Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Yu-Gi-Oh : Edwin Chaos

Chương 22 : Bước ngoặt




Chương 22 : Bước ngoặt

Yugi tỉnh dậy, dứng dậy khỏi mặt đật, Cậu nhìn sang Bakura đang ngồi dậy, cố gắng tìm hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Cậu ko cần sử dụng sức mạnh của trò chơi ngàn năm để biết rằng Bakura này là thật, người hiền lành, tốt bụng nhất Domino. Những người khác cũng dần tỉnh lại, từ chỗ họ ngã. Joey dụi mắt, Tristan rên rỉ, và Tea ngáp dài.

"Cậu ổn chứ, Bakura?" Yugi hỏi.

"Tớ ổn," thiếu niên người Anh nói. "Cảm ơn."

"Trời ạ, tớ vừa mơ thấy một Bakura khổng lồ điên loạn," Tristan than vãn.

"Ừ, tớ cũng vậy," Joey nói.

Một tiếng hét xuyên qua không khí.

Yugi và những người bạn của bắt đầu quay xung quanh thấy Edwin đang hét lên, chạy lùi về phía sau theo cách điên cuồng, đập và vung tay trái trong khi tay phải nhắm đến cổ họng . Đôi mắt anh ta mở to vì hoảng sợ, khuôn mặt thể hiện vô cùng đau đớn, kinh hoàng.

" EDWIN" Tea hét lên nhưng anh ta vẫn tiếp tục kích động, co giật cố gắng chiến đấu với thứ gì đó ko có thật. Thỉnh thoảng Edwin tự tay đấm trúng mặt mình, rồi ngã lăn lông lốc thẳng vào thân cây. Bakura tránh ra xa. Về phần Yugi ngậm ngùi nhìn Tristan và Joey cố gắng ngăn Edwin tự làm hại bản thân nữa. Tea quỳ gồi xuống, nhẹ nhàng vuốt tóc anh, thì thầm câu nói. "Ổn rồi, ổn rồi. Ko còn ai làm hại anh."

Joey nhìn Tristan. "Tớ không nghĩ đó là giấc mơ nữa."

" Ừm"

"Anh Edwin?" Mokuba tỉnh giấc, chui ra khỏi lều. " Có chuyện gì vậy?"

Yugi tiếp tục quan sát toàn bộ cở Edwin run lên, mồm nghiến chặt, mắt nhắm nghiền, tay siết chặt nắm đấm. Tea vẫn cố gắng giúp anh ta trở nên bình tĩnh lại, còn Tristan và Joey đã buông tây khỏi anh để tiến về thằng nhóc đang sợ hãi.

"Chuyện gì xảy ra với anh ấy?" Mokuba hỏi.

“Bọn anh… à, thật khó giải thích,” Tristan nói một cách yếu ớt. "Nhưng Edwin đã đối mặt với một người rất tệ và bị t·ấn c·ông trước khi bọn anh loại bỏ hắn ta."

" Tên khốn đó biến đi rồi, nhóc khỏi lo lắng" Joey nói nhìn sang Edwin đang cố gắng lấy lại tỉnh táo, kiểm soát nỗi sợ tránh ảnh hưởng tới Mokuba. " Bọn anh chính mắt thấy hắn chạy mất"

" Joey nói đúng" Edwin tỉnh táo, mở mắt ra. Sự hoang dại ko còn nhưng Yugi vẫn cảm nhận thấy chút điên cuồng trong ánh mắt Edwin đặc biệt khi nhìn vào Bakura. Như thể nghi ngờ Bakura trước mặt mọi người vẫn ko phải hàng thật. Yugi phải đảm bảo rằng Edwin sẽ ko làm gì hãm hại Bakura, vì cậu ấy cũng là n·ạn n·hân của vòng tròn trí tuệ ngàn năm.

" Anh ko sao, Mokuba"



Thằng bé cắn mối. " Anh hai cũng hây nói vậy... mỗi khi anh hai nói vậy, anh ấy ko ổn chút nào"

" Siêu siêu ổn thì sao?" Edwin nói với giọng cáu kỉnh yếu ớt." Lại đây nhóc." Anh ra hiệu cho Mokuba ngồi xuống bên cạnh còn Tea ngồi sang bên còn lại đề phòng Edwin lên cơn lần nữa. Tristan, Joey dọn dẹp hiện trường cho 3 người có ko gian riêng. " Anh kể chuyện nhé? Nhẹ nhàng, vui vẻ? " Edwin cười toe toét nhưng Yugi biết rõ tác dụng của nó. Nụ cười tránh để mọi người hỏi họ đang cảm thấy thế nào. Bản thân Yugi hồi xưa cũng hay làm vậy cho ông nội khỏi lo lắng. "Hmm... cái này... ko, nó ko không phù hợp với độ tuổi của em .."

