Chương 11: Đụng Độ
Giữa ma sạc mênh mông, ba bóng người đứng trước một đ·ống đ·ổ n·át, xác người xác thú lẫn với tay chân què cụt văng khắp nơi.
Trên thân những người xấu số có đầy vết cào, vết cắn nham nhở, một mùi h·ôi t·hối bốc lên.
Một gã trẻ tuổi đang đứng phe phẩy tay trước mũi hỏi nữ tử nửa ngồi nửa quỳ trước đống hoang tàn:
"Làm sao rồi? Nhìn ra được gì không? Nhanh nhanh, ta thấy ta sắp không chịu được cái mùi này nữa rồi!"
Nữ tử kia hơi nhíu mày lại, khẽ đáp rằng:
"Chỉ là một đoàn thương buôn bình thường cỡ ba mươi người. Hàng hóa là vải vóc và vài loại trang sức không hề bị lấy đi. Có mấy tên trong đội là Dẫn Linh từ nhập môn đến tiểu thành, chắc là bảo tiêu."
Nàng hơi không thích kẻ này, không phải vì hắn có ý đồ xấu gì mà là do hắn nói quá nhiều.
Nhìn xa xa phía một người khác đang ngồi trên đống đổ vỡ sót lại của xe ngựa. Nàng gật đầu, cũng may còn có một người đáng tin.
Gã trẻ tuổi nói đã hiểu xong tiếp tục than thở về mùi hương "nồng nàn".
Phía còn lại, như cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, người kia cũng nhìn lại. Hắn nhảy xuống, khẽ chắp hai tay lại vươn vai rồi nói:
"Có thể xác định là do một trong những mục tiêu của chúng ta lần này gây ra rồi. Đi thôi! Tốt nhất là trước khi trời tối phải tìm bằng được 1 vài manh mối khác nữa, nếu không sẽ cứ chạy theo như thế này. Quá bị động!"
Một mồi lửa thiêu sạch những thứ còn sót lại, cả ba biến mất.
----
Giữa nắng trưa gay gắt, nhiệt độ có lẽ là phải lên đến 50 độ nhưng với tu luyện giả thì cũng không đáng chú gì lắm.
Minh Nhất đang ngồi dưới một tảng đá lớn tránh nắng, bên cạnh là xác một con rắn độc lớn màu nâu đen dài khoảng 2m.
Miệng hắn lẩm bẩm: "Ngươi nấp đây cả ngày chỉ để đợi ta đến rồi chui ra phì phì dọa ta à thứ súc sinh."
Hắn rất ghét rắn, nhất là rắn độc. Từ lúc ở Địa Cầu đã không ưa rắn.
Trong đầu hắn đang nghĩ lại về bản đồ của đại lục Phi Thế: hai đầu cực bắc và nam là hai vùng băng nguyên lạnh giá, biển cả chiếm khoảng gần một nửa.
Đất liền thì có khoảng một phần tư chia làm 4 châu lớn. Một phần tư còn lại là những hiểm địa, bí cảnh quanh năm được che đậy bao phủ bởi sương mù bí ẩn.
Có trời mới biết rốt cuộc trong đó có gì, hoặc có người biết mà không muốn nhắc tới.
Nghe đồn rằng có những nơi dù là tu luyện giả cảnh giới tầng thứ ba bước vào cũng khó mà quay trở về được.
Ngoài ra còn có cả những hòn đảo bay trên trời và những nơi dưới mặt đất.
Vị trí mà Minh Nhất đang ở là Hoang mạc Cự Lộc, nằm ở giữa đoạn giáp ranh thuộc Nam Châu và Đông Châu.
Chính Đại Tư Tế không rõ ràng là qua 500 năm liệu địa hình những nơi khác có thay đổi gì không.
Nhưng hắn chắc rằng muốn ra khỏi hoang mạc Cự Lộc tiến về Nam hoặc Đông Châu cũng chỉ mất vài ngày với tốc độ của Minh Nhất.
Còn may là tinh cầu này cũng quay từ Tây sang Đông, thế là Minh Nhất quyết định một mực đi về hướng đông.
Cái này thì không có lý do cụ thể, chỉ do hắn thích thế thôi, đã đi thì đi đâu chả được.
Minh Nhất ngồi cuốn cuốn lấy những sợi Bạch Yên được sấy khô trên một tờ giấy mỏng rồi nhét một mảnh bông ở cuối châm lên hút.
Hắn không thích dùng tẩu nên mới làm vậy, nhưng mà cứ cảm giác ở chỗ nào đó không đúng lắm.
Bất chợt xa xa hướng bắc hơn trăm mét thấp thoáng hai bóng người xiên xiên vẹo vẹo, Minh Nhất đứng dậy, hai kẻ kia đang thẳng phía hắn mà tới.
Chúng tới càng gần Minh Nhất càng thấy lạ, một thứ mới mẻ...
Hai vị khách không mời mặc trên mình hai bộ y phục đen đúa bẩn thỉu, mùi hôi phát ra từ trên người chúng. Ánh mắt thì đục ngầu, thất thần.
