Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lữ Hành Giả Khải Huyền

Chương 12: Căn Nguyên




Chương 12: Căn Nguyên

Trước lều, không khí căng như dây đàn.

Người ở giữa nói xong liền liếc sang hai người đồng hành bên cạnh. Hắn lắc đầu ý nói không nên ra tay, rồi hắn từ từ lùi lại đồng thời nháy mắt ra hiệu hai người kia làm theo.

Có vẻ trong tổ đội hắn rất có uy tín nên hai người kia cũng không dị nghị gì tuân theo. Khi cả 3 người thối lui được khoảng 7,8m thì dừng lại.

"Bọn ta thực sự không có ý xấu gì cả! Cả 3 đều là người thuộc Công hội Thợ săn Nhất Thống. Chúng ta theo manh mối của nhiệm vụ lần theo thì thấy ngươi. Thật đó!"

"Công hội Thợ săn Nhất Thống?"

Công hội thợ săn từ xưa là những nơi do nhân tộc lập ra để nhận tiền xong thay người làm nhiệm vụ giống như những dịch vụ thám tử ở Địa Cầu.

Tiền thân chỉ được gọi là Công Hội + Tên công hội chứ chưa được gọi là Công hội Thợ Săn.

Vì lúc ban đầu những nhiệm vụ chủ yếu là đi bắt g·iết những hung thú hay loài quỷ quái làm loạn nhân gian nên những người thế hệ đầu của công hội được gọi là những thợ săn. Từ đó cũng được đổi thành Công hội thợ săn.

Tùy vào cấp bậc và phong cách hành xử mà loại nhiệm vụ nhận được cũng khác nhau. Có thể là tra án, tìm người hay đồ vật, săn tìm báu vật,v.v...

"Nhất Thống? Kẻ cầm đầu dã tâm thật lớn a!" Minh Nhất nghĩ thầm. Hắn đã đoán ra lý do ba người này đến nhưng hắn không hề nhúc nhích mà nói rằng:

"Ta biết về công hội thợ săn. Nhưng thứ ta quan tâm là vì sao các ngươi lại ở đây vào lúc này. Hình như ta không hề liên quan tới chuyện gì ở nơi này."

Hắn đang tiếp tục đợi giải thích thì người nam nhân còn lại đã lên tiếng với giọng điệu thô lỗ:

"Chúng ta đã nói là vì nhiệm vụ, cái mà ngươi cần làm đó là nghe theo việc..."

"IM MIỆNG!"

Người đầu tiên nói chuyện thô bạo cắt ngang lời nói dang dở của đồng đội.

Sau đó hắn chỉ vào phía trước lều bảo rằng thắp lửa lên nói chuyện kỹ hơn, Minh Nhất đồng ý nhưng trong lòng cảnh giác vẫn không giảm.

Ngọn lửa cháy bập bùng trở lại, đến giờ Minh Nhất mới nhìn kỹ ba người này.

Người có vẻ giống thủ lĩnh là một thanh niên khoảng chừng 24-25 tuổi, gương mặt hắn vuông vức, vài sợi râu mọc lủa tủa dưới cằm, đôi mắt rất có thần và vầng trán cao.

Nam tử "thô lỗ" còn lại là một tên cao lớn vạm vỡ cỡ 1m9 đầu trọc lóc. Hắn khoảng kém người trên khoảng 1,2 tuổi, mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen rồi khoác một mảnh da thú lên, trên lưng hắn đeo lỉnh kỉnh toàn thứ nhìn giống những chiếc bẫy gấu lớn.

Nữ tử còn lại thì dáng người mảnh, mặc một bộ đồ kín mít, trên thân dắt đầy những con dao găm.

Nàng nhẹ nhàng gật đầu với Minh Nhất khi được nhìn nhưng không nói gì. Nhìn mặt Minh Nhất đoán nàng bằng hoặc hơn hắn 1 tuổi là cùng.

