Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lữ Hành Giả Khải Huyền

Chương 26: Thợ Săn Chính Thức




Chương 26: Thợ Săn Chính Thức

Nhiệm vụ cũng đã hoàn thành được hơn một tuần.

Không còn gánh nặng mang theo hai người Minh Nhất chẳng tốn quá nhiều thời gian để trở lại Diệu Âm Thành.

Một hai ngày đầu hai người còn cố ý thả chậm cước bộ đợi xem có cuộc trả thù nào theo tới không.

Rốt cục về gần tới Công hội cũng chẳng thấy gì.

Cũng đúng thôi! Trong mắt mấy kẻ như Giang gia chỉ toàn so đo được mất, việc có hại không lợi như thế khả năng cao chúng sẽ không làm.

----

Diệu Âm Thành vẫn náo nhiệt như ngày đầu Minh Nhất đến.

Tiếng người huyên náo khắp chợ, trước sạp kẹo hồ lô Minh Nhất và Độc Cô Việt đang đứng song song.

Độc Cô Việt nhìn thao tác thoăn thoắt của người bán kẹo rồi khua tay nói:

"Ê cái này ta cũng làm được này."

"Câm miệng." Minh Nhất gắt lên.

"Được rồi! Làm cái gì lại mắng ta nữa." Độc Cô Việt tỏ ra ủy khuất.

"Tất nhiên phải mắng ngươi." Minh Nhất suy nghĩ chứ không nói.

Căn nguyên phải nói đến nửa giờ trước, Minh Nhất phát hiện ra mấy đồ ăn bán bên đường đều rất mới lạ liền quyết định đi càn quét.

Bản thân hắn cũng thích ăn hàng.

Lúc tới trước một xe bán loại bánh nào đó tráng bằng bột trên chảo liền nổi hứng muốn thử.

Mấy thứ ngẫu hứng rất dễ làm người ta vui vẻ.

Minh Nhất hỏi ý chủ xe xin làm thử, người kia cũng vui vẻ đồng ý.

Màn xóc chảo được biểu diễn làm mấy đứa nhỏ bên cạnh vỗ tay ầm ầm.

Thấy thế Độc Cô Việt chỉ nói một câu "cho chơi với" rồi cũng muốn thử làm theo.

Sau đó... không có sau đó nữa.

Bằng cách thần kỳ nào đấy mà chưa đầy năm giây tiếng "lạch cạch" xuất hiện, tay cầm chảo gãy rồi.

Độc Cô Việt nhanh tay bắt lấy chảo xong vứt qua chỗ Minh Nhất đứng, miệng hô lớn:

"Ơ Minh Nhất ngươi làm hỏng rồi!"

Minh Nhất mặt mo đen xì.

Làm hỏng đồ thì tất nhiên phải đền tiền, còn Độc Cô Việt bị Minh Nhất chửi cho máu chó đầy đầu gần nửa giờ.

Nhìn Độc Cô Việt "khặc khặc" cố nôn viên kẹo đường bị tắc trong họng ra Minh Nhất lặng lẽ gắn thêm cho đối phương hai chữ "đần độn".

"Thôi về Công hội báo cáo đã rồi ăn uống gì tính sau."

"Khặc! Ưm...kh-ặc!"

----

Lần này nhiệm vụ không được giao ở ngoài đại sảnh, Độc Cô Việt dẫn Minh Nhất đi thẳng tới phòng của lâu chủ Trần Duyên.

Trần Duyên ngồi trước bàn, đống giấy tờ bừa bộn vứt lung tung.

Hai bên má hắn hơi sưng, một bên mắt tím đen.

Trần Duyên dùng tay xoa xoa bên má, mặt không đổi sắc nói:

"Các ngươi đã về. Ngồi đi!"

"Ngươi bị ai đánh? Trông thảm vậy?"

Độc Cô Việt kinh ngạc hỏi.



"Đi gây chuyện với tên họ Chu kia, hơi hăng say chút thôi."

Trần Duyên chẳng hề dấu diếm nói.

Nghe thấy vậy Minh Nhất lúc đầu còn kỳ quái nhưng hơi suy nghĩ liền hiểu.

Thành chủ không phải họ Chu sao, kết hợp lúc trước Vũ Vạn Đình đ·ã c·hết kể có vị thợ săn rất ghét Phủ Thành Chủ.

Hóa ra người đó là Trần Duyên.

Cũng không biết ân oán gì mà đánh đấm đến tối cả mắt.

Ngoại Cương cảnh đánh lộn không phải phóng thích linh khí bay vù vù sao? Sao lại thành lao vào quyền cước giáp lá cà rồi?

Trần Duyên nhìn đâu giống kiểu người lỗ mãng đâu nhỉ?

Minh Nhất cũng không để tâm, đối phương đã thoải mái nói ra thì chắc chỉ là phương diện ân oán cá nhân thôi.

Sau này có nhiệm vụ liên đới tới Phủ thành chủ cũng không bị ảnh hưởng.

