Chương 21: Trò chơi bóng tối (2)
Chương 21: Trò chơi bóng tối (2)
Yami Bakura nhìn chằm chằm tôi trong giây lát, ánh nhìn khá bối rối hiện rõ trên mặt hắn, trước khi bắt đầu cười khúc khích sâu đó cười lớn. Tôi cứ đứng cho hắn cười cho sướng mồm, thỉnh thoảng liếc qua Pharaoh cùng nhóm bạn đang thảo luận chiến lược.
" Keke, thú vị đấy. Ta thấy ngươi thực sự ko phải một phần của Yugi và nhóm bạn nhỏ của nó. Một tên ngoại lai... một tên dơ bẩn cố gắng hòa nhập nhưng thất bại. Quá già, quá khác biệt. Ngươi ko hành động như chúng, nghĩ như chúng, mặc dù ngươi khao khát trở thành 1 phần của chúng" . Tên này, hắn nói đúng, mặc dù tôi cố che giấu nhưng hắn vẫn nhận ra điều này. Nếu tôi thực sự mới đầu 20 chắc sẽ những lời của hắn tác động, đáng tiếc tôi đã 28 mấy trò mèo này vô dụng rồi.
" Cho ta biết, đề nghị của ngươi là gì?" Yami Bakura hỏi, cúi người xuống sân đấu thể hiện sự quan tâm đầy ác ý. " Một vụ đổi chác? Thứ gì đó có giá trị đổi lấy mạng sống của ngươi? Ta biết Yugi và bạn bè nó ko bao giờ thỏa hiệp với ta... nhưng ngươi? Ngươi thực dụng hơn nhiều. Ngươi ko có đức tính như chúng. Ngươi trao đổi cho ta cái gì? Trở thành nô lệ của ta? Trò chơi ngàn năm?." Hắn bắt đầu cười man rợ. "Hay, ngươi phản bội lại bọn chúng, đánh đổi linh hồn của chúng để đổi lại an toàn cho ngươi?"
Tôi có thể cảm nhận ánh mắt những người khác đang chằm chằm vào tôi. Nhưng tôi ko phản ứng gì, ko dc yếu lòng vào lúc này, làm thế là c·hết. Tôi ngẩng cao đầu nhìn tên Bakura xấu xa. " Ai điên làm người hầu của ngươi. Ta có 1 thứ mà ngươi mong ước vô cùng, Palpatine . Mong ước đến nỗi ngươi bắt buộc phải cho ta thứ ta muốn."
" Ta chỉ mong muốn vài thứ... chính xác là 7 thứ. Trò chơi ngàn năm sớm muộn sẽ là của ta, cùng với con mắt ngàn năm của Pegasus. Rồi đến các bảo vật ngàn năm khác. Và ngươi... ko có bất kì bảo vật nào"
"May mắn của ta" Tôi vui mừng nói. Bảo vật ngàn năm chỉ mang lại cho tôi cam giác ghê rợn. Chúng mang lại quá nhiều sức mạnh và cái tạo nên chúng.... rất nhiều mạng sống người vô tội. Tôi ko muốn có chứ đừng nói sử dụng. Tôi quay lưng lại với Zorc nhìn vào bóng tối vĩnh cửu. " Tự do của ngươi. quái vật. Lời đề nghị là sự tự do của ngươi."
" Ngươi đang nói quái gì vậy?" Hắn chỉ tay vào sân đấu. " Ta ko phải là người bị mắc kẹt trong lá bài, trở thành quân cờ trong trò chơi bóng tối"
" Đúng.. linh hồn của ta. Linh hồn họ. Người và cả Yugi to lớn kia nữa. Tất cả chúng ta đều ở trong trò chơi bóng tối. Kẹt ở đây cho đến khi kết thúc. Và... hiện tại đến lượt của Yugi". Tôi cười gian xảo. " Vậy điều gì xảy ra... nếu chúng ta ko làm gì?"
Yami Bakura ngạc nhiên. " Hả?"
"Nếu chúng ta chả làm gì? Không có giới hạn thời gian, ngươi quên mất nó. Không giống như Pegasus, ông ta thông minh. Đặt giới hạn thời gian khi lần đầu tiên đối mặt với Yugi. Ngươi quá vội vã? Giờ tự mắc bẫy của chính mình. Bây giờ đến lượt chúng ta và nếu chúng ta không làm gì ... Trò chơi bóng tối sẽ không kết thúc. Nó diễn ra vô tận. Nhốt ngươi ở đây. "
Yami Bakura hiểu những lời tôi vừa nói.
