Chương 25: Giao Người
Tên đệ tử báo tin đang chạy bỗng phanh gấp lại vì suýt nữa tông trúng một người.
"Đi đứng kiểu gì hấp ta hấp tấp! Ngươi là người của Giang gia, phải chú ý hình tượng!"
Người kia quở trách.
"Dạ Đại tổng quản dạy phải! Ta đây là đang gấp đi báo tin cho gia chủ."
"Báo tin cho gia chủ? Có việc gì?"
Người được gọi Đại tổng quản nhíu mày hỏi lại, cũng không nghe nói hôm nay ra đại sự gì.
"Dạ bên ngoài có mấy người xưng đến từ Công hội Thợ săn Nhất Thống muốn gặp gia chủ."
"Ồ?" Đại tổng quản hơi bất ngờ rồi bỗng cười bí ẩn nói:
"Ngươi vất vả rồi! Gia chủ và các trưởng lão đang bận họp, cứ quay lại nói bọn họ chờ chút! Ta sẽ thay ngươi bẩm báo với gia chủ."
Đúng lúc này một người đi tới cất lời:
"Không cần Đại tổng quản cực nhọc như thế!"
Người đến là một nam nhân thân cao trên mét tám, dáng vẻ mới ngoài bốn mươi, gương mặt mang nét cương nghị.
Hắn là Giang Hạo Sinh- tâm phúc đồng thời cũng là đệ đệ của Gia chủ giang gia, thúc thúc của Giang Lạc Huyên.
Giang Hạo Sinh nói với tên đệ tử:
"Ngươi đi ra ngoài mời mấy người kia vào đại sảnh đón khách, chuyện đưa tin không cần lo."
"Dạ dạ!" Tên đệ tử lại cun cút chạy đi.
"Ngươi tính làm gì ? Giấu diếm gia chủ chính là đại tội!"
Giang Hạo Sinh quay sang nói với Đại tổng quản.
Đại tổng quản hừ lạnh một tiếng nói:
"Con mắt nào của ngươi thấy ta định giấu diếm gia chủ? Ngươi chuyển từ quân sư sang làm tiên tri à?"
"Có hay không trong lòng ngươi ta đều rõ."
Giang Hạo Sinh khẽ liếc Đại tổng quản nói.
"Tự biết thân phận của mình, ngươi chỉ là con chó Giang gia nuôi mà thôi."
"Ngươi..."
Giang Hạo Sinh đi thẳng hướng phòng nghị sự mặc kệ Đại tổng quản. Người sau sắc mặt âm trầm xong cũng đi theo.
Trong những gia tộc như Giang gia kéo bè kéo cánh là chuyện hết sức bình thường.
Có cạnh tranh mới có động lực phát triển.
Chỉ cần không vượt qua một số ranh giới nhất định thì không đáng chú ý.
Giang Hạo Sinh và Đại tổng quản thuộc về hai bên khác nhau. Người trước là phe Gia chủ, người sau thuộc dưới trướng Đại Trưởng lão.
Cả hai đang là hai thế lực chính đối đầu trong Giang gia.
----
Trong phòng nghị sự của Giang gia không khí có phần nặng nề.
Một chiếc bàn lớn kê dọc theo phòng, một đầu có hai người ngồi, hai bên cũng có, tổng mười người.
Giang Hạo Vân- gia chủ Giang gia đang ngồi một đầu.
Ngay cạnh hắn là cố gia chủ Giang Tư Mệnh nửa nằm đang thả người, miệng ngậm tẩu thuốc thả khói nghi ngút.
Bên tay trái hai bọn họ lần lượt là Đại, Tam, Ngũ, Thất trưởng lão. Bốn vị trưởng lão khác ngồi đối diện.
