Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Yu-Gi-Oh : Edwin Chaos

Chương 128: Tình bạn hay tình thân (1)




Chương 128: Tình bạn hay tình thân (1)

~45 phút trước~

" Trận đấu rất tuyệt vời, anh bạn" Joey nói, giơ tay ra mà Tristan nhanh chóng nắm lấy. Thật tuyệt vời khi lại đứng cùng người bạn thân nhất của mình. " Thật sự, cậu chơi rất tuyệt."

Koyo gật đầu, khoanh tay trước ngực. " Cậu đã có một trận đấu hay. Tớ không thể tưởng tượng được là cậu chỉ mới bắt đầu chơi gần đây."

"Ừ thì, tớ có thể bắt kịp rất nhanh," Tristan nói. "Duke!" Tristan gọi, vẫy tay với chủ cửa hàng trò chơi. " Quyết định ở lại xem à?"

"Ừ," Duke đáp với nụ cười. " Tớ nghĩ cửa hàng thiếu tớ một lúc cũng ko có vấn đề gì hết, thế nên tớ tranh thủ xem vài trận đấu. Xem mọi người đánh khiến tớ thấy sục sôi."

" May mà cậu ko tham gia." Joey nói. " Tớ ko muốn có thêm một đối thủ mạnh đâu."

" Cậu cũng ko phải tay mơ, Joey. đừng coi nhẹ kỹ năng của mình."

Joey nhìn ra chỗ khác, tay xoa vào nhau. " À thì, gần đây tớ hay làm vậy." Rồi quay lại nhìn Tristan. " Tớ xin lỗi, tớ xin lỗi về cách hành xử trẻ con đấy."

" Tớ cũng xin lỗi" Tristan nói. "Tớ hiểu lý do cậu làm vậy, thật sự tớ hiểu. Tất cả mọi chuyện đều xảy ra quá đột ngột."

"Nhưng điều đó không có nghĩa là đúng khi ớ không tin cậu! Lẽ ra tớ phải có nhiều niềm tin vào cậu hơn, như cậu luôn tin vào tớ!"

"Có lẽ, nhưng tớ lẽ ra đã phải cố gắng chứng tỏ rằng tớ đã sẵn sàng."

"Cả hai đều sai bây giờ ôm nhau đi!" Koyo phàn nàn.

Joey và Tristan nhìn người bạn mới của Joey với ánh mắt u ám trước khi cười phá lên và nhanh chóng ôm nhau, vỗ lưng nhau.

"Vậy điều đó có nghĩa là cả hai cậu đều vào chung kết đúng không?"

"Đúng!" Joey nói, " chúng ta đã tiến bộ hơn rất nhiều."

" Tớ ko thể tin rằng Yug vẫn chưa vào vòng chung kết." Tristan nói. " Cậu ấy đang làm cái gì vậy trời?"

" Eh, Yug lúc nào cũng đến muộn. Như tại Duelist Kingdom ấy."

" Cậu cũng tới muộn mà." Tristan chỉ ra. " Nếu ko phải Edwin lừa Bandit Keith thì cậu đã bị loại."

" Urg, đừng nhắc lại." Joey phàn nàn đúng lúc điện thoại của bản thân reo. " Alo?"

______________________________

" Với những tấm thể định vị này, giờ đây chúng ta đã vào đến chung kết, Yugi, Yugi,” Kaiba nói, trao những tấm thẻ trong suốt cho Pharaoh. " Trận đấu này ko phải là vô nghĩa."

"Làm sao mà cậu có thể vô cảm như vậy, Kaiba?" ” Pharaoh chất vấn. Chúng ta suýt nữa đã bị rút hồn khỏi cơ thể! Umbra, nếu may mắn, chỉ b·ị t·hương sau cú ngã. "Pharaoh chỉ vào Rare Hunter bị che mặt bằng chiếc mặt nạ đen.

"Cậu vẫn nói mãi về chuyện đó?" Kaiba phàn nàn, bước về phía Mokuba, người đã được để lại an toàn gần cầu thang. "Một chút ánh sáng và thay đổi giọng nói, và cậu đã tin rằng hai người này bị một tên t·ội p·hạm Ai Cập loạn trí chiếm lấy?" Anh ta khinh bỉ. “Đừng làm tôi cười, tôi chỉ làm vậy khi đánh bại những kẻ yếu đuối như hai người này thôi.”

"Cậu không thể phớt lờ chuyện này, Kaiba!” Pharaoh cáu kỉnh đáp lại. “Có những thứ đang diễn ra lớn lao hơn cậu có thể tưởng tượng được."

