Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lữ Hành Giả Khải Huyền

Chương 24: Trước Cửa Giang Gia




Chương 24: Trước Cửa Giang Gia

"Mấy người các ngươi đang làm gì? Hả... Tịch Nhi? Ngươi vì cái gì lại..."

Giang Lạc Huyên bắt đầu còn ngơ ngác nhưng nàng hơi suy nghĩ đơn giản liền hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Nha hoàn Tịch Nhi từ năm nàng tám tuổi liền ở bên cạnh, đến nay cũng hơn mười mấy năm, tình cảm thâm hậu.

Người mà nàng luôn cho là tâm phúc giờ lại muốn g·iết nàng! Đây là vì sao?

"Ha ha ha ha!"

Tịch Nhi bỗng cười lên, thân thể run rẩy càng mạnh, đoạn nói:

"Chẳng có vì cái gì cả! Nếu có thì là do ngươi đáng c·hết! Tất cả đều do ngươi cả!

Vì cái gì từ khi ta mới năm tuổi đã bị đưa đến cạnh kẻ như ngươi? Đều là con của tiện tì thấp kém cả, vì sao ta lại phải phục vụ ngươi?

Là do cha ngươi là gia chủ Giang gia sao?"

Từ lúc Tịch Nhi biết suy nghĩ đã cảm thấy cuộc đời bất công.

Ở bên cạnh Giang Lạc Huyên nàng không hề được chỗ tốt nào, lại còn phải đến sống tại cái ngôi làng chim không thèm ị kia.

"Từ năm năm trước Giang gia đã âm thầm cho người liên lạc ta. Chỉ cần ngày nào đó g·iết ngươi ta sẽ được giải thoát."

Nói đến đây ánh mắt Tịch Nhi toát lên vẻ cương quyết, đồng thời ngồi dậy lao tới.

"Vậy nên ngươi đi c·hết đi!"

Tay còn lại của Tịch Nhi giơ ra muốn b·óp c·ổ Giang Lạc Huyên còn đang sững sờ.

Khí thế Nội Cương nhập môn tỏa ra.

Độc Cô Việt vẫn luôn để ý mọi hành động của Tịch Nhi.

Đợi ả tới gần hắn liền dùng một tay giữ lại sau gáy đối phương. Chân trái nhấc lên cho đối phương một gối rồi buông tay đá bồi một cú hất cả người Tịch Nhi ra.

Một người không biết đánh đấm lại muốn g·iết người trước mặt kẻ như Độc Cô Việt thật đúng là đang nằm mơ.

Độc Cô Việt lắc đầu:

"Ngươi thất bại rồi, thất bại từ lúc bọn ta đến. Không biết bằng cách nào mà ngươi ẩn dấu được linh khí trong người, nhưng thôi không quan trọng.

Nói ra kẻ đứng sau ngươi rồi sẽ cho ngươi thống khoái."

Đúng lúc này Minh Nhất mở miệng:

"Một điểm cạnh đốt sống cổ thứ bảy, lệch phải."

Hắn đang nói về chỗ mà linh khí của Tịch Nhi tập trung ẩn núp.

"Làm sao ngươi biết?"

Tịch Nhi giật mình nhìn sang Minh Nhất.

Độc Cô Việt cũng ngạc nhiên, hắn là dựa vào cảm giác mà đoán ra Tịch Nhi là tu luyện giả. Từ đó mới nảy sinh nghi ngờ.

Còn Minh Nhất là thế nào? Đến cả chỗ giấu linh khí cũng biết luôn?

Nhưng hắn không hỏi, ai cũng có bí mật riêng của mình.

Độc Cô Việt đi đến cạnh người Tịch Nhi, tay hắn nắm lại tung một quyền vào chỗ Minh Nhất nói.

"Aaaaaa!" Lại một tiếng kêu thảm vang lên, ánh mắt Tịch Nhi oán độc nhìn chằm chằm Độc Cô Việt.

"Người sắp c·hết biết nhiều thế làm gì? Sao có nói không?"

Độc Cô Việt cười cợt rồi quay sang nháy mắt với Minh Nhất hàm ý "ngươi rất tốt".



Minh Nhất nhún vai biểu thị sao cũng được.

Ngay từ khi Tịch Nhi chui ra từ xe ngựa hắn đã phát hiện ra nàng là tu luyện giả, tu vi còn cao hơn hắn.

Bằng đôi mắt của mình Minh Nhất đã thấy một điểm sáng nhỏ của linh khí khi Tịch Nhi quay người.

Công pháp trên đời thiên kỳ bách quái, có thể giấu diếm linh khí thật cũng không hiếm.

Thế nhưng tôi tớ đã mạnh hơn chủ lại giả vờ như bản thân là phàm nhân. Chuyện này ắt giấu diếm huyền cơ.

Minh Nhất âm thầm cảnh giác từ lúc đó, về sau Độc Cô Việt nói câu "ngươi đã biết" như ngầm khẳng định suy đoán của hắn.

