Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lữ Hành Giả Khải Huyền

Chương 15: Tới!




Chương 15: Tới!

"Tách tách tách"

Tiếng nước khẽ rơi, giọt từng giọt chảy xuống xối lên người của Minh Nhất.

Hắn băng bó đơn giản cho v·ết t·hương trên bắp tay phải và kỳ sạch những vết trầy trật trên thân mình.

Cũng còn may không có chút "máu độc" nào của mấy kẻ này chạm tới được vai hắn.

Nhưng phần từ cổ trở xuống gần bụng thì nhơ nhớp. Minh Nhất dội thêm vài lần cũng không hết cái mùi "hăng hăng" này.

Thoáng qua trong giây lát, Minh Nhất đã thấy mình vô cảm trước những sinh mạng.

Hắn khẽ ngồi xếp bằng ổn định lại tâm tư, tuyệt đối không thể để cái cảm giác vừa rồi ảnh hưởng.

Nếu nói không g·iết người ở cái thế giới này thì rất không hợp lý, một điều mơ tưởng viển vông.

Minh Nhất cho rằng có thể g·iết người, thậm chí rất nhiều người là đằng khác. Nhưng tuyệt đối không thể g·iết người không vì lý do gì cả.

Đối với hắn g·iết người sẽ là cách làm khi không còn lựa chọn khác hoặc là một công cụ để phục vụ mục đích nào đó không hơn không kém.

Sự bình tĩnh đã quay trở lại sau nửa giờ. Minh Nhất đang nghĩ về hướng đi tiếp theo.

Nếu không có chuyện "giúp đỡ đưa tin" này xảy ra có lẽ hắn sẽ suy nghĩ đi tới Hắc Nha Thành.

Nơi đó hỗn loạn tưng bừng như vậy chắc chắn sẽ tốt để hắn nâng cao kỹ năng thực chiến lên rất nhiều.

Nhưng giờ hắn muốn tới Diệu Âm Thành. Công hội Thợ săn Nhất Thống nghe cũng rất không tồi.

Đúng vậy! Minh Nhất muốn gia nhập một Công hội Thợ Săn, đây không phải ý định bốc đồng mà đã được hắn suy xét kỹ.

Thứ nhất, Công hội Thợ săn sẽ là một nơi tự do, thành phần nào cũng có, ngư long hỗn tạp.

Những nơi như vậy quá thích hợp để Minh Nhất dễ dàng trộn lẫn đi vào.

Thứ hai, tự do không đồng nghĩa với không có quy tắc, rũ bỏ ràng buộc và giới hạn.

Ngược lại tự do ở đó phải được kiểm soát dưới sự nghiêm chỉnh chặt chẽ để duy trì trật tự theo những quy luật thép không được phá vỡ.

Ở đâu cũng vậy, đều có luật lệ và thứ "văn hóa" riêng mà bất kỳ ai hay thứ gì đều phải tuân thủ nếu muốn sống an ổn.

Thứ ba là mạng lưới tin tức. Đây cũng là điều quan trọng nhất với Minh Nhất thời điểm này.

Hắn như người mù bước đi mà không biết mình đang đi về đâu. Nếu gia nhập một thế lực thì việc này sẽ không còn là vấn đề.

Mạng lưới tin tức của những Công hội Thợ săn chắc chắn là thuộc tốp những nơi đứng đầu. Khi có tin tức thì làm gì cũng dễ dàng hơn.

Điều thứ tư cũng là điều cuối cùng mà Minh Nhất nghĩ tới: nơi đó công bằng.



Không cần bàn cãi về vấn đề này, nếu không công bằng ai sẽ yên tâm mà bán mạng làm việc cho ngươi?

Minh Nhất vừa ý nhất chính là điểm này. Ta giúp ngươi làm việc, ngươi trả công cho ta, cả hai đều sòng phẳng.

Trên hết là những nhiệm vụ của thợ săn tuy phần lớn là liều mạng nhưng cũng không phải là không có não.

Ví như Vũ Vạn Đình, không thể nào nói là hắn ngu ngốc. Chỉ là hắn quá đen đủi mà thôi.

Suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện Minh Nhất liền đứng dậy. Hắn đến bên người Chu Nghiêm và Giang Du Thược lục lọi tìm ra "Huy hiệu Thợ săn" của chúng.

Sau đó hắn với lấy cái đầu của tên Nội Cương cảnh bỏ vào trong một cái áo rồi buộc túm lại.

