt Nhạnh Chỗ Tốt Trong Truyền Thuyết

"Được rồi! Ta cũng nên rời đi."

Độc Cô Việt nghiêng đầu nhìn Minh Nhất, thần sắc mang theo nét cười.

"Đi à? Vậy chúc ngươi thượng lộ bình an."

Minh Nhất chẳng hỏi nhiều, mỗi người đều có hành trình của riêng mình cần hoàn thành.

Thật ra Minh Nhất rất xấu bụng, còn định rủa thêm mấy câu nhưng nghĩ lại cũng thôi.

Dẫu sao cũng từng là đồng đội mười mấy gần hai mươi ngày, mắng đối phương hoài cũng không tốt.

Dù là cảm giác bảo Độc Cô Việt "im miệng" xác thực rất sảng khoái.

"Bảo trọng!"

"Bảo trọng."

Hô ứng xong hai tiếng, cứ vậy Độc Cô Việt xoay lưng bước đi, Minh Nhất không nhúc nhích.

Mãi đến nửa giờ sau Minh Nhất vẫn đứng im tại trường, trong đầu suy nghĩ mông lung.

Có lẽ cả hai người đều ghét sự dông dài. Gặp nhau rất nhanh, đi cũng rất nhanh.

----

Phía xa xăm nơi ánh mắt của Minh Nhất không thể chạm tới, Độc Cô Việt đang lặng nhìn hắn từ một mái nhà.

Y phục hắn bồng bềnh tung bay, tay chắp sau lưng, gương mặt đã thu lại nụ cười cợt nhả thường thấy.

"Chắc chắn... chúng ta sẽ gặp lại. Bởi vì ta với ngươi là cùng một loại người." Độc Cô Việt khẽ thì thầm.

"Câu chuyện của ngươi sẽ là thế nào đây Minh Nhất? Cả ta nữa... cái kết nào chờ đợi chính ta?"

Tâm trí Độc Cô Việt trở về với những hồi ức xưa cũ. Vốn sống hắn có nhiều hơn tuổi của hắn rất nhiều.

Trước đây rất lâu Độc Cô Việt cũng gần giống với Minh Nhất bây giờ, chỉ khác là thêm ra sự kiêu ngạo không đáng có và hèn nhát không đúng chỗ.

Cuối cùng vì lẽ đó mà khiến mọi chuyện biến thành bi kịch.

"Nếu như ngày nào đó ta tìm thấy người được gọi là đồng đội thì hi vọng... sẽ là ngươi!"

Một giọt nước mắt chảy xuống, cơn gió mạnh khiến nó chảy ngược về sau tai, khép lại những ký ức đau thương vụn vỡ về quá khứ nhuốm màu ảm đạm.

Độc Cô Việt ngả người ra sau, động tác hắn làm không biết bao nhiêu lần.

"Ta bắt đầu thấy yêu quý nơi này!"

Lần này hắn mới thực sự rời đi.

----

Phía Minh Nhất hoàn toàn không biết việc xảy ra. Hắn ẩn ẩn cảm thấy Độc Cô Việt vừa rồi có kiểu rất ngược đời.

Nhưng tên kia lúc bình thường cũng ngược đời rồi. Ngược đời của ngược đời... là quay về bình thường sao?

Minh Nhất bỗng nhận ra bản thân bây giờ lại quay về chế độ "cô đơn".

"Đời người có mấy lần gặp gỡ rồi chia ly? Lần sau có hợp tác cầu mong tên kia đứng đắt chút!"

Một điếu Bạch Yên được châm lên, trong đầu Minh Nhất lên kế hoạch tăng thực lực lên trong thời gian tới.

Đụng độ mấy chuyện vừa qua khiến hắn nhận ra bản thân rất nhỏ yếu.



Dẫu rằng hắn có thể dùng Dẫn Linh đỉnh phong đánh ói mấy tên Nội Cương đại thành thì đã tính sao?

