Chương 14: Dưới Ánh Trăng
Trời trong, ánh trăng trắng bạc êm dịu chiếu xuống. Nhưng đêm nay đã định trước là một đêm không hề bình lặng.
Tên Nội Cương cảnh kia điên rồi, Chu Nghiêm điên rồi, Giang Du Thược cũng điên rồi. Nhưng chúng cũng tỉnh táo theo cách của chúng.
Minh Nhất không rõ ràng từ "Thanh tỉnh" trong câu nói của Vũ Vạn Đình là ý tứ gì.
Thanh tỉnh chốc lát để thấy hối hận vì điều đã xảy ra? Hay thanh tỉnh để t·ruy s·át hắn dễ dàng hơn? Nếu là vế sau thì đêm nay Minh Nhất khó tránh khỏi một trận ác chiến.
Lý do? Đơn giản bởi vì Chu Nghiêm và Giang Du Thược phản bội. Minh Nhất không biết lý do tại sao chúng làm thế nhưng phản bội sẽ phải trả cái giá của phản bội.
Đừng quên rằng chính tên Nội Cương kia cũng vì b·ị t·ruy s·át mà chạy khỏi Diệu Âm Thành.
Rồi chính nhóm của Vũ Vạn Đình nhận nhiệm vụ đi g·iết hắn. Là NHẬN chứ không phải được CỬ đi.
Nhận nhiệm vụ rồi đổi phe quay ra s·át h·ại đồng đội? Đấy là đang khiêu khích Công hội Thợ săn.
Thế nên bọn chúng sợ hãi. Sợ hãi Vũ Vạn Đình đưa được tin về phân bộ ngay trong đêm nay.
Khi đó những thợ săn cao cấp hơn sẽ được cử đi. Quãng đường này cũng không hề dài đối với tu luyện giả.
Tiếp đến ba kẻ kia sẽ b·ị t·ruy s·át mãi mãi đến khi chúng thực sự c·hết đi. Là thù hắn cá nhân?
Không! Chuyện diễn biến đến lúc đó nó sẽ thành vấn đề về mặt mũi, uy tín của Công hội Thợ săn Nhất Thống.
Chỉ có Vũ Vạn Đình mau c·hết đi thì bọn chúng mới có dư dả thời gian mà lên kế hoạch trốn chạy khác.
Nhưng mà Vũ Vạn Đình đ·ã c·hết thật rồi, c·hết trong Ải Hảm Trấn. Và ba kẻ đó không biết.
Có hai thợ săn trong nhóm, việc bọn chúng tra ra Vũ Vạn Đình đã đến đó chỉ là vấn đề sớm hay muộn.
Khi mà thấy người đã từng đến Ải Hàm Trấn nhưng lại tìm không thấy đâu bọn chúng sẽ làm ra cái gì thì chỉ có trời mới biết.
Vậy nên Minh Nhất quyết định chỉ cho chúng hắn chính mục tiêu tiếp theo.
Trong lòng hắn ít nhiều không muốn liên lụy ai hết, từ lão bản cho đến người dân nơi đó. Họ không làm gì để phải chịu đựng điều đó. Ít nhất hắn cho là vậy.
Minh Nhất cho ngựa chạy một vòng quanh đầu Ải Hàm trấn để lại chằng chịt vết chân ngựa trên cát.
"Ta là đi lối này này, có bản lĩnh các ngươi đến bắt lấy ta!"
Sau đó dong ngựa thẳng tiến đến Diệu Âm Thành.
-----
Gió đêm xào xạc, Minh Nhất cởi áo khoác ra cảm nhận sự mát lạnh, khẽ vươn vai lắc cổ.
Hắn đã thúc ngựa chạy gần như điên hơn bốn giờ đồng hồ! Hoang mạc Cự Lộc đã bị bỏ lại phía sau, giờ hắn đang trên một ngọn đồi nhỏ.
