Chương 2 : Chuẩn bị
Chương 2 : Chuẩn bị
Mai Valentine xem xét việc lựa chọn lều một cách cẩn thận.
"Cái này nhỏ hơn nhưng chống thấm nước tốt hơn, thưa cô Valentine" một thiếu niên có giọng nói nhỏ và lắp bắp. Thật là ngạc nhiên khi anh chàng thậm chí có thể nói chuyện với cô ấy. "Nó chịu được trận gió 50km/h lẫn những cơn mưa trút xuống trong hàng giờ liền."
"Cái này tốt ..." Mai nói với chính mình. "Mình ở ngoài trời trên một hòn đảo cây cối rậm rạp nên cần được thoải mái hết mức có thể." Cậu nhân viên định mở miệng định nói nhưng cô ngăn lại. "Hãy cho tôi một chút thời gian để suy nghĩ."
" Vâ...âng" Người bán hàng lắp bắp. Tiếng chuông ngoài cửa kêu vang và anh ta quay lại chào người mới đến. "Xin chào quý khách tôi có thể giúp gì cho bạn?"
" Ờm, tôi đi du lịch tầm 2 ngày nên cần một số đồ dùng. Lều, túi ngủ, bếp cắm trại. Cậu có đèn năng lượng mặt trời nào để tôi có thể treo không? và cả pin năng lượng mặt trời. Với bộ chuyển đổi?"
" Vâng, thưa quý khách, chúng tôi có tất cả mọi thứ. Xin hãy đợi một chút để tôi đi lấy."
" Cảm ơn, tôi nhìn xung quanh xem cần thêm gì nữa không." Cậu nhân viên nhanh chóng rời đi, và người mới đến đứng bên cạnh Mai. Điều đầu tiên cô để ý là anh chàng này rất cao, khiến bản thân cô cũng phải ngước nhìn. Anh ta mặc quần jean, áo hoodie xám và đội mũ lưỡi trai màu xanh đậm với chữ D cách điệu trên đó.
" Cô có bất kì gợi ý nào không?" Anh ta hỏi
"Nhân viên bán hàng nói rằng lều cắm trại kia chịu được giông bão"
Người đàn ông nhăn nhó. "Tôi dùng tiền để mua oto chạy xa khỏi cơn bão hơn là mua thứ đó."
" Cẩn thận không bao giờ thừa." Mai nói
Anh chàng chế giễu. "Tôi đã kiểm tra thời tiết mấy ngày tới... nơi tôi đi không có giọt mưa nào . Chỉ hơi lạnh vào ban đêm"
" Và anh định đi đâu? " Mai hỏi, quay mặt về phía anh ta. " Anh chuẩn bị khá kĩ lưỡng."
" Một hòn đảo nằm đâu đó ở Thái Bình Dương. Giải đấu bài ma thuật."
Mai ngạc nhiên trước một đối thủ tiềm tàng, một người mà cô chưa từng biết trước đây. Cô luôn luôn cập nhật tin tức về những đối thủ mạnh để tìm ra cách đối phó. Từ những kẻ não tàn, những tên dễ bị lừa, những tên hay ra vẻ lạnh lùng và những kẻ háo sắc. Nhưng người này... một kẻ vô danh, một nhân tố bất địng. Mai sẽ không bỏ đi mà chưa có thông tin gì về người này.
"Duelist Kingdom? Tôi cũng thi đấu!" Cô ấy nói, một giọng nói đầy quyến rũ. " Thế giới thật nhỏ bé"
"Đúng thật" anh chàng cười nói.
"Mai Valentine. Ôi, thật tuyệt trước khi lên thuyền quen được một người khác." Cô trả lời đưa cùng lúc tay mình ra.
“Edwin Chaos,” người đàn ôny nói, bắt lấy tay cô. Mai giữ cái bắt tay lâu hơn cần thiết, đưa ngón tay lướt dọc cổ tay anh ta. Chàng trai trông hơi bối rối trong giây lát khiến cô cười. " Chaos... hân hạnh"
" Hân hạnh, hình như chỉ tôi và cô có chung suy nghĩ. Những người khác tôi gặp chỉ quan tâm tới giải đấu mà không lo cho những gì họ sắp nếm trải."
