Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Yu-Gi-Oh : Edwin Chaos

Chương 4 : Gặp gỡ




Chương 4 : Gặp gỡ

Mako Tsunami vỗ vào thành tàu để kiểm tra trước khi chuyến đi. Đây là một con tàu tốt, đẹp và chắc chắn và mạnh mẽ. Nhờ vậy mà anh biết rằng chuyến đi này cực kì an toàn, thuận buồm xuôi gió. Ngay cả các bản tin thời tiết cũng ủng hộ khi báo rằng gió lặng, bầu trời quang đãng và sóng nhẹ. Tuy nhiên, anh đã ở trên biển quá lâu để tin rằng mọi vieecjj đều có thể xảy ra . Anh từng chứng kiến những ngày bình yên bị nuốt chửng bởi những cơn bão cuồng nộ và những vùng biển hung bạo bỗng nhiên lặng đi. Tuy nhiên, con thuyền đủ vững chắc trước mọi hiểm nguy.

Bước vào phòng sinh hoạt chung, anh quan sát một số đang chọn nơi ngủ trong khi những người khác đang khoe mẽ bộ bài của họ, hay thực hiện trao đổi các lá bài và có những trận đấu giao hữu để trau dồi kỹ năng. Mako không làm những việc này, anh thích ăn hơn. Trong khi Pegasus không sắp xếp phòng riêng cho tất cả mọi người, ít nhất ông ta đã tổ chức một bữa tiệc tự chọn và Mako vui vẻ gắp một ít tôm nấu chín và vài cuộn tôm hùm trước khi đi lang thang trên tàu. Anh ấy chọn một chỗ để dựa lưng quan sát mọi người. Lúc này tất cả đều rất vui nhưng anh biết rằng ngày mai cuộc thi bắt đầu thì mọi người sẽ trở thành những con cá mập hung tợn.

" Hừm, tôi thấy tôi không phải người duy nhất tránh xa những náo loạn trên thuyền." ai đó nói khiến Mako quay lại nhìn thấy một người đàn ông cao lớn hơn, già hơn anh vài tuổi ngồi xuống cạnh anh . Cầm chiếc sandwich gà tây lên, người đàn ông mỉm cười. " Ăn trước, trò chuyện sau."

" Đúng, chả thể biết được khi nào được bữa tiếp theo" Mako nói trước khi cắn một miếng tôm hùm cuộn .

" Tôi thì cho rằng khi có một bữa ăn dễ dàng, hãy ăn nó thật nhanh trước khi có kẻ phá bĩnh xuất hiện." Người đàn ông tu chai nước trước khi đưa tay của anh ta ra "Edwin Chaos."

"Mako Tsunami," anh ta đáp lại. Nhìn quanh các đối thủ tương lai, Mako lắc đầu mỉm cười. " Trừ tôi và anh ra, mọi người ở đây lo lắng cho việc khẳng định vị thế của bản thân hơn là lấp đầy cái bụng."

" Cậu không lo sao?" Edwin hỏi

" Ồ không." Marko trả lời đầy tự tin." Bộ bài của tôi đã sẵn sàng. Tôi xoay quanh chủ đề về biển cả để tôn vinh biển mang lại sự sống và chống lại những thứ gây ô nhiễm nó. Về chỗ ngủ, tôi thích ở boong tàu hơn là phòng đông đúc kia, nghe tiếng sóng biển vỗ bên tai."

" Một người biết mình muốn gì. Rất đáng tôn trọng."

" Còn anh thì sao?" Mako hỏi. "Tại sao anh lại chọn thức ăn thay vì tập luyện."

" Nhờ có chú nên tôi có căn phòng riêng trên đây, hơn nữa giống cậu, bộ bài của tôi đã sẵn sàng và cất nó an toàn ở trong phòng rồi. Hơn nữa tôi cũng không thích quá nhiều người. Không phải tôi ngại... tôi chỉ muốn yên tĩnh để tập trung... cậu hiểu ý tôi chứ.?"

" Quả thực tôi biết". Marko hiểu rõ người ngồi cùng anh. " Vậy tại sao anh lại bắt chuyện với tôi?"

Edwin cắn một miếng sandwich trước khi nói. " Tôi có một lá bài. "

" Anh kiếm lá này ở đâu hay vậy?Muốn đổi không? Khoan! Nhìn cô nàng nóng bỏng kia kìa."