Tuyệt, một tổ đội rất thường thấy trong những "chuyện xưa" bị Minh Nhất bắt gặp. À không, bọn họ tự tìm tới Minh Nhất.

Người thanh niên cầm đầu lần lượt chỉ vào mình và hai người khác nói:

"Ta là Vũ Vạn Đình, đây là Chu Nghiêm và nàng là Giang Du Thược. Chúng ta tạm thời tổ đội để thực hiện nhiệm vụ. Chuyện là..."

Hắn kể rằng cách đây vài trăm cây số có một thành trì cấp Thanh Đồng tên là Diệu Âm Thành. Thời gian gần đây tự dưng trong thành nổi lên chuyện lạ.

Trong vòng 1 tuần có "thứ gì đó" thường xuyên g·iết hại mấy chục dân thường và một vài tu luyện giả cảnh giới thấp trong thành.

Khi phát hiện ra thì đội bảo an của thành đã ngày đêm truy xét, có người trong đội còn giả vờ làm ăn mày nằm giữa đường điều tra nhưng cũng không có kết quả, những ai gặp được h·ung t·hủ đều c·hết.

Tử trạng đều giống nhau: bị cào hoặc cắn mất chỗ nào đấy trên người.

Nghi ngờ có yêu thú lẩn trốn trong thành, mà lại có một phân bộ nhỏ của Công hội Thợ Săn Nhất Thống được đặt tại đó nên phủ thành chủ đã đến treo thưởng tìm người phá giải.

Đích thân hai trong số bốn thợ săn giỏi nhất tại phân bộ đã nhận vụ này.

Bằng dấu vết để lại và những biện pháp riêng họ tra ra h·ung t·hủ là người chứ không có yêu thú nào cả.



Có tổng cộng 4 tên: hai tên Dẫn Linh cảnh đại thành, một tên Dẫn Linh đỉnh phong và 1 tên Nội Cương cảnh nhập môn.

Sau đó họ phục kích giữa đêm bắt được một tên trong số là một tên Dẫn Linh đỉnh phong.

Tra khảo thì mới biết rằng bản thân tên này tự dưng mắc một "căn bệnh lạ": sau một giấc ngủ dậy hắn muốn uống máu người, lúc đầu chỉ là pha vài giọt với rượu, sau đó dần dần phát triển đến cả nước uống hắn cũng muốn thay bằng máu.

Ban ngày còn chịu được chứ về đêm cơn khát mãnh liệt đến ngừng không được.

Nhưng hắn tuyệt không biết ba tên còn lại là ai hay tại sao hắn như thế.

Cả nhà hắn đều bị chính tay hắn "khử" hết rồi. Thần trí của tên này bây giờ càng lúc càng không đúng.

Phủ thành chủ khi biết được đã lập tức đến bắt rồi g·iết tên kia.

Một mệnh lệnh chuẩn bị cho một cuộc vây quét vội vàng được đưa ra nhằm tìm tới ba tên còn lại mặc kệ sự phản đối từ hai thợ săn.

Và đúng như những gì họ lo lắng, vì sự vội vàng không cụ thể trong kế hoạch nên ba tên kia không những không b·ị b·ắt mà còn trốn được ra ngoài thành.

Trên đường trốn chạy còn g·iết thêm mấy chục mạng dân thường và mười mấy tên lính bảo an.

Sau một đêm Diệu Âm Thành liền hóa thành Tang Âm Thành.

Phủ thành chủ công khai xin lỗi rồi tiếp tục treo một nhiệm vụ truy bắt ba kẻ đó, không cần người sống.

Hai vị thợ săn cảm thấy bị xúc phạm nên từ chối tham gia và nhường lại việc này cho những người còn lại.

Nhưng hai vị thợ săn đứng đầu khác cũng từ chối, một vị thì đang muốn nhận việc khác, vị kia thì vốn không ưa phủ thành chủ.

Thấy cả bốn vị thợ săn giỏi nhất đều từ chối nên cũng chẳng ai muốn nhận.

