Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Yu-Gi-Oh : Edwin Chaos

Chương 20 : Trò chơi bóng tối (1)




Chương 20 : Trò chơi bóng tối (1)

Yuri nhăn nhó phóng xe đến biệt thự nhà Kaiba, nhìn chằm chằm vào bãi cỏ với nghi ngờ. Cô từng xử ly vài vụ ván liên quan đến giới siêu giàu của Domino, tất nhiên chỉ là vài vấn đề nhỏ. Bọn trẻ xịt sơn lên tường, hay tổ chức bữa tiệc ồn ào làm xáo trộn trật tự khu phố... Cô có kinh nghiệm đến nhà của những người giàu và quyền lực. một điều dễ nhận thấy nhất là họ là những kẻ gây hoang tưởng. Đâu đâu cũng có thiết bị an ninh.

Nhưng những thứ đó ko xuất hiện ở biệt thự của Kaiba.

Hoặc là chúng đã bị vô hiệu hóa. Mọi thứ tối tăm đến kì lạ,cô phải bật đèn pin để soi đường đi. Vào trong phòng bảo vệ, nó sạch quá mức ngay cả những nhân viên trung thành nhất, nếu buộc phải làm công việc như vậy, cũng để lại những dấu hiệu cho biết rằng họ từng ở đó. Một tờ báo hoặc một tạp chí một lon nước ngọt đã mở nắp,một chiếc TV trên tường. Thứ duy nhất Yuri thấy là rác trong thùng rác, dường như chưa đổ trong mấy ngày gần đây.

Tìm thấy công tắc mở cánh cổng, cô suy nghĩ về tính hợp pháp của những gì cô đang làm trước khi nhớ rằng Tea có liên quan đến tất cả những việc này.

'Không ai ra ngoài, không chuông báo động ... không gì hết,'" cô nghĩ khi quay lại xe và lái về phía ngôi nhà tăm tối. Thật rùng rợn với một căn nhà rộng lớn, hiện đại nhưng u tối.

Đến cửa ra vào, cô bước ra khỏi xe, cô lấy hết lòng can đảm để gõ cửa. ""Xin chào? Cảnh sát Domino. Mở ra."

Ko phản hồi...

Sau 5 phút chờ đợi mà cảm giác như cả tiếng đồng hồ, Yuri quyết định soi đèn đi xung quanh ngôi biệt thự. Cô thấy những bóng đèn để thắp sáng đang tắt ngúm, nếu ko phải phòng bảo vệ có điện, cô còn tưởng ở đây bị cắt điện.

" Có gì đó sai sai ở đây. Nếu có ai đó, họ sẽ trả lời... Nếu nhanh chóng bỏ đi, thì hẳn phải quên tắt thiết bị an ninh... Những thiết bị nầy là tự động... i đó đã cố tình tắt chúng đi."

Suýt chút nữa Yuri bỏ qua cái cửa sổ bị vỡ. Cô đi dọc căn biệt thự mới biết nó nằm ngay sát vách đá cạnh bờ biển. Cô chuẩn bị quay đi thì phát hiện ra tấm rèm treo lủng lẳng ngoài cửa sổ và chiếu đèn lên cô có thể thấy cửa sổ đã vỡ tan tành. Cô từ từ chiếu ánh đèn xuống vùng nước đầy đá bên dưới. Hy vọng ko có cái xác nào bên dưới.

Yuri rút bộ đàm khi quay lại xe, bắt đầu đi dọc theo phía bên kia của biệt thự. "Trụ sở, đây là thám tử Yuri Gardner."

" Trụ sở nghe rõ"

"Tôi đang ở Dinh thự Kaiba. Tất cả hệ thống an ninh đều tắt, không có dấu hiệu của bất kỳ ai ở đây, tôi chỉ tìm thấy một cửa sổ bị vỡ nhìn ra biển." Cô bắt đầu chiếu sáng một trong những cửa sổ phía trước, nhưng những gì cô thấy là một cái hành lang. "Trụ sở, tôi đang di chuyển tới một khu vực khác nhưng chúng ta cần một độ điều tra đến đây. Có vẻ ngài Chaos đã đúng, có chuyện gì đó xảy ra với gia đình Kaiba... chờ đã." Cô dừng bước, phát hiện ánh sáng từ của sổ tầng dưới. " Trụ sở, tôi thấy có ai đó. Hãy giữ liên lạc."



