Chương 13: "Giúp"
Nước và thức ăn là hai trong những thứ quý giá nhất của sa mạc. Thật may mắn cho sinh linh nơi này, gần giữa trưa nắng gay gắt thì trời đổ mưa.
Nước mưa giống như trút đi thứ nặng nề khô khốc bao trùm lấy hoang mạc Cự Lộc rồi khoác lên cho nó một tấm áo mới.
Có vài người lại xui xẻo, Minh Nhất là một cái. Chuyện không may của họ bắt đầu chính từ cơn mưa này.
----
Khẽ lết thân hình chậm rãi từng bước một trong mưa, Minh Nhất mắt đảo quanh nhìn kỹ từng cái hố hay thứ gì ngọ nguậy trên đường, trong lòng thì đang chửi bậy.
Hắn thề nửa đời sau không độ trời chung với mấy con rắn. "À nếu là kiểu như Bạch Tố Trinh thì từ từ nghĩ lại."
Hắn không bị cắn, chỉ là nước mưa rửa trôi đi chỗ trú ẩn, phục kích con mồi khiến tụi rắn "di cư".
Bọn rắn dị giới này có vẻ không hề biết sợ là cái gì. Bất cứ thứ gì di chuyển vào tầm ngắm là nó táp.
Mười lăm? Hai mươi? Hay nhiều hơn? Minh Nhất không rõ ràng hắn đã đạp c·hết hay chém đôi bao nhiêu con.
Hắn chỉ biết hắn rất rất ghét loài rắn.
----
Một trấn nhỏ hiện ra trước mắt Minh Nhất.
Ải Hàm trấn được xây dựng với mục đích là một điểm nghỉ chân gần biên giới của hoang mạc Cự Lộc, tới được đây có nghĩa là đã sắp ra khỏi cái nơi toàn gió và cát này.
Trấn nhỏ này được xây dựng với tâm là một con đường hình dấu cộng dài khoảng 300m, có khoảng sáu đến bảy mươi hộ sinh sống.
Tuy nhỏ nhưng cái gì cần thiết cũng đều có, chỉ là trời đang mưa nên không ai bày bán gì bên ngoài.
Khẽ gõ cửa một khách điểm nhỏ kín đáo nằm cuối một con đường, lão bản là một ông già cỡ bảy mươi dáng nhỏ nhắn mở cửa cho Minh Nhất vào.
Nơi này nhỏ thật, cao 3 tầng, khoảng hơn 10 phòng, phục dịch cũng lác đác chỉ 5,6 người. Minh Nhất thích những nơi như này, nó kín đáo, yên ắng.
Hắn ném một thỏi hoàng kim nặng khoảng nửa lạng lên bàn trước mặt chủ khách điếm rồi yêu cầu một phòng nghỉ và một bồn nước tắm.
Ông lão chỉ gật đầu: "có ngay" rồi bảo phục vụ đưa minh nhất lên phòng.
Trong phòng, đắm mình trong bồn nước Minh Nhất khẽ thả lỏng người. Hai ngày hôm nay đầu óc hắn cứ bị đủ thứ làm phiền.
Mưa tầm tã đến chiều mới ngớt rồi tạnh hẳn. Minh Nhất vừa làm một giấc ngủ ngắn, hắn bước xuống phòng rồi gọi một người phục vụ, nhét vào tay đối phương 1 chút hoàng kim cùng 1 tờ giấy nhỏ.
"Ngươi biết rõ nơi bán những thứ này chứ?"
"Thưa... thưa kh-khách quan, nếu ngài cần thì ta có thể dẫn ngài đ-i đ-i đi đi mua, kh-không cần nhiều tiền thế đâu."
Tên phục vụ lắp bắp nói, hắn rất trẻ chỉ khoảng 14-15 tuổi, nào đã thấy qua vị khách hỏi đường nào đưa nguyên cả thỏi hoàng kim làm phí.
"Vậy ngươi đi theo ta."
"Khách quan, v-àng vàng của ngài."
"Ngươi giữ lấy đi, đừng cho ai biết là được."
Minh Nhất không có khối nào nhỏ hơn. Nhưng hắn thấy đã làm là phải có công.
Tên phục vụ trẻ lúc này mới nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai hắn rồi nhét vội thỏi vàng vào thắt lưng.
Tay hắn run run giơ tờ giấy lên đọc. Chỉ hắn mới biết Minh Nhất vừa cho hắn bất ngờ thế nào.
"Mời ngài đi theo ta."
----
Minh Nhất đi theo tên phục vụ lang thang khắp trấn mua những thứ như la bàn, bản đồ, đèn dầu, v.v...