Giang Hạo Vân tuổi tầm năm mươi, gương mặt có năm sáu phần giống Giang Hạo Sinh, hắn nhìn toàn trường một lượt mở miệng nói:
"Tóm lại ý ta đã quyết! Sau khi tổ chức xong đại thọ của phụ thân liền cho Lạc Huyên nhận tổ quy tông."
"Này có vẻ không ổn đâu!" Đại trưởng lão ngoài cười trong không cười nhìn Giang Hạo Vân.
"Đứa nhỏ Lạc Huyên này trở về ta cũng rất vui mừng. Nhưng từ nhỏ nàng đã dọn ra khỏi Giang gia, bây giờ làm vậy có phần..."
Hắn vờ vịt tỏ ra khó xử.
"Ta đồng ý với Đại trưởng lão."
"Ta cũng vậy!"
"Phải nha."
Nhị trưởng lão, Tứ trưởng lão cùng Thất trưởng lão như đã bàn bạc trước lên tiếng.
"Có gì không tốt? Đều là máu mủ của Giang gia."
"Đứa nhỏ kia lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy rất thiệt thòi. Bù đắp cho nàng là phải!"
Tam trưởng lão và Ngũ trưởng lão cũng đáp lời.
Còn sót hai người Lục, Bát trưởng lão thì học giả điếc, bọn họ là phe trung lập.
Cả đám nhao nhao hết lên.
"Phụ thân ngươi thấy sao?"
Giang Hạo Vân bỗng hỏi Giang Tư Mệnh.
"Ta? Ngươi là gia chủ đã ra quyết định thì hỏi ta làm gì?"
Giang Tư Mệnh nói một câu nghe như không liên quan nhưng thực chất ngầm ủng hộ Giang Hạo Vân.
Đại trưởng lão tối mặt, chi mạch của Giang Tư Mệnh đã làm gia chủ hai đời.
Giang Hạo Vân còn trẻ, làm thêm mười, mười lăm năm nữa vẫn được.
May mắn tên con trai duy nhất của Giang Hạo Vân lại là đồ ăn hại, cả ngày chỉ ăn chơi rồi gây họa.
Ai biết bây giờ lại muốn đưa đứa con riêng kia về.
Ở thế giới này nữ hay nam đều như nhau, có tài là được.
Vậy nên Đại trưởng lão mới quyết định bóp c·hết Giang Lạc Huyên từ sớm. Và hắn thất bại.
Đúng lúc này Giang Hạo Sinh đẩy cửa đi vào, hắn khẽ hành lễ rồi chạy đến nói nhỏ vào tai Giang Hạo Vân mấy câu.
Đại tổng quản cũng chạy đến bên Đại trưởng lão nói mấy câu khiến ánh mắt lão hơi híp lại.
"Được rồi việc này bàn bạc lại sau! Giờ ta bận đi tiếp khách nhân! Giải tán!"
Giang Hạo Vân cười mỉm nói ra.
Đại trưởng lão làm khó nói:
"Gia chủ ngài làm vậy có hơi qua loa. Chuyện này vẫn..."
"Ta nghĩ ngươi nhầm lẫn gì đó rồi Đại Trưởng lão.
Hiện tại ta nói giải tán là mệnh lệnh chứ không phải xin ý kiến các ngươi."
Giang Hạo Vân ngắt lời.
"Thêm nữa ở Giang gia ta mới là gia chủ! Nếu các vị thấy bất cứ quyết định nào của ta là sai lầm thì hãy làm theo gia quy: mở bỏ phiếu.
Có quá một nửa trưởng lão bỏ phiếu phủ quyết rồi chưng cầu ý kiến tộc nhân. Cứ như vậy đi!"
Giang Hạo Vân phất tay áo bỏ ra ngoài.
----
Phía đám Minh Nhất đã được dẫn vào trong phòng khách rộng lớn, trà bưng tới tận miệng.
"Phì... khó uống." Độc Cô Việt vẫn đang nổi khùng.
"Thứ lỗi tiếp đón không chu đáo! Có thể do người pha hôm nay hơi chút nhầm lẫn!