Cả một chặng đường cả hai đều phí công sức để ý đến Tịch Nhi đợi nàng ra tay mà không thấy.

Cũng may tối nay lại ra tay, nếu không lại phải nhắc nhở cô nàng Giang Lạc Huyên kia.

"Bọn họ cho ngươi những gì? Đáng giá phải như vậy sao?"

Giang Lạc Huyên đã đứng dậy đi chân trần từng bước đến cạnh Tịch Nhi hỏi.

"Có là gì cũng đều đáng giá hơn ở bên cạnh ngươi! Khụ khụ!"

Tịch Nhi miệng toàn máu cười trả lời. Nàng biết mình triệt để thua.

Tu vi của nàng đã bị Độc Cô Việt phế đi.

"Giết ta đi! Có c·hết ta cũng không nói gì đâu."

"Nhàm chán!" Độc Cô Việt cúi người nhặt lên con dao rồi đặt vào tay Giang Lạc Huyên.

Hắn chẳng biết đối phương là vờ tỏ ra mạnh mẽ hay không s·ợ c·hết thật.

Nhưng nếu đã nói muốn c·hết thì liền cho ngươi đi c·hết thôi.

"Ngươi muốn tự tay g·iết nàng chứ?"

"Ta...ta..."

"À nói thêm này, thôn làng nhỏ ngươi ở kia đã bị tàn sát sạch sẽ.

Không cần đoán cũng biết ai làm nhỉ, thông tin cặn kẽ ở trên bàn kìa."

Thêm một cú sốc đến với Giang Lạc Huyên.

Nàng giật mình đánh rơi con dao lùi lại, từng bước tiến tới bên cạnh bàn.

Tay nàng run run cầm lên xấp giấy tờ, đọc đi đọc lại từng dòng một.

Sơn Dao thôn bị tặc t·ấn c·ông. Nam nữ già trẻ không có một ai còn sống. Thi thể nhiều nữ tử có dấu hiệu bị làm nhục. Tất cả chỉ sót lại những v·ết m·áu và những nơi bị đốt cháy,...

"Không! Kh-ông...!" Giang Lạc Huyên hai tay ôm đầu.

Nàng nghĩ về mấy tỷ tỷ nhà bên hay trêu ghẹo nàng bao giờ có tình lang, nghĩ về mấy thẩm thẩm thúc thúc hay giúp đỡ nàng, nghĩ về những đứa trẻ hay quấn quít đằng sau lưng nàng, nghĩ về...

Tất cả đều không còn gì cả! Đều do nàng! Do nàng liên lụy bọn họ!

Giang Lạc Huyên điên cuồng tự trách, hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống đôi gò má, tiếng nức nở không dứt.

"Thấy rồi chứ? Tất cả là do ngươi hại bọn chúng."

Tịch Nhi châm chọc mở miệng.

Giang Lạc Huyên bỗng nín khóc nhìn sang, một cái nhìn đầy "từ ái".

Cái nhìn làm Tịch Nhi bỗng dưng rùng mình.



Giang Lạc Huyên tiến lên nhặt con dao, cúi người xuống một tay khẽ vuốt ve mặt Tịch Nhi.

"Đúng! Là do ta! Do ta yếu đuối! Tịch Nhi ngươi thật thông minh! Biết rằng ở bên ta sẽ khổ nên mới làm như vậy đúng không?"

Rồi bỗng Giang Lạc Huyên rạch một đường lên mặt Tịch Nhi, giọng nàng đầy ma mị:

"Ta sẽ khó mà quên đi gương mặt này lắm! Thế nên để ta hủy nó đi nhé!"

Có thứ gì đó đã thực sự trỗi dậy trong Giang Lạc Huyên.

"Không! Không! Giết ta! Cầu ngươi g·iết ta!"

Tịch Nhi hoảng loạn hét, nhìn sang cả hai người Minh Nhất cầu cứu.

Cả hai chỉ lạnh lùng bước ra ngoài để lại không gian riêng cho Giang Lạc Huyên.

Tịch Nhi đã chỉ là phàm nhân, không đáng để bận tâm.

Minh Nhất châm thêm một điếu Bạch Yên, lưng dựa vào tường.

"Ngươi có thấy ta hơi quá không?" Độc Cô Việt bỗng hỏi.

"Cũng không hẳn." Minh Nhất lắc đầu.

Độc Cô Việt cười cười, hắn chẳng qua là muốn cảnh tỉnh Giang Lạc Huyên.

Ai biết cô nàng kia liền phản ứng mạnh thế, trực tiếp muốn hủy dung luôn.

Nếu lỡ mà cô ả vượt qua được kiếp nạn tại Giang gia thì người xui xẻo sau này chắc chắn không ít.

"A A A! VAN NGƯƠI GIẾT TA ĐI! LÀM ƠN!"

Tiếng hét kinh hoàng truyền ra.

Vài cánh cửa bên cạnh mở ra, một tên nam nhân quần áo xộc xệch bực tức chửi bậy:

"Con mẹ nó đêm rồi có cho ai ngủ không? Các ngươi muốn..."