Nội Cương cảnh trên thế giới này nhiều như kiến. Kẻ làm được như hắn cũng đếm không hết.

Hơi loanh quanh lại đụng phải cao thủ như ông lão bán mỳ kia... nghĩ thôi cũng thấy khủng bố.

Thực lực không phải là tất cả, nhưng không có thực lực thì gần như không có gì cả.

----

Minh Nhất không vội kiếm chỗ nghỉ lại mà lần tìm tới chợ đen tại Thủy Nguyệt Thành.

Hắn cần mua vài thứ, cả mấy thứ linh tinh nhìn qua không có tác dụng gì cũng nên mua luôn.

Này là học Độc Cô Việt sau cái vụ "Dẫn Tang" biết đâu có lúc những thứ tưởng chừng vô dụng kia sẽ cứu hắn một mạng.

Ở cái nơi như chợ đen nếu dám thì đa số vật bản thân muốn đều sẽ tới tay.

Muốn mua hàng với giá hời thì đòi hỏi phải có mắt nhìn. Không muốn hên xui thì tới mấy chỗ có uy tín cũng được, mỗi tội giá sẽ cao a.

Minh Nhất đeo mặt nạ lên đi lại trong chợ đen, mắt hắn lưu ý đến mấy cửa hàng hai bên đường.

Một nơi tên "Y Dược Đằng Cổ" xuất hiện trong tầm mắt, Minh Nhất bước vào.

"Ta đã nói là sinh ý không tốt, cứ nửa ngày các ngươi lại tới đòi tiền thì ta lấy đâu ra đưa. Không được! Cùng lắm hôm nay ta liều mạng với ngươi."

Nam nhân trung niên đứng trước quầy thuốc nhìn Minh Nhất mắng to, ánh mắt phảng phất như nói ngươi có thì ngon nhào vô.

Xem ra bình thường tiệm thuốc nhỏ này cũng bị h·ành h·ạ không ít.

Minh Nhất ngạc nhiên, điều tương tự thu phí bảo kê ở đâu cũng có nha.

"Ta không phải tới thu tiền, ta tới mua đồ." Hắn nhàn nhạt nói.

"A?" Chưởng quầy thuốc đánh giá Minh Nhất từ trên xuống dưới một lượt rồi lại nở một nụ cười.

Thấy nụ cười kia Minh Nhất liền đặt huy hiệu thợ săn của bản thân lên trước bàn, mặt đối phương liền ỉu xìu xuống.

Là cảnh cáo! Cảnh cáo trần trụi.

Ta không phải thu phí bảo kê, cũng không đập phá quán. Ta biết mỗi đánh người!

Tên bán thuốc nhà ngươi nhắm đánh lại một thợ săn không?

Nếu không tốt nhất bỏ ngay cái suy nghĩ chặt chém qua một bên.

Gần một giờ sau Minh Nhất hài lòng bước ra ngoài với nụ cười đưa tiễn của chưởng quầy.

Cười có thật lòng hay không thì chỉ mình hắn biết.

Minh Nhất mua một đống thuốc chữa thương các loại lẫn bông vải băng bó.

Tiện tay còn đem hai viên độc đan của Vũ Vạn Đình ra giám định.

Sau khi suýt nữa bị Minh Nhất bóp cằm nhét vào miệng thì tên chưởng quầy cũng nói ra hai viên kia có độc lực đủ g·iết c·hết được Ngoại Cương nhập môn.

Cũng không phải do Minh Nhất hùng hổ dọa người, là tên kia lúc đầu còn nói đó là đan dược bồi bổ khí huyết tăng tuổi thọ.

Nói chuyện bình thường liền không thể nào khiến tên kia thành thật được.

----



Lướt thêm vài vòng nữa mua thêm bẫy rập, chông, bom khói, thuốc nổ nhẹ, v.v... Minh Nhất mới thấy tạm đủ.

Tổng thiệt hại mất hơn ngàn hạ phẩm linh thạch, tuy rất đốt tiền nhưng Minh Nhất thấy xứng đáng.