Ngoài ra trên người chúng cũng chẳng có thứ gì giá trị. Có khi cả ba cộng lại còn nghèo hơn Minh Nhất bây giờ.

Chịu thật rồi, tên Nội Cương kia cũng không có nhẫn trữ vật. Trên người hắn cũng không "sạch sẽ" gì cho lắm.

Minh Nhất kéo bọn chúng chụm vào nhau rồi cho cả ba một mồi lửa. Cái "bệnh lây truyền" qua máu này tốt nhất là nên biến mất...

Từng tia lửa bật lên tanh tách, tàn đóm tán loạn khắp nơi khi những cơn gió thổi qua quăng quật đống lửa.

Những cây lau quanh đấy chẳng chịu nổi sức nóng mà cùng nhau héo tàn, gục xuống.

Minh Nhất lặng im ngồi nhìn thân thể của những kẻ thất bại "trở về với thiên nhiên" để chắc rằng chúng sẽ cháy hết.

"Xin lỗi vì đã mang kết cục này tới với ngươi."

Khẽ vuốt ve con ngựa, Minh Nhất rẽ ra một đám cỏ lau đào cho nó một cái hố.

Xong xuôi mọi thứ chuyện thì trời cũng hừng đông. Hắn khẽ chỉnh lại y phục, trên tay xách lấy cái đầu thẳng tiến Diệu Âm Thành.

----

Trước cổng Diệu Âm Thành, cổng thành lớn mở ra với hai tốp lính đứng hai bên. Bọn họ dựng mũ giáo chỉnh tề, thân hình thẳng tắp sau bộ giáp màu đồng thau.

Nhưng cũng có những ngoại lệ, cuối hàng bên trái hai tên lính châu đầu nói chuyện to nhỏ với nhau:

"Chuyện đó xảy ra bao lâu rồi nhỉ?"

"Đã gần một tháng rồi."

"Ngươi nói h·ung t·hủ đã b·ị b·ắt hay chưa?"

"Hình như chưa, tiếng than vãn mắng chửi còn chưa dứt."

"Ta nghĩ cả đời mình sẽ chẳng bao giờ quên cái hình ảnh đó. Cái thiếu phụ nhà bên... nàng không khóc, chỉ đứng yên nhìn phần còn lại của trượng phu và hài tử nàng."

Một người từ sau cổng thành bước ra, dáng vẻ tầm hơn 30 tuổi, trên mặt có nét cương nghị.



Hắn không đội mũ, mặc áo giáp giống với lính canh nhưng có thêm vài nét hoa văn. Ngang hông hắn dắt kiếm, chính là đội trưởng đội lính canh này.

Hắn lườm lườm hai tên lính canh rồi giơ tay muốn vả cho mỗi người một phát làm cả hai giật mình lùi lại.

Chẳng hiểu sao hắn lại bỏ tay xuống rồi nghiêm giọng nhắc nhở:

"Tập trung vào nhiệm của các ngươi! Chú ý lời nói."

Hai tên lính trẻ ríu rít dạ vâng rồi đứng nghiêm chỉnh. Chẳng biết họ có thể kéo dài tâm thế đó được bao lâu.

Tên đội trưởng quay đi, khoảnh khắc ấy gương mặt hắn đã nở một nụ cười tự giễu.

Từ lúc cái vụ vây quét ngu dốt đó xảy ra thì ngày nào cũng có mấy tên thuộc hạ của hắn nói về việc này.

Hắn chẳng nhớ đã "dạy dỗ vật lý" thuộc hạ bao nhiêu lần trong hơn 20 ngày qua.

Chỉ biết rằng chính bản thân hắn cũng rất bức xúc. Nhưng không thể nói là không thể nói.

Lời tới lời ra truyền lên trên lại còn thêm mắm thêm muối thì có khi sẽ c·hết thật, mạng nhỏ quan trọng.

"Đứng lại!"

Giọng nói của một lính canh làm tên đội trưởng quay đầu, hướng mắt nhìn về người thanh niên đang đến.

Người tới một thân hắc y, áo choàng đến quá đầu gối, tóc dài màu đen hơi xơ xác. Trên mặt mang chiếc mặt nạ kim loại màu đen, tay cầm một cái "bọc" rất lạ.

Không phải Minh Nhất thì còn ai vào đây nữa?

----

Minh Nhất đứng lại, nhìn tới tên lính trước mặt chờ đợi đối phương nói tiếp.

Tên lính chỉ hơi lướt ánh mắt qua cái túi Minh Nhất cầm, tay cầm một quyển sách ghi ghi chép chép hỏi:

"Ngươi từ đâu tới? Vào thành với mục đích gì?"