Và cuối cùng vì để tâm đến tiền thưởng, mà yêu cầu ít nhất phải có 1 tên Nội Cương và 2 tên Dẫn Linh đại thành mới có thể nhận nhiệm vụ nên tổ đội tạm thời của Vũ Vạn Đình được thành lập

Họ lần theo tìm đến Hoang mạc Cự Lộc, được 2 ngày thì ngựa c·hết vì kiệt sức.

Tiếp 3 ngày sau đó lang thang không có kết quả tưởng chừng sắp tuyệt vọng đến nơi thì bất ngờ tới.

Sáng nay họ gặp một đoàn thương buôn bị diệt sạch, dấu vết giống hệt như những n·ạn n·hân trong thành.

Lần theo những vệt máu ít ỏi và những dấu vết mà h·ung t·hủ không thèm xóa trên đường đi cả ba đã tìm thấy hai cái xác bị cháy đen, xung quanh có dấu tích của một cuộc chiến ngắn.

Đoán rằng nội bộ bọn chúng tự lục đục với nhau nên cả ba tiếp tục đi theo những dấu vết họ nghĩ là của "tên còn lại" đến tối nay gặp được Minh Nhất.

"Chúng ta không xác định người trong lều là ai, vừa mới nhìn được có người đeo mặt nạ đang ngồi bên trong thì ngươi đã xách đao chạy ra chém làm ta hết hồn."

Vũ Vạn Đình cười khổ nói rằng, hắn không ngờ đỡ một đao của tên Dẫn Linh đỉnh phong này mà tay hắn hơi tê dại.

Hơn nữa kẻ này còn không thèm nói một lời nào nhìn chằm chằm vào Du Thược, ánh mắt đó không phải ánh mắt dâm tà gì cả.

Đấy là ánh mắt của dã thú chuẩn bị vồ lấy con mồi. Cũng may đã xác định là không phải kẻ địch nếu không chẳng biết mọi chuyện sẽ đi về đâu.

"Ra là như thế à..."

Minh Nhất khẽ đáp còn trong lòng thì nghiêm nghị. Hắn tạm tin tưởng câu chuyện, thứ khiến hắn lưu tâm là ba kẻ này có thể lần theo hắn trong sa mạc.

Đành rằng do hắn không xóa vết tích, nhưng những dấu vết trên cát mà cũng có thể lần ra được thì thật kinh khủng.

Từ sau hắn nên cẩn trọng hơn, cái kiểu trinh thám này thật đáng sợ.

"Ngươi tên gì thế?"

"Lý Minh Nhất."

"Ta có thể hỏi ngươi vài câu chứ Minh Nhất?"



"Nếu có thể trả lời ta sẽ trả lời."

Ngừng chốc lát để sắp xếp ngôn từ, Vũ Vạn Đình hỏi rằng:

"Tuy là hơi vô lễ nhưng trước tên ngươi có thể bỏ mặt nạ xuống không?"

Dù hơi vô nghĩa nhưng Vũ Vạn Đình vẫn muốn xác định mặt mũi Minh Nhất liệu có giống như mục tiêu cuối cùng kia.

Dù sao cảnh giới cũng không phải là không có cách lừa gạt. Hai người Chu Nghiêm và Giang Du Thược cũng nhìn tới.

"Có thể."

Minh Nhất tháo xuống mặt nạ cho người đối diện nhìn rồi lại đeo lên, cả quá trình chỉ mấy chục giây.

Hắn cũng chẳng biết Đại Tư Tế đưa cho hắn mặt nạ này là có ý gì, nhưng đồ xuất phát từ người đó đều là đồ rốt. Tác dụng thì từ từ tìm hiểu là được.

Thấy được mặt Minh Nhất thì Vũ Vạn Đình cũng khẽ gật đầu rồi nói tiếp:

"Vì sao ngươi lại một mình ở nơi này? Và có phải ngươi đã g·iết hai tên Dẫn Linh kia không?"