Giữa đồi mọc đầy những cây Lau trắng muốt, mỗi bước ngựa đi qua đều để lại những tiếng "xoèn xoẹt". Minh Nhất ngửa cổ uống một ngụm nước.
Xuống đồi đi thêm vài ba tiếng nữa là tới Diệu Âm Thành. Khi đó hắn sẽ không cần tham gia vào một trận chiến vô nghĩa.
Nhưng cuộc đời mà, lấy đâu ra vạn sự đều thuận buồm xuôi gió. Tai họa thường ập đến lúc ngươi tưởng rằng mình đã rời xa nó.
"Vúttttttttt" một tiếng vang xé toạc khung cảnh bình yên. Một chiếc rìu cán dài bay thẳng hướng đến đầu Minh Nhất.
Hắn phản ứng rất nhanh, kẹp chặt hai bên hông ngựa, ngửa ra đẩy người ra sau rồi trượt hẳn xuống lăn hai vòng trên đất.
Con ngựa xấu số dính một rìu ngay phần cổ, nó hí lên vài tiếng rồi gục xuống c·hết tươi.
Phủi đi bụi đất trên người, Minh Nhất nhìn thẳng lại về hướng chiếc rìu bay ra, ba bóng đen đã đứng đó từ lúc nào.
Trên người cả ba chằng chịt những v·ết t·hương vẫn đang rỉ máu nhưng dường như chúng chẳng để tâm.
Được rồi! Trường hợp tệ nhất trong tệ nhất đã xảy ra: chúng đuổi tới! Và có vẻ chúng rất "tỉnh"!
Minh Nhất khẽ đeo lại chiếc mặt nạ, Lạc Nguyệt Ảnh ra khỏi bao đã giơ ngang trước người. Trốn không được thì đánh thôi!
Bây giờ quay lưng chạy chính là đang tự tìm đường c·hết. Tốc độ bên kia không hiểu bằng cách nào nhanh hơn hắn cưỡi ngựa chứ đừng nói chạy bộ.
"Ngươi lại đeo lên cái mặt nạ đó à tên hèn nhát? Ta ghét cái cách ngươi tỏ ra lãnh đạm. Thực sự rất muốn chặt đôi ngươi ra, hưởng thụ cái cảnh máu ngươi bắn tung tóe."
"Giết hắn đi."
Câu trước là của Chu Nghiêm, câu sau là do tên Nội Cương cảnh nói. Giang Du Thược im lặng, Minh Nhất cũng không nói một lời.
Không chỉ không "điên" ba người này hoàn toàn biết mình đang làm gì. Khác hẳn với hai tên Dẫn Linh lúc đầu.
Chỉ mình Chu Nghiêm tiến lên, trong tay hắn là một sợi xích kim loại to bản dài cỡ 7m. Giang Du Thược đã lẻn ra sau, trên tay đầy những con dao găm.
Tên Nội Cương kia đứng im không nhúc nhích như đang tỏ ra rằng chỉ còn hắn còn ở đây thì Minh Nhất trốn không lật ra được sóng gió gì.
Minh Nhất liền phóng thẳng tới chỗ Giang Du Thược chưa lủi đi được bao xa, bắt đầu giao tranh thì cứ phải trảm tên nào đánh xa trước.
"Đừng mơ... HÉ HÉ HÉ HÉ."
Một đường xích bay thẳng đến đầu Minh Nhất trong tiếng cười của Chu Nghiêm.
Minh Nhất xoạc hai chân tránh né thì sợi xích được giật về bay ngược lại, hắn đặt ngược đao ra sau lưng rồi tụ sức dùng một lần Cự Khuyết Thiên Quân.
"BỤP" một tiếng vang trầm đục vang lên, Minh Nhất liếc cánh tay tê tê áng chừng mình chỉ đỡ được khoảng năm, sáu đòn như thế.
Nhiều hơn nhẹ thì gãy nứt xương tay, nặng thì hắn mất khả năng di chuyển. Sức lực chênh lệnh là khoảng gần gấp đôi.