Mai gật đầu, dùng giọng trẻ con thủ thỉ. "Ồ vâng ... Tôi thực sự ghét bẩn thỉu với mặt đất lạnh lẽo."
" Đây là lợi thế, chúng ta nghỉ ngơi tốt còn những người khác thì mệt mỏi." Edwin trả lời, tay thì lấy chiếc lều to hơn không thấm nước.
" Rất đúng!" Mai khen ngợi. "Anh thật thông minh!"
" Thông minh hơn những người cô từng đối phó." Anh ta lạnh lùng nói. " Nghiêm túc mà nói, có người đổ trước cái yểu điểu điệu chảy nước đó sao? Giọng nói ngọt với cách nói chuyện dễ thương."
Mai lập tức không diễn nữa. " Thông thường. Còn anh?"
"Ngược lại. Như này khiến tôi khó chịu. Tôi thích phụ nữ thông minh hơn."
"Vậy sao?" Mai hỏi khi anh ta quay sang người bán hàng, người đã quay trở lại với đống đồ theo yêu cầu. Thông minh ư, cô có thể làm được.
" Ừ, tôi không muốn con mình sinh ra bị ngớ ngẩn. " Anh ta lấy chiếc xe đẩy cho tất cả mọi thứ vào, Edwin nhìn vào cái tủ lạnh nghĩ ngợi.
" Lo lắng về giá cả?" Mai hỏi, phát hiện ra Edwin là một người kỳ quặc. Anh ta đủ lịch sự nhưng hơi cẩn thận, hay đắm chìm trong suy nghĩ riêng mà bỏ quên xung quanh. Sau khi lật tẩy kế hoạch của cô, anh ta quay đầu bỏ đi. Cô chưa từng gặp trường hợp này." Với số tiền thưởng ở giải đấu, anh có thể trả hết bất cứ khoản nợ..."
" Tôi không thích mắc nợ. Hơn nữa 3 triệu$ tiền thưởng chỉ dành cho người thắng cuộc, tôi thà giữ việc tiêu xài trong tầm kiểm soát, nếu bị loại ngay trong vài giờ đầu thì cũng không tiếc."
" Đã có tư tưởng thua rồi sao." Mai hỏi, tay thì chọn một vài hộp thức ăn ném cho nhân viên bán hàng đứng gần đó. " Lấy cho tôi cái lều cắm trại giống như của anh Chaos này đây."
“Tôi luôn cho rằng mình sẽ thua, vì khi đó tôi không bao giờ thất vọng. Hãy lên kế hoạch cho điều tồi tệ nhất."
"Nhưng tôi thích tự tin vào bản thân hơn,” Mai nói, thử dùng vòi hoa sen di động trong khi Edwin nhìn qua túi ngủ, lấy một chiếc và một chiếc gối bơm hơi.
"Ồ, tôi tự tin vào bản thân mình nhưng tôi luôn cho rằng cuộc sống sẽ đá tôi vào một cái hố như bây giờ." Mai quay lại nhìn chằm chằm vô Edwin, không hiểu sao lại anh ta lại nói như vậy.
" Tôi không bỏ tiền mua những thứ vô dụng và tôi còn nhiều thứ cần để mua."
" Như gì?" Mai quyết định phải ghi chép lại. Cô tò mò về những ý tưởng trong đầu Edwin
" Vali có bánh xe, đủ lớn để chứa mọi thứ mà không cần vác trên lưng". Mai bắt chước theo mua một cái y hết. " Quần áo mới, giày găng tay chống nước, mọi thứ phải thoải mái."
" Tốt, tôi sợ anh tham gia thi đấu mặc bộ đồ này. Sau tất cả chúng ta là những người biểu diễn."
" Đúng... nơi chúng ta tới là khu rừng hoang dã trên một hòn đảo ở Thái Bình Dương. Phải nghĩ đến màu sắc bộ đồ sẽ mặc, quá tối màu sẽ bị thiêu đốt. Còn thử đôi ủng mới này cho quen, tránh bị rộp chân."
Mai cân nhắc. Cô dự định mặc áo sơ mi kiểu corset màu trắng, giày bốt, áo khoác màu tím phù hợp và váy ngắn. Hoàn hảo để phân tâm lũ con trai khiến họ mất tập trung rồi mắc sai lầm . Nhưng đi bộ trên một hòn đảo? Edwin nói đúng, Mai lấy thêm vài bộ đồ đề phòng.
