Chương 1 : Thế giới mới
Chương 1 : Thế giới mới
Khi tỉnh dậy, tôi đã RẤT giật mình. Phòng ngủ của tôi ... một chiếc giường cỡ lớn, tủ đựng quần áo, kệ tivi, tủ đầu giường, thế là xong. Nhưng giờ tôi ở trong phòng bé như cái hộp bánh gạo tại một nơi xa lạ. Tôi đến thăm nơi ở của bố tôi rất nhiều vì vậy đã quen với việc thức dậy trong một căn phòng không phải là phòng ngủ của tôi nhưng không phải trong một cái gì đó tệ hại như này. Bộ đồ ngủ dị không kém, cái mà bạn sẽ thấy như một anh chàng giàu có nào đó mặc trong phim hoạt hình ngày trước. Dù rất không muốn mặc nhưng tôi còn có lựa chọn nào khác đâu.
Nghe tiếng xe cộ chạy qua, tôi đi tới cửa sổ và mở ra chỉ để thấy rằng cảnh quan thường ngày đã được thay thế bằng đường chân trời của thành phố Nhật Bản kéo dài hàng dặm. Những tòa nhà chọc trời xen lẫn những tòa nhà nhỏ bé, những nhà kho phía xa bênh cạnh các công viên rải rác cảnh vật trước mắt. Có thể nhìn thấy giao lộ thương mại, giao thông ngay bên trái của tôi, với các bảng quảng cáo điện tử quảng cáo các tiện ích mới nhất từ Industrial Illusions ... và tập đoàn Kaiba.
" Ôi, chuyện gì xảy ra thế này" tôi lẩm bẩm, nhận ra bản thân bị dính vào thứ mà tôi không bao giờ muốn : xuyên không.
Quay trở lại phòng, tôi tìm cách nhanh nhất đến phòng vệ sinh, nhìn chằm chằm vào mặt mình. Tôi thực sự bối rối, bạn có bao giờ tự hỏi mình trông như thế nào khi là một nhân vật hoạt hình? Tôi có. Mặt tròn, mắt xanh xám,tóc vàng, cao. Cằm của tôi đã vuông hơn một chút. Đôi mắt to hơn, dữ dội hơn, thiếu đi những đường viền xám mà tôi thường thấy trong tròng đen. Làn da hoàn mỹ ... không khuyết điểm. Cánh tay không chút tàn nhang hay có nốt ruồi, chân thì dài hơn cần thiết. Quan trọng nhất là mái tóc, một màu vàng sẫm, bổ sung thêm chút vệt đỏ chạy dọc theo mái tóc. Ít ra chỉ ở mức Kaiba chứ không đến như Yugi hay Joey
" Trông thật ngớ ngẩn, t·hảm h·ọa thời trang xuyên không."
Lấy ví tiền ra khỏi tủ bên cạnh giường, tôi tìm thấy bằng lái xe có giá trị quốc tế ( ít nhất có thể sử dụng oto) và nhìn chằm chằm vào bức ảnh anime của mình. Ngày tháng sinh thì giống hệt, nhưng năm thì không, tôi mới 22t trẻ ra 6 năm so với thế giới thực. Tôi " xuất thân" từ Michigan, Hoa Kỳ với cái tên Edwin Chaos.
Tôi nhắm mắt và thở dài. " Mày chấp nhận điều này quá dễ dàng." Kẹt ở đây, chả còn cách nào khác ngoài việc thay đồ rồi đi khám phá thế giới c·hết tiệt này.
Tôi lấy chiếc di động của mình, có một vài ứng dụng, ít ra tôi vẫn có thể nghe nhạc.
Sau khi mặc quần áo, tôi hít thở một hơi, chuẩn bị tinh thần rời khỏi phòng.
_____________________________________________________________
Kipling Chaos, một người đàn ông khoảng 50 tuổi với mái tóc màu xám đuôi ngựa, đôi mắt nâu ấm áp, khuôn mặt tròn xoe, nhìn lên khỏi tờ giấy, di chuyển chiếc xe lăn để có thể nhìn rõ hơn xung quanh. "A, cháu trai, lại đây ăn sáng nào."
" Chào chú" Edwin nói, cậu đến bếp lấy một hộp ngũ cốc đổ ra bát trộn cùng sữa. " Chúng ta có kế hoạch gì vào hôm nay? Thám hiểm? Pharaoh Ai Cập?"