Chiến đấu nơi hoang dã mà sắp đặt dùng được mấy thứ này thì Minh Nhất tự tin Ngoại Cương cảnh cũng bị hắn đè xuống đất đánh.

Đem cất kỹ những thứ vừa mua vào trong nhẫn trữ vật, Minh Nhất liền muốn ra ngoài.

Chợ đen dù ngày hay đêm cũng không hề quạnh quẽ, đi đường cũng phải chen chúc mà đi.

Từ lúc bước vào đến giờ Minh Nhất đã bắt được tay gần mười thiếu niên có ý định "kiếm lời" từ trên người hắn.

Tên nào tên đó đều giống bị suy dinh dưỡng, gầy trơ xương.

Không có chuyện đ·ánh đ·ập gì cả, mỗi lần bị túm được tay mấy thiếu niên kia liền giằng ra chạy.

Minh Nhất cũng không đuổi, vô nghĩa!

Hắn thở dài một tiếng, đột nhiên cánh tay trái bị một tên tiểu thương ven đường giữ chặt.

"Vị công tử này, có muốn xem một chút vật xu cát tị hung hay không?"

Minh Nhất cau mày nhìn sang, tiểu thương cười nói ra:

"Ta nhìn công tử than thở dài ngắn, chắc là gặp chuyện không thuận. Ở đây mấy vật này của ta đều là đồ cổ, tuyệt đối có tác dụng xua đuổi tà ma, thay đổi vận khí."

Cái sạp hàng nhỏ của đối phương toàn là mấy món đồ hình thù méo mó dị dạng, trên thân ẩn ẩn bụi đất như mới được đào lên.

Đặt gọn ở một góc là vài quyển thư tịch cũ kĩ.

"Cút!"

Minh Nhất rất muốn đánh người!

Không nói hắn tu luyện "Chư Tà Dị Tịch" có tác dụng chính là xua đuổi tà ma, mấy cái thứ này nhìn kiểu gì cũng giống đồ bồi táng đào từ dưới mộ lên a.

Không đem lại cái gì "bẩn thỉu" đã coi như vạn hạnh! Lại còn thay đổi khí vận? Lừa ai đây?

"Các ngươi đều không có tí liêm sỉ nào."

Minh Nhất mắt híp lại nhìn đối phương, lời nói lộ vẻ không kiên nhẫn.

"Đâu dám đâu dám! Công tử cứ xem qua một lần! Không hài lòng rời đi cũng không muộn."

Tên tiểu thương thấy khí tức nguy hiểm trên người Minh Nhất liền vội vàng nói.

Còn lời Minh Nhất nói hắn chẳng để tâm lắm. Liêm sỉ? Liêm sỉ có mài ra ăn được không?

"Nhìn kìa! Vũ lão tứ lại định đi lùa gà rồi."

"Suỵt! Nói nhỏ thôi! Người kia trông cũng không hiền lành gì."

"Các ngươi sợ gì chứ? Đây là địa bàn của chúng ta!"

Mấy tiểu thương bên cạnh thì thầm to nhỏ trêu ghẹo, không hề bận tâm tới hai người Minh Nhất.

"Các ngươi thiếu lời không ai nói các ngươi bị câm, ta chỗ nào lừa gạt người?"

Vũ lão tứ nghe tiếng xì xầm quay lại mắng to, tranh thủ nói với Minh Nhất:

"Công tử đừng nghe bọn chúng đàm tiếu, chỗ này của ta bán đồ cổ thật có tác dụng gia tăng thời vận.

Không tin ngài nghe ngóng thử, lần trước có thợ săn của công hội Nhất Thống tới mua hàng chỗ ta, liền hai ngày sau hắn quay lại nói đã hoàn thành một nhiệm vụ cực kỳ khó."

"Hoàn thành là hoàn thành, nhưng mà hình như ngay nhiệm vụ khác sau đó vị kia c·hết rồi a! Này là dùng hết may mắn cả đời thì có!"