Đổi một ít tiền lẻ xong Minh Nhất nói tên kia dẫn đi xem những quán đồ ăn nhỏ ven đường.
Dù là đồ của Đại Tư Tế chuẩn bị cho rất nhiều, nhưng đa số toàn đồ khô, vị thì không bàn đến nhưng rất dai.
Minh Nhất không cảm thấy mình là người sành ăn nhưng ước muốn thưởng thức mỹ vị vẫn là có.
Giờ hắn đang đứng trước một xe nhỏ bán bánh bao, hắn hai tay hai chiếc, miệng nhai nhồm nhoàm.
Hắn đã thử gần hết đồ ăn bán trên mấy chiếc xe được đẩy tới lui ở trấn này rồi. Tên phục vụ đi bên cạnh được "hưởng sái" cũng đang xoa xoa ổn định lại cái bụng.
Một đám nhóc bảy, tám tuổi nô đùa hò hét ầm ĩ chạy ngang qua. Tên phục vụ khẽ khen: "Bọn nhóc đáng yêu thật."
Thế mà gần 10 phút sau bọn nhỏ làm một điều khiến tất cả những người gần đó bao gồm cả Minh Nhất trố mắt.
Chúng nó xách về hai con rắn ngắn ngủn khoảng 1m màu muối tiêu, người tròn tròn điểm những hoa văn hình thoi không đều, trông giống sâu hơn là rắn. Rất là "khả ái".
Minh Nhất khẳng định một câu chắc nịch:
"Ta thấy không đáng yêu nữa rồi."
Tên phục vụ thì đang nhũn cả người vì bọn nhóc chạy lại bi bô: "Ca ca mua rắn không?"
Đó là hai con rắn cực độc, làm thế nào mà chúng nó bắt được thì Minh Nhất chịu. Tâm hồn ăn uống cũng bị dập tắt.
"Trẻ con ở đây chắc thường làm cha mẹ chúng phát điên."
----
Bước về khách điếm Minh Nhất thấy lão bản đang ngồi hút Bạch Yên gần cửa, bên cạnh là ấm trà mới pha b·ốc k·hói nghi ngút.
Khi sắp lướt qua hắn bỗng nói với Minh Nhất một câu:
"Còn trẻ đi phiêu lưu thật là tốt."
"Hả gì cơ?"
Minh Nhất quay lại ngồi xuống bên cạnh, từ lúc tới đây hắn hơi chú ý người này.
"Không có gì, nhìn ngươi ta cảm khái chút thôi."
Hắn rót cho Minh Nhất một chén trà, đây là một người có chuyện xưa.
Minh Nhất biết hắn là một Nội Cương còn mạnh hơn cả Vũ Vạn Đình, thậm chí có thể đã từng là Ngoại Cương.
Dẫn Linh, Nội Cương, Ngoại Cương đều không yêu cầu thiên phú quá xuất sắc, chỉ cần có thể tu luyện đủ thời gian là đạt được.
Nhưng thời gian của mỗi người cần cũng khác nhau. Trên đời mọi so sánh đều có thể chủ quan coi là khập khiễng, vì vốn dĩ mọi thứ đã không công bằng ngay từ đầu.
Dựa vào đôi mắt đặc biệt mà Minh Nhất thấy từ nửa vùng ngực dẫn tới vai phải và đến hết cánh tay người này không có một tia linh khí nào. Chắc do đã từng b·ị t·hương nặng dẫn tới cảnh giới hạ xuống.
Minh Nhất chỉ ngồi yên lấy điếu Bạch Yên ra hút, cùng uống trà với lão bản.
----
Hai ngày nhanh chóng trôi qua, vài vị khách tới rồi đi trong khách điếm.
Minh Nhất thì cuối cùng cũng đợi đội buôn ngựa quay lại từ các thành trì khác. Hắn không định đi bộ.
Đến tối nay thì hắn cũng mua được một con. Đợi trời sáng hắn sẽ rời đi.
Mở bản đồ ra nhìn, một hình gần giống hình ngũ giác không đồng đều, đầu phía trên có một điểm đỏ.
Đây chính là hoang mạc Cự Lộc, điểm đỏ là Ải Hảm trấn. Hướng lên là một mảnh đất gần giống hình phễu: Đông Châu.
Có ba thành trì có thể trực tiếp đi đến từ chỗ này mà không cần vòng vèo qua đâu lần lượt là: Diệu Âm Thành, Thủy Nguyệt Thành cùng với Hắc Nha Thành.