" Thật... thật vậy sao?" Tea hỏi
" Đúng vậy... trận đấu ko có giới hạn thời gian và chúng ta ko nói kết thúc lượt..." Yugi trả lời.
Joey cáu kỉnh. "Vậy thì sao, chúng ta cứ đợi ở đây? Mãi mãi?"
"Tại sao không?" Tristan nói, tiếp thu ý tưởng của tôi. "Đây là linh hồn của chúng ta, không phải cơ thể của chúng ta ... Thời gian ảnh hưởng kiểu gì ? Tốt hơn hẳn một người trong chúng ta phải c·hết!"
Pharaoh phát biểu để mọi người biết cậu ta tồn tại. " Ngoại trừ cơ thể của chúng ta ở bên ngoài, thời gian vẫn ảnh hưởng tới. Cơ thể vẫn cần thức ăn, nước uống." Tôi che giấu nhăn nhó của mình lại. Tôi quên mất thời gian vẫn tiếp diễn. Ko phải vòng lặp thời gian như Dr.Strange.
Bakura cười chế nhạo. " Chính xác. Các ngươi phải nhanh lên nếu ko muốn thành xác c·hết!" Hắn trêu đùa trước tình cảnh cúa chúng tôi. " Các ngươi phải lao vào một trận chiến, hy sinh ít nhất một người cho Man-Eater Bug hoặc mắc kẹt mãi mãi trong bóng tối, trong khi cơ thể phân hủy. CÁCH NÀO CAC NGƯỜI CŨNG CHẾT! KO THỂ CỨU DC TẤT CẢ MỌI NGƯỜI ĐÂU! TÊN NÀO XUNG PHONG LÊN CHẾT ĐÂY?"
Tristan bước lên. " Để tớ... tớ từng đến địa ngục một lần rồi."
Tôi thấy Joey lấy cán kiếm đập vào bụng Tristan. "Xin lỗi anh bạn, tớ ko để cậu làm vậy. Ko phải lần này." Joey chạy lên trước. " Đừng lo lắng-"
Tôi liền dùng quyền trượng ngáng chân cậu ta.
" Tôi xin lỗi Joey, tôi ko để cậu làm anh hùng dc." Tôi nhìn Bakura đang hả hê, làm tôi nghĩ ra cách thoát khỏi mớ hỗn độn này. Có rủi ro... rất lớn. Nhưng tệ nhất thì làm theo cốt truyện là cùng.
Tôi một lần nữa bước về phía trước.
" Gì đây? Ngươi quyết định đánh đổi mạng sống của chúng để cứu bản thân?" Yami Sakura hỏi. "Rất nhiều kẻ sẵn sàng đánh đổi rất nhiều thứ mà chúng yêu quý chỉ để cứu lấy mạng sống đáng thương của chính chúng. Ngươi cũng vậy sao? Đến đây quỳ lạy trước mặt ta, cầu xin ta g·iết đám nhóc kia để ngươi chỉ phải sống với cảm giác tội lỗi?"
" ĐÉO" Tôi nhấn mạnh. " Ngươi hình như quên rằng tất cả chúng ta đều kẹt ở đây" Tôi bắt đầu. " Ờ ờ, cơ thể ta thế nọ, cơ thể cả nhóm thế kia. Mọi người đều tạch sau vài ngày." Tôi chậm rãi nhìn thẳng vào mắt Yami Bakura. " Ngươi cũng vậy."
Hắn ngớ người.
" Xem ra ngươi ở dạng linh hồn quá lâu rồi. Ta biết ngươi ko phải Bakura thật, nên khỏi nói dối, ngươi chỉ là dạng hồn ma sử dụng hình dạng của cậu ta- ngươi đã quên sống là như thế nào. Bây giờ... ngươi cũng gặp phải những thứ mà bọn ta gặp phải." Nụ cười của tôi trở nên gian tà hơn. " Ngoại trừ là còn tệ hơn."
" Nguơi lảm nhảm gì nữa?"
" Ta lầ linh hồn trong lá bài. Ko cảm thấy đói hay buồn ngủ, ta có thể mãi như này cũng chả sao. Nhưng ngươi! Haha, ngươi cần. Nói xem.... .. lần cuối cùng ngươi cảm thấy cơn đói h·ành h·ạ là khi nào? Mệt đến mức không thể mở mắt ra được? Cần phải đi vệ sinh đến nỗi vãi ra quần? Tuy ta ko biết lần cuối cùng khi nào, nhưng dám chắc nó sẽ đến sớm thôi. Trong khi ta có thể đứng đây trêu chọc ngươi về vấn đề này. Liên tục nhắc
nhở ngươi khiến mọi thứ thú vị hơn, biến nó thành vết hằn sâu trong tâm trí ngươi. Ta tự hỏi trong trò chơi bóng tối, ngươi có dc phép ngủ ko? Hay chỉ thấy mệt mỏi?"