Mong vị công tử này bỏ qua cho."
Tiếng nói của Giang Hạo Vân vọng tới, Giang Hạo Sinh cũng đi vào theo.
"Ngươi là kẻ nào?" Độc Cô Việt vênh mặt hỏi.
"Tại hạ là Gia chủ Giang gia, Giang Hạo Vân. Đây là đệ đệ ta."
Giang Hạo Vân ngồi xuống dối diện rồi giới thiệu đơn giản.
"À ra là khổ chủ của bọn ta, hân hạnh gặp mặt." Độc Cô Việt nói cụt lủn. "Chúng ta là thợ săn của Công hội Nhất Thống."
"Hân hạnh!" Giang Hạo Vân không có vẻ gì là khó chịu mỉm cười.
"Gia chủ có khách sao lại không nói với ta một tiếng?"
Đại trưởng lão cũng tới. Hắn nhìn lướt qua Minh Nhất và Độc Cô Việt rồi dừng mắt tại chỗ Giang Lạc Huyên.
"Ngươi lại là kẻ nào? Giọng điệu này là muốn cái gì? Đánh nhau nhé?"
Độc Cô Việt đứng dậy xoa xoa hai tay, đóng vai "khó ở" một cách triệt để.
Minh Nhất đã hiểu ý của hắn. Độc Cô Việt đây là thù dai, ngay từ lúc đầu đã muốn làm lớn chuyện để nhìn Giang gia khó chịu.
Ai nói Giang gia các ngươi chơi n·ội c·hiến, lại còn chơi ác liệt như vậy.
Hai người họ c·hết trên đường làm nhiệm vụ hoặc lúc trở về thì không sao.
Chứ mà xảy ra chuyện ở Giang gia thì lại rẽ sang hướng khác. Giây phút này cả hai đều mong có đánh lộn.
Nhiệm vụ đã được hoàn thành mà thợ săn lại có bất trắc, công hội hơi điều tra là sẽ rõ ràng mọi việc.
Tranh chấp nội bộ xong liên lụy đến thợ săn của chúng ta? Các ngươi có ý gì? Muốn bị diệt tộc đúng không?
Tựa lưng vào công hội thợ săn lợi ích và tai hại đi song song là như vậy.
Độc Cô Việt đơn giản mượn thế gây sự. Ta cố tình đấy? Các ngươi làm gì được?
"Người trẻ tuổi nên chú ý lời nói. Họa từ miệng mà ra!"
Đại trưởng lão ngữ khí lạnh lùng nói.
Quanh người hắn từng đạo linh khí vờn quanh, khí thế Ngoại Cương cảnh tiểu thành tản ra.
Mắt nhìn Độc Cô Việt nhưng khí tức lại đè ép về phía Giang Lạc Huyên. Địch ý mười phần không cần nói cũng biết.
Giang Lạc Huyên ngước lên nhìn chằm chằm Đại trưởng lão.
"Thằng già ngươi định dạy ta làm việc?" Độc Cô Việt vào tư thế chuẩn bị lao lên.
Minh Nhất cũng đứng dậy, Lạc Nguyệt Ảnh xuất hiện bên hông, tay trái chạm vào chuôi đao.
Đánh thì đánh thôi! Chưa biết có chơi lại không nhưng Minh Nhất không tin Độc Cô Việt là loại người sẽ tự tìm đường c·hết.
"Đủ rồi! Ngươi tới làm loạn sao Đại trưởng lão?!"
Giang Hạo Vân quát lớn. Khí tức hắn còn mạnh hơn Đại trưởng lão một bậc, bao trùm sang che chở Giang Lạc Huyên.
Hắn vậy mà là Ngoại Cương cảnh đại thành.
Đại trưởng lão nhíu chặt mày rồi bỗng tản đi khí thế trên người, khẽ cười đùa:
"Hiểu nhầm hiểu nhầm! Ta chỉ đùa với vị công tử này mà thôi!"
