Chương 27: Thế Giới Không Thân Thiện Với Tân Thủ
Rời đi phân bộ về sau, Minh Nhất theo chân Độc Cô Việt đến một quán mỳ nằm trong một ngõ nhỏ sâu không thấy đáy.
Đem ra so sánh mà nói, nơi này tĩnh mịch an bình cùng sự náo nhiệt của Diệu Âm Thành cứ như hai thế giới.
Chẳng biết chủ quán nghĩ gì mà lại mở tiệm buôn bán ở cái nơi như thế này.
Biển hiệu bằng gỗ đen sơn ba chữ "Mỳ Tiểu Quế" chằng chịt vô số vết xước tượng trưng cho tuế nguyệt trôi qua.
Ấy vậy mà nó không hề có bất kỳ dấu hiệu mục nát hư hỏng nào.
Độc Cô Việt cứ luôn miệng nói mỳ ở đây cực ngon, ăn một lần nhớ nửa đời.
"Lại có cái gì mà cao nhân ẩn thế à? Vậy cũng để Độc Cô Việt mò ra." Minh Nhất thầm nhủ.
Chuyện xảy ra sau đó càng khẳng định suy nghĩ của Minh Nhất.
Bên trong quán mỳ chỉ thấy có một lão giả nằm dài trên bàn, có người tới cũng không ngẩng đầu lên nhìn.
"Uy lão bản! Có khách tới!" Độc Cô Việt khẽ gõ hai tiếng lên mặt bàn.
Lão giả ngẩng đầu lên, thời khắc này ánh mắt hắn giống như cả ngàn vì tinh tú lóe sáng tập trung chiếu lên hai người Minh Nhất.
Toàn thân Minh Nhất như lọt vào hầm băng, cả người bị đè ép cứ như hắn đang phải gồng mình dưới áp lực nước ở đáy đại dương xanh thẳm.
Không hiểu sao bản năng nào đó của hắn lại trỗi dậy vào lúc này, Lạc Nguyệt ảnh hiện lên trong tay.
Trong tâm thức của Minh Nhất, cả ba chiến hồn đều thức tỉnh, ánh mắt chúng sáng rực.
Độc Cô Việt bên cạnh thân người căng cứng, mũi chân trái đẩy ra sau, song quyền một ngang hông một trước ngực nắm chặt.
"Không tệ! Bản năng chiến đấu là có nhưng chưa làm chủ được nó." Lão giả khẽ ồ một tiếng kinh ngạc rồi nhàn nhạt nói.
Hắn thu lại áp lực trên người rồi nhìn Độc Cô Việt hỏi:
"Tiểu tử ngươi sao lại tới nữa?"
"Nơi này sinh ý tiêu điều quá thể, ta đây là giúp kéo khách đến nha. Ngươi còn hùng hổ dọa ta!"
Độc Cô Việt lắc lắc cổ tay, có vẻ hắn cũng không sợ lão giả trước mắt.
Minh Nhất thu đao lại, vừa rồi có mấy giây mà hắn tưởng chừng trải qua mấy thế kỷ.
Người trước mặt rất mạnh, Minh Nhất không hề thấy một chút xíu áp lực nào từ đối phương cho tới lúc bị nhìn sang.
Chỉ một cái nhìn làm hắn đông cứng lại.
Không tính Đại Tư Tế thì lão giả là người mạnh nhất mà Minh Nhất từng thấy. Trên cả Lăng Đằng Viễn lần trước gặp rất nhiều.
Không rõ ràng là Thiên Nhân cảnh hay cao hơn. Cảm giác lừa dối quá nặng.
Mà chẳng hiểu sao bản thân Minh Nhất lại không có bất kỳ cảm xúc sợ hãi run rẩy nào.
Vừa rồi trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ: Tới! Chiến đấu cùng ta!
"Chắc do ba Chiến Hồn ảnh hưởng." Minh Nhất suy đoán.
"Các ngươi tới ăn mỳ? Đợi chút!"
Lão giả chỉ đứng dậy vặn người, thoắt một cái đã không thấy đâu.
Thân hình gầy gò nhỏ thó của hắn không dễ liên tưởng tới hình tượng "cao nhân ẩn thế" tí nào.
Hắn rất bình thường, bình thường như ông cụ hàng xóm thích uống trà rồi chơi cờ đầu ngõ.
Đằng sau bếp tiếng lạch cạch cùng loảng xoảng vang lên. Thái độ phục vụ còn rất tốt!
Bỏ qua khúc nhạc đệm "không đáng kể" vừa rồi, Độc Cô Việt nháy mắt cho Minh Nhất rồi chọn một bàn ngồi xuống.
Không gian xung quanh rất nhỏ, cả quán chỉ kê có bốn cái bàn.
Hai bát mỳ nhanh chóng được lão giả bê từ trong ra đặt lên trước mặt hai người.
"Tới tới! Ta biết ngươi thích ăn hàng. Hôm nay ta mời!" Độc Cô Việt vươn tay lấy đũa, cười ha ha nói.