Khi còn cách nhau chưa đầy 5m Minh Nhất đã giơ tay lên biểu thị chúng dừng lại rồi hô to:
"Các ngươi có việc gì? Cần giúp đỡ sao?"
Hai kẻ mới đến không đáp, chỉ khẽ nắm chặt những ngón tay hơi nhuốm vài tia máu đen đã khô lại, một tên lẩm bẩm gì đó rồi bỗng thét lớn:
"Không nên trách chúng ta! Là do người kia và các ngươi hại chúng ta! Tất cả là không phải do chúng ta muốn! Aaaaaaa... hahahhaha..."
Hắn cười lên man rợ để l·ộ h·àng răng có v·ết m·áu, hai tay bưng lấy khuôn mặt hốc hác. Kẻ còn lại chỉ đứng im cắn môi như đang cố kiềm chế điều gì đó.
Minh Nhất đã động, Lạc Nguyệt Ảnh xuất hiện trong tay trái. Hắn đã nhìn ra cảnh giới của hai kẻ này còn thấp hơn hắn, chỉ là Dẫn Linh đại thành.
Không cần biết các ngươi giả điên giả dại gì, ăn một chém rồi nói tiếp.
Hắn hất đao từ dưới lên nhắm thẳng tới cánh tay phải của kẻ đang cười, chỉ cần hắn lùi lại tránh đòn thì Minh Nhất sẽ bồi cho hắn một cú bổ đao xuống.
Biết đâu rơi mất "phụ kiện" thì bọn chúng sẽ bình tĩnh lại. Nhưng hắn nhầm! Cả hai đều không hề để ý đến Minh Nhất đang vung đao.
"Loạt soạt... bạch!" Cánh tay rơi xuống, máu từ vai kẻ kia tóe ra như vòi rồng phun thẳng lên mặt kẻ còn lại. Cả hai đều như điên dại mà hét lên:
"Aaaaaaaahhhhhhh! Hahahahaha!"
"Grừừừ! Cái vị ngọt ngào này... ôi nó đang réo gọi ta! Ha ha ha ha..."
Rất tốt, từ một kẻ mất trí và một kẻ trông sắp mất trí trở thành hai kẻ mất trí hẳn rồi, giờ thì chắc chắn không hỏi được cái gì.
Minh Nhất thở dài, cái cuộc đời khốn nạn của ta. Mới "xuất sư" đã bất lợi.
Tên cụt tay nhảy xổ tới Minh Nhất như muốn xé xác hắn, tay còn lại cong hình trảo thẳng hướng vào cổ hắn.
Minh Nhất xoay người giơ chân trái đạp một phát vào thắt lưng khiến hắn ngã ngửa ra, tay trái giơ đao cao hơn đầu rồi nắm cả hai tay vào chuôi đao bổ xuống.
Đúng lúc này tên còn lại cũng chạy tới dang hai tay ra, nếu bổ đao xuống sẽ bị hắn ôm lấy.
Hết cách Minh Nhất bèn đổi thành tay phải cầm đao, quét một đường hình nón vào ổ bụng tên kia khiến nội tạng hắn lòi ra một ít.
Ổn định thân hình xong Minh Nhất bước tới đá thẳng mũi chân vào yết hầu tên đang định bò dậy.
"Khặc khặc... l-à do nh..ững kẻ gi-ống ngươi săn đuổi t-a."
Minh Nhất không hề để tâm đến mà chỉ đơn giản một đao hạ xuống, một cái đầu rơi lăn lóc.
Kẻ còn lại không biết từ lúc nào đã xuất hiện phía sau ôm choàng lấy cổ Minh Nhất, há miệng định cắn vào phần gáy hắn.
Minh Nhất buông đao, tay phải nắm lấy đoạn trước cùi trỏ tay phải đối phương, tay trái luồn vào trong đoạn bắp tay nắm chặt rồi cúi người hất đối phương về trước.
Hơi thở tanh tưởi khắm khú phả qua mặt.
Kẻ kia ngã ngửa vẫn không buông tha, tay trái hắn giơ lại víu chặt tay Minh Nhất muốn thuận đà há miệng "táp" luôn vào tay.
Minh Nhất giật thật mạnh hai tay lùi lại rồi nâng một gối thẳng cằm vào tên kia. Cúi người nhặt lại Lạc Nguyệt Ảnh bên cạnh.
Khi kẻ kia đang vùng lên thì hắn cầm đao ngược bằng hai tay nhắm thẳng yết hầu đâm xuống khiến máu tuôn ra xối xả.
Tứ chi tên kia vùng vẫy vài giây, thân thể hắn hơi co giật. Khoảng hơn phút mới dừng hẳn.
Minh Nhất rút đao lùi ngược lại, hắn lấy ra vài bình nước trong nhẫn trữ vật xối thẳng lên đầu, lên cả đao.
Không phải hắn mắc bệnh thích sạch sẽ hay gì mà là do lúc thấy hai tên này Minh Nhất đã biết được một công dụng khác của đôi mắt hắn: Nhìn thấy linh khí trong người đối phương.
Có lẽ do Đại Tư Tế quá mạnh khiến hắn mới không thấy. Nhưng hai tên này yếu hơn hắn nên mới thấy được.