Lời chưa dứt thì Lạc Nguyệt Ảnh đã gác lên cổ đối phương, Minh Nhất hất hàm:

"Cút!"

Tên kia bỗng ngoan như cún, cụp đuôi đi vào trong phòng không nói thêm câu nào.

Hắn biết hai tên hung thần này là sẽ g·iết người thật.

Ánh mắt Minh Nhất đảo qua một lượt xung quanh, không có ai ho he thêm gì, tất cả đều đóng cửa phòng lại.

"Một đám nhát c·hết." Độc Cô Việt cười mỉa.

Không phải tự dưng mà Minh Nhất lại cục cằn vậy, từ lúc bọn họ tới đây thì mấy căn phòng bên cạnh cũng có khách thuê mới.

Ngẫu nhiên? Đâu ra lắm ngẫu nhiên thế? Giám thị lộ liễu như thế này là ý tứ gì?

Giang gia ở Thủy Nguyệt thành mạnh thật, nhưng chưa đến mức một tay che trời.

Bên cạnh còn có các gia tộc khác cùng Thành chủ là có thế lực ngang với Giang gia.

Cũng không biết có bao nhiêu thế lực cho người đến đây nữa.

"Muốn hay không ta với ngươi xông vào đ·ánh c·hết bọn chúng?" Độc Cô Việt hỏi.

"Phiền phức."

"Thì thôi vậy."

Tiếng hét thảm vẫn vang lên đều đều, một đêm không ngủ trôi qua.

----



"Tới rồi này!"

Độc Cô Việt trả tiền thuê xe ngựa rồi cả ba bước xuống, cửa lớn của Giang gia đã hiện ra trước mắt.

Giang Lạc Huyên đã đổi một một bộ y phục màu trắng tinh, sắc mặt hờ hững nhìn không ra cảm xúc nào.

Minh Nhất liếc nhìn rồi thầm thở ra một hơi, sáng nay vào phòng nàng "thu dọn" hắn thấy sợ!

Hắn sợ thật! Thi thể của Tịch Nhi bị tháo ra mấy khối, cái đầu còn bị lột sạch da.

Phần da mặt bị rạch tung tóe nhìn không khác gì bản đồ của Thủy Nguyệt Thành. Những chỗ khác thì b·ị đ·âm chọc đếm không hết.

Nữ nhân điên lên thật quá kinh khủng!

Lúc gọi chưởng quỹ lên dọn tên kia cũng suýt "ngất" chủ yếu là muốn thêm tiền chứ việc g·iết chóc cũng không hiếm lắm.

----

Trước cửa Giang gia không khí sâm nghiêm, vài tên đệ tử thẳng lưng mà đứng.

"Dừng lại! Người tới phương nào?"

Một tên chỉ vào đám Minh Nhất hô to.

"Người xa lạ mà thôi! Gọi gia chủ các ngươi ra đây!"

Độc Cô Việt một bộ ta đến để gây sự trả lời.

"Xằng bậy! Gia chủ là ai nói gặp cũng có thể gặp à?"

Tên đệ tử vừa rồi sầm mặt lại.

"Làm sao? Các ngươi có tin lão tử... Ui da!"

Độc Cô Việt đang nói thì bị Minh Nhất vỗ vào đầu liền quay sang:

"Sao ngươi đánh ta?"

"Xin lỗi! Chúng ta là người của Công hội Thợ săn Nhất Thống. Chính gia chủ các ngươi thuê bọn ta tới!

Đồng bạn này của ta sáng mới bị con lừa đá vào đầu, đừng để ý hắn! Cứ vào thông báo cho gia chủ các ngươi là được."

Minh Nhất mặc kệ Độc Cô Việt, hắn giơ Huy hiệu thợ săn lên rồi nói với đệ tử gác cổng.

"Cái này..." mấy tên đệ tử nhìn nhau, một tên nhận lấy huy hiệu thợ săn trong tay Minh Nhất.

Xác định huy hiệu là thật một tên trong số đó gật đầu rồi bảo:

"Vậy được rồi các ngươi đứng đợi chút! Ta đi vào thông báo.

Nhưng gia chủ có gặp hay không thì ta không biết à nha."

"Đa tạ!" Minh Nhất gật đầu.

Tên đệ tử kia chạy thẳng vào trong.

Độc Cô Việt vẫn đang lầm bầm vào tai Minh Nhất:

"Này ngươi giữ tay ta làm gì? Để yên ta xiên c·hết mấy tên này."

Minh Nhất thở dài, tên này lại lên cơn rồi.

Mấy tên đệ tử gác cổng cũng nhìn Minh Nhất với ánh mắt đồng tình.

Nghe nói thợ săn ở mấy công hội thường gặp vấn đề tâm lý, hôm nay tận mắt thấy rồi. Tin đồn là thật nha!

Giang Lạc Huyên thì từ đầu tới cuối đều im lặng, ánh mắt đạm mạc.

Không ai ngoài bản thân nàng biết nàng đang nghĩ gì.