Minh Nhất chống đao lấy đà nhảy ngang sang trái, một con dao nhỏ phi qua chỗ vừa là cổ hắn.
Minh Nhất cúi người lao tới áp sát vào Chu Nghiêm ý định dùng hắn như một tấm khiên sống để tránh né phi dao cùng hạn chế khả năng loại v·ũ k·hí dài ngoằng kia.
Một đòn quét đao nhắm vào vùng hông Chu Nghiêm được tung ra. Lưỡi đao đi vào hơn 5 phân.
"Aaaaaaa" cùng với tiếng thét Chu Nghiêm liền vứt bỏ sợi xích với tay ra sau đổi sang một cây rìu cán ngắn khác.
Minh Nhất phản ứng quá nhanh khiến Giang Du Thược không kịp đưa ra trợ giúp Chu Nghiêm, lúc này mới phóng 1 hàng phi dao tới hòng ngăn cản.
Minh Nhất lật đao che dọc trước người rồi hất ngược những phi dao bay ra. Tiện thể nghiêng người với tay giấu lấy một con rơi dưới chân vào thắt lưng.
Một rìu vội vàng bổ tới sống lưng Minh Nhất. Tay trái cầm chuôi tay phải đặt lên sống đao, lại một đòn chặn ngược của Cự Khuyết Thiên Quân hoàn mỹ được đưa ra.
Âm thành "KÉT KÉTTTTT" của hai v·ũ k·hí chạm vào nhau. Muốn dùng sức? Minh Nhất sẽ không cùng đối phương so đo sở trường.
Hắn hơi nghiêng đao trượt xuống theo lưỡi rìu rồi bỗng xoay người quét ngang gạt chân Chu Nghiêm khiến hai chân hắn chập một, cứ vậy mất thăng bằng ngã xuống.
Lại một hàng phi đao bay đến, Minh Nhất làm một loạt động tác: xoay người, lách mình né dao, giương cao đao bằng tay trái rồi hạ xuống đầu Chu Nghiêm đang sõng soài trên đất.
Nhát chém bén lạnh chẻ đôi từ đỉnh đầu đến tận cổ, mảnh vỡ hộp sọ cùng phần óc chảy ra ngoài. "Một người!"
Minh Nhất tự quán triệt rõ ràng câu nói của Đại Tư Tế: "Nếu chiến đấu phải tìm mọi cách g·iết c·hết địch nhân, không nhân từ khoan nhượng."
Trong lòng nghiêm nghị, hắn phải tranh thủ khoảng thời gian này, dù không đúng kế hoạch ban đầu nhưng đã nhẹ nhõm g·iết được một tên.
Trước khi tên Nội Cương kia kịp phản ứng thì hắn phải chặt c·hết Giang Du Thược. Kẻ kia khinh địch là một việc tốt, tuyệt đối không nên để hắn kịp cứu viện.
Suy nghĩ chỉ thoáng qua ngay sau lúc đao hạ xuống, mặc kệ một vết rách sâu gần 2 phân trên bắp tay phải vừa bị gây ra bởi Giang Du Thược.
Minh Nhất dồn hết tốc độ chạy tới tên Nội Cương. Ánh mắt vốn đỏ ngầu của tên kia càng thêm hung ác. "Con mồi" lại muốn quay ra cắn hắn trước?
"Ngươi nên hối hận vì đã làm như vậy."
Lại một đòn chém ngang lồng ngực, tên kia chỉ đơn giản dùng cẳng tay trái đỡ lấy Lạc Nguyệt Ảnh.
Một v·ết t·hương nhỏ sâu chưa đến nửa phân hiện ra, hắn dùng sức đẩy mạnh ra. Nhưng đây là điều mà Minh Nhất muốn thấy.
Hơi lỏng phần hổ khẩu tay cầm đao rồi ép chặt phần chỗ ngón áp út và ngón út để chuyển hướng đao.