Linh khí bọn chúng đục ngầu một màu đỏ quạch tụ lại từng khối lung tung chứ không đồng đều toàn thân như Minh Nhất.
Thêm nữa máu của bọn chúng không hề bình thường, nó ngả đen và có mùi rất hăng.
Lần đầu g·iết người không có quá nhiều cảm giác, hai tên này nhìn kiểu gì cũng không giống người bình thường.
Cứ như bệnh nhân tâm thần lại còn mắc thêm chứng "thèm thuốc". Đã thế hình như còn chơi trò hút máu, trông có khác gì xác sống không?
"Không lẽ thế giới bên ngoài có đại dịch xác sống? Thời tới thời tới!"
Cái gì không biết thì cứ cẩn thận, Minh Nhất cởi luôn cả cái áo dính v·ết m·áu xuống để rửa.
Tẩy sạch các vết tích hắn nén cơn buồn nôn vì cái mùi kia rồi kéo xác cả hai tên lại cho một mồi lửa.
Minh Nhất lấy mặt nạ đeo lại lên mặt và tiếp tục hướng phía đông mà đi, nơi này không nên ở lâu.
----
Xế chiều bóng trời ngả về tây rồi tối dần, hoang mạc cây cối thưa thớt, những cơn gió lạnh bắt đầu thổi qua thể hiện sự thay đổi nhiệt về đêm.
Minh Nhất chọn một chỗ giữa hai tảng đá lớn, chặt vài cành cây lớn mà hắn thấy gần đó.
Hắn lấy ra hai mảnh vải lớn được cất một góc cạnh đống thức ăn lẫn nước uống trong nhẫn trữ vật rồi dựng gỗ mắc lên làm thành một cái lều ở tạm.
Ban đêm rất nguy hiểm, những dã thú bình thường và cả những yêu thú có thể tu luyện sẽ ra ngoài đi săn vào lúc này.
Trời mới biết có hay không lúc ngươi đang đi đường sẽ gặp một cái cột đá to, theo thói quen định vạch quần "xả nước" thì bỗng thấy đó không phải cái cột đá gì cả mà là đuôi của một loài bò cạp tên là Hắc Thạch Độc Hạt.
Thế rồi nó vùng lên chích cho ngươi một phát vào người, dùng hai chiếc càng to lớn giữ chặt ngươi.
Đợi ngươi vùng vẫy không nổi do c·hất đ·ộc ngấm dần thì "xử lý gọn" xương cũng không còn sót mảnh nào.
Có rất nhiều loài nguy hiểm hơn thế, thậm chí có loài cấp bậc đã đến Tâm Kính. Minh Nhất không muốn vô tình gặp để rồi c·hết oan uổng nên dựng lều ngủ là hợp lý.
Trời dần về khuya, trong lều Minh Nhất đang ngồi thẳng, ngọn lửa phía trước lều được hắn nhóm lên đã gần tắt, một cơn gió v·út qua dập nốt những tàn lửa cuối cùng.
Minh Nhất bỗng mở mắt, Lạc Nguyệt Ảnh xuất hiện trong tay, vải lều hơi động đậy bị hắn đâm một phát xuyên qua, gió lạnh thổi qua vù vù từ vết rách.
"Dạo này hút hơi nhiều Bạch Yên đâm ra ảo giác à? Có lẽ ta nên dùng ít lại."
Minh Nhất quay lưng, ngồi xuống đặt đao cạnh đùi tiếp tục định tu luyện.
Ba bóng người ngoài lều thở phào nhẹ nhõm trong lòng, kẻ đeo mặt này thật hung a!
Còn chưa để bọn chúng nghĩ gì thì một nhát đao xuyên thẳng từ trong lều đi ra làm kẻ ở giữa giật mình.
Kiếm xuất hiện trong tay vung lên. Vũ khí chạm nhau nghe "Kengggg" một tiếng.
Bên ngoài lều, Minh Nhất hơi căng thẳng, tận ba người, hai nam một nữ.
Thấy mắt Minh Nhất qua mặt nạ hơi híp lại, người vừa tiếp chiêu của hắn cầm ngược kiếm vội vàng xua tay nói:
"Đừng đừng! Chúng ta không có ý xấu đâu, từ từ nói chuyện. Được chứ?"
Chỉ có tiếng gió trả lời hắn.
Minh Nhất nhìn kỹ 3 người rồi chăm chăm nhìn vào nữ tử duy nhất kia.
Hai người nam một người là Dẫn Linh đỉnh phong giống hắn, một người linh khí nhiều và cô đọng hơn hẳn, chắc là Nội Cương. Chỉ có nữ tử kia tuy cũng là Dẫn Linh đỉnh phong nhưng hình như mới đột phá.
Minh Nhất siết chặt đao trong tay, chỉ cần ba người này có xu thế đứng bao vây thì hắn sẽ lập t·ấn c·ông nữ tử này rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Hắn chưa rõ ràng bản thân mạnh cỡ nào lắm nên không muốn thử. Nhất là trong cái hoàn cảnh này.