"Coi như ngươi thức thời." Độc Cô Việt khẽ xì một tiếng.
Hắn vẫn biết chừng mực, đối phương chịu nhường mà còn lấn tới thì không tốt lắm.
Ít nhất không chiếm được lý.
"Hai vị đường xa mà tới, không bằng đợi một lát ta cho hạ nhân chuẩn bị cơm nước để tận tình chủ khách."
Đại trưởng lão cười nhẹ nói ra, không hề thấy dáng vẻ hung hăng vừa nãy đâu cả.
Minh Nhất trong lòng thầm than một tiếng cáo già.
Chỉ là một thế lực ngang với cấp Thanh Đồng đã có những kẻ khó chơi thế này, co được dãn được, bị Độc Cô Việt khiêu khích vẫn nhịn không ra tay.
Không biết sau này hắn mạnh lên sẽ đụng độ loại kỳ nhân nào nữa.
"Cơm nước thì thôi khỏi! Ta đến giao người theo nhiệm vụ."
Độc Cô Việt thu lại thái độ thiếu đánh, chỉ thấy hắn lấy ra một tờ giấy chỉ chỉ nói:
"Giang gia chủ kiểm tra phải chăng đúng người rồi xác nhận vào đây giúp ta là được."
"Được rồi!" Giang Hạo Vân đóng dấu ngón tay cái lên.
Độc Cô Việt nhìn lại dấu tay rồi gật đầu nói:
"Vậy chúng ta xin rời đi thôi! Có việc cần hãy đến Công hội Nhất Thống! Hợp tác vui vẻ!"
"Hợp tác vui vẻ!" Giang Hạo Vân mỉm cười nói.
"Cáo từ."
"Đi thong thả, thứ lỗi không tiễn."
Minh Nhất thu đao về nhẫn trữ vật, tiếng nói nhỏ nhẹ của Giang Lạc Huyên vang lên bên cạnh:
"Đa tạ hai vị công tử."
Độc Cô Việt chỉ nhìn nàng gật đầu, Minh Nhất thì tiến tới vỗ vai nàng nhẹ nhàng nói:
"Chúc ngươi tất cả!"
Cả hai nghêng ngang rời khỏi Giang phủ.
----
Có lẽ tương lai sẽ có một câu chuyện Giang Lạc Huyên quật khởi trả thù, hoặc là nàng c·hết trong trò chơi quyền lực gia tộc kia.
Nhưng mà có liên quan gì tới Minh Nhất?
"Con riêng bị hắt hủi, phế vật ốm yếu, người bên cạnh phản bội... kịch bản quen thật." Minh Nhất cảm thán.
"Làm sao cơ?" Độc Cô Việt tò mò.
"Không chẳng có gì, ta nói bâng quơ!" Minh Nhất lắc đầu.
"Mà lúc nãy nếu đánh thật ngươi tự tin chơi lại sao?" Minh Nhất hỏi ngược lại.
"Chia năm năm đi! Nếu hắn ra tay thăm dò ta sẽ tung sát chiêu thử đánh gục hắn tại chỗ.
Còn nếu ngay từ đầu hắn lựa chọn liều mạng ta sẽ vờ trúng đòn rồi nằm đất ăn vạ."
Độc Cô Việt thể hiện ra bộ mặt không có tí liêm sỉ nào.
Minh Nhất nhìn kỹ người đồng đội, đây cũng là một tên làm việc không câu nệ tiểu tiết, đạt được thứ mình muốn là tối thượng.
"Nên giới thiệu lại. Chào ngươi! Ta là Lý Minh Nhất!
Lý trong thông tình đạt lý, Minh trong anh minh thần võ, Nhất trong vạn cổ đệ nhất."
Độc Cô Việt: "..."
Sao cái lời kịch nghe quen quen ta? Ủa không phải học theo ta sao?