Trong đó Thủy Nguyệt Thành và Diệu Âm Thành được mô tả là có tình hình trị an ổn định hơn. Hắc Nha Thành thì có vẻ hơi không "an toàn" lắm.
Cứ đêm tới là chỗ đó hóa thành nơi để những băng đảng nhỏ thanh toán lẫn nhau. Máu nhuộm thành sông thì không đến nhưng đầy đường thì có.
Minh Nhất đang phân vân có nên chơi lớn đi làm "giang hồ" ở Hắc Nha Thành hay không thì tiếng chó tru lên giữa đêm cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
Tiếng tru réo dài từng hồi không có ý định ngừng. Minh Nhất không định ngồi im mà liền muốn ra ngoài xem, nếu có nguy hiểm thì liền trượt khỏi đây luôn.
Đi gần đến cửa thì tiếng khàn khàn của lão bản nói:
"Ngươi muốn tham gia náo nhiệt ở ngoài à?
"Có gì không ổn sao?"
Minh Nhất thấy kỳ lạ, sao ông cụ này còn bình tĩnh thế? Hay là có ẩn tình gì khác?
"Không có! Cẩn thận, trực giác của ta nói đây không phải điềm tốt."
Minh Nhất gật đầu rồi đi ra, ngoài đường vắng tanh, những con chó vẫn cứ réo hú ầm lên.
Hắn chợt hiểu vì sao lão bản lại điềm tĩnh vậy, là tất cả người ở đây đều thế. Những người dân và tu luyện giả ở đây tuyệt nhiên không có ý định quan tâm cái gì xảy ra, cửa nhà không hé ra 1 tia nào.
Bước đi trên con đường trống vắng, y như Minh Nhất vừa lập một flag t·ử v·ong. Đi theo tiếng động lạ chưa bao giờ là việc tốt.
Lạc Nguyệt Ảnh hiện ra trên tay, Minh Nhất sẽ không do dự chém bất cứ thứ gì nhảy ra "hù" hắn lúc này. Nhưng mà chẳng có gì cả.
----
Một thân hình tàn tạ trên người đầy rẫy v·ết t·hương tập tễnh cuối đường. Người kia dùng toàn bộ sức lực vịn tay vào những bức tường tiến lên.
Mỗi một bước đều nặng nhọc và in lại trên tường những dấu tay đỏ thẫm.
"Là ngươi?"
Minh Nhất nhìn người trước mắt, đây không phải là Vũ Vạn Đình sao? Mới chia tay chưa được mấy ngày sao đã ra nông nỗi này?
"Ta đoán là ngươi sẽ đến đây, Minh Nhất. Có thể giúp ta một chút không?"
"Có thể."
Minh Nhất giơ tay định dìu Vũ Vạn Đình lên thì hắn lùi lại, lắc đầu nói rằng:
"Không đừng chạm vào ta! Ta nói "giúp" là muốn ngươi ta làm hộ ta một việc. Sẽ chẳng phải là không công."
Minh Nhất nhíu mày, chuyện gì sẽ khiến Vũ Vạn Đình tuyệt vọng mới phải nhờ đến một người mới gặp một lần?
"Đây không phải chỗ nói chuyện, đi theo ta."
Hắn không đồng ý cũng chẳng từ chối, cố gắng đi thật chậm để Vũ Vạn Đình bước theo.
Nếu người ta không cần mà còn cố giúp thì chính là giả nhân giả nghĩa. Cả hai chậm rãi về tới khách điếm.
Vũ Vạn Đình liếc xung quanh, ngồi xuống ngay gần cửa ra vào. Hắn nhìn lão bản rồi khó nhọc nói rằng:
"Thông cảm, ta là người của Công hội Thợ săn Nhất Thống. Cho ta chút không gian được chứ?"
Lão bản chỉ gật đầu, phất tay cho các phục vụ tản ra ngoài rồi bản thân cũng đi ra sau.
Còn thuận tay kéo cửa lại cứ như nơi này do hai kẻ trước mặt làm chủ chứ không phải hắn. Đại sảnh chỉ còn Vũ Vạn Đình cùng Minh Nhất.
"Như ngươi thấy rồi, bọn ta g·ặp n·ạn. Ta muốn nhờ ngươi giúp ta chuyển tin này đến phân bộ của công hội."
Minh Nhất chưa trả lời mà chờ Vũ Vạn Đình nói tiếp.