Lạc Nguyện Ảnh dựa lấy tay tên kia làm tâm xoay tròn một vòng. Đôi chân của Minh Nhất tăng tốc chạy thẳng lên xuyên qua tên kia áp sát lấy Giang Du Thược.
Vừa vào đủ tầm Minh Nhất không chút do dự, dồn sức cả người vươn tay trái ra chém một đường thẳng tim nàng.
Giang Du Thược trong lòng hốt hoảng, cái tên này sao lần nào gặp nhau cũng nhắm vào nàng?
Những thanh phi dao trên các đầu ngón tay của Giang Du Thược bị nàng vứt bỏ chỉ giữ lại một thanh giơ lên trước ngực ngăn đao của Minh Nhất.
Nhưng sự hấp tấp và chưa tích đủ lực khiến cổ tay nàng kêu "răng rắc" một tiếng, đã gãy
Giang Du Thược kém Minh Nhất về cả sức lực lẫn sự bùng nổ trong khoảnh khắc, đón đỡ một đao toàn lực của hắn trong hoàn cảnh này thì thật là làm khó nàng.
Minh Nhất hơi thu đao lại rồi ngừng, đột nhiên hắn đạp chân phải lên sống đao làm nó đi thẳng xuống.
Lạc Nguyệt Ảnh dễ dàng chặt đôi bàn tay Giang Du Thược rồi đi thẳng vào trái tim nàng khiến nàng hét lên đau đớn:
"Aaaaaaa... không thể nào, làm sao mà ngươi... h-hự".
Minh Nhất hhông hề thương hoa tiếc ngọc cho nàng nói trọn vẹn câu đầu cũng như câu cuối từ hai lần xuất hiện trước mặt mình.
Hắn chỉ lạnh lùng đạp gót chân vào cổ nàng khiến nó gãy hẳn đồng thời khiến thân hình bên dưới im ắng theo. "Hai người!"
Tên Nội Cương kia không thể nào kịp phản ứng trước tốc độ g·iết người của Minh Nhất, hai "đồng đội" hắn mới chiêu mộ được bị trảm sát trong vòng chưa đầy 5 phút trước mắt hắn.
Không biết do mùi máu tươi kích thích hay do bản thân hắn thấy bị Minh Nhất lừa mượn lực một đao, hắn gằn lên từng chữ:
"HÔM! NAY! NGƯƠI! PHẢI! CHẾT!"
Địch càng mất bình tĩnh Minh Nhất càng có lợi. Hắn khẽ rút Lạc Nguyệt Ảnh ra cầm chỉ xéo trên mặt đất, mắt đối mắt với kẻ trước mặt.
Bây giờ trong trận chiến một đối một này thì ai thắng ai thua còn chưa biết được.
Cả hai vờn nhau chạy từng đoạn ngắn tạo thành một vòng tròn. Cứ như vừa muốn tới lại vừa muốn lui.
Mắt Minh Nhất mở to, hắn đã thấy năng lực của Nội Cương cảnh: Ngưng tụ linh khí. Kẻ trước mắt vừa dùng chiêu này để ngăn một đao của hắn.
Minh Nhất đâm ra một đao thử thăm dò. Phía đối diện chỉ thấy đối phương lại tụ linh khí vào dưới mu bàn tay hất đao ra rồi một trảo cào hướng vào ngực Minh Nhất.
Kẻ này hình như điên gần nặng bằng hai tên Dẫn Linh gặp trong hoang mạc. Vũ khí không dùng, cứ thích dùng công phu "mèo cào".
Minh Nhất suy đoán cái "bệnh" này ắt hẳn phải có thời gian phát tác. Chu Nghiêm và Giang Du Thược vẫn còn biết dùng v·ũ k·hí cơ mà.
"Xoẹt"-một mảnh vạt áo trong bị cào rách. Minh Nhất nắm tay phải một quyền thẳng vào mặt đối phương nhưng cũng bị hắn nghiêng đầu lách đi, chỉ hơi sượt qua mang tai.