Kẹp lại bộ đàm vào thắt lưng Yuri từ từ tiến về phía cửa sổ sáng đèn và quỳ xuống khi thấy nó soi xuống sảnh của người hầu. Cô đứng dậy, tìm kiếm một cánh cửa phụ, thì phải dừng lại khi thấy có gì đó dí vào lưng mình.

" Quay lại, chậm rãi."người đàn ông nói dứt khoát. Yuri gật đầu, nghiêng đầu sang một bên thấy người này cao tầm 1m8, đeo tai nghe, mặc đồ đen. Hắn nói giọng đe dọa. "Cô là ai?"

"Yuri Gardner, sở cảnh sát Domino," cô nói. "Cảnh sát nhận được báo cáo về một vụ xáo trộn ở đây và tôi đã được cử đi điều tra."

" Ko có bị gì ở đây hết, cô rời đi đi."

" Cửa sổ ở đây bị đập vỡ. Hãy gọi phụ trách ra đây tôi phải nói chuyện với hắn."

"Tôi không nghĩ cô hiểu chuyện này diễn ra như thế nào. Cô không ra lệnh-"

" Tôi có quyền. Mọi thứ ở đây là bằng chứng rõ ràng, an ninh bị tắt, cửa sổ vỡ, anh từ chối hợp tác với cảnh sát. Gọi phụ trách xuống hoặc tôi gọi thêm cảnh sát tới."

Gã đàn ông nổi giận, rõ ràng ko quen với việc bị người khác phớt lờ mệnh lệnh. " Roland, chúng ta có thám tử Gardner muốn báo cáo xáo trộn ở đây..." Đột nhiên hắn thay đổi thái độ. "Vâng, cô ta tự xưng là Gardner..." Hắn ta chỉ tay vào người cô. "Đứng im, Hóa ra chúng tôi muốn hợp tác với cô."

Yuri t·ấn c·ông, nắm lấy cổ tay, vặn ngược ra sau đến khi có tiếng crắc. Hắn ta gầm lên đau đớn Yuri quyết định làm hắn bất ngờ hơn nữa. Khác biệt về hình thể khiến hắn có lợi thế nhưng cô dc đào tạo để xử lý những kẻ như vậy. Cô t·ấn c·ông vào xương bánh chè khiến hắn khuỵu gối, cùng lúc khống chế cánh tay còn lại ép vào sau lưng. Cô thò tay vào túi rút dây cáp quân sự dài 50cm quấn quanh bắp tay sau đó xoắn nó vào tạo thành thòng lọng quanh tay hắn. Gã to xác gào thét thì bị cô đá vào lưng khiến hắn ngã xuống. Còng tay cô bung ra và cô ấn đầu gối vào lưng hắn.

" Nằm im nếu ko tôi sẽ mạnh tay hơn nữa." Yuri đe dọa. "Trụ sở, nhanh chóng gửi các sĩ quan đến dinh thự Kaiba. Tôi vừa bị một kẻ ko rõ danh tính t·ấn c·ông. Hắn có nhắc tới đồng bọn. Tôi cần trợ giúp."

" Sĩ quan sẽ tới trong 5 phút"

Yuri nắm đầu hắn lên. " Xem nào... cái kẻ nói với ngươi quan tâm đến dòng họ Gardner?" Cô kéo mạnh tay hơn chút nữa. " Ngươi phải nói cho ta biết chuyện gì xảy ra với anh em nhà Kaiba, và tại sao em gái ta liên quan gì tới vụ này. Giúp ta, hoặc ngươi nên ước chưa từng dc sinh ra."

" Tôi có thể trả lời"

Yuri quay lại, chuẩn bị hạ gục kẻ mới đến, may mà dừng kịp do thấy một người phụ nữ lớn tuổi trong bộ váy đen, tóc búi cao trên đầu. Cô vẫn cảnh giác nhưng người phụ nữ chìa tay ra với cử chỉ thân thiện



" Bà là ai?"