Tôi nảy ra ý tưởng. " Ma thuật đâu miễn phí, chắc chắn phải mất cái gì đó. Ta tự hỏi... có phải sức lực của ngươi? thể lực của ngươi?" Tôi thấy miệng hắn co giật nhẹ, dấu hiệu hắn đã cắn câu. " Thật là tồi tệ khi bị rút sức lực từng chút một khi còn tỉnh táo, có ý thức? Ngươi cảm thấy điều đó ngay bây giờ ko? Bị rút cạn trong khi ngươi ngồi đó với cái bụng đói cồn cào."
"Câm miệng đi, sinh vật đáng c·hết!" Yami Sakura gầm gừ.
Còn lâu tôi mới xong, dày vò hắn thêm lúc nữa. " Lần cuối ngươi ăn khi nào? ngủ khi nào? Yugi to to kia có thể sẽ mệt nhưng cậu ta có một bữa ăn tối ngon lành, nó giúp cậu ta trụ dc lâu hơn. Còn ngươi, ta dám cá ngươi bám đít theo sau chúng ta một thời gian, ép buộc Bakura phớt lờ nhu cầu của cơ thể. Giờ thì hết chịu nổi rồi... bụng đói kêu inh ỏi, đôi mắt nặng trĩu ngày càng mệt mõi buồn ngủ. Cơ thể con người chỉ có thể tồn tại trong vài ngày mà ko có nước... Mất nước là c·ái c·hết vô cùng khủng kh·iếp."
"Ta bảo câm mồm!" Yami Sakura gầm lên.
Tôi lười nghê hắn nói. " Ta biết cơ thể ta ngoài kia, nhưng nó đang bị hôn mê, một cách tốt để tiêt kiệm năng lượng." Tô cười như thể nhân vật phản diện. " Vì vậy, những gì chúng ta cần làm là xem ngươi bấm nút tự hủy mà thôi." Tôi dừng lại, gợi ý cho hắn. " Trừ khi... ngươi bỏ cuộc. Đặt tay lên bộ bài, tuyên bố bỏ cuộc, chấm dứt mọi chuyện thả tự do cho bọn ta, thả tự đo cho Bakura, cút về bóng tối ngươi sinh ra. Đây là thương lượng của ta."
" Ko bao giờ" Bakura nổi giận. " Ta sẽ tìm cách thoát ra khỏi nơi này và ta thề g·iết c·hết ngươi. Nỗi thống khổ của ngươi sẽ thành huyền thoại... trong tất cả phương diện tồn tại. Những gì ta làm với ngươi sẽ trở thành câu truyện kinh hoàng dc truyền miệng qua nhiều thế hệ."
" Điều duy nhất ngươi có thể làm là quằn quại c·hết như một con chuột ăn bả." Tôi đáp trả. " Chịu thua NGAY BÂY GIỜ."
" Ngươi dám mạo hiểm mạng sống của tất cả?" Hắn hỏi trong nỗ lực tuyệt vọng khiến tôi suy nghĩ lại. Hắn chuyển sự tập trung qua nhóm Yugi. "Các người sẵn sàng để hắn đánh cược mạng sống của các người?"
Tôi quay lại thì thấy Tea đang trừng trừng nhìn Bakura. "Ngươi buộc chúng tôi phải đánh cược mạng sống của mình! Với cách của ngươi, chúng tôi phải nói lời tạm biệt với một trong số chúng tôi. Với kế hoạch của Edwin, chúng tôi có cơ hội."
“Một kế hoạch khá hay, từ cách ngươi cố gắng thuyết phục chúng ta phản đối nó” Tristan chỉ ra. "Edwin đã đúng!"
" Yeah" Joey quả quyết, cậu ta lên vỗ vai tôi. " Cảm ơn anh bạn đã ngăn tớ làm chuyện dại dột." Cậu ta nhìn lên Bakura chế nhạo. "Chúng ta làm theo kế hoạch của Edwin"
"Bởi vì bọn ta thà ở bên nhau còn hơn chơi trò chơi của ngươi!" Yugi nhỏ nói chắc nịch. " Ngươi muốn chia cắt chúng ta, bắt chúng ta chọn lựa, biết rằng như vậy khiến chúng ta ko chỉ mất một người bạn mà còn bị ám ảnh với tội lỗi đó nữa. Ngươi thật xấu xa và chúng ta sẽ ko tham gia trò chơi này." Yugi ném đi cây quyền trượng của Dark Magician. Tristan theo sau bằng cách ném Cyber Gun, ngay sau đó thanh kiếm của Joey và quyền trượng của Tea cũng gia nhập.