" Không có gì như vậy cả." Kipling nói, xoay xe lăn của mình để chân phải bó bột thò ra trước mặt. Lúc này, Edwin tự rót cho mình một ly nước cam trước khi ngồi xuống cậu ta ăn ngũ cốc bằng tay không. "Cháu ăn trông thật mất vệ sinh"
Edwin nói." Vậy kế hoạch của chú là gì?"
" Ta biết cháu cảm thấy buồn chán kể từ khi đến đây." Kipling nói với một nụ cười. " Ta khuyến khích cháu nghỉ 1 năm sau khi tốt nghiệp đại học và đến làm tại đài truyền hình của chú, Chaos Communications. Cũng với cháu đi tham quan tất cả các khu vực ở Domino.. Và trước ngày cháu đến ta gặp t·ai n·ạn gãy chân."
"À, về chuyện đó ... làm thế nào mà chú bị gãy chân khi dẫm lên giấy gói kẹo?"
" Ha! Thôi nào đừng nhắc đến nó nữa"
" Cháu hỏi nghiêm túc đấy."
" Chú biết cháu thay chú làm rất tốt công việc. Cháu cũng mong có nhiều báo cáo hơn và ít công việc văn phòng hơn. Cháu là vị cứu tinh và chú rất cảm kích."
Edwin mỉm cười. "Không có gì đâu mà chú."
" Ta đã nghĩ về cách có thể thưởng cho cháu và chú nghĩ chú biết. Hãy nói cho chú biết ... cháu từng nghe nói về đấu bài ma thuật chưa?"
" Thẻ bài, đúng không ạ?"
"Chính xác. Ta biết nó chưa phổ biến ở Mỹ nhưng ở Nhật Bản, nó đã từ một trò chơi bình thường trở thành một hiện tượng văn hóa! Mọi người dường như đang chơi nó hàng ngày."
" Ồ! cháu sẽ xem xét, dù gì cũng đang ở đây."
Kipling cười toe toét và cầm lấy một chiếc hộp lớn để ngay gần bát ngũ cốc. " Này, cháu sẽ chơi nó sớm hơn dự kiến đấy. Cháu thấy đấy, chú tự chơi trò này. Bắt đầu từ 2 năm trước, khi ta chởi để giải trí khi trên đường đi phỏng vấn. Cho đến lúc bùng nổ vào năm ngoái, ta thực sự nghiện trò này. Qua một vài giải đấu, chú gây dựng chút tên tuổi cho bản thân. Mấy tháng qua chú không chơi để chuẩn bị mọi thứ cho cháu đến thăm."
“Cháu xin lỗi,” Edwin thành thật nói.
" Không cần tự trách-"
" Nhưng vì cháu mà chú không được chơi, cháu xin lỗi" Anh nhanh chóng trả lời.
"Cháu quan trọng hơn bất kỳ trò chơi nào, cháu là gia đình. Điều đó có ý nghĩa hơn rất nhiều so với ... bất cứ điều gì trên thế giới này."
" Cháu biết." Edwin lẩm bẩm." Cháu biết."
Kipling mỉm cười trước khi mở hộp." Trong vài tháng này chú không thể chơi, nhưng không có nghĩa mọi người đã quên chú. Chú mới nhận được lời mời của Industrial Illusions, công ty sản xuất bài ma thuật, họ dường như chuẩn bị tổ chức giải đấu nào đó."
Edwin rõ ràng chăm chú nghe, khiến Kipling vui mừng, biết rõ cháu trai của mình dù chỉ mới nghe qua nhưng rất tập trung, càng khiến ông chia sẽ nhiều hơn.
" Ý của chú là giải đấu rất đặc biệt, ngài Maximillian Pegasus, tác giả của bài ma thuật gửi lời mời tới tất cả các tên tuổi lớn đến hòn đảo riêng của ông ta. Ông ta gọi nó là' Duelist Kingdom'. "
" Tên nghe rất kêu."
" Giải thưởng còn hơn thế. Danh hiệu vua trò chơi cùng 3 triệu $ tiền thưởng cho nhà vô địch. Nên chú nghĩ Pegasus mời chú tham gia để phỏng vấn hơn là thi đấu."