" Pin mặt trời sẽ sạc điện thoại lẫn cho ánh sáng vào buổi tối. Thời gian hoàn hảo để đọc sách."
Mai bật cười. " Anh nghĩ có thời gian để đọc?"
" Buổi tối thui thì nhìn thấy gì mà đánh bài? Hoặc không thấy ăn làm sao?" Anh ta lắc đầu." Hơn nữa, tôi ghét buồn chán, nó khiến tôi khó chịu, đọc sách giúp tôi thư giãn đầu óc." Edwin di chuyển đến quầy thanh toán.
Cô cần thêm thông tin.
" Biết rồi, tôi đoán cô nghĩ tôi lên kế hoạch quá mức, suy nghĩ quá nhiều. Một thời gian tự gọi mình là một người theo chủ nghĩa hiện thực cho đến khi từ đó trở thành từ thích hợp cho những kẻ tự mãn." Anh rút thẻ tín dụng ra cho nhân viên tính tiền.
"Còn bây giờ anh gọi mình là gì?"
"Một người suy nghĩ quá nhanh với trí tưởng tượng bay xa và sự pha trộn hiếm có giữa thần thái và mặc cảm tự ti. Hơi khó hình dung?"
" Bình thường. Nhưng anh hình như quên mất việc quan trọng nhất?" Mai hỏi khi Edwin quẹt thẻ.
" Là cái gì?" Anh hỏi, cúi xuống ký vào biên lai.
" Bộ bài, đừng nói với tôi rằng nó quá ổn, không phải bổ sung thêm gì nữa."
" Cô nói đúng. Tôi cần ghé qua các cửa hàng bán bài để xem có thứ tôi cần không. " Nhét toàn bộ đồ vào vali anh chào Mai. " Hẹn gặp lại."
Mai nhanh chóng trả tiền cho cửa hàng, cố gắng bám theo Edwin. Cô chưa thể moi được thông tin gì vè bộ bài của anh chàng này, làm thế nào để đối phó với anh ta nếu lỡ b·ị b·ắt gặp. " Chờ đã" Mai gọi, Edwin dừng lại chờ đợi. " Anh... đi nhanh quá." Cô hổn hển.
" Tôi có đôi chân dài thướt tha mà, thế có chuyện gì?"
" Anh thật tốt khi gợi ý cho tôi về những đồ dùng cần thiết... Tôi muốn đi mua bài cùng anh, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau."
Edwin cân nhắc trước khi gật đầu." Ổn thôi, với điều kiện đừng có ý kiến gì khi tôi mua truyện tranh hay mô hình nhân vật."
" Tôi không mơ về nó." Mai nói, thầm nghĩ. Bất kể bao tuổi... đàn ông vẫn chỉ là đứa trẻ to xác."Tôi biết một cửa hàng ở gần đây. Có lá bài nào anh đặc biệt tìm kiếm?"
"Không hẳn," Edwin nói, không cung cấp bất kỳ thông tin nào. " Để xem có gì nào."
"Ồ, họ có rất nhiều! Fiends, Winged-Beasts, Fish, Aqua Monsters..." Mai liếc nhìn Edwin nhưng anh ta chả có chút hứng thú nào. " Vậy anh làm gì khác khi không chơi bài ma thuật?" Mai cố gắng tiếp tục câu chuyện khi cả hai đứng đợi ở lối đi dành cho người đi bộ.
Anh ta liếc nhìn." "Điều đó được cho phép? Sở thích riêng ngoài trò đánh bài? Tôi có ấn tượng rằng tất cả mọi người trong thị trấn này đều chơi bài ma thuật và đó là điều duy nhất ở đây."
Mai cười khúc khích. "Vâng, có vẻ như một số người trở nên ... bị ám ảnh."
"Weevil Underwood?"
"Weevil Underwood."
Đèn bật sáng và hai người họ băng qua đường, Mai hướng Edwin về phía tiệm Nousagi, một trong những địa điểm ưa thích của cô để săn lá bài mới. Không quá lớn như một số cửa hàng nổi tiếng ở Domino đồng nghĩa cũng là nó không quá đông đúc, đó là một điểm cộng cho Mai khi cô cảm thấy thực sự được đối xử như một con người hơn là một đối tượng bị nhắm đến.
