Chương 1: Tiền Kiếp
Đại Lục Phi Thế
Giữa sa mạc mênh mông rộng lớn mang theo cái lạnh c·hết chóc về đêm cùng những tiếng loạt xoạt của một số động vật nhỏ. Vài loài vật bắt đầu đi săn bất chấp sự khắc nghiệt của thiên nhiên nơi này.
Không ai biết sâu dưới lòng đất là một cung điện hùng vĩ và cao quý với những kiến trúc kỳ quái nhưng tuyệt đẹp được điêu khắc trạm trổ những hình thù cánh chim cùng những loài bò sát.
Những tháp canh bao được quanh bằng những cầu thang xoắn ốc. Tất cả đều được tạc bằng đá, kim loại quý và những bảo thạch phát sáng lấp lánh khiến cho kiến trúc này dù ở sâu dưới mặt đất vài trăm dặm nhưng vẫn tự tỏa sáng như ban ngày.
Những thứ trên đều cho thấy được đây từng là một triều đại huy hoàng rực rỡ nhưng không rõ tại sao giờ đây lại chìm sâu vào sự quên lãng dưới nơi cùng cực này. Có lẽ cũng từng có những mạo hiểm giả tới đây, nhưng họ không còn sống mà về được.
Trong một căn phòng khoảng 30m² nằm sâu ở giữa trung tâm của tòa cung điện, sàn nhà được lát bằng đá thạch anh trắng cùng tường bằng ngọc lục bảo xanh biếc.
Căn phòng sáng trưng, chếch ở phía bên trái cửa vào là bộ bàn ghế bằng gỗ đen nhánh đặt một bộ ấm chén, bên trên ngồi một người nam nhân dáng vẻ trung niên cao lớn.
Hắn mặc một bộ giáp có ánh vàng và đen, hai vai đeo lên mảnh giáp hoa văn như mai rùa, giữa ngực mang một miếng huân chương kim loại được điêu khắc hình đôi cánh có đuôi cánh thò ra những bàn tay đang nâng một viên ngọc màu đỏ.
Chiếc huy hiệu trông giống hệt với thứ được điêu khắc bên ngoài cung điện, có lẽ là biểu tượng của nơi này.
Chiếc mũ kỳ quái hình đầu chim nếu đội lên sẽ che cả mắt được đặt bên cạnh. Hắn mân mê chén trà trong tay rồi nhìn về chiếc giường phía góc phòng nơi một thanh niên đang nằm hôn mê bên trên.
Ánh mắt người thanh niên đang hơi nhíu lên, môi hơi mím. Có lẽ người thanh niên đang mơ, có lẽ không phải giấc mơ đẹp đẽ gì.
----
Trong một con ngõ nhỏ, một thân hình hơi gầy khoảng 1m75 từ trong một quán internet bước ra.
Là nam, dáng lưng thẳng tắp, gương mặt người kia vuông vức, ngũ quan hài hòa: sống mũi thẳng tắp, hai môi đều nhau, gò má cao, lông mày hơi rậm, mọc đều và phía dưới có nét sắc làm hắn trông rất nghiêm túc.
Thứ tạo điểm nhấn là đôi mắt của hắn: dù trong suốt, đen lánh và linh động nhưng lại như mang theo nỗi buồn u uất.
Tên hắn là Lý Minh Nhất, là một cô nhi. Nghe nói người ta tìm thấy hắn trong một con đường nhỏ và khi bế lên thì hắn không khóc mà còn nhìn người kia chằm chằm.
Cảm thấy thằng nhóc có vẻ nghiêm túc kỳ lạ nên người kia đã nhận nuôi hắn, đặt tên Minh Nhất, Lý là họ của người kia.
Đến năm Minh Nhất 2 tuổi thì người kia bị t·ai n·ạn mất và hắn chính thức được nhập hộ khẩu ở cô nhi viện.
Hắn ít nói và thường trầm mặc một mình khiến nhiều lúc những người ở cô nhi viện tưởng hắn bị tự kỷ và cũng không ai dám nhận nuôi hắn.
Cũng may ở cô nhi viện đều là những người tốt luôn bao bọc nên hắn coi như là được trải qua tuổi thơ dù thiếu thốn nhưng êm dịu.
Học hết cấp 3 ở một trường nội trú xong hắn chọn cách đi làm ở kho một công ty mới mở do anh họ một tên bạn cùng lớp giới thiệu.
