Chương 5 : Đe dọa
Chương 5 : Đe dọa
Kế hoạch ẩn thân và không thay đổi mọi thứ đổ bể, tất cả nhờ ơn Weevil.
Trò chuyện với Mako là một rủi ro nhưng tôi cố gắng biện minh. Anh ta là nhân vật siêu phụ không ảnh hưởng tới cốt truyện lắm. Nói về ảnh anh ta thì tốt hơn. Nhảy xuống biển từ độ cao đấy là chuyện tôi không thể làm.
Nhưng xử lý tên khốn gây ra tất cả ? Tôi dư sức làm.
Mọi người tránh xa khỏi đường khi tôi bước tới khuôn mặt của tôi hẳn thể hiện rõ ràng sự tức giận. Tới phòng sinh hoạt chung, tôi có thể nghe thấy tiếng runt vẫn cười khúc khích về những gì hắn đã làm, khoe mẽ trước một vài thiếu niên tròn xoe mắt chăm chú theo từng lời nói, hồi hộp vì được đứng cạnh Nhà vô địch quốc gia. . Hắn giải thích rất chi tiết về cách giành được chức vô địch, nói về kỹ năng và sự tinh ranh của hắn, cách biến trận đánh bài ma thuật thành trò chơi tâm lý. Hắn cười khúc khích, tiếng 'heeheheehehee' the thé vang vọng trong phòng, văng những lời xúc phạm Rex để thỏa mãn cái tôi của bản thân. hưởng thì với Mai mọi thứ đã rôi tung lên, tôi chả biết tương lai bây giờ sẽ thay đổi ra sao. Rất may cho vũ trụ này, tôi không đến đủ nhanh để ngăn cản Weevil ném Exodia xuống biển... hay ngăn cản Joey liều mạng nhảy xuống biển. Marko cứu Yugi với Joey là điều bất ngờ, nhưng là
Căn phòng đã trở nên đông đúc hơn, một số vẫn đang trao đổi thẻ bài, một số đang giành lấy thức ăn từ bữa tiệc tự chọn được đặt sẵn từ trước, còn những người khác chỉ đơn giản quyết định đi chơi, trò chuyện và gây ồn ào. Đầu tiên, một người, rồi đến một người khác, sau đó là một nhóm nhỏ phát hiện ra tôi liền trở nên trầm lặng, thúc cùi chỏ những người xung quanh họ và gật đầu về hướng cánh cửa đang đứng. Khi những người đó nhìn thấy vẻ mặt thực sự như sấm sét của tôi. họ trở nên im lặng. Thức ăn bị gạt sang một bên, trao đổi tạm dừng và các cuộc trò chuyện dừng lại. Giống như một làn sóng, sự im lặng dâng trào từ phía trước của phòng sinh hoạt chung ra phía sau, mọi người từ từ quay lại nhìn tôi chằm chằm trước khi nhìn đi chỗ khác, sợ hãi giao tiếp bằng mắt. Điều thú vị là người duy nhất không im lặng lại là một người trong toàn bộ căn phòng mà tôi quan tâm. Weevil đã trở nên quá tập trung vào câu chuyện của hắn để nhận ra rằng không còn ai quan tâm đến nữa.
Tôi lững thững đi về phía Weevil, còn hắn vẫn tiếp tục khoe khoang. Tôi đứng sau lưng hắn, nhìn thấy ánh mắt của những kẻ nịnh bợ đang trở nên run sợ. Thằng nhãi Weevil nghĩ rằng nó là một vị vua bù nhìn đang nắm giữ đất nước nhưng chỉ có những quần thần mới thấy con quỷ thấp thoáng đứng sau ngai vàng.
Weevil, cuối cùng nhận ra rằng có gì đó không ổn, quay lại và nhanh chóng ngã ngửa khi nhận ra tôi đứng sát ngay sau hắn. Hắn ngước nhìn lên khi tôi nhìn chằm chằm xuống với một nụ cười mỉa mai, Nhà vô địch Quốc gia vội đứng dậy trước khi ưỡn ngựcm nở một nụ cười nhếch mép trên khuôn mặt.
" Hehe... fan sao?.... chữ kí của tôi đây"
" Chúng ta cần nói chuyện" tôi lạnh lùng nói.