"Tôi là Nash, quản gia"Bà nhìn xuống người đàn ông đang nằm dưới đất. " Hắn là người giam giữ tôi và tất cả nhân viên trong phòng suốt một ngày rưỡi qua." Bà nhìn lên Yuri. " Tôi sẽ kể tất cả mọi thứ... nếu cô hứa giúp đỡ anh em Kaiba. 2 cậu chủ đang gặp nguy hiểm nghiêm trọng."

____________________________________________

Bị nhốt vào trò chơi bóng tối hẳn là trải nghiệm kì lạ nhất trong cuộc đời của tôi.

Tất cả chúng tôi dc triệu hồi trên sân. Mặc trên người bộ đồ của những lá bài chúng tôi chọn. Tôi trở thành Endymion, nó là một cảm giác cực kì kì lạ nhưng ko kém phần thân quen. Tea thì trở thành lá bài up dc bảo vệ bởi, Joey, Tristan và Yugi. Phần sân bên kia chắc chắn là Man-Eater Bug

" Này mọi người ổn chứ. Chúng ta dính vào rắc- Mấy người nhìn tôi gì mà chăm chú thế?"

" Edwin" Tea nói với tư thế quỳ trên mặt đất. " Là anh sao?"

" Ừ, hỏi gì là vậy? Mặt tôi dính gì à?"

" Anh nhìn... khác lắm," Yugi bối rối

Tristan gật đầu. " Trông già hơn."

" Sao tự nhiên có râu vậy, anh bạn?"

" Râu?"



Tôi sờ lên cằm cảm thấy thứ quen thuộc, liền chạy tới chỗ Joey, dùng chiếc mũ sắt sáng bóng cậu ta đôiị phán chiếu hình ảnh của tôi.

Đây là tôi

Tôi ở thế giới thật. Tôi trước khi bị quăng vô thế giới này.

" Chúng ta có gì đây!" Yami Bakura nhắc nhở mọi người hắn đang ở đây. " Thú vị đấy, chúng ta có một linh hồn ko phù hợp với thân xác. Một linh hồn già trong một cơ thể trẻ."

" Thế giới còn nhiều điều bí ẩn lắm." Tôi quay sang cả nhóm. " Dc rồi, để tôi xem xét tình hình, chúng ta trở thành thành lá bài, tên tóc trắng kia là kẻ xấu, có 2 Yugi. Có ai bổ sung thêm gì nữa ko?"

" Cậu... chấp nhận tình huống này khá tốt. " Tristan nói sau một lúc

" Tôi sống một cuộc sống thú vị. Chuyện này chưa đáng kể gì mấy"

Tea phàn nàn. " Tớ tỉnh dậy với bộ đồ này và mọi người đang cố bảo vệ tớ khỏi Bakura khổng lồ ..."

" Như vậy là tốt nhất." Tôi trả lời

Linh hồn trong vòng tròn nhìn chúng tôi cười tự mãn. "Cứ nói chuyện tiếp nếu các ngươi muốn, chỉ lãng phí thời gian mà thôi."

" Hắn nói đúng, chúng ta phải làm gì đó ngay bây giờ." Yugi bước lên phía trước. " Có lẽ nếu tớ..." Tôi nắm lấy cổ tay Yugi, một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi, ý tưởng có thể chơi c·hết Zorc. " Edwin, anh muốn làm gì."

" Hắn mắc phải sai lầm c·hết người." Tôi cười nham hiểm, đẩy nhẹ Yugi

" Hử?" Yami Bakura tò mò. "Ngươi xin c·hết? Muốn hy sinh bản thân để cứu những người khác?"

Pharaoh lên tiếng. " Edwin, lùi xuống."

" Cậu rảnh thì nghĩ cách đối phó với bất kì vấn đề phát sinh. Tôi đi nói chút chuyện với gã chủ nhà xấu tính."

Yami Bakura bật cười. "Ngươi định cầu xin lòng thương xót? Hay dùng tình bạn, tình người để khiến ta cảm động mà thả các người ra? Vô dụng.. Ta ko có mấy thức rác rưởi đó. Nếu ngươi muốn lãng phí thời gian ít ỏi còn lại thì..." Hắn hất tay đầy miễn cưỡng.

Tôi cười khẩy. " Hoang tưởng nặng, ta chỉ muốn làm cái này từ rất lâu." Tôi bắt đầu cuộc chơi "Dormammu, ta đến để thương lượng"