" Hừm" Edwin lướt qua bức thư. " Lời mời được gửi vào tối qua và nói rằng con tàu sẽ rời bến vào tối mai. Không chắc có bao nhiêu người tham gia, nhưng chắc chắn những ai không ở Nhật bây giờ bó tay rồi. "
" Đúng ý chú"
Edwin xoa cằm. " Hoặc Pegasus lên một kế hoạch tổ chức giải đấu tệ hại, hoặc đang có gì đó khiến hắn không thể chờ đợi."
Kipling gật đầu đồng ý. "Chú đã xem xét điều tương tự. Đó là lý do tại sao chú muốn xem những gì sắp diễn ra tại hòn đảo đó."
" Vậy Cháu đẩy chú đi?" Edwin hỏi
Kipling vẩy tay cười. " Không, theo lời mời, giải đấu tổ chức trên toàn bộ đảo. Xe lăn của chú không đi nổi, chú muốn cháu đi thay chú."
" Hừm, mọi chuyện trùng hợp ghê." Edwin lẩm bẩm, Kipling không hiểu gì. " Xuyên không đến thế giới này, tham gia cuộc phiêu lưu, hành trình của người hùng... " Edwin đồng ý. " Vâng, cháu sẽ đi thay chú, bây giờ cháu cần phải đi mua bài."
Hiểu được cháu mình cần thứ gì, Kipling rời khỏi bàn ăn. 10 phút sau ông quay lại với chiếc hộp nhỏ và đặt nó lên tay cháu ông. " Cháu không cần mua, cầm lấy đây là bộ bài của chú."
"Chú chắc chắn?" Edwin hỏi, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp. "Ý cháu là-
" Chú không thể dùng nó... nhưng có thể giao nó cho người chú tin tưởng. Hãy đến hòn đảo, đi chơi một chuyến. Tệ nhất là cháu có kỉ niệm lẫn làm một bài phỏng vấn, làm rõ có điều gì mờ ám không. Pegasus không cho phép sử dụng camera trên đảo, nhưng cháu có thể viết và báo cáo sau khi trở về. Nếu thực sự có danh hiệu Vua trò chơi, đó sẽ là tin sốt dẻo." Ông cười cười vỗ vai vào Edwin. " Và ai biết được... cháu của chú vô địch thì sao."
" Có khả năng" Edwin trả lời, nhìn qua các lá bài. " Ít nhất cháu biết rằng với bộ bài này... cháu làm được"
_____________________________________________________
Bộ bài quá dởm
Tôi ngồi trên giường xem hết từng lá bài, lắc đầu hết lần này đến lần khác. " Với ngay cả luật đấu bài thời tiền sử của Duelist Kingdom, thứ này không có tý hope nào." Tôi rút ra một lá bài khác cảm giác ngao ngán hiện ra. " Chú nghĩ cháu sẽ thắng nổi ai với lá Spark. Ôi trời ơi, tiêu rồi!."
Tôi đứng dậy đi đi lại lại, lấy tay vò đầu bứt tóc để giữ đầu óc tỉnh táo. Ở Duelist Kingdom kiểu gì cũng gặp mấy tên quái dị, chơi g·ian l·ận . Còn Pegasus thì cử ra ngoài mấy tên thợ săn để loại bỏ những người kém. Không mua bổ sung bài kiểu gì cũng tạch ngay trong ngày đầu tiên.
" Mà khoan, mình đâu định vô địch giải đấu..." Tôi tự nhủ. " Chờ đã, .. mình có thể vô địch, nhưng nếu nghĩ kĩ lại thì không nên. Yugi phải là người vô địch. Trừ khi tôi muốn phá hỏng cốt truyện rồi đê Zorc hủy diệt thế giới này. Tôi ngừng lại, tự hỏi lòng là có nên lấy trò chơi ngàn năm rồi quăng mẹ nó xuống đáy biển là giải quyết được tất cả vấn đề. Hình như là không được, trong truyện vòng tròn trí tuệ ngàn năm bằng cách nào đó luôn luôn trở về với Bakura. " Yugi bắt buộc phải thắng". Nhưng không có nghĩa tôi là chíp hôi đứng xung quanh nhìn.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi bắt đầu suy nghĩ về mọi thứ, phân vân không biết giải đấu hoạt động như thế nào. . Có bốn người vào chung kết từ các trận đấu trên đảo ... ngoại trừ Kaiba? Nhưng tại sao Pegasus không bắt anh ta đấu với những người khác? Vì có năm người? Không giống như Pegasus lắm. Hắn thích chơi đòn tâm lý và hủy hoại mọi người. Buộc Joey và Kaiba chiến đấu với nhau, biết rằng cả hai người đang chiến đấu vì một người thân trong gia đình ... tên khốn bệnh hoạn.