Weevil đáp: “Tôi e rằng mình đang bận. Nhưng có thể-"
"Có ai phiền để tôi mượn quý ngài Underwood chút không?" Tôi gọi lớn, cả khán phòng nhanh chóng lắc đầu. Tôi vỗ tay xuống vai hắn rồi bóp lực vừa đủ để cho hắn hiểu sẽ là khôn ngoan nếu đi cùng tôi tránh làm gì ngu ngốc. Tôi dừng lại chỉ để giật lấy một chiếc khăn tắm mà ai đó để bên ngoài trước khi nửa đẩy Weevil ra khỏi cửa, tên sâu bọ cố gắng bước đi với vẻ vênh váo tự mãn khi rõ ràng là hắn cố gắng đè nén nối sợ tránh tè ra quần. Tôi cố tình đi xa hơn với mức cần thiết để cóchút riêng tư, nó cho tôi cơ hội bình tĩnh lại, không để cơn tức giận khiến mình hành động quá hấp tấp và cũng vì điều đó khiến tăng thêm phần sợ hãi. Tôi đã làm như việc rất nhiều ở kiếp trước gọi một nhân viên lên văn phòng để trò chuyện và cách đi sẽ nói lên toàn bộ câu chuyện. Tin xấu nhưng muốn họ bình tĩnh? Trở nên thân thiện bắt chuyện với họ, hỏi họ về ngày hnay. Muốn họ lo lắng và hiểu rằng bây giờ không phải là lúc để giải quyết vấn đề? Đi một chặng đường dài cùng với sự im lặng hoàn toàn . Vì vậy, tôi đẩy Weevil đi lòng vòng đến phần đuôi tàu nơi không có ai.
" Gì đây? Ngươi muốn..." Weevil bắt đầu phàn nàn. Tuy nhiên hắn im lặng ngay lập tức... chủ yếu do tôi ép hắn vô tường bằng tay trái rồi đưa cái khăn lên trước mồm hắn.
"Thật luôn? Mày làm bao trò bẩn thỉu mà không nghĩ đến ngầy bị báo ứng sao?." Tôi nghiêng người về phía trước, tạo áp lực lên Weevil . "Đừng lo, tao sẽ nhanh chóng bắt mày thú nhận. Sóng to, gió lớn đủ để át tiếng hét kêu cứu của mày nên đừng lãng phí thời gian. Hơn nữa, cái khăn này là để ngăn mày nói giọng chói tai tao. Nên hãy khôn ngoan nói bình thường nếu không muốn cái này vào mồm mày. Cuối cùng, tao khuyên mày nên suy nghĩ thật lâu và thật kĩ trước khi nói nếu mày không muốn làm mồi cho cá. Hiểu chưa?"
May mắn thay, Weevil không biết rằng tôi không làm gì tổn hại đến hắn, chứ đừng nói đến việc g·iết hắn. Tôi thích dùng miệng để giải quyết vấn đề hơn là dùng nắm đấm.
" Bây giờ thì... Tao thấy việc mày đã làm."
"Đó ...đó có thể là gì?" Weevil nói với một giọng yếu ớt. "Kể chuyện là có tội?"
" Để tao nhắc mày nhớ" Tôi cố gắng nhại giọng nói của hắn. " Hãy nói lời tạm biệt với Exodia!"
Weevil tái mặt trước khi lắc đầu, một nụ cười xấu xa nở trên môi. "Vậy thì sao? Ta đã lợi dụng một kẻ ngốc ngây thơ nào đó thậm chí không nên ở trên con tàu này. Đó là một phần của cuộc chơi. Hãy tận dụng mọi lợi thế có thể, dù là trong trận đấu hay ngoài. Chỉ cần nhìn vào thằng nhóc ngây thơ đó ... tất cả những gì ta biết là nó đang cố gắng tìm ra chiến lược để có thể đánh bại tôi. Vì vậy, ta đã lật ngược tình thế và loại bỏ một mối đe dọa! Ngươi nên cảm ơn ta ... với Exodia biến mấtr, tất cả đều có cơ hội tốt hơn! "
" Hmm, mày nói đúng" Tôi trả lời một cách lạnh lùng trước khi lườm. " Nên bây giò tao nên ném mày xuống biển luôn để có thêm lợi thế cũng được đấy nhỉ. Tôi không đủ khỏe để nhấc bổng Weevil lên nhưng đủ sức để lôi hắn đi. " Mày biết bơi đúng không?"