Công việc thức đêm ngủ ngày luôn phải vùi đầu vào những con số trên giấy tờ và màn hình, có khi cả đêm chẳng nói chuyện khiến sau gần 3 năm hắn đã thấy luôn bức bí và nghiện thuốc lá nặng. Lúc đầu chỉ hút để tỉnh táo nhưng về sau thì nghiện hẳn.
Dù là vất vả nhưng tiền lương cũng đủ để hắn tự trang trải. Hắn thuê một căn phòng trọ nhỏ gần đó và thường dành 1/3 lương mỗi tháng gửi về cô nhi viện nơi từng nuôi dưỡng hắn.
Hôm nay là ngày nghỉ mà lại còn là cuối tuần nên Minh Nhất quyết định buổi chiều tạt vào quán internet chơi game rồi gần tối đi bộ qua chợ mua đồ nấu ăn.
Có một bí mật nhỏ không ai biết về hắn: vì nhan sắc có vẻ thu hút ánh nhìn khác giới nên hắn cũng hay tự soi gương rồi khen mình đẹp trai, nhưng hắn sẽ không bắt người xung quanh công nhận điều đó, làm thế là dấu hiệu của bệnh dở người.
----
Bước đi không nhanh không chậm, Minh Nhất đang nghĩ về bữa tối.
"Sườn xào chua ngọt, cánh gà chiên nước mắm, canh bí hầm xương, chắc thế là đủ rồi."
Hắn nhìn quanh đường rồi chầm chậm lấy thuốc ra châm, vừa mới kéo được 1 hơi thì có một ông lão khoảng 70 đi xe đạp đang chở một đống hoa quả chút nữa thì tông vào hắn, may là không có gì xảy ra.
Ông cụ rối rít xin lỗi hắn. Hắn hơi cười mỉm xua tay bảo không sao rồi bước tiếp.
"Lại là một người vất vả..."
Hắn nói thầm, những người như thế hắn gặp suốt, nhưng cũng chẳng giúp được gì.
Ở thế kỷ 21 internet phát triển khiến con người ít đi tiếp xúc thực tế giữa người với người, đôi lúc lại lòi ra những người có vấn đề về sức khỏe tâm thần.
Không sao không sao, ai cũng có vấn đề đó cả.
[Ở một xã hội toàn người điên thì người tỉnh táo mới là bị điên.]
Bỗng~ một tiếng nói vang lên như từ chính trong đầu hắn phát ra: "Cuối cùng đã đợi đến ngày hôm nay."
Minh Nhất giật mình, mắt mở to quay xung quanh rồi nói to:
"Ai? Ở đâu tới?"
Không ai đáp lại, lồng ngực hắn bỗng quặn đau như có ai cầm lấy bóp chặt trái tim hắn. Đầu óc hắn bỗng mụ mị và muốn ngủ mặc kệ cơn đau ấy.
Rồi một vệt sáng lóe qua như muốn làm hắn mù hẳn. Cứ thế hắn ngất đi, cuối cùng hắn chỉ kịp suy nghĩ rằng: "Giờ là ma quỷ cũng bắt người cả vào ban ngày à?"
Người xung quanh đường tấp nập nhưng không ai có phản ứng, hệt như chưa từng có gì xảy ra.
----
Trong không gian tối đen như mực, Minh Nhất tỉnh lại. Hắn mở mắt, xung quanh tối thui, chỉ có duy nhất một nguồn sáng lập lòe bên cạnh.
Hắn nhìn sang "nguồn sáng" rồi chợt há to miệng, mắt như dại ra không tin vào thứ mà mình đang thấy: một hình bóng con người trong trạng thái mờ ảo phát ra ánh sáng xanh lam pha lẫn xám trắng chằng chịt vết nứt.
Nhưng thứ làm Minh Nhất đứng hình lại là khuôn mặt của "người" kia, nó gần như giống hệt hắn, chỉ khác trên gương mặt có nét thờ ơ lẫn phong trần. Minh Nhất lắp bắp:
"Ngươi-ngư-ngươi... là m-a ma quỷ à?"
"Người" kia nhìn thẳng vào mắt Minh Nhất:
"Có ai tự nhìn hình ảnh mình rồi nói là ma quỷ sao? Nhưng nếu ma quỷ trong suy nghĩ của ngươi là dạng linh hồn, thì ngươi đúng!"