Yugi nhanh chóng rời khỏi nhóm, giọng nói của họ ngày càng bé dần trước khi chỉ còn lầ tiếng rì rào trong gió hòa vào sự yên tĩnh của khu rừng. Cậu biêt đây ko phải là điều nên làm nhất là sau những gì xảy ra với vòng tròn ngàn năm. Cậu biết mình cần khoảng tĩnh lặng, để suy nghĩ một mình.

Ngồi xuống một gốc cây, cậu nhắm mắt, bắt đầu thở chậm lại. Cậu tưởng tượng rằng bóng tối bên dưới mí mắt của mình là một căn phòng lớn, tương tự như những căn phòng mà ông nội kể cho cậu nghe. Thế giới ẩn giấu trong các kim tự tháp và đền thờ trên khắp thế giới mà ông nội đã trải qua khi còn là một thanh niên ham muốn phiêu lưu. Yugi thả mình vào bóng tối, càng lúc càng sâu đến khi bóng tối bao trùm xung quanh. Rơi càng sâu, bóng tối bắt đầu nhường chỗ cho những tiết lộ về chính bản thân Yugi. Lúc đầu, chúng trông thật ngớ ngẩn, ko có hình dáng, nhưng mỗi nhịp thở của cậu khiến chúng trở nên đẹp hơn. Một sàn đá, những bức tường được chạm khắc hình ảnh từ quá khứ. Những ngọn đuốc được treo lên, ngọn lửa của chúng lập lòe và yếu ớt nhưng dần dàn trở nên mạnh mẽ. Cầu thang ... nhiều cầu thang. một số dẫn đúng đường, một số lộn ngược. Yugi đang nghĩ cầu thâng hẳn phải dẫn tới đâu đó, thì các cánh cửa xuất hiện. Các cánh cửa mở ra các căn phòng khác nhau. Từ căn phòng khi cậu còn bé, đồ chơi rải rác khắp nới. Đến trường học, phòng học hiện tại, cửa hàng của ông nội. Yugi ko hiểu làm thế sao mà bản thân có thể sắp xếp kí ức, suy nghĩ, mong muốn thành các phòng gọn gàng như vậy, mọi thứ đều có ko gian riêng của mình.

"Không có nơi nào để trốn," một giọng nói cất lên.

Yugi quay lại thấy một phiên bản khác của mình. Cao hơn, trưởng thành hơn, ko có nét trẻ con vụng về thay vào đó là nét trưởng thành, nghiêm nghị. Mọi thứ đều thể hiện sức mạnh và quyền lực... Yugi luôn mơ ước bản thân như vậy khi ở một mình trong phòng để có thể chống lại lũ bắt nạt ở trường. Cậu biết hình dáng này tương tự như linh hồn trong vòng tròn ngàn năm nhưng cậu ngay lập tức biết rằng nó ko có ý định gây tổn hại cho mình.

"Tôi không chắc mình hiểu những gì cậu làm nhưng ... cậu đã làm rất tốt," phiên bản khác của Yugi nói. "Nhưng cậu không tạo ra nơi này chỉ để tôi chiêm ngưỡng nó."

" Ko, tớ ko có làm vậy." Yugi nói. " Tớ-" Yugi muốn sắp xếp câu nói sao cho hợp lý nhất. " Kể từ khi tớ hoàn thành lắp trò chơi ngàn năm, tớ đã cảm nhận được điều gì đó bên trong bản thân. Một nhân cách khác. Lúc đầu tớ nghĩ cậu là một nhân cách khác được mở ra bởi trò chơi... sở hữu sức mạnh và ý chí đc kết tinh của tớ để tớ có thể hành động mà ko bị cản trở bởi sự yếu đuối."

“Tôi cũng nghĩ như vậy về bản thân mình,” nửa kia thừa nhận. "Tôi không có gì ngoài kí ức của cậu do đó tin rằng tôi là cậu phiên bản đen tối hơn. Nên ... đó là lý do tại sao tôi ... mạnh tay với đối thủ của chúng ta."

“Tớ định hỏi về điều đó,” Yugi nói. "Nhưng cậu không phải là tớ, phải ko?"

" Chúng ta khác nhau. Vậy mà..." Nửa kia nhìn xuống tay. " Hình dạng này... tôi cảm thấy tự nhiên. Tôi biết mình có thể biến thành hình dạng khác nếu muốn, nhưng làm vậy tôi cảm thấy khó chịu."