" Khoan đã, làm ơn" Hắn nhận ra lời đe dọa của tôi không phải là nói xuông.
" Vùng biển này nhiều cá mập lắm, cố lên nhé"
" Ngươi...ngươi không thể làm chuyện này."
" Tao nghĩ tao có thể" tôi nói với nụ cười tự mãn.
"Ngươi sẽ b·ị b·ắt!" Weevil kêu lên.
Tôi khịt mũi." Weevil một mình trên boong tàu hoang vắng. Ôi không, t·ai n·ạn đã xảy ra, anh ta trượt chân rớt xuống biển. Tôi sẽ chiến đấu thay cả phần của anh ấy." Sụt xịt đống nước mắt giả tạo." Một lần nữa, tôi không có ý định ném thằng khốn này xuống biển, mà ném thật tôi cũng không quan tâm. Đây là thế giới mà mọi thứ giải quyết bằng cách đấu bài. Pegasus, Marik, Siegfried làm đủ việc ác mà vẫn nhởn nhơ ra đấy. Mà khoan không rõ đây là thế giới truyện tranh hay anime nên không chắc Pegasus sống hay c·hết sau khi bị móc mắt nữa. Và theo như tôi nhớ thì không cảnh sát hay nhà tù nào từng xuất hiện.
"Mọi người đều biết!" Weevil thút thít, khi tôi tiếp tục lôi hắn đi về phía lan can tàu. "Mọi người đã nhìn thấy người rời đi với ta!"
" Để tao nói cho tất cả mọi người những trò mèo mày từng làm... Khiến mọi người tự hỏi mày sẽ làm gì với họ... Tao dám cá là tao sẽ nhận được một số bằng chứng ngoại phạm rất nhanh đấy." Tôi tặc lưỡi vài lần. " Có cần tao hát một vài bài chủ đề về biển cả cổ vũ cho mày trước khi thả mày xuống ?"
" Tại sao.. tại sao ngươi lại quan tâm?" Weevil muốn minh bạch, cố gắng dùng hết sức để thoát khỏi tôi." Chỉ là một tên ngu ngốc-"
" Bởi vì phải có ai đó t·rừng t·rị những loại như mày." Tôi nói trong khi nghĩ đến những người tội nghiệp, nhỏ bé bị kẹt giữa 2 phe thiện ác. Đứa nhóc bị loại khỏi giải đấu vì bị Mokuba ă·n c·ắp hết số sao. Những người bị nhóm Rare Hunter lấy mất lá bài chủ lực và khôn thể lấy lại được như Joey. Có rất nhiều người mà Yugi không thể cứu hết được. Nhìn thấy khuôn mặt tự mãn của Weevil ... tất cả sự bất công đó thiêu đốt lương tâm tôi, châm ngòi cho cơn thịnh nộ
" Nhưng nó đâu ảnh hưởng gì đến ngươi! Tại sao ... đợi ... chờ đã!" Weevil đột nhiên cười nhưng không phải là nụ cười tự mãn nữa. Hắn giờ thể hiện một bộ dạng tuyệt vọng, một nụ cười nói lên nỗi sợ hãi nhưng cũng là một tia hy vọng. Khoảnh khắc nhìn thấy nó, tôi quyết định dừng lại để xem điều này sẽ đi đến đâu. "Phải có ... cách nào đó, một điều gì đó ta có thể ... cho ngươi ... bỏ qua vụ việc này."
Mua chuộc ư! bất ngờ phết. 28 năm cuộc đời chưa từng dc ai hối lộ cả, thật ... hấp dẫn. Tôi sẽ không thực sự gây ra bất kỳ tổn thương nào cho Weevil, mà chỉ muốn dọa hắn sợ hãi một chút đi kèm theo lời cảnh báo. Nhưng nhận lại một cái gì đó, coi như sự đền tội ... khá thú vị, nên tôi quyết định lắng nghe xem thế nào.