"Đó là vấn đề, Yugi," Kaiba tuyên bố. "Cậu để trí tưởng tượng của mình chạy loạn và điều đó khiến cậu bị lừa vào những trò l·ừa đ·ảo như cái này. Cậu biết không, dù đánh bài giỏi thì cậu lại ngây thơ quá mức."

"Kaiba!" Pharaoh nói lớn.

"Hãy sẵn sàng đối mặt với tôi trong trận chung kết." Kaiba tuyên bố, quay lưng lại với đối thủ của mình. " Khi chúng ta gặp lại nhau, Obelisk the Tormentor sẽ-"

Một tiếng chuông reo vang lên.

"Hmmm, tôi nghĩ mình nên vui vì cậu đã đợi đến khi trận đấu kết thúc mới để điện thoại chế độ rung."

"Tớ không tắt chế độ rung," Pharaoh nói với vẻ lo lắng. "Tớ đã cài đặt để không làm phiền… trừ khi có tình huống khẩn cấp.” Đây là một thứ mà Renard đã giúp nhóm thiết lập, các đường dây phụ đi đến mỗi điện thoại sẽ hoạt động như số khẩn cấp, chỉ được sử dụng trong các tình huống sinh tử."

Và vào lúc đó… chính là số khẩn cấp đang reo lên.

Pharaoh từ từ lấy điện thoại ra, không để ý rằng Mokuba đã ngăn Kaiba không rời đi.

_______________________

" Alo...anh joey"

"Serenity?” Joey nói với vẻ bối rối, trán nhíu lại. "Chuyện gì thế em gái?"

"Em… cần anh… lắng nghe… thật kĩ."

"Serenity? Có chuyện xảy ra?" Joey thấy bạn mình căng thẳng nhưng cậu đang quá tập trung ào cách nói ngập ngừng của em gái. "Sao em lại nói như vậy? Em cứ ấp úng."

"Em… không… ấp… úng,” Serenity nói, giọng run rẩy. “Con… điếm… ngu ngốc này… đang khóc… khi… cố gắng… lặp lại… những gì tao… bảo nó… nói."

Joey suýt nữa làm vỡ điện thoại.

____________________________



"Ông nội!" Yugi kêu lên, sốc đến mức cậu lấy lại kiểm soát cơ thể. "Ông ở đâu, ông nội?!?"

"Nếu… nếu cháu muốn tìm ông,” ông nội của Yugi nói, giọng ngắt quãng và lắp bắp, "Cháu… cần đến… bến tàu Domino. Cháu… sẽ nhận được… địa chỉ. Không… cảnh sát. Không… người sử dụng bảo vật ngàn năm. Chỉ có con. Hãy đến… và đối mặt với sự phán xét của con… Pharaoh- Yugi! Chạy đi!" ông lão đột ngột kêu lên. "Đừng đến, đây là một—" Ông kêu lên đau đớn và điện thoại tắt ngúm.

"Không…" Yugi thút thít. "Ông ơi…"

“Yugi, có chuyện gì vậy?” Mokuba hỏi, bước về phía trước.

"Là ông của anh," Yugi nói, nhìn xuống điện thoại như thể chỉ cần nhìn chằm chằm vào màn hình sẽ khiến ông mình gọi lại và nói rằng tất cả chỉ là một trò đùa dở tệ và mọi thứ đều ổn. “Marik Ishtar đã bắt ông ấy rồi." Điện thoại rung lên, một tin nhắn chứa địa chỉ hiện ra. "Anh phải đến đó để cứu ông."

"Rõ ràng đó là một cái bẫy," Seto hừ một tiếng.

"Tớ biết… nhưng tớ không thể bỏ ông ấy ở lại đó. Tớ phải đi cứu ông."

Yugi bắt đầu bước về phía cầu thang, chỉ để Kaiba cười nhạt. " Không cần làm vậy." Anh ta lấy điện thoại ra gọi. "Hãy chuẩn bị cho ta một chiếc trực thăng đến vị trí hiện tại ngay lập tức."

"Cảm ơn cậu, Kaiba," Yugi nói nhỏ.

Mokuba nở một nụ cười đầy quyết tâm. " Đi cứu ông anh nào, Yugi"

_______________________

"Tôi không làm điều này vì cậu," Kaiba phản bác. “Marik cùng đám Rare Hunter của hắn liên tục can thiệp vào giải đấu của tôi. Tôi sẽ không để chuyện này tiếp tục thêm một giây nào nữa. Tôi sẽ tới đó kết thúc hắn. Tôi không muốn trận tái đấu của chúng ta bị hủy vì hành động của hắn. Tôi muốn cậu tập trung tuyệt đối để khi tôi đánh bại cậu, không có lý do gì cậu có thể biện minh."Anh ta tạm dừng, từ chối quay về phía Yugi, thay vào đó nhìn ra Domino. "Cậu đã giúp cứu Mokuba khỏi Pegasus. Tôi chưa quên chuyện này. Tôi không thích mắc nợ ai, Yugi. Tất cả chỉ là... trả món nợ cũ mà thôi."