Đại hán đứng cạnh đó nghe tới liền lớn tiếng cười to, cái vụ này từng làm bọn họ nói nguyên cả tuần.

"Các ngươi..." Vũ lão tứ đen mặt.

"Thôi được rồi để ta xem thử!" Minh Nhất cười cợt.

Hắn không tin mấy cái đồ ở đây có thể khiến bản thân gặp hảo vận hay ách vận.

Thứ như vậy trên đời đích xác có, nhưng toàn kỳ vật hiếm thấy, chưa đến lượt hắn chạm tới.

Lần này coi như mua cái kỷ niệm chơi chơi là tốt rồi.

Ngồi xổm nhìn đống đồ thập cẩm trước mặt, Minh Nhất nâng vài món lên kiểm tra.

Phần lớn đều là tượng mới ra lò không lâu. Đất cát cũng vậy mới bị trét lên.

Hình thù quái dị là do cố ý làm đến để hù người.

Minh Nhất tặc lưỡi, đúng lúc định tiện tay nhặt lên pho tượng đứng dậy thì một điểm sáng thu hút ánh mắt hắn.

Vệt sáng vàng đen tới từ trong một quyển thư tịch bình thường bị nhét tít bên dưới đống lộn xộn.

Ngọa tào! Ta cũng có ngày này? Mua sắt vụn thấy bảo vật? Tim Minh Nhất bịch bịch nhảy vài tiếng.

Tuy trong lòng gấp gáp nhưng Minh Nhất không biểu hiện sự thất thố.

Hắn tiện tay với lấy mấy quyển thư tịch đọc lướt qua ra điều hứng thú rồi lại đặt xuống.

"Này bán như nào?" Minh Nhất khẽ hỏi.

"Vị tiểu ca này đúng là có mắt nhìn, mấy pho tượng này ta cất giữ mười mấy năm có lẻ, giá một ngàn viên linh thạch hạ phẩm một cái.

Thư tịch cũng là ta đổi với thương nhân từ Bắc Châu. Chắc chắn có liên quan tới di tích bí cảnh gì đó của Tiên Ma hai tộc, giá năm trăm khối hạ phẩm linh thạch một cuốn."

Tiểu thương cười cười hét giá trên trời.

"Nhìn mặt ta ngu lắm à?" Giọng Minh Nhất lạnh xuống.

Thấy vậy tiểu thương khặc khặc mấy tiếng nói:

"Đúng là giá hơi cao, nếu ngươi muốn mua ta có thể giảm cho chút."

"Ngươi đeo mặt nạ làm sao ta thấy mặt ngươi mà biết ngu hay không ngu?" Này thì tiểu thương chỉ nghĩ không dám nói.

"Hai trăm linh thạch, ta lấy pho tượng này và hết đống thư tịch kia." Minh Nhất mặc cả.

"Cái giá này nó có hơi..." Tiểu thương lộ ra vẻ mặt khó coi.

Minh Nhất hừ lạnh một tiếng nói:

"Đừng giả bộ trước mặt ta, cái đống thư tịch kia căn bản là tự truyện linh tinh, đối tu luyện giả nói so giấy vụn không khác.

Cái rắm chó gì di tích bí cảnh? Sao ngươi không giữ lại mà tự đi nha?

Mấy cái tượng kia... ta lại không nhìn ra là do tay ngươi làm à?

Ta chỉ là có chút rảnh rỗi chơi cho vui. Hai trăm năm mươi hạ phẩm linh thạch! Không bán ta đi."

"Bán bán! Ta bán!" Tiểu thương cười khan mấy tiếng, hắn sợ Minh Nhất nói nữa liền chối không được.

Trao đổi diễn ra, đôi bên đều chắc chắn bản thân kiếm lời.

Đồ vật tới tay, Minh Nhất điềm nhiên như không lẩn vào đám đông biến mất.

Tên tiểu thương thấy Minh Nhất rời khỏi lúc lâu bỗng cười lên khoái trá.