Xem ra là một con ma dễ nói chuyện. Tự dưng Minh Nhất thấy tự tin hơn, sẽ không bị "thịt" ngay. Hắn nhìn "người" kia từ trên xuống dưới vài lần rồi nói:
"Ngươi là linh hồn? Trên đời này có thứ như thế thật luôn? Ngươi tồn tại như thế nào? Ngươi sẽ không "ăn" ta? Ngươi từ đâu đến? Tại sao ta ở đây? Cái gì mà..."
Minh Nhất hỏi liến thoắng một đống câu nhưng hắn thật sự chỉ muốn có được trả lời 1 câu mà hắn cho là quan trọng nhất.
[Giấu thứ ngươi thực sự muốn vào một đống thứ ngươi tỏ ra muốn.]
"Không cần lo nghĩ, ta sẽ không g·iết ngươi."
"Người" kia nói bằng giọng bình thản.
"Vậy ngươi đưa ta đến đây làm gì? Có thể trả lời rồi đưa ta về không?"
"Vì để cứu ngươi. Và ngươi không thể trở về được."
"Tại cái gì..."
Minh Nhất nhíu mày.
"Vì ngươi không thuộc về nơi đó, không phải gần đây ngươi cảm thấy càng lúc càng khó chịu sao? Những cơn đau lung tung bất chợt, những lúc tưởng chừng như tự dưng mù và cả cú nhói tim lúc đó. Thế giới này... đã bắt đầu từ chối và bài xích ngươi."
"Làm sao ngươi biết cái đấy? Ngươi theo dõi ta?"
Minh Nhất giọng cố tỏ ra chấn định nhưng trong thấy hoảng sợ, có thứ như thế bên cạnh theo dõi, ai mà không sợ được.
"Ta vốn chính là ngươi, ta luôn bên trong ngươi. Vị trí cụ thể là linh hồn ngươi."
Giọng nói nhẹ nhàng đáp lại.
Nghe đến đây, Minh Nhất bỗng cúi đầu, tự dưng hắn lại muốn cười, rồi lại muốn khóc. Con mẹ nó hóa ra hắn bị đa nhân cách.
Hôm nay nhân cách thứ hai tự thừa nhận là nó tồn tại. Chắc là chuẩn bị đòi quyền kiểm soát cơ thể.
"Không ngươi không bị gì cả."
"Người" kia như biết hắn đang nghĩ gì mà nói. Rồi bỗng dưng nhìn chằm chằm Minh Nhất nói tiếp:
"Nhìn thẳng ta."
Minh Nhất ngước lên, câu nói dang dở tiếp tục:
"Ta là kiếp trước của ngươi, thật khó tin nhưng nó là thật. Nhìn kỹ gương mặt này đi! Nó là bằng chứng đấy."
Hắn ngừng một lát rồi tiếp tục:
"Không giống như ngươi biết, ở bên ngoài vũ trụ của tinh cầu ngươi sống có tồn tại rất nhiều sự sống khác, thậm chí rất mạnh mẽ. Lúc đầu vốn dĩ ngươi sẽ ở nơi khác, nhưng do ta đã quá yếu ớt nên chỉ có thể đem ngươi đến tinh cầu này."
"Sự sống ngoài vũ trụ? Ta vốn dĩ sẽ không ở Địa Cầu?"
Minh Nhất như bị sốc trước thông tin ngắn gọn nhưng khủng bố này, rồi hắn nhớ "người" kia nói là kiếp trước của hắn khiến bỗng nhiên hắn tưởng tượng cảnh đoạt xá hay c·ướp xác gì đó trong truyện hắn đọc trên mạng.
"Đừng có suy diễn lung tung. Ta là kiếp trước của ngươi, nhưng cũng không cần cơ thể vật lý của ngươi. Vì chính ta tạo ra ngươi."
"Tạo ra ta?"
Cái gì đang diễn ra với đời ta thế này? Ta nhớ rõ là bản thân không dùng c·hất k·ích t·hích.
"Chính xác, có rất nhiều chủng tộc thực sự tồn tại, không ai biết chính xác có bao nhiều giống loài cả. Mỗi loài đều có đặc trưng ngoại hình, tập tính và thứ thiên phú riêng. Ta từng là nhân tộc. Và ta có một thiên phú: Tái Sinh."
"Tái Sinh???"
Trên đời này sẽ có tái sinh thật sao? Minh Nhất vẫn đang trong trạng thái hoang đường.
"Có! Nhưng không hoàn toàn, đây là năng lực dùng máu và một phần linh hồn để tạo ra một sinh mệnh mới có liên kết chặt chẽ và những điểm chung giống ta. Ngươi hãy cứ tưởng tượng nó như nhân bản vô tính ấy."