“Được rồi,” Yugi nói và gật đầu, biết rằng Kaiba không nói hết sự thật nhưng không muốn ép cậu ta thêm nữa.

‘Yugi,’ Pharaoh nói với cậu, ‘Kaiba nói đúng. Đây chắc chắn là một cái bẫy.’

'Tớ biết, nhưng sao tớ có thể để mặc ông nội.'

'Tớ sẽ ở bên cậu… nhưng chúng ta không được vội vàng hành động thiếu suy nghĩ. Marik đang trông chờ vào việc cậu không suy nghĩ thấu đáo, vội vã lao vào cứu ông nội. Chúng ta phải đi thật bình tĩnh, kiểm soát được mọi thứ. Nếu chúng ta vội vã mà không có kế hoạch thì hắn đã kiểm soát mọi thứ rồi. Tớ thề với cậu, chúng ta sẽ đánh bại Marik… nhưng chúng ta không thể để hắn nghĩ rằng hắn đang kiểm soát tình hình này.’

'Cậu nói đúng,' Yugi nghĩ, lo lắng cắn môi. 'Sau chuyện này... chúng ta không thể để hắn làm tổn thương ai khác. Chúng ta phải ngăn chặn hắn, ngay bây giờ. Hắn muốn đấu một trận? Vậy thì chúng ta phải biến nó thành trận đấu cuối cùng của hắn.'

___________________________

"Thằng khốn Marik," Tristan rít lên.

Koya cau mày. Joey gần như sụp đổ sau khi cuộc gọi kết thúc, buộc Koyo phải đỡ Joey. " Chuyện gì vậy?"

"Đó là em gái của Joey, đúng không?” Duke nói. “Tớ nhớ cậu đã kể với tớ về em ấy… mà chằng phải em ấy ở trong bệnh viện sao?"

" Đúng," Tristan nói, nắm chặt tay. " Lũ Rare Hunter hẳn đã tới bệnh viện b·ắt c·óc em ấy."

" Rare Hunter?" Koya hỏi.

" Tổ chức t·ội p·hạm, chuyện săn lùng thẻ bài hiếm." Tristan lắc đầu. “Không… đó là tội nhẹ nhất của chúng. Chúng thích b·ắt c·óc, t·ra t·ấn... bạn của tôi Edwin suýt chút nữa bị chúng đ·ánh c·hết, hay Yugi bị bọn chúng thiêu c·hết trong nhà kho."

"Vậy đây không phải là trò đùa," Koyo xác nhận. " Mọi người bị một tổ chức t·ội p·hạm nhắm tới."

" Đúng," Tristan nói.

"Chúng ta nên báo cảnh sát," Duke lên tiếng.

Joey cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái sốc. "Không… Marik nói không gọi cảnh sát.Hơn nữa... cảnh sát ở đây chả ra gì."

"Chị Yuri là một cảnh sát tốt, hoặc từng là," Tristan cãi lại. "Chúng ta có thể gọi cho chị ấy. Chị ấy có thể-"

Joey lắc đầu. “Chúng ta không thể, Tristan. Gọi cho chị ấy thì Ed kiểu gì cũng biết."

"Không được liên lạc với những người sở hữu bảo vật ngàn năm." Tristan lẩm bẩm, nhớ lại lời đe dọa khác của Marik mà Joey đã nói lại.

"Thằng khốn Marik biết Edwin rất giỏi sử dụng chìa khóa.... hắn không muốn cậu ấy tới gần bến tàu. Vậy nên chúng ta không thể gọi cho bất kỳ ai có liên hệ với Ed." Joey tách ra khỏi Koyo, người đang nhìn chàng trai tóc vàng bắt đầu đi đi lại lại. “Chúng ta thậm chí không thể gọi Yug! Chỉ có mình tớ thôi!”

“Chúng ta,” Tristan xác nhận.

“Tớ vừa mới biết chuyện này nhưng tớ không thể đứng nhìn khi một cô gái tội nghiệp b·ị b·ắt cóc,” Koyo tuyên bố. “Tớ cũng sẽ tham gia.”

"Tớ cũng vậy," Duke nói. "Đi nào, xe tớ ở đây! Chúng ta phải đến bến tàu trước khi những tên Rare Hunter đó quyết định làm điều gì tồi tệ hơn."

“Chúng ta sẽ đưa em ấy trở về, Joey,” Tristan hứa với bạn mình khi họ chạy ra bãi đậu xe. “Tớ thề đấy.”

______________________

Serenity không thể ngừng khóc thút thít. “Làm ơn… tại sao anh làm việc này?"