Khi Weevil nhận ra tôi không kéo hắn nữa thì hắn nhanh chóng ra đề nghị." Nghe này, tôi có thông tin về giải đấu. Đây là lơi thế giúp cho anh thắng các đối thủ dễ dàng."
" Lợi thế sân thi đấu." Tôi chặn họng." Đồng cỏ tăng sức mạnh cho dã thú, biển cho cá..." Weevil ỉu xìu ngay tại chỗ. Tôi thả hắn ra nhưng đứng chắn trước mặt để hắn không chạy thoát được. " Tao cần nhiều hơn thế."
Weevil cố gắng đưa ra những cái giá khác nhau, tất cả đều bị tôi từ chối. Tôi không cần mấy lá bài sâu bọ của hắn, tôi cũng không trấn của hắn mấy ngôi sao vì để lại cho Yugi. Tiền thì hắn không mang theo, hơi đáng tiếc vì tôi cần nâng cấp bộ bài. Hẳn lảm nhảm đủ thứ trên trời dưới biển khiến tôi buồn ngủ muốn về phòng, tôi chợt nhận ra thứ tôi muốn mà mà Weevil có.
“Đưa thẻ khóa phòng ddaaay ” tôi nói, cắt lời hắn
"Cái-cái gì?" Weevil lắp bắp.
" 2 người vào chung kết giải vô địch quốc gia có phòng riêng, tao muốn có nó"
Thằng khốn vẫn trả treo. " Đại khái... tôi khá thích căn phòng đó. Hơn nữa, đồ đạc của tôi còn trong đấy."
" Tao sẽ để đồ của mày ra ngoài. Thẻ phòng."
" Bình tĩnh... chúng ta nên từ từ thương lượng"
" Mày không biết hối lộ là như thề nào sao? Tôi hỏi một cách khô khan.
" Hay là đấu một trận? Nếu anh thắng tôi sẽ đưa chìa khoá phòng với thứ khác. Tôi có vài lá bài hiếm thắng được. Nếu anh thua thì để tôi đi." Hắn thò tay vào túi và rút bộ bài ra. " Thế nào?"
" Đéo"
Weevil ngớ người, trong khi tay đang xáo bài. " Nhưng...nhưng"
" Nhưng nhị cái gì. " Tôi trả lời. " Biết tại sao không? Tao mà đánh bài với mày nghĩa là tao tôn trọng mày mà có cái *beep* tao tôn trọng mày luôn. Đã lùn rồi mà nhân cách còn rẻ rách nữa thật đáng khinh. " Tôi chỉ tay vào người hắn. " Tao sẽ đấu với nhiều người ở đây nhưng trong đó không có mày. Nếu mày lết được vào vòng chung kết thì may ra tao sẽ đấu, nhưng cỡ mày thì chắc kèo bay ngay trong ngày đầu tiên." Tôi chìa tay ra. "Bây giờ ... thẻ phòng hoặc làm bạn với cá. Chọn đi."
Run rẩy pha lẫn tức giận vì bị tôi xỉ nhục, Weevil rút thể phòng ra và ném vào tôi, ném mạnh đến mức bật khỏi người tôi rơi xuống đất. "Cứ để xem ... Ta sẽ giành chiến thắng tại Duelist Kingdom rồi khiến mày đừng hòng đụng vào bộ bài nữa"
" Lảm nhảm đủ chưa?" Tôi uể oải nói, tay chỉ về phía phòng sinh hoạt chung. "Tao để đống rác của mày ngoài cửa trong một giờ tới. Hãy đi tấu hài cho đám đông buồn tẻ, được không?" Tôi đợi đến khi hắn đi được vài bước rồi mới nói. "Mà này Weevil? Tap biết mày có Perfectly Ultimate Great Moth, còn Rex có Red-Eyes Black Dragon mà hắn không có trước kia khi đấu với mày ." "Tao có nguồn tin, Weevil. Nếu mày nghĩ đến việc đưa những gì chúng ta nói ở đây với các thí sinh khác ... Duelist Kingdom là một hòn đảo lớn, và tao biết cách chôn xác c·hết hoàn hảo"