" Chúng ta ko phải là một. Chúng ta chỉ...... kết nối, bằng cách nào đó."

" Đúng vậy." Nửa kia nói. " Mỗi khi cậu đấu bài, khả năng tôi trở thành một người riêng biệt ngày càng rõ hơn. Trước đây, nó thật mơ hồ... cậu có thể sử dụng sức mạnh của tôi nhưng tôi ko ở đó hướng dẫn cậu. Bây giờ lý trí của 2 ta đã chia tách ra làm hai." Nửa kia đi quanh căn phòng, đưa tay chạm vào những hình ảnh chạm khắc trên tường. "Tôi tin rằng chúng ta ko thể trò chuyện như hiện tại nếu ko phải nhờ trò chơi bóng tôi tách biệt chúng ta ."

" Linh hồn trong vòng tròn ngàn năm." Yugi nói. "Tớ nghĩ... cậu có thể giống hắn." Cậu liền xem xét lại lời vời nói, khua tay múa chân để phủ định. " Chờ đã! Tớ ko có ý như vậy! Cậu ko giống hắn vì cậu ko xấu xa và muốn giam cầm tớ trong lá bài-"

" Yugi." Nửa kia nói nhẹ nhàng. " Tôi ổn,tôi hiểu ý cậu muốn nói. Tôi nghĩ cậu đúng. Tôi giống như hắn, một linh hồn liên kết với bảo vật ngàn năm." Cậu ta nhìn quanh. " Và khi cậu lắp hoàn thiện trò chơi ngàn năm, cậu thức tỉnh tôi. Đó hẳn là lý do ông nội cậu ko thể lắp dc trò chơi ngàn năm,"

"Tớ dc chỉ định để hoàn thành nó," Yugi cuối cùng nói. "Bởi vì kết nối của chúng ta."

" Định mệnh chọn cậu" Linh hồn trong trò chơi ngàn năm khẳng định.



Yugi đồng ý với câu nói này, tiến tới bên cạnh nửa kia. "Chúng ta làm gì bây giờ?"

"Vẫn như mục đích ban đầu: giải thoát ông nội." Yugi ngạc nhiên, nửa kia mỉm cười. "Tôi vẫn xem ông ấy như ông của mình Yugi. Kí ức của cậu rất mạnh mẽ và giờ nó trở thành một phần của tôi. Và ngay cả khi chúng không phải là ... tôi sẽ luôn hỗ trợ cậu."

Yugi gật đầu biết ơn. " Cảm ơn. Tớ hứa, sau khi giải cứu ông nội, tớ sẽ tìm hiểu cậu là ai."

" Cảm ơn. Nhưng giờ hãy đi... bạn bè cậu cần cậu. Tôi luôn ở đây, sẵn sàng sẵn sàng hỗ trợ."

" Cậu có thể làm nhiều hơn thế." Yugi nói khi bắt đầu đứng lên. " Cậu có quyền chia sẻ ý kiến với tớ . Ko cần ngồi chờ đợi tới khi đấu bài."

Linh hồn cười vui vẻ, ý, lựa chọn không nói lời nào. Thái độ thân thiện của cậu ta duy trì cho đến khi Yugi biến mất. Cậu ta bắt đầu đi xung quanh mê cung mà Yugi tạo ra trong tâm trí mà hai người họ chia sẻ.

Yugi đã tạo ra thứ mà dc gọi là "cung điện tâm trí". Một cách sắp xếp những suy nghĩ và ký ức. Mỗi người đều sử dụng biến đổi của nó, từ cơ bản đến phức tạp. Với đa số nó chỉ là những suy nghĩ dc giấu đi và chỉ kéo ra khi cần thiết, giống như ngăn kéo rác nơi kí ức thường sử dụng luôn dc xếp lên trên, những kí ức bỏ qua xếp đằng sau, rồi từ từ biến mất. Những người khác kích hoạt kí wcss bằng mùi, ngữ cảnh hay từ khóa. Phức tạp nhất là sử dụng hình ảnh đại diện trong tâm trí con người, nơi kí ức dễ dàng dc lưu trữ, ko bị xáo trộn sau nhiều năm để nhớ lại khi cần thiết.

Yugi ko hiểu những gì cậu ấy tạo ra và phạm vi của nó, do đó linh hồn trò chơi ngàn năm dễ dàng ẩn nấp trong những căn phòng kí ức, suy nghĩ bị chặn lại bởi những cánh cửa trông giống như các bức tường chạm khắc của căn phòng lớn.