"Vậy đó là nghệ danh hay cha mẹ cậu ta thực sự tàn nhẫn như vậy?" Edwin hỏi.
"Thành thật mà nói, tôi không chắc lắm. Nếu đó là nghệ danh thì bây giờ cậu ta đã biến nó thành tên thật của mình."
" Thôi đủ rồi, nên kết thúc mấy câu chuyện vô bổ này đi. Sau cùng, tôi biết hết về bộ bài của cô, còn cô muốn biết về của tôi."
" Cái gì? " Mai chột dạ.
"Bộ bài Harpie Lady tập trung vào triệu hồi nhanh. Cô không cần phải tốn công sức làm quen với tôi, tôi không có ngu. Nếu muốn biết thì cứ hỏi, không cần vòng vèo."
Mai chế giễu." Đừng cung cấp thông tin như vậy miễn phí."
" Nếu cô là người chơi giỏi thì nó không phải vấn đề. Ồ, và hãy cố gắng đừng thô lỗ với những người thân thiện. Sao phải cầm dao kề cổ người khác trong khi hỏi nhẹ nhàng từ đầu cho kết quả tương tự. Đừng ra vẻ trịnh thượng, cô tốt hơn thế. Tạm biệt" Edwin bỏ đi
"Khoan!" Mai đuổi theo. "Chờ tôi với !" Trong giây lát, cô sợ anh sẽ tiếp tục bước đi nhưng một lúc sau Edwin dừng lại để cô bắt kịp. "Tôi xin lỗi."
Edwin gật đầu. "Gần đến cửa hàng chưa?"
“Gần đến nơi rồi,” Mai nói, nhận lại vai dẫn đường của mình. "Thế?"
" Thế cái gì?"
" Bộ bài của anh?"
"Ồ không, không dễ dàng như vậy đâu. Cô cần phải hỏi lịch sự."
Mai tròn mắt. "Được rồi, nói cho tôi nghe đi."
Edwin bật ra một tiếng cười chế giễu. "Không, không hiệu quả chút nào. Cô phải nói," Anh Chaos, làm ơn cho tôi biết anh sử dụng loại bộ bài nào đi? "
"Có thật không?" Mai nhướng mày hỏi.
" Không!." Anh ta bổ sung thêm, giờ cô phải nói. " Anh Chaos đẹp trai, làm ơn cho tôi biết anh sử dụng loại bộ bài đi mà."
" Thậm chí còn tồi tệ hơn!" Mai la lên.
" Cơ hội đã hết."
" Anh không nghiêm túc chút nào"
" Tôi cực kì nghiêm túc" . Edwin nói với một nụ cười nham hiểm. Giờ cô muốn một cái gì đó từ tôi ... phải trả giá."
"Vậy tôi sẽ tự mình tìm hiểu!" Mai nóng nảy nói. "Bởi vì tôi không làm trò xấu hổ như vậy."
"Tại sao không? Tôi tự làm mình xấu hổ mọi lúc. Chỗ này?" Edwin nhìn lên, cuối cùng cũng đến tiệm.
“Đúng vậy,” cô nói, hiện tại cô không muốn chọc tức anh chàng này nữa mà quay trở lại quan sát. Edwin bước vào bắt đầu nhìn xung quanh, khiến Mai ngạc nhiên là việc đầu tiên anh ta chọn lầ tạp chí với giân hàng đồ chơi. Mai dậm chân chán nản đến khi Edwin đến gian hàng bài ma thuật. Cô tự hỏi là anh ta cố tình chọc tức cô hay không?.
"Có gì không?" Mai hỏi, bước tới cúi xuống sao cho ngực của mình gần sát mặt anh ta
Edwin liếc nhìn cô trong khoảnh khắc. " Cô nói về những lá bài?" Một số, Cô có Cyber Shield không? Ở đây bán này."
" Tôi... khoan cửa hàng có? Edwin chỉ vào một cái hộp. Mai lập tức ôm lấy." Thật hoàn hảo... nó còn đang được giảm giá nữa!" Cô vãy tay cho chủ cửa hàng. " Darrin! Bao nhiêu cho lá bài này."