"À ra thế! Cũng đúng, người thiếu đạo đức như ngươi b·ị đ·ánh là phải..."

Độc Cô Việt quay lại chế độ "sân si".

Trần Duyên ngẩng lên nhìn khiến Độc Cô Việt nuốt xuống mấy lời định nói.

"Người duy nhất thiếu đạo đức ở đây chính là ngươi." Minh Nhất liếc Độc Cô Việt, trong lòng âm thầm rủa.

"Bỏ qua đi! Các ngươi hoàn thành nhiệm vụ rồi?"

Trần Duyên cười hỏi, trấn định y như người mới đi đánh lộn không phải hắn.

"Hoàn thành!"

Độc Cô Việt đặt lại tờ giấy có xác nhận của Giang Hạo Vân lên trước mặt Trần Duyên.

"Hảo!" Trần Duyên gật đầu.

Một chiếc nhẫn trữ vật được đưa lại, Độc Cô Việt nhìn cũng không nhìn thu lại.

"Cái này cho ngươi."

Trần Duyên ném cho Minh Nhất một vật.

Minh Nhất tiếp lấy, là chiếc huy hiệu thợ săn màu trắng, mặt trước khắc một chữ "Nhất".

"Nhanh như thế?"

Minh Nhất còn tưởng phải mất mấy ngày mới có thứ này. Hắn ném lại cho Trần Duyên chiếc huy hiệu tập sự hắn đang giữ.

"Không cần ngạc nhiên, ta cũng không tin ngươi mà tin tên này."

Trần Duyên chỉ Độc Cô Việt.

Minh Nhất: "A?"

"Tên hề" Độc Cô Việt này có uy tín cao vậy sao?

"Này ngươi nhìn ta thế có ý gì? Nói cho mà biết: Lão tử chưa thất bại trong bất kỳ nhiệm vụ nào đâu đấy."

Độc Cô Việt vênh váo, mũi sắp hướng cả lên trời nói.

Minh Nhất nghe vậy chậm rãi nói:

"Ừm ngươi giỏi."

Hắn sẽ không phủ nhận tài năng của người nào cả, nhưng cũng sẽ không hùa theo. Đơn giản tán thành là được.

Độc Cô Việt còn định nói cái gì nhưng thấy thái độ không sao cả của Minh Nhất liền xụ mặt không nói gì nữa.

Trần Duyên đưa cuộn giấy chép luật lệ chung của Công hội cho Minh Nhất.

Nhìn lít nha lít nhít phải đến mấy trăm điều, Minh Nhất định bụng thôi để đọc sau.



"Chúc mừng ngươi trở thành thợ săn chính thức.

Từ giờ tất cả các phân bộ của Công hội Nhất Thống trên Đại lục Phi Thế đều chào đón ngươi đến nhận nhiệm vụ.

Huy hiệu có tác dụng công nhận thân phận của ngươi ở bất kỳ nơi nào.

Còn thắc mắc gì nữa không? Cả ngươi có thì nói luôn. Không thì cửa ở đằng kia."

Trần Duyên nói liền một mạch rồi lộ ý đuổi khách, phong cách hành sự rất nhanh gọn.

"Không có!"

Độc Cô Việt lẫn Minh Nhất đồng thanh đáp. Cả hai cáo từ rời đi.

----

Ngoài đại sảnh vắng tanh, thợ săn tụ tập đông đúc là chuyện rất ít xảy ra.

Ấy vậy mà lần trước Minh Nhất lại đụng phải.

Hai người Minh Nhất chầm chậm bước đi, trước bàn người đón tiếp khẽ gật đầu chào với hai người.

"Ta còn tưởng phải có cái nghi lễ tuyên thệ trung thành gì đấy."

Minh Nhất nhớ lại mấy cái cảnh từng xem trên phim ảnh nói một câu.

"Trung thành thì không cần, những thợ săn như chúng ta cứ hoàn thành nhiệm vụ rồi tới nhận thưởng là được.

Ngược lại, phản bội sẽ rất mệt. Mệt đến c·hết."

Độc Cô Việt đáp.

"Mệt?"

Minh Nhất tò mò, hắn cũng đang thắc mắc lần trước vì sao đám người Chu Nghiêm t·ruy s·át ác như vậy.

"Chỉ cần có kẻ phản bội công hội thì sẽ có cả đám người được phái đi t·ruy s·át. Tên gì nhỉ...

À... Truy Hồn Khách!"

"Kể tiếp đi." Minh Nhất hứng thú nói.

Cơ hội "thể hiện" tới, Độc Cô Việt thao thao bất tuyệt:

"Sơ lược thì đám Truy Hồn Khách kia tử trung với cao tầng của Công hội.

Thu thập thông tin, g·iết người, t·ra t·ấn và truy lùng là việc họ giỏi nhất.

Việc họ thường làm nhất là t·ruy s·át những kẻ phản bội.