"Rốt cục ta là cái gì của ngươi?"
"Tính là kiếp sau, ngươi sẽ không phải ta, cũng sẽ không trở thành ta."
"Vậy tại sao hôm nay ngươi đưa ta đến đây?"
Minh Nhất dường như đã bắt đầu tin vào cuộc trò chuyện "hoang đường nhưng lại rất hợp lý" này.
"Ngươi có thường nghe những sức mạnh siêu nhiên vượt ngoài tầm hiểu biết của loài người không? Nó có THẬT. Nhưng không phải ở Địa Cầu."
"Ngươi đang đùa với ta đó à?"
Cái này không khoa học, thật sự không khoa học. Sự sống ở ngoài không gian? 12 năm ngồi ghế nhà trường có ai dạy như này đâu?
"Không có đùa. Lẽ ra lúc ngươi bắt đầu tồn tại ta sẽ đưa ngươi đến một nơi có thứ như thế, nhưng lúc ấy ta đã quá yếu ớt. Vậy nên ta chọn Địa Cầu, ở thế giới này dường có quy tắc nào đó không cho thứ sức mạnh kia tồn tại."
"Thật có chuyện như thế?"
Minh Nhất cảm giác bắt đầu thấy kỳ quặc. Ta là kiếp sau của đại năng trọng sinh về đô thị? Nghe còn rất lợi hại thì phải?
"Gần đúng như ngươi nghĩ ấy. Ta đã bỏ đi thân xác và nương nhờ linh hồn trong ngươi bằng cách giống như tự ngủ đông vậy. Ngẫu nhiên ta sẽ thức tỉnh. Nhưng mà bây giờ cái thế giới này nó đang bài xích cả ngươi lẫn ta."
"Giờ ta phải làm sao?"
Minh Nhất thấy mình lạc lối, tự dưng một ngày có người xuất hiện nói với ngươi rằng nơi ngươi sống từ bé đến lớn sẽ không chào đón ngươi thì cảm giác sẽ như nào?
"Trở về nơi lẽ ra ngươi sẽ bắt đầu ở đó. Hơn 20 năm qua dù rất ngắn nhưng ta cũng đã phục hồi đủ để đưa ngươi lại đó một lần. "
"Đó là thế giới thật của chúng ta?"
"Không phải! Thế giới thật của chúng ta có lẽ đã bị hủy diệt."
"Có lẽ?"
"Đúng. Là có lẽ. Đừng hỏi, ta gần như quên mất hết tất cả. Chỉ nhớ cuối cùng phải đưa ngươi tới nơi kia."
"Thế nhưng..."
"Thế là đủ rồi, ta biết ngươi có rất nhiều câu hỏi, nhưng tự mình đi tìm câu trả lời sẽ tốt hơn đấy."
"Người" kia phất tay trái cắt ngang lời Minh Nhất kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi. Tay còn lại vạch một đường mở ra một vòng tròn xanh lam với những hoa văn kỳ lạ, đầu bên kia tối đen như mực.
Hắn bỗng tóm lấy cổ áo Minh Nhất rồi xách hắn lên đưa đến gần vòng tròn.
"Cố gắng sống sót! Có những câu hỏi ta cũng không có câu trả lời."
Cứ thế hắn ném Minh Nhất vào trong. Một làn sóng năng lượng vô hình lướt qua, những vết nứt trên người hắn phát sáng. Hắn lẩm bẩm:
"Ta không phải đầu tiên, nhưng ngươi là cuối cùng rồi. Chúc ngươi thành công."
Rồi hắn đột nhiên cười lớn, tiếng cười mang theo dã tính điên dại:
"Hà.... háaaaaaaaa... ha ha aha... ta sẽ không còn chịu cái thứ hoang tưởng kia, mong ngươi tìm thấy nó..."
Ánh sáng bừng lên phút chốc rồi vụt tắt. Tất cả chìm về bóng tối tĩnh lặng.
----
Trong phòng, người đang ngồi trên bàn nhìn ngắm chén trà bỗng mở to mắt. Hắn bước nhanh đến đứng bên cạnh chiếc giường. Giọng trầm thấp:
"Ngươi đã tỉnh."
Là một câu khẳng định chứ không phải câu hỏi. Người thanh niên hơi cử động, đưa tay lên ngăn ánh sáng đột ngột rồi ngồi dậy.
Sau mười mấy giây thích ứng thì ngước nhìn lên và nói:
"Chào ngươi, ta tỉnh, ta là... Lý Minh Nhất."