"Ta chỉ là một mạo hiểm giả đi ngang qua sa mạc này. Hôm nay đang ngồi nghỉ trưa thì hai tên đó không biết ở đâu chui ra nói điên khùng rồi t·ấn c·ông ta. Ta chỉ tự vệ mà thôi."

Vũ Vạn Đình lập tức thấy hứng thú, nhưng mà nhìn vào thanh đao vẫn chưa rời tay của Minh Nhất hắn quyết định không nên thử tới gần.

"Ta không có lừa ngươi nha! Thật sự bọn ta đang truy tìm chúng. Mà bọn chúng nói gì thế?"

Minh Nhất để ý thấy ánh mắt của Vũ Vạn Đình nhưng không thèm quan tâm. Cảnh giác vẫn nên có thì tốt hơn.

"Chỉ là vài câu vô nghĩa. Cái gì mà "tất cả do các ngươi" "các ngươi ép ta" "mùi máu này thôi thúc ta" không nói thì cười như bệnh dở người. Chỉ có thế!"

Vũ Vạn Đình nhíu mày, không hề có thêm chút manh mối nào hữu ích.

"Câu cuối cùng nhé, ngươi có thấy một kẻ khác nữa không?"

"Không hề thấy."

"Không có sao... vậy được rồi."

Vũ Vạn Đình thấy nhức nhức cái đầu, con mẹ nó cứ nghĩ là tìm được manh mối quan trọng ai ngờ thật ra chẳng có gì.

Nhưng hắn rõ ràng một điều: không phải tại người trước mặt này, thế nên hắn từ tốn cười xòa.

"Ta hiểu rồi, thứ lỗi vì đã làm phiền ngươi. Nhưng mà gặp nhau là có duyên, uống một chút chứ?"

Vũ Vạn Đình lấy ra một bình rượu và bốn cái bát, hắn cũng có nhẫn trữ vật. Không có gì lạ.

Công hội Thợ săn là chốn tụ tập đủ loại người đến đó gì nhiều lý do: Vì tiền, vì danh tiếng, vì khao khát muốn chiến đấu.

Nhưng có một điểm chung rất lớn giữa bọn họ: Liều mạng. Tiếng tăm của công hội thợ săn nào lớn hơn thì nhiệm vụ nhận treo thưởng cũng cao hơn.

Đây là cái kiểu công việc "mạng nhẹ lương cao."

"Không ta không uống rượu."

Minh Nhất khẽ từ chối, Vũ Vạn Đình cũng không ép mà chỉ lặng im đưa bát cho hai người đồng đội rồi rót uống không hề kiêng kỵ gì.

"Nếu ngươi không phiền thì bọn ta dựng lều bên cạnh nhé! Hiếm có chỗ nào che chắn tốt như này."

Vũ Vạn Đình chỉ chỉ hai bên vách đá. Minh Nhất chỉ gật đầu coi như đồng ý, chỗ này cũng không phải thuộc về hắn.



Hắn lặng lẽ đi lại trong lều tu luyện, đao đặt bên cạnh.

----

Minh Nhất đang đứng hút một điếu thuốc thì Vũ Vạn Đình từ trong lều của bọn hắn chui ra.

"Trời cũng sáng, chúng ta nên đi tiếp rồi. Cảm ơn ngươi về tối qua."

"Ta cũng không có làm gì."

"Đừng nói thế chứ, ít nhiều ngươi cũng giúp chúng ta không tiếp tục nhầm hướng. Mà ngươi có đang tìm một điểm dừng chân không? Cứ đi thẳng hướng đó, chắc khoảng vài chục cây số thôi. Ở đó có một trấn nhỏ tên là Ải Hàm trấn."

Vũ Vạn Đình chỉ tay về hướng Đông Bắc nói. Hắn vẫy tay ra hiệu đợt một chút với Chu Nghiêm và Giang Du Thược cũng vừa chui ra từ lều.