Thủ lĩnh của nhóm này có biệt danh là Hắc Diện Phán Quan, một kẻ đeo mặt nạ kim loại, cả người trùm đồ đen kín mít.

Không ai rõ ràng bọn họ có bao nhiêu người, chỉ biết được phân bố khắp các phân bộ, ẩn mình trong những thợ săn bình thường.

Ngoài thủ lĩnh Hắc Diện Phán Quan ra thì họ cũng chỉ nghe lệnh của Hội trưởng nữa thôi.

Đó ta biết có vậy!"

"Ừm!" Minh Nhất tỏ ý đã hiểu, trong đầu nhiều ra thêm một lưu ý.

"À ngươi nhớ cô nàng Lăng Thanh Thiền lần trước không?" Độc Cô Việt bỗng hỏi.

"Có! Nàng làm sao?"

"Thuận mắt không?"

"Cũng được!"

Minh Nhất đã phần nào miễn dịch với sự "đần độn" của Độc Cô Việt.

Cái gì mà thuận mắt không? Ta nhìn từ người đến thú trên thân đều có mấy dải sáng linh khí thì lấy đâu ra thuận mắt với không thuận mắt.

"Nàng là Truy Hồn Khách quân dự bị!" Độc Cô Việt không úp mở nữa tung ra một câu.



"Sao nói không ai biết mà ngươi lại biết?"

Minh Nhất bắt đầu thấy ảo giác, chẳng nhẽ tên bên cạnh này là công tử hay thiếu gia nhà nào trong Công hội ra ngoài lịch luyện?

"Có gì đâu! Các thợ săn xuất sắc vẫn được mời tham gia khảo hạch làm Truy Hồn Khách.

Nội dung khảo hạch và chuyện chấp nhận hay không mới là bí mật, cái khác thì hơi nghe ngóng là biết."

Độc Cô Việt giải thích.

Minh Nhất tặc lưỡi một tiếng, lại là do hắn nghĩ nhiều.

Đúng lúc hai người Minh Nhất đang nói chuyện trong không khí lại nổi lên mùi máu tươi nồng nặc.

Cả hai kinh nghi bất định, chuyện gì diễn ra thế?

Minh Nhất ánh mắt trở nên sắc lẹm, vòng cảm giác của hắn không hề nhận biết được gì cả.

Thứ gì đó đang dần tiến tới ngày càng gần.

Căng thẳng gần nửa phút, trước cửa đại sảnh cuối cùng xuất hiện một bóng người.

"Coong, coong, coong."

Âm thanh kim loại chạm vào nền đất, một nam nhân tuổi chừng ngoài hai mươi đi vào.

Mái tóc trắng được thả tung lộn xộn, thân trên chiếc áo rách rưới lủa tủa.

Lưỡi hái dài hơn cả người được cầm bên tay trái.

Tay phải hắn bị gãy lặt lìa đoạn cẳng tay đang được buộc bằng một đoạn dây.

Những v·ết m·áu không biết của địch nhân hay của chính hắn thấm đẫm trên y phục đen tuyền dính sát vào người.

Bên hông treo huy hiệu thợ săn màu lam, biểu tượng Nhất Thống quay ra ngoài.

Là huy hiệu dành cho thợ săn Ngoại Cương cảnh.

"Là ngươi?" Độc Cô Việt nhận biết đối phương nên tiến lên chào hỏi.

"Là ta." Người kia đơn giản quay lại hai chữ bằng một giọng ấm áp đến lạ.

"Ổn cả đấy chứ?" Độc Cô Việt hỏi thăm.

"Chút thương thế ngoài da mà thôi. Lâu chủ có ở trong phân bộ không?"

"Hắn tại phòng riêng."

"Ừm."

Người thanh niên cầm lưỡi hái đối đáp mấy câu rồi đi về hướng phòng lâu chủ.

"Ngày quái gì đây? Cuộc sống của Ngoại Cương cảnh vật vã đau đớn thế à? Đánh gì ác thật!"

Độc Cô Việt than thở.

"Người kia là ai?"

Minh Nhất vừa thấy một cảm giác rất mâu thuẫn. Một cảm giác khó mà hình dung sao cho được chính xác.

Một kiểu c·hết chóc vờn quanh nhưng lại rất dịu dàng êm ái.

Là tác dụng của công pháp tu luyện hay chiến hồn?

Dùng lưỡi hái dài làm v·ũ k·hí? Này là hình tượng Tử Thần? Thú vị!

"Một trong bốn thợ săn giỏi nhất của phân bộ này: Tử Vô Nam."

Độc Cô Việt không trình bày quá nhiều, xoay người hướng cửa lớn đi tới.

"Kệ bọn chúng nha! Đi tìm chỗ nào ăn thôi!"

"Ừm."

Lòng hiếu kỳ của Minh Nhất tạm thời bị gạt qua một bên.

Thiên địa bao la, ăn cơm vui nhất.