"Tới từ hoang mạc Cự Lộc. Tìm chỗ nghỉ ngơi mà thôi."

Cũng chỉ là thủ tục, tên lính canh gật đầu tích thêm một dấu gạch ngang lên mặt giấy rồi lấy ra một cái khay nói:

"Phí vào thành với Dẫn Linh cảnh là 10 khối linh thạch hạ phẩm. Ngươi giao xong liền có thể vào."

Minh Nhất không nói gì, lấy ra đủ số đặt lên cái khay. Tính ra Đại Tư Tế chỉ đưa hắn hơn 200 khối linh thạch hạ phẩm. Không nhiều cũng không ít.

Đang định bước đi thì có một tiếng nói khác từ đằng sau nhóm lính vọng tới tai Minh Nhất.

"Ngươi là muốn đến phân bộ Công hội Thợ săn Thống Nhất sao?"



Minh Nhất thấy một tên Nội Cương cảnh đỉnh phong bước lên trước đội ngũ. Là tên đội trưởng khi nãy.

"Đúng! Có vấn đề gì không?"

Minh Nhất rất bình tĩnh trả lời, những kẻ đối diện chỉ đang làm nhiệm vụ của họ, chưa có ý gây khó dễ gì hắn.

Người đội trưởng khơi khịt khịt mũi, hắn biết cái mùi này. Là máu người, mới c·hết chưa đến nửa ngày.

"Có gì chứng minh không? Thông cảm, trông ngươi giống như mới tới đây lần đầu."

Đôi lúc hắn ghét công việc này. Nó chất chứa nguy hiểm theo kiểu "họa từ trên trời rơi xuống".

Có thể một ngày kia sẽ có một tên ất ơ nào đấy tự dưng nhảy ra nói bọn hắn ỷ thế h·iếp người.

Thế rồi tên dở người kia cho rằng bản thân đang bị khó dễ rồi làm ầm ĩ cả lên. Mà đây là chuyện nhỏ.

Chuyện lớn hơn là nếu có tặc nhân vào thành làm loạn, đợi truy xét tới hắn sẽ b·ị c·hém đầu vì mắt nhìn không tốt.

Cuộc đời đôi lúc chính là vô lý như vậy. Người nhìn như rất có quyền lực thật ra lại chẳng có tí nào.

"Có! Ở đây!"

Minh Nhất giơ cho hắn xem Huy hiệu Thợ săn của Vũ Vạn Đình quá cố, người kia tiếp lấy nhìn kỹ rồi đưa lại cho Minh Nhất.

"Chúc ngài vạn sự hanh thông. Mời vào thành!"

Tên đội trưởng bỗng tỏ ra khách khí, thái độ bỗng nhiên quay ngoắt 180 độ, xưng hô cũng biến thành "ngài".

Minh Nhất gật gật đầu nhận lại Huy hiệu bước vào trong thành. Câu nói của lão bản tại Ải Hàm trấn xuất hiện trong đầu hắn.

"Bọn họ được tôn trọng hơn ngươi nghĩ."

Mấy tên lính đằng sau ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta không hiểu đội trưởng vừa mới làm cái gì.

Tên đội trưởng chỉ đứng đó, môi hắn hơi nhếch lên. Rồi hắn văng ra một câu chửi tục:

"Con mẹ nó thật là sướng."

Bọn lính canh lập tức nghiêm chỉnh. Cấp trên càng lúc càng bất thường.

----

Minh Nhất ngắm nhìn khung cảnh bên trong Diệu Âm Thành. Nơi đây phồn hoa y như được bước ra từ trong những thước phim cổ trang.

Từng đoàn người tấp nập. Tiếng mắng chửi của phụ huynh dành cho hài tử, tiếng rao bán thi thoảng lại huyên náo ầm ĩ cả lên.

Thời tiết mát mẻ, cơn gió nhẹ thổi qua kéo theo lá cây và những cánh hoa đủ màu rơi xuống nghe tiếng "cạch" rất nhẹ.

Mùi thơm của đồ ăn bay tới làm Minh Nhất nhớ ra mình chưa ăn sáng. Nhưng khi liếc nhìn đến cái đầu trong tay thì ý muốn lại tắt ngấm.

Hắn nuốt "ực" một miếng nước bọt để ngăn cái dạ dày đang phản đối.

"Vẫn là làm chính sự quan trọng. Công hội Thợ săn nó ở đâu ấy nhỉ?"