Minh Nhất chỉ đơn giản đáp:

"Đa tạ. Đi thong thả, ta không tiễn."

"Được rồi! Cáo từ"

Bộ ba thợ săn thu dọn lại hết đống đồ, Chu Nghiêm lại đeo lên đống đồ lỉnh cà lỉnh kỉnh lên người.

Giang Du Thược thì từ hôm qua đến giờ đều giả câm không hé một lời, tay đang vuốt ve mấy lưỡi dao. Vũ Vạn Đình vẫy tay chào lần cuối rồi cả ba biến mất.

Chỉ là cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, câu chuyện khá thú vị nhưng Minh Nhất chẳng để tâm lắm, hắn chỉ là vô tình bị cuốn vào thôi.

Trong đầu hắn thì suy nghĩ về một vấn đề khác rất quan trọng.

Phía xa xa, đi được khoảng ba bốn cây số Chu Nghiêm hỏi Vũ Vạn Đình:

"Sao ngươi phải khách sáo với kẻ hèn nhát đến mặt mũi cũng không dám lộ diện đó?"

"Hèn nhát? Ngươi thấy ai hèn nhát khi phát hiện bị theo dõi lại bình tĩnh tự lừa bản thân trước rồi quay lại bổ một đao không?"

Vũ Vạn Đình từ tốn nói với cái tên to xác kèm lắm mồm này. Cả ngày chỉ loanh quanh mấy câu hỏi ngu ngốc, rõ ràng nên đi làm đồ tể thay vì thợ săn.

Nhớ lại việc đêm hôm qua làm hắn muốn tát tên này mấy phát.

"Ngươi có biết nếu lúc đó ngươi tiếp tục mở mồm nói nhăng cuội thì kẻ kia sẽ ra tay luôn không?"

"Đánh thì đánh, ai sợ hắn? Tóm lại ta không sợ."

Chu Nghiêm chày cối, hắn thực sự đần độn nên mới đi bàn luận vấn đề này.

"Tên kia có thể g·iết ta trong vòng vài đao."

Giang Du Thược bỗng mở miệng nói chuyện, hơi có ý bênh vực Vũ Vạn Đình.

Giọng nói nhẹ nhàng làm hai cái thùng thuốc nổ chuẩn bị bạo phát bên cạnh dừng lại.

"Hắn biết ta yếu nhất, ngay từ đầu đã nhìn cổ và ngực ta. Có lẽ lúc đó hắn đã đang nghĩ chém vào đâu."

Nàng thản nhiên thừa nhận mình kém hơn. Nguyên nhân là nàng rõ ràng điểm yếu của mình: cận chiến.

Bị một tên dùng đao cùng cảnh giới cận thân chắc chắn sẽ có trải nghiệm không tốt. Nhất là tên kia nhìn rất "hoang dã".

"Được rồi ta sai! Đầu óc ta không tốt được chưa? Thế giờ chúng ta làm cái gì? Đi đâu nữa?"

Chu Nghiêm cũng nhận ra tiếp tục bàn luận chuyện đã rồi là không nên. Dù sao cũng phải dùng đến đầu óc của hai người này.

"Quay lại đường cũ đoạn 2 cái xác. Nốt hai đến ba ngày không có manh mối cụ thể thì trở về báo cáo lên trên. Yên tâm! Không có gì thì coi như là đi du lịch một chuyến."

"Nghe đồn cái này dính líu gì đó đến nỗi cả phân bộ Hoài Vũ cũng để ý."

Vũ Vạn Đình và Giang Du Thược lần lượt nói. Nghe tới đây Chu Nghiêm lại thở ra một câu:

"Kệ mẹ nó chứ, chúng ta chỉ là đi bắt g·iết mấy tên "bị bệnh" thôi. Đâu có liên quan gì đến phân bộ với tổng bộ."

Vũ Vạn Đình nhíu mày, hắn quên mất chuyện đó. Nếu thực sự như vậy thì chuyện này rắc rối phức tạp hơn hắn tưởng...