Nó nguy hiểm hơn nhiều so với thực tế. Linh hồn ko biết bản thân là ai, và khi tạo ra vài phòng kí ức, cậu chỉ đặt số ít kí ưc vào một căn phòng, cồn lại trống rỗng.

" Mình làm vậy để bảo vệ cậu ấy" Linh hồn nghĩ khi chạm vào một trong số nhiều bức chạm khắc Dark Magician trên tường đá. Cảm giác đau buồn xuất hiện mỗi khi cậu làm như vậy. Bản thân cậu muốn kể cho Yugi biết... Nhưng thời điểm hiện tại, bản thân còn mù mờ và cậu ko thể kéo Yugi vào nguy hiểm ko cần thiết.

Cậu vẽ chữ C nguệch ngoạc lên hình điêu khắc Dark Magician, nó bỗng dưng xoắn lại, thay đổi hình dạng cho đến khi ko còn giống với lá bài quái vật đáng tin cậy của cậu nữa mà thành một pháp sư khác: Endymion

Cánh cửa ẩn trong bức tường mở tung và linh hồn bước vào ký ức ...

____________________________________

Cả nhóm hét lên vì sốc, lao tới cố gắng giúp đỡ Edwin, người đã gục ngã xuống đất, mắt mở to, tay cào vào móng vuốt của linh hồn trong trò chơi ngàn năm. Bóng tối bao trùm người đàn ông, những ngón tay siết chặt vào cổ anh mạnh hơn nữa. Bakura lẫn Yami Yugi thực sự ko biết phải làm gì. Trận đấu đã kết thúc nhưng lại theo kiểu bệnh hoạn mới. Tiền cược là mạng sống của Edwin.

Tất cả đều ngất đi. Yami Yugi nhìn mọi người ngã xuống, đà lao khiến họ ngã sấp mặt về phía trước. Bakura thật cũng vậy, Edwin cũng vậy. Nhưng linh hồn tà ác chỉ quan tâm tới kẻ dám bẫy hắn, Edwin bị kéo mạnh, toàn thân ko chạm đất. Llnh hồn tà ác treo Edwin như vậy vài phút trước khi bị một lực vô hình đánh bật hắn ra sau. Yami Yugi giật mình khi thấy cảnh tượng như vậy.

" Ngươi dám!"

Giọng nói vang lên xung quanh họ, nữ tính, đẹp và khủng kh·iếp. Rực rỡ nhưng lạnh lùng. 2 linh hồn liền ngước nhìn lênn một người phụ nữ, cao ngất trước mặt. Tóc cô ấy có màu vàng nhạt, giống như những cánh hoa phai, làn da cô ấy trắng như tuyết trong đêm mùa đông. Chiếc váy của cô chảy dài như kem và có ánh sáng yếu ớt tỏa ra từ nó, khiến mọi người gặp khó khăn khi nhìn cô ấy. Nhưng điều mà Yami Yugi sẽ nhớ mãi là khuôn mặt của cô ấy, khuôn mặt có thể mê hoặc cả thế giới bằng một nụ cười.



Nhưng cô ấy đang nổi giận..

" Ngươi nghĩ rằng ta ngoan ngoãn đứng yên nhìn ngươi tổn thương anh ấy sao?" Cô ấy nói. "Người mà ta yêu quý hơn tất cả của cải trên thế gian?"

"Ngươi là ai mà dám chất vấn ta?" Dark Bakura nói

Cô mỉm cười. " Ngươi ko nhớ? Ko, ngươi ko. Ngươi chỉ là một mảnh của hắn, một phần trong trò chơi của hắn. Một con kiến nhỏ bé tin rằng nó to lớn vĩ đại. Ngươi là hắn nhưng chỉ là phần nhỏ bé. Và điều đó ko cứu nổi ngươi."

" Cứu ta?" Linh hồn tà ác gầm lên . " Ngươi biết ta là ai ko? Sức mạnh ta sở hữu? Ta ko biết sao ngươi vào đc trò chơi bóng tối, nhưng ngươi sẽ hối hận. Hắn định t·ấn c·ông cô như với Edwin, nhưng cô ấy đơn thuần vung tay đã hạ gục Linh hồn tà ác.