Vũ Vạn Đình tháo nhẫn trữ vật trên tay đặt lên trước mặt Minh Nhất. Đoạn nói:
"Ha ha... khụ... trong này có "huy hiệu thợ săn" của ta, ngươi cứ giao cho người phụ trách phân bộ rồi nói một câu: "Nhiệm vụ Liệp Huyết thất bại, đó là một lời nguyền rủa!" Ở đây có chút coi như trả trước một phần công, đến đó ngươi sẽ được trả nốt phần còn lại. Yên tâm! Công hội thợ săn Nhất Thống lớn hơn ngươi nghĩ! Uy tín rất cao."
Minh Nhất thở dài, trong lòng thầm tiếc cho người trước mặt. Nhưng hắn quyết định đồng ý.
Hắn hỏi một câu không liên quan:
"Kẻ đó mạnh không?"
Vũ Vạn Đình cười, hắn biết Minh Nhất đã động tâm.
"Ha... Nội Cương tiểu thành cực hạn. Nhưng không phải mình hắn, cả Chu Nghiêm và Du Thược cũng "điên" rồi. Đừng để máu của chúng trực tiếp chạm vào v·ết t·hương hở nếu có, khả năng cao ngươi sẽ "điên" theo luôn đấy.
"..." Minh Nhất hơi hối hận. Độ khó từ Cao trực tiếp kéo lên cấp Địa ngục.
"Dựa vào đâu ngươi nghĩ ta đánh được một tên Nội Cương cảnh tiểu thành và hai tên Dẫn Linh cảnh?"
Ngươi có sinh sôi ảo giác gì không thế? Nhìn ta giống có hào quang "nhân vật chính" lắm à?
Vũ Vạn Đình lắc đầu:
"Ngươi khả năng cao có thể! Đừng hỏi tại sao, đó là linh cảm của ta thôi. Ta đã dẫn dắt bọn chúng đi lệch hướng rồi mới vòng ngược về đây, tiếc là ngoài ngươi ra ta không biết ai ở đây... với lại, thần trí bọn chúng ngẫu nhiên sẽ thanh tỉnh rồi lại "điên" tiếp."
Minh Nhất gật đầu, hắn có một mục đích khác, việc này có thể giúp hắn rút ngắn thời gian làm nó.
Mà hắn không c·hết được, cùng lắm là nổ phù của Đại Tư Tế rồi chạy, dù là hơi mất mặt tí.
Cầm lên chiếc nhẫn trữ vật của Vũ Vạn Đình.
"Có cần ta giúp ngươi không?"
Liếc nhìn thân xác của Vũ Vạn Đình có vài vết cào đến tận xương ở ngực, nửa thân trên đã nhuốm đỏ Minh Nhất khẽ hỏi, tay đã đặt lên chuôi của Lạc Nguyệt Ảnh.
"Không cần. Cảm ơn ngươi, không vì cái gì."
Một tia máu đen theo miệng của Vũ Vạn Đình chảy xuống, mắt hắn vẫn mở trừng trừng. Hắn tự uống thuốc độc.
Vài giây im lặng! Khi không thấy mạch của kẻ đối diện đập nữa, Minh Nhất nhẹ nhàng ngồi xuống dùng hai ngón tay khép lại mí mắt cho hắn.
"Lão bản, giúp ta một việc."
Lão bản đi vào, khẽ liếc nhìn người đã gục xuống, rồi hắn nhìn thẳng Minh Nhất.
"Có thể giúp ta dọn dẹp rồi đem cái xác này đi thiêu không? Là thiêu đến KHÔNG còn tí gì sót lại."
Minh Nhất đã sẵn sàng tự làm việc này. Hắn đặt 10 khối linh thạch hạ phẩm lên bàn.
"Được."
Lão bản trả lời, hắn là một người thông minh. Hắn không biết, không hỏi, không quan tâm chuyện gì đã diễn ra.
Cũng chẳng thèm để ý có n·gười c·hết ở cửa rất xúi quẩy, chỉ lặng lẽ thu lấy linh thạch rồi tự mình dọn dẹp.
Đời hắn thấy nhiều thứ rồi, nửa người trên c·hết lặng khiến hắn đã không còn lạ lẫm bất cứ thứ gì nữa.
Trước khi ra cửa hắn nói với Minh Nhất một câu không đầu không đuôi:
"Bọn họ được tôn trọng hơn ngươi nghĩ."
Minh Nhất thu dọn đi ngay, sớm hay muộn lũ "người" kia cũng tìm tới đây. Giờ chúng là thợ săn còn Minh Nhất là con mồi.
Dắt ngựa tới đầu trấn rồi nhảy lên, một ngọn lửa phía xa bùng lên. Minh Nhất khẽ quay đầu.
"Cảm tạ..."