" Anh bạn! nói nhỏ thôi đừng thu hút sự chú ý của cô ta."



" Sao vậy?"

" Tôi không muốn bị cô ta nhìn thấy." Edwin lấy hai tay che mặt, cúi cúi núp sau Marko

" Mai Valentine? Marko chấm hỏi khi thấy bài thủ Harpie nổi tiếng giận dữ than phiền điều kiện ngủ ở phòng sinh hoạt chung trước khi giậm chân bỏ đi. " Cô ấy đi rồi-"

" Phew" Edwin thở phào nhẹ nhõm

" Tôi bõ lỡ chuyện gì vậy?" Marko nhìn chăm chú.

" Ờ thì hôm qua tôi gặp cô ta và mọi chuyện khá là tệ."

" Ồ, vui lên đi anh bạn. Có hàng tá người bị cô ấy từ chối rồi."

" Tôi từ chối ăn tối với cô ta"

Marko mắt chớp chớp. " Cái quái..."

" Mai cố lừa tôi cho cô ta thông tin về bộ bài tôi sử dụng. Tôi đã nói rằng chỉ cần... mà thôi không quan trọng, vấn đề là tôi bỏ đi sau đó, hiện tại tôi không biết cô ta phản ứng như thế nào nếu thấy tôi, nên cứ tránh là tốt nhất."

" Cô ấy đang đi cằn nhằn về chỗ ngủ, tôi nghĩ vậy."

" Tốt" Edwin nhìn xung quanh trước khi ăn nốt cái bánh. " Lời khuyên cho cậu, đừng có trao đổi bài với Weevil Underwood"

Marko cười. " Đừng lo, danh tiếng chơi bẩn của tên này vang xa rồi, chỉ có kẻ ngốc mới dính bẫy của hắn. Nhân tiện, tôi chưa từng thấy anh ở giải đấu nào, sao anh được mời? "

" Đung vậy, tôi chưa từng tham gia bất kì giải nào. Chả là chú tôi được mời nhưng chú bị gẫy chân nên tôi đi thay. Mà cậu nên đi với tôi cảnh báo cho mộ người về tên Weevil... tôi ghét lũ g·ian l·ận"

" Ý kiến hay" Marko đứng dậy vươn vai. " Vận động một chút cũng tốt."



Hai người len lỏn qua phòng chung, tiếp đến ra mạn trái của con tàu. Edwin nhìn về phía Weevil liền nghiến răng."

" Sao vậy?" Marko thấy người bạn mới của anh thật kì lạ.

" Tôi có linh cảm không tốt."

" KEKEKEKE. CHÀO TẠM BIỆT EXODIA"

" KHÔNGGGGGGGG"

" DM" Edwin chửi thề chạy vọt về phía trước, Marko cố gắng theo sau. Cả hai đến mép con tàu, trông thấy 1 thanh niên tóc vàng nhảy xuống biển buốt giá, bạn cậu ta theo ngay phía sau.

"Tìm người giúp đỡ" Marko hét lên cởi bỏ áo mà không cần nghĩ, và kiểm tra chắc chắn hộp đựng bài đã được đóng chặt. Edwin trong khi đó cúi xuống nhặt lấy chiếc hộp vàng mà Marko mơ hồ nhớ rằng đã thấy cậu nhóc thấp nhất mang theo. " Tôi sẽ đưa 2 bạn trẻ này ra khỏi."

Marko lao thẳng xuống biển. nhanh chóng bơi đến chỗ 2 người ngu ngốc. Anh nhận ra cậu bé thấp hơn đang cố hết sức cứu bạn mình, cậu bạn to cao đang mất sức nhanh chóng dưới tác động của dòng biển chảy mạnh. Anh cố gắng tăng tốc, người có mái tóc nhọn hơn đang kêu cứu trong khi cố gắng giữ đầu cậu ta trên những con sóng. Nhiệm vụ cứu bạn đang đe dọa đến chính bản thân cậu ấy.

"Cố lên!" Mako nói, trong khi thu hẹp khoảng cách "Để cậu ta cho tôi, tôi bơi giỏi hơn!" Cậu thanh niên thấp bé gật đầu và bơi qua người bạn của mình, Mako nâng cậu tóc vàng lên, câu ta ho sặc sụa . " Bình tĩnh, cậu sẽ ổn thôi!"