" Ôi, tên chắp vá nhỏ bé đáng thương."Cô nói, nhìn xuống kẻ địch gục ngã với ánh mắt ghê tởm. " Ta biết ngươi là gì... một sức mạnh lớn bị xé toạc, một mảnh nhỏ đc khâu vào một linh hồn đầy thù hận. Nó khiến ngươi trở thành mối đe dọa. Nhưng ngươi chỉ là bản hàng nhái thấp kém, ảo tưởng bản thân là hắn. Ta biết ngươi là ai." Môi cô ấy cong lên thành một nụ cười nhạo báng. " Nhưng ngươi ko biết ta là ai" Cô ấy cúi xuống, nhìn thẳng vào Yami Yugi. " Ta là thần."

Cậu run lên, cảm thấy sự thật đè nặng lên mình, buộc cậu phải chấp nhận mà không hề phủ nhận. Cô ấy là tất cả những gì cô ấy khẳng định.

" Ngươi nên biết điều này tên chắp vá.. Ta ko can thiệp vào kế hoạch của hắn. Hắn có ngươi là mảnh ghép, ta có của ta. Cô ấy chạm tay vào Edwin và đột nhiên anh ta to lớn bằng 3 người. Cơ thể anh dc dựa vào gốc cây trước khi bị đưa vào trò chơi bóng tối. Nữ thần đưa tay vuốt ve má anh, dọc theo dấu móng vuốt. Cô nhìn anh một lúc trước khi quyết định. " Biến về cõi c·hết đi tên chắp vá... Thời gian nghỉ, như những người phàm này nói... là cần thiết." Linh hồn tà ác phẫn nộ nhưng ko ngăn cản dc việc hắn biến mất.

" Hắn sẽ quay lại" Cô cảnh báo Yami Yugi mà ko thèm nhìn cậu ta. Cô tập trung vào Edwin, nhìn anh với mớ cảm xúc hổn độn. Dịu dàng xen lẫn chiếm hữu. Cô chạm vào v·ết m·áu trên người anh, đưa lên môi liếm sạch ngón tay và cười thích thú, cùng lúc xuất hiện giọt nước mắt đau lòng lăn dài trên má. "Linh hồn của tên chắp vá quá mạnh để bị trục xuất như vậy. Hắn ta sẽ trở lại và ngươi phải mạnh hơn." Cuối cùng cô cũng quay lại nhìn Yami Yugi. " Ngươi có tin lời ta ko?"

" Tôi tin... bản chất của cô. Yami Yugi nhìn xuống bộ dạng vô thức của Edwin. "Cô đã làm gì với Edwin ? Cô có phải là lý do khiến anh ta trông già đi rất nhiều?"

Tiến cười của cô như bắt chước trò tiêu khiển nhưng bên trong có sự lạnh lùng. " Ngươi nhìn thấy linh hồn anh ấy. Con người thật của anh ấy. Tất cả những gì ta làm là giải thoát anh ấy khỏi vật chứa mà tên chắp vá kia đăt anh ấy vào. Nó rạn nứt sẵn, ko thể chứa nổi anh ấy... có những thực thể quá lớn để có thể chứa trong ko gian nhỏ như vậy. Ta nghĩ ngươi hiểu rõ điều này nhất"

Yami Yugi nheo mắt. " Cô biết linh hồn tà ác đang có âm mưu gì đó."

" Ta biết hắn và tên tay sai chắp vá đóng một vai trò nào đó. Ngươi cũng thế. Edwin của ta cũng vậy"

" Và cô có sức mạnh để ngăn cản hắn nhưng cô ko làm?" Yami Yugi chờ đợi câu trả lời, nhưng nữ thần im lặng, cậu tiếp tục hỏi. "Tại sao cô ko?"

" Đối với ta. Các ngươi làm sao ko quan trọng. Thế giới có thể bị hủy diệt và tất cả sự sống chúng ta biết bị xoá sổ... nhưng vẫn sẽ có gì đó sống sót, dù mất cả triệu năm, mọi thứ lại trở lại. Đó là chu kì! Thiện? Ác? Đó là do loài người tạo nên, ko phải ta. Ta ở trên chúng."

" Vậy mà cô cứu Edwin," Yami Yugi hỏi. "Tại sao?"

Đôi mắt của cô ấy biến thành đen tuyền, hút hết ánh sáng. "Bởi vì anh ấy là thuộc về TA"

Và điều tiếp theo cậu nhận ra Yugi đang đi vào phòng kí ức.

“Tôi không biết anh là ai, Edwin Chaos, tôi nghĩ bản thân anh cũng ko biết gì về chính mình. Nhưng một nữ thần đã tuyên bố sở hữu anh." Cậu nắm chặt tay. "Do đó, trong khi tôi ko coi anh là kẻ thù của tôi...Tôi không thể coi anh là đồng minh dc nữa.'