Hai người ngồi đối diện, bát mỳ rất to, đường kính miệng bát phải tới ba mươi phân. Minh Nhất gắp thử một gắp.
Sợi mỳ cùng nước dùng vào miệng. Vị ngọt chua mặn đồng đều tan từ đầu lưỡi đi xuống cuống họng.
Mỹ vị như chạy thẳng lên não làm Minh Nhất mở to mắt ngạc nhiên. Mỳ còn có thể nấu ra hương vị này?
Minh Nhất ăn uống cũng không câu nệ, bình thường ngày trước toàn một mình ăn vội ăn vàng, từ lâu đã thành thói quen.
Độc Cô Việt chỉ cười cười nhìn hắn ăn không nói gì.
Đấy Minh Nhất ngươi xem, ta có lừa ngươi bao giờ chưa? À hình như có...
"Lúc mới gặp ta vẫn cho là ngươi thuộc loại người bất cận nhân tình, cao cao tại thượng."
Độc Cô Việt đặt trước mặt Minh Nhất một cái nhẫn trữ vật.
"Còn ta lúc đầu nghi ngờ ngươi mắc bệnh tâm thần, bây giờ thì không nghi ngờ nữa. Chắc chắn luôn rồi!" Minh Nhất trở về mấy câu.
Hắn kiểm tra bên trong chiến nhẫn kia có hai bình đan dược và hơn hai nghìn rưỡi khối hạ phẩm linh thạch.
Minh Nhất cũng không ý kiến so bì công lao mà thu vào. Này là đúng một nửa tiền công của vụ hộ tống Giang Lạc Huyên.
Chuyện ngươi tình ta nguyện, đối phương sòng phẳng thì mình nhận thôi.
Như vậy sau này có hợp tác cũng dễ nói.
Cái gì lằng nhằng nhiều quá ta không đáng nhận? Đó là giả nhân giả nghĩa.
"Mà tại sao ngươi lại giúp ta vụ này?" Minh Nhất hỏi lại.
"Cho là kết thiện duyên đi." Độc Cô Việt nói.
"Thiện duyên?"
"Ừm! Ta nghĩ chúng ta có duyên đấy!"
"Nghiệt duyên thì có, cái khác không biết."
Minh Nhất thấy tuyệt đối không thể cuốn theo tên kỳ tài này, có trời mới biết hắn sẽ nêu ra ý tưởng cạn lời nào.
"Nào ta nghiêm túc đấy!" Độc Cô Việt trưng ra cái nét mặt mà bản thân hắn tự cho là rất "nghiêm túc".
"Nói tiếng người." Minh Nhất có xúc động tiến lên chặt đối phương hai đao.
"À thì... hai năm trước ta cũng tham gia khảo hạch giống ngươi bây giờ. Nhiệm vụ lúc đó mang tên: Liệp Huyết!"
"!!!"
Độc Cô Việt quăng ra một tin tức chấn động, cả lão giả vừa nằm lại chỗ cũ cũng hơi ngẩng lên híp mắt nhìn tới.
Minh Nhất trầm mặc nhìn Độc Cô Việt chờ hắn nói tiếp.
"Đừng bất ngờ, ngươi cũng đã là thợ săn chính thức, sớm muộn sẽ biết vụ này.
Tóm gọn lại thì... đại lục Phi Thế xuất hiện một d·ịch b·ệnh từ hơn mười năm trước.
Không ai rõ nguồn gốc ở đâu chui ra, lần đầu có người phát hiện nó là ở Tây Châu.
Những người bị bệnh thì dần mất đi lý trí rồi chìm vào trong cơn khát máu.
Ta không rõ cường giả cảnh giới tầng thứ hai trở lên sẽ bị không, nhưng mà Thiên Nhân cảnh dính bệnh ta thấy qua.
Lần này tới Diệu Âm Thành cũng do nghe được tiếng gió. Tên Hư Huyễn đầu têu bị Lăng Đằng Viễn xử lý xong.
Các thế lực lớn khắp nơi đều rất đau đầu với cái của nợ này."
"Khởi nguồn từ Tây Châu? Không phải do lũ cuồng tín nào làm ra đấy chứ?" Minh Nhất khẽ hỏi.
Đại lục Phi Thế có bốn châu lớn chia ra Đông Tây Nam Bắc các phương.
Đông Châu và Nam Châu nhìn nhau không vừa mắt là do văn hóa hai bên có phần giống nhau.
Đều được thống trị bởi các tông môn, thiên triều, bang phái, gia tộc. Nhân loại là bá chủ trên hai Châu này.
Bắc Châu có diện tích rộng nhất, là lãnh địa của Thú, Tiên, Ma, v.v... các loại chủng tộc. Trên bảy phần diện tích đều là rừng thiêng nước độc.
Tây Châu thì gói gọn trong hai chữ: Hỗn loạn. Bên đó thì các kiểu ngưu quỷ xà thần, tà ma dị giáo, Phật, Đạo đủ cả.