"1680 yên"
" Đã mua" Mai nhanh nhảu. Cô nhìn xung quanh đã thấy Edwin đang ở gian hàng bán các lá bài đắt tiền. Anh ta lấy bút viết vào cuốn sổ nhỏ nhìn chằm chằm vào một trong những giá bài. " Anh tìm thấy gì vậy."
“Bộ Exodia,” anh ta nói, chỉ vào năm lá bài. " Ông chủ, bộ này giá bao nhiêu."
Darrin bước đến, đưa cho Mai lá bài mới của cô ấy "Tôi đã tính tiền vào tài khoản thưa cô Valentine. Những thẻ nào, thưa ngài?"
"Bộ Exodia."
" 300k yên"
Edwin gật đầu.Việc này khiến tâm trí Mai trở nên bối rối trước cái giá cao như vậy. Toàn bộ bộ bài của cô không mắc đến thế đúng là Exodia rất mạnh nhưng chưa ai có thể triệu hồi được nó, theo như những gì cô ấy biết. "Vậy có bán lẻ không?"
"Tôi bán bộ đầy đủ," Darrin lắc đầu
" Nếu tôi bán lại cho cửa hàng vài lá lẻ, ông có mua không?"
" 45k yên 1 lá."
Edwin cười cười. " Cũng ổn phết."
"Anh có bài lẻ của Exodia?" Mai giật mình hỏi. "Và anh muốn BÁN chúng?"
" Làm gì có, tò mò chút thôi." Anh ta chỉ vào một lá ngay bên dưới bộ Exodia." Còn cái kia thì sao? "
Mai chớp mắt. "The Dark Magician Girl?"
" 17k yên thưa ngài."
" Đắt thế, 11k yên thôi."
Darrin cười. " Ngài đưa ra cái giá quá thấp"
“Tôi không nghĩ vậy,” Edwin phản bác. " Đây là lá bài mạnh, đúng, nhưng chỉ mạnh khi có Dark Magician mà Dark Magician còn hiếm hơn cả Exodia. Bên cạnh đó có những lá khác có sức t·ấn c·ông cao hơn lại rẻ hơn. Lá hiếm mà không ai mua thì khác gì vô giá trị. Hãy để tôi xử lý hàng tồn kho này.
Darrin đỏ mặt. " 16k5 yên"
" Đừng tốn thời gian của tôi, 12k yên"
" 16k yên, giá chốt."
Mai nhìn thấy mắt Edwin loé sáng. Ánh mặt giống hệt mấy tay chơi poker chuyên nghiệp mà cô từng thấy khi làm người chia bài trong sòng bạc, bây giờ Darrin chả khác cá nằm trên thớt, chủ tiệm sắp thua rồi.
" Để tôi hỏi ông một điều chủ tiệm... Cái gì đáng gián hơn? Số tiền ông kiếm được ngay bây giờ hay số tiền ông có thể kiếm được trong một năm tới. Tôi dám đảm bảo với ông rằng lá bài này không bán được sớm đâu. Và đó là giả sử ông gặp may mắn nếu Industrial Illusions không in tiếp lá bài này... Tôi nghe tin đồn rằng họ đang nghĩ đến việc đó với một số lá bài. Nhiều người hâm mộ phàn nàn rằng họ không thể bắt chước bộ bài idol của họ. Ông nghĩ rằng giá của nó không đổi sao, chỉ cần một tin đồn là đủ cho giá tụt xuống đáy." Edwin bước sang các hộp khác chỉ vào các lá bài còn lại. " Steel Scorpion 1670 yên, Neo the Magic Swordsmen 2810 yên, Armed Ninja 1k2 yên, Mystical Space Typhoon 3440 yên. Đồng ý bán Magician Girl, tôi sẽ mua thêm 4 lá này hoặc hơn thế nữa. Thực tế... tôi biết có ít nhất 5 của hàng nữa quanh đây, tôi vào đây chỉ vì Mai gợi ý. Tôi dám cá trong hôm nay, trong tuần này, không một ai bỏ nhiều tiền đến thế để mua Dark Magician Girl. Suy nghĩ đi Darrin... hãy là người thông minh."
Darrin gãi đầu. " Được rồi, cậu đã thuyết phục được tôi"
" Tuyệt, tôi cho rằng đây là khởi đầu cho một mối quan hệ hợp tác tốt đẹp."