Tôi quay lại giường, nằm xuống đọc cuốn sách luật của giải đấu, từng trang một, mất đến 10 phút. Tôi tìm thấy điều thú vị. " Mọi bài thủ đấu với nhau trên toàn bộ hòn đảo... Ai có 10 ngôi sao được phép tiến vào lâu đài...Khoan đã... Người đầu tiên tiến vào lâu đài ở sảnh thi đấu sẽ có quyền thách đấu. 4 người tiếp theo phải đấu với nhau để tìm ra người có quyền thách đấu thứ hai. Nếu cả hai đánh bại ngài Pegasus thì tổ chức trận đối đầu cuối cùng. Mẹ nó... ra là vậy. Kaiba có thể giành lấy khoản tiền này. Nhưng Pegasus không nói với anh ta ... và dám cá rằng Yugi và những người khác cũng thế! Keith rõ ràng là không có sách này rồi. Pegasus chắc đang cười tất cả mọi người vì chả ai chịu đọc luật hết.
Bỏ cuốn sách ra một bên tôi bắt đầu tính toán. " Có 5 suất vào vòng chung kết. Trong đó 3/5 người khởi đầu với 2 ngôi sao. Hai người phải có mười và ba người phải được tám. Điều đó có nghĩa là có ít nhất tổng cộng 44 ngôi sao trong lâu đài. Không rõ mấy tên thợ săn như Panik, Paradox, và tên hề gớm gh·iếp có được phát sao không. Nếu không tính chúng ra thì có tầm hơn 22 người tham gia, chỉ cần chơi đúng cách với 2 ngôi sao có sẵn tôi có thể kiếm được đủ 10 ngôi sao để tiến vào lâu đài mà không cần kết bạn, quen biết bất kì ai.
Tôi nhìn chằm chằm xuống lá bài quái vật Dark Grey chán nản.
" Nhưng không phải với bộ bài này." Quyết chí phải đi mua sắm thêm nhiều lá bài nữa. Tôi bắt đầu bỏ đi những lá vô dụng và bất ngờ thấy ở dưới đáy hộp đựng bài. " "Crusader of Endymion. Breaker the Magical Warrior. Defender the Magical Warrior..." Tôi bất ngờ khi thấy lá bài cuối cùng " Endymion, The Master Magician". Hmmmmmmmmm, hiệu ứng đầu tiên không sử dụng được vì thiếu lá bài môi trường. Bù lại ở phần Duelist Kingdom có thể triệu hồi quái vật cấp cao mà không cần hiến tế. Hiệu ứng thứ hai, vứt bỏ một lá bài phép để hủy bất kì lá bài nào trên sân. Tôi mỉm cười mãn nguyện, thời này rất ít lá bài có thể phá hủy bài bẫy lẫn bài phép. Toon World đã khiến Yugi và Kaiba phải đau đầu vô cùng. Nhưng với Endymion mọi việc trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Một cảm giác kì là như chạy vào trong người tôi.
Tôi đánh rơi lá bài và thở hổn hển, tay phải giật lại trong khi tay trái thả chiếc hộp xuống giường. Tôi nhìn chằm chằm vào Endymion, nó chỉ nằm đó. Không có ma thuật, không có tiếng kêu hay tiếng gọi của thế giới khác. Chỉ là ... một thẻ bài. Tôi chạm vào một lần nữa.
Lần này tôi ép bản thân không lùi lại nữa. Tôi cầm nó lên, một luồng năng lượn ấm áp bao quanh cơ thể. cảm giác chưa bao giờ thấy trước đây.
Mọi bài thủ đều có lá bài đặc trưng. Yugi với Dark Magician, Kaiba Blue Eyes, Joey thì lô đề thời gian, Jaiden Neos hero, Zane cyber dragon...
" Mày không còn thuộc về chú tao nữa. Mày giờ là của tao."
Năng lượng trong lồng ngực tôi gầm lên đồng tình.
Đây gọi trái tim của những lá bài ?