" Marko"

Mako nhìn lên thấy thêm hai thiếu niên, một cô gái mặc trang phục màu hồng vàng, người còn lại là một chàng trai mặc áo khoác nâu dài, đã lấy một trong những chiếc thang khẩn cấp ném nó xuống cho họ. Edwin đang nắm chặt thành tàu, khuôn mặt tái nhợt khi nhìn xuống.

" Cậu lên trước" Mako bảo cậu thiếu niên thấp bé, cậu gật đầu rồi bơi ra thang. "Bơi với tôi," anh ta ra lệnh cho người anh ta đang giữ, người thanh niên tóc vàng gật đầu phối hợp với Mako để đi đến thang. Có vẻ như cậu tóc vàng đang dần lấy lại sức và hai người họ đã có thể đến được bậc thang. Cuộc leo thang diễn ra chậm chạp nhưng cuối cùng cả ba người họ đã trở lại boong tàu, rùng mình sau khi c·hết hụt.

“Cảm ơn anh rất nhiều,” cô gái gần như nức nở, không quan tâm đến việc Mako ướt như thế nào khi cô nhảy đến ôm chặt lấy anh. "Em không biết phải làm gì nếu không có anh"

"Nguy hiểm đã qua,” Mako trả lời, vỗ nhẹ vào lưng cô. "Tôi rất vui vì chúng tôi đến đúng lúc, đúng thời điểm. Tất cả là nhờ người bạn mới của tôi"

Edwin cuối cùng cũng rời khỏi mép tàu, lấy lại dáng vẻ vốn có ( Marko nghĩ Edwin sợ độ cao) gật đầu nhẹ. " Luôn luôn.... tin tưởng vào linh cảm của tôi."



" Bọn mình được cứu nhờ linh cảm của bạn." Cậu thiếu niên thấp bé nói, nắm lấy tay Edwin " Cảm ơn bạn rất nhiều."

" Không có gì, việc nên làm."Ngay lập tức Edwin nói." Tôi phải nói chuyện với thuyền trưởng"

"Để làm gì?" thiếu niên mặc áo khoác hỏi.

"Để báo cáo tên Weevil đã đánh cắp thẻ bài và khiến 2 người suýt c·hết"

"Chờ đã, đừng!" cậu thiếu niên thấp bé kêu lên, nắm lấy cánh tay của Edwin. "Làm ơn, bỏ qua đi."

" Tên đó lấy cắp bài của cậu" Edwin trả lời

Mako gật đầu. "Hai người có thể đ·ã c·hết. Ít nhất thì hắn phải bị đuổi khỏi giải đấu."

Bốn thiếu niên nhìn nhau, trước khi chàng trai tóc vàng nói. " Nghe này... chúng tôi không muốn mọi chuyển trở nên rắc rối. Chúng tôi cảm ơn ý tốt của 2 người, nhưng... tôi muốn xử lý hắn bằng một trận đầu bài thay vì có sự tham gia của ban tổ chức."

"Chắc chưa?" Mako hỏi.

"Chắc chắn," thiếu niên thấp bé nói. "Weevil sẽ sớm phải trả giá"

Marko không hề thích lựa chọn này nhưng cũng đành chấp nhận." Được thôi... Tôi tôn trọng quyết định của mấy người. Bây giờ để tôi đi lấy khăn lau cho khô tránh bị cảm."

" Cảm ơn anh" Cô gái nói, nhận ra bản thân mình cũng ướt theo vì đã ôm tất cả.

Mako và Edwin đứng dậy và sau khi Marko lấy lại chiếc áo vest của mình, cả hai bắt đầu đi bộ trở lại hành lang, yên lặng trầm ngâm sau những gì vừa xảy ra. "Tôi không thích nó ... Weevil luôn chơi bẩn nhưng lần này hắn đi quá xa"

" Đồng ý" Edwin đáp

" Nhưng rõ ràng 4 người kia cũng có bí mật nên mới không muốn làm to chuyện. Đành phải vậy thôi."

Edwin đưa hộp bài cho Marko " Cậu đi lấy khăn lau cho bọn họ, trả lại cho Yugi cái này" rồi bỏ đi

" Anh đi đâu?"

" Diệt sâu bọ" Edwin trả lời đầy u ám, giọng nói ầm ầm như một cơn bão xa.