Nguyên cả Châu lục sặc mùi tín ngưỡng.
Các thế lực từ nhỏ đến lớn đều hung hăng hệt mấy đầu lửng mật, thường xuyên giao lưu tôn giáo bằng cách diệt môn nhau.
Những thông tin trên là do lần trước Minh Nhất tới gặp người của Thiên Duyên Các mua được.
Thiên Duyên Các là thế lực cấp Vĩnh Hằng chuyên buôn bán tin tức.
Mạng lưới tin tức thì Công hội Nhất Thống cũng có nhưng so không lại Thiên Duyên Các.
Dẫu sao một bên là chuyên mua bán tin tức, bên còn lại là nhận tiền làm việc.
Minh Nhất nhớ lại mô tả của Tây Châu mới nghĩ ra có khi cái trò "d·ịch b·ệnh" này là do lũ điên nào đấy bên Tây Châu làm ra.
Không nên đánh giá thấp sự cuồng tín của mấy tên tín đồ.
Bảo bọn chúng tiễn cả đại lục xuống đất chơi với giun để thực thi lý tưởng thì chúng cũng làm ra được.
"Khả năng cao là thế! Nhưng bọn chúng ẩn núp rất kỹ, đã mười năm vẫn không tra ra là ai làm." Độc Cô Việt tán thành lời Minh Nhất.
"Trời sập cũng chưa đến lượt chúng ta gánh. Thoải mái đi!" Minh Nhất tùy ý nói.
Hắn mới là Dẫn Linh đỉnh phong, biết là được chứ quan tâm mấy chuyện đó làm gì. Không có sức để ra!
Địch đến tướng chặn, lụt đến đất ngăn.
"Nhắc nhở ngươi mà thôi." Độc Cô Việt gật gật đầu.
Hai người Minh Nhất ăn nốt bát mỳ, đến nước cũng không chừa lại mà bê cả bát lên húp xoàn xoạt.
Độc Cô Việt quăng lại một túi lớn đến hơn ngàn viên hạ phẩm linh thạch lên bàn rồi định rời đi.
Lão giả mắt nhìn qua túi linh thạch rồi khẽ bảo giá không có nhiều như vậy.
Minh Nhất đã nghe qua nhưng cũng là lần đầu thấy ăn uống trả tiền bằng linh thạch.
"Ta rất hài lòng với thái độ phục vụ nên thưởng thêm. Cứ thế đi!"
Độc Cô Việt chỉ cười cười, rồi bày ra một bộ tiêu sái rời khỏi.
Thưởng thêm cho cường giả tu vi có thể ở tầng thứ hai! Tên Độc Cô Việt này thật đúng là dám nói.
----
Đợi đi xa mãi một đoạn dài Minh Nhất một tay xoa bụng hỏi:
"Ngươi cợt nhả xong không sợ bị một bàn tay vả qua nằm đất luôn à?"
Nói xong còn ợ lên một tiếng, hôm nay ăn có chút nhiều.
"Lần trước tới Phong Đô cũng có quán mỳ của hắn, cả một quán ở gần phân bộ Hoài Vũ nữa.
Sơ sơ cũng quá mười lần gặp nhau, có đôi chút hiểu tính lão."
Độc Cô Việt đáp.
"Phong Đô? Phân thân à?" Minh Nhất giật mình.
"Chắc cũng không kém bao nhiêu đâu."
Phong Đô là kinh thành của Khải Phong Thiên Triều- một trong những kẻ thống trị của Đông Châu.
Cái gì là Thiên Triều? Chính là thế lực cấp Vĩnh Hằng đi theo hệ thống quân chủ chuyên chế.
Phía dưới là Hoàng Triều, ngang với cấp thế lực Trường Sinh.
Dưới nữa là những Vương Triều tương đương với cấp Bạch Kim.
Đế Quốc là danh xưng đặc biệt dành cho những Thiên Triều vẫn đang trong quá trình chinh chiến mở rộng bờ cõi.
Nhắc đến Thiên Triều người ta có thể sẽ tôn kính. Nhưng nhắc đến Đế Quốc thì ngoài tôn kính ra sẽ có thêm sợ hãi.
Hiện tại vào thời đại này thì không có một Đế Quốc nào cả, tạm coi như thiên hạ thái bình.
Nói tới, Phong Đô cách nơi này đến mấy chục vạn cây số! Lão giả kia chắc chắn sẽ không phải vì phục vụ riêng Độc Cô Việt mà tới.
Nghe ý tứ của Độc Cô Việt dường như còn có rất nhiều quán mỳ như này nữa.
"Con mẹ nó ta đi ăn mỳ cũng gặp người như vậy!" Trong lòng Minh Nhất chửi bậy.
Cao nhân quái gì lại trú đóng trong quán mỳ? Cả cái "Liệp Huyết" gì gì cũng bị ta đụng trúng.
Làm sao cứ cảm giác không phải ngẫu nhiên? Có điêu dân muốn hại trẫm?
Cái thế giới này hình như... không thân thiện với tân thủ cho lắm!