Minh Nhất đẩy chân ra sau lùi lại, đao hất lên trên đỉnh đầu, hai tay cầm chuôi theo tư thế quen thuộc, hơi nhảy lên rồi cong người bổ xuống.
Đao pháp của hắn không có chiêu số gì đặc biệt, chính sự đơn giản được mài dũa làm nó trở nên sắc bén, ra đòn nào đòn đó nhắm thẳng tử huyệt.
Đối phương kịp nghiêng người né nhưng xương đòn bên phải của hắn đã bị chặt đứt, hắn thét lên âm thanh "AAAHHH" vô nghĩa.
"Khoảng 5 giây" Minh Nhất nghĩ thầm trong đầu, đây là thời gian giữa 2 lần ngưng tự linh khí của tên kia. Vừa rồi hắn hoàn toàn không tụ khí lên vai.
Thừa dịp ngươi bệnh lấy mạng của ngươi! "Graaaaa" Minh Nhất gầm lên một tiếng chĩa thẳng mũi đao lao về trước.
Chỉ cần hắn ngưng tụ linh khí tiếp một lần thì Minh Nhất tự tin trong vòng năm giây sẽ chặt được đầu hắn xuống.
Nhưng mà mũi đao cứ thế xuyên qua phổi rồi thẳng qua cả xương bả vai xuất hiện sau lưng đối phương.
Minh Nhất mắc phải một sai lầm: chiêu vừa rồi quá hung hăng nên kẻ địch đoán được.
Gã kia thấy mình đã b·ị đ·âm xuyên thì cười lên ha hả rồi nâng tay phải nắm chặt cả cổ tay Minh Nhất lẫn chuôi của Lạc Nguyệt Ảnh khiến Minh Nhất không rút đao ra được.
Hắn dồn một lượng lớn linh khí vào tay trái rồi tung quyền đấm thẳng đầu Minh Nhất.
Minh Nhất chỉ kịp đưa tay phải ra đỡ khiến nó đau đến tưởng chừng sắp vỡ nát, tiện thể còn bị lên thêm một gối vào bụng khiến hắn rên rỉ lảo đảo.
Minh Nhất biết mình không thể gục xuống, như thế sẽ bị trúng thêm một loạt chiêu thức vào lưng, gáy, đầu... và c·hết!
Nén cơn đau dữ dội nơi cánh tay và ổ bụng, đầu hắn nảy số, hắn húc thẳng đầu vào cằm kẻ đối diện, sau đó trả lại đối phương một cái lên gối.
Vì một chân vừa giơ lên chưa kịp hạ xuống nên tên này bật ngửa ra. Thời cơ đã tới!
Minh Nhất dồn cả người lên trước giằng được tay ra khỏi tay phải tên kia, đao cũng theo đó mà được rút ra.
Hắn đặt ngang rồi đẩy xuống như một lưỡi đao của máy chém rơi xuống. Một bàn tay vẫn được đưa lên nắm chặt lấy lưỡi đao làm máu chảy tanh tách.
Tuy rằng hắn ngăn được cái đầu mình bị "hành quyết" rồi cố giãy dụa trái phải hòng thoát ra mà không biết rằng trận chiến đã kết thúc.
"Ngươi không.... g·iết được ta... ahahahaha!"
"Ngươi đ·ã c·hết rồi."
Câu nói đầu tiên mà Minh Nhất thốt ra từ đầu trận chiến đến giờ, hắn nhích cả người lên quỳ một đầu gối lên sống đao.
Tay trái thả ra sau lưng rút lấy con dao được giấu từ nãy. Một nhát đâm thẳng vào một bên hốc mắt kẻ đang nằm đến tận não khiến hắn rú lên.
Đúng lúc hắn gồn người khiến tay hơi lỏng ra thì Minh Nhất rụt chân lai. Hắn cúi người đập cả phần sườn cánh tay trái xuống sống đao.