Pharaoh cuối cùng chọn phát biểu." Ngươi quên một điều, linh hồn xấu xa. Có một lối thoát. Chấp nhận chịu thua trò chơi bóng tối thì tất cẩ sẽ sống sót. Nếu ko lượt của ta vẫn tiếp diễn đến khi ngươi sụp đổ. Lựa chọn đi."
Yami Bakura nhìn chúng tôi, đôi mắt mở to đầy căm ghét, hắn đập mạnh tay xuống sân chơi khổng lồ mà chúng tôi đang đứng. "Dừng lại! Di chuyển! Tấn công! Phòng thủ! Làm gì đi!"
" Làm gì đi" tôi bắt chước bằng giọng điệu chế nhạo. " Linh hồn hùng mạnh của vòng tròn ngàn năm giờ phải đi cầu xin? Rên rỉ như một đứa trẻ 2 tuổi?" Tôi không thể không cười nhạo. " Ngươi bị nhốt bên trong mất bao lâu nghĩ kế hoạch trả thù? 1000 năm? 2000 năm? Hơn thế nữa? Vui vẻ xoa 2 tay vào nhau, nghĩ về mọi thứ ngươi định làm sau khi tự do, cách ngươi giành lấy toàn bộ bảo vật ngàn năm, nhờ đó có dc sự tôn trọng từ các vị thần khác? Rôi bố ngươi sẽ ôm ngươi vào lòng và nói yêu ngươi? Xem thành quả bước đầu tiên kế hoạch củ ngượi này? Thất bại thảm hại!"
" Edwin!..." Pharaoh cảnh báo.
" Ngươi bị bẫy bởi ta... một con người bình thường nhỏ bé thấp kém!" Tôi bắt đầu cười to hơn. " Ngươi nghe thấy gì ko? Ta cá ngươi nghe thấy. Lắng nghe đi... tiếng cười của mọi con quỷ thấp hèn."
" Ngươi... ngươi là ai? Zorc thịnh nộ.
" Ta là ác quỷ dưới ánh trăng ngà. Ngay từ đầu ngươi đã ko có cửa đối mặt với ta! Biết sao ko? Ngươi luôn ảo tưởng ngươi to lớn hùng mạnh, nhưng trên thực tế ngươi chỉ là MỘT CON KIẾN."
" Ngươi... ngươi" Bakura rút râ một lá bài. " Để xem ngươi còn cười nổi ko khi ta bắt ngươi g·iết người. Change of Hearts!" Hắn ta đập mạnh lá bài xuống sân và linh hồn Bakura xịn xuất hiện. Mọi thứ trong trò chơi bóng tôi bắt đầu rung động.
Tiếng cười của tôi tắt ngấm và tâm trạng trở nên lạnh nhạt
“Ai đó vừa thực hiện một vi g·ian l·ận,” tôi huýt sáo.
"... không," Yami Sakura rít lên. "Ngươi."
" Lừa ngươi. Sao? Giận quá mất khôn... Yugi lớn, hãy nói cho linh hồn bên trong vòng tròn trí tuệ ngàn năm h·ình p·hạt g·ian l·ận tại trò chơi bóng tối."
" Hắn thua cuộc." Pharaoh nói đưa tay ra. " Hình phạt trò chơi! Hoán đổi tâm trí. Bakura thật và Yami Baakura đang rối trí hoán đổi vị trí cho nhau. " Đối với hành vi g·ian l·ận, ta trục xuất ngươi xuống nghĩa địa. Linh hồn, biến đi!"
" KOOOOOOOOO" Linh hồn độc ác hét lên trước khi Pharaoh hoàn thànnh hành động trừng phạt. Yami Bakura giãy c·hết lao tới tôi, cố gắng b·óp c·ổ. Tôi ngã xuống, dùng hết sức để tranh đấu, nhưng tôi thấy mình đổ gục về phía trước, mọi người khóc thét lên, những ngón tay lạnh lẽo c·hết chóc của Zorc siết chặt lấy khí quản của tôi, đôi mắt hắn điên cuồng nhìn chằm chằm vào tôi, nắm đầu tôi đập liên tục xuống đất.