Mai chỉ có thể nhìn chằm chằm trong sự im lặng đến choáng váng khi Darrin càu nhàu nhưng đành phải bán cho Edwin. Đến khi anh chàng vỗ vào vai cô rồi bước ra khỏi cửa hàng, thì cô mới thoát khỏi sững sờ và đi theo anh ta.
" Bây giờ tôi biết loại bài anh sử dụng rồi."
" Vậy ư! Nói xem nào."
" Anh dùng Dark Magican"
" HaHa! Sai hoàn toàn, cố gắng hơn đi. Tôi còn đi mua đồ ăn"
"Tại sao anh lại chi nhiều tiền cho Dark Magican Girl nếu không có Dark Magican ?"
Edwin cân nhắc nên nói cho Mai hay không. Anh quyết định tiết lộ một chút nếu không cô nàng sẽ bám theo anh cả ngày. " Cô có nghe nói về Yugi Moto chưa?"
Mai nhìn anh khi anh rút điện thoại ra, dò đường rồi rẽ phải. " Chưa từng nghe, ai vậy?"
" Cậu ta đánh bại Kaiba Seto"
Cô ấy chớp mắt ngạc nhiên " Chủ tịch tập đoàn Kaiba, cái tên cuồng rồng"
" Cuồng rồng, miêu tả hay đấy, chính hắn"
" Yugi đánh bại Kaiba? "
" Chính xác. Hãy đi hỏi nguổn tin của cô. Một người chưa từng tham gia giải đấu bài nào lại được mời tới Duelist Kingdom, đủ biết tài năng của cậu ta giỏi như thế nào."
" Và cậu ta sử dụng Dark Magician," Mai đoán.
Edwin cười. " Chính xác, dùng một là bái cậu ta cần để tạo một thỏa thuận tạm thời không đấu với nhau ở vòng loại chỉ có lợi mà thôi."
“Hmmm,” Mai thấy sự logic trong đó. Không phải là cách xử lý mọi việc bình thường của cô, cô thích hành động đơn lẻ không cần bất cứ ai. " Đây toàn bộ kế hoạch của anh? Né Yugi?"
" Đâu chỉ có cậu ta." Edwin nói. "Tôi để ý tới một vài người khác nữa. Tôi có lá bài Mako Tsunami thích ... và nếu cô không đi cùng tôi, có lẽ tôi đã tự mình mua Cyber Armor để giao dịch với cô"
Mai nhận ra người tên Edwin Chaos thật xảo quyệt. Phong cách ăn mặc cẩu thả cùng khí chất hết sức bình thường, mọi người sẽ đánh giá thấp anh ta... Nhưng bên dưới lớp vỏ là nụ cười nham hiểm cùng bộ óc đầy mưu mô. Mặc dù dành cả buổi chiều với anh ta, cô chỉ nhận về số 0 tròn trĩnh. Cô phải cố gắng hơn.
“Trừ khi cô muốn xem tôi mua đồ ăn vặt, thì đây là điểm kết thúc chúng ta "
Mai đưa tay qua và đi dọc theo ngực Edwin, đây là cơ hội cuối "Có lẽ tối nay chúng ta có thể hẹn gặp ăn tối? Để ăn mừng trước khi lên đường đến Duelist Kingdom?"
Edwin nhìn xuống mai, cô run rẩy vì mặt anh ta như sấm. Edwin lùi lại, khoanh tay. "Có thể nếu như cô thực sự thích thôi chứ không phải cố lừa tôi tiết lộ bộ bài tôi sử dụng... Tôi có thể đã đồng ý, không phải theo nghĩa lãng mạn mà theo cách của một người bạn. Tôi nghĩ cô thực sự cần có bạn bè. Muốn tôi tiết lộ bộ bài? Hãy hỏi một cách tử tế. Đó là tất cả những gì tôi muốn. Nó khó vậy sao?"
Mai chỉ biết nhìn Edwin bước đi xa xa.cố gắng tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì. Không ai từng từ chối cô ấy. Không một ai. Cô khiến đàn ông rơi vào tay mình mọi lúc, nhưng Edwin không chỉ đơn thuần quay lưng lại với cô ... mà còn tức giận vì cô đã cố gắng quyến rũ anh ấy.
"Anh là ai, Edwin Chaos?"