Bàn tay tên kia bị thấp dần rồi bị chặt đứt cuối cùng Lạc Nguyệt Ảnh đã chạm tới yết hầu hắn.
"Không không! Aaaaaaaa.... d-dừng l-ại... ặc ọe.. ọc ọc ọc"
Bây giờ mới cầu xin tha thứ? Muộn rồi! Hắn giãy dụa càng ác hơn khiến Minh Nhất như đang quỳ trên con ngựa phóng hơn hai trăm cây số một giờ.
Nhưng chỉ là vô ích, tần suất co giật dần chậm lại, rồi ngưng hẳn. Máu tóe lên ướt đẫm phần thân trên Minh Nhất, vài giọt tung tóe lên mặt nạ.
Hắn giữ thêm tư thế đó gần 5p để chắc rằng đối phương c·hết hẳn rồi mới đứng dậy.
Khẽ tháo ra chùi vài giọt máu trên chiếc mặt nạ. Trận chiến kết thúc!
Xem ra là hắn mạnh hơn hắn nghĩ, Dẫn Linh đỉnh phong đánh với Nội Cương tiểu thành và giành chiến thắng. Không tồi.
Chỉ tiếc tên này không có được tỉnh táo nếu không trận chiến sẽ bẻ lái đi theo hướng khác không biết chừng.
"Vũ Vạn Đình ơi Vũ Vạn Đình! Hình như ta thay ngươi hoàn thành cái nhiệm vụ Liệp Huyết nào đó rồi này!"
----
Trước Diệu Âm Thành, 1 bóng người đứng giữa không trung. Là một nam nhân mặt mũi bị tóc xõa xuống che mất.
Áo quần hắn nhăn nhúm, rách rưới bẩn thỉu hệt phong cách "Cái Bang". Quanh người hắn tỏa ra làn sương máu đỏ, là một cường giả cảnh giới Hư Huyễn.
Hắn khẽ lẩm bẩm:
"C·hết hết rồi à? C·hết tốt! C·hết rất tốt! Ta nên đi tìm mục tiêu mới thôi. Chọn mấy tên trong Phủ thành chủ hay là lũ chó của Công hội Thợ săn bây giờ nhỉ? Hê hê hê"
"Ta nghĩ là ngươi không làm được việc đó đâu."
Một bóng người đã đứng sau lưng hắn từ lúc nào lên tiếng cười cợt. Tên "ăn mày" giật bắn mình quay lại, hắn thất thanh kêu lên:
"Thiên-Thiên Nhân!"
Người tới sau mặc một bộ đạo bào của thầy tướng số. Là một lão giả khoảng lục tuần, nước da hồng hào khỏe khoắn, trên tay đang xoay xoay cái la bàn.
Lão giả nở một nụ cười hiền lành nói ra một lời khiến kẻ đối diện lạnh sống lưng:
"Ta đúng là Thiên Nhân cảnh. Di ngôn của ngươi chỉ có thế thôi?"
Nói rồi giơ tay b·óp c·ổ tên "ăn mày" đối diện không cho đối phương cơ hội phản kháng hay ú ớ thêm câu nào.
Chiến Hồn khổng lồ mang hình dáng một vị quan văn đội mũ cánh chuồn dáng tròn hiện ra sau lưng hắn, sau đó tóm lấy tên "ăn mày" bằng một tay, bóp chặt.
"Pẹtttttt" chỉ một giây tên kia liền thành bãi thịt nát tươm không còn ra hình người. Không có gì lạ, chênh lệch không gọi là lớn, phải là lớn khủng kh·iếp.
"Năm ngày, ngươi khiến ta tìm ngươi mất năm ngày. Dù có c·hết cũng nên nhắm mắt rồi chứ?"
Hắn khẽ xoa hai ống tay, bay lại vào trong Diệu Âm Thành.