Một giọng nói tàn nhẫn cắt ngang, cười khẩy trước nước mắt của cô bé. "Mày thực sự ngu dốt đến vậy?" Rare Hunter gầy gò cười lớn, nghiêng người lại gần, Serenity cố gắng tránh hơi thở nóng trên má nhưng sợi dây thừng quấn quanh cô quá chặt và cô chỉ có thể ngồi đó trong chiếc áo bệnh nhân, run rẩy. " Hắn chưa bao giờ là y tá của mày. Mày theo hắn chứ 1 con chó ngốc nghếch. Đi thẳng vào bẫy của chúng ta." Serenity run rẩy khi bị tên Rare Hunter sờ vào người. " Một con nhóc ngu ngốc nhưng xinh đẹp, tao-"

Odion nắm lấy cổ tay của Rare Hunter khiến hắn hét toáng lên.

"Khốn kiếp!" Hắn khuỵu gối ôm chặt cánh tay. " Mẹ kiếp mày-"



" Nếu mày dám đụng vào cô ấy lần nữa, mày sẽ ước rằng chỉ có ta là người bẻ gãy tay ngươi." Odion đe dọa. "Đừng bắt ta phải thông báo cho Chủ nhân Marik về những ham muốn bệnh hoạn của mày."

"C·hết tiệt! Được rồi, được rồi! Mày không cần phải làm gãy cổ tay tao."

" Chỉ bị bong gân, giờ cút tới địa điểm cho tao." Rare Hunter nhìn Odin với vẻ mặt căm ghét, nhưng Odion chỉ im lặng nhìn lại cho đến khi hắn bỏ đi. Hài lòng, Odion quỳ xuống bên cạnh Serenity, ghét cảm giác cô co rúm lại khi anh nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay cô. "Tôi xin lỗi vì đã để hắn đụng tới cô. . Tôi sẽ ở lại với cô cho đến khi trận đấu bắt đầu, bảo vệ cô khỏi mọi nguy hiểm."

Serenity hít một hơi. “Tại sao? Tại sao anh lại làm điều này? Tại sao anh muốn anh trai tôi?”

"Tôi không muốn anh trai cô," Odion nói. "Tôi xin lỗi vì đã phải liên lụy đến cậu ta. .Điều tôi hối hận hơn cả là đã liên lụy đến cô, Serenity. Tôi thề với cô rằng cả anh trai cô lẫn cô sẽ không bị tổn thương."

"Vậy tại sao... tại sao anh làm tất cả chuyện này?" Serenity thì thào, người run rẩy. "Chúng ta đang ở đâu?"

"Chúng ta đang ở bến tàu Domino," Odion nói, ước gì anh có thể để cô thay đồ để cô không bị lộ ra như vậy. Nhưng họ đã có một khoảng thời gian rất ngắn và anh phải vội vàng đưa cô ra khỏi bệnh viện. "Còn về lý do cô ở đây... đây là một chuyện bắt đầu từ trước khi cả chúng ta ra đời, nhưng nó đã kéo cả hai chúng ta vào sự điên loạn và phản bội. Nhưng nếu các vị thần công bằng, hôm nay sẽ là ngày kết thúc và chúng ta ít nhất sẽ được tự do."

"Tôi không hiểu," Serenity nói.

"Bạn của anh trai cô, Yugi Muto, cô biết gì về cậu ấy?"

Serenity nhíu mày khi nghe vậy. "Yugi? Anh ấy là bạn thân nhất của anh hai... và là một bài thủ rất giỏi. Anh ấy đã vô địch Duelist Kingdom. Anh ấy đã giúp trả tiền cho ca phẫu thuật mắt của tôi."

Odion gật đầu. Điều này khiến anh đau lòng vì bị buộc phải đứng ở phe đối lập với Yugi Muto, khi cậu bé thực sự có vẻ là một linh hồn trong sáng. Anh hy vọng rằng khi mọi chuyện kết thúc và Yugi hiểu được những gì thực sự đã xảy ra với mình, cậu ấy sẽ tha thứ cho Odion vì vai trò của anh trong ngày hôm nay. Anh hy vọng cậu ấy sẽ hiểu rằng mọi việc được làm với những ý định cao cả nhất.

"Vài năm trước, Yugi Muto đã nhận được từ ông nội mình một cổ vật Ai Cập cổ đại gọi là trò chơi ngàn năm. Thứ từng được những tổ tiên của chủ nhân tôi, những người canh giữ lăng mộ, trông chừng nhưng đã bị thất lạc từ nhiều thế kỷ trước. Nó đã qua tay nhiều người, mỗi chủ sở hữu mới đều cố gắng khám phá bí mật của nó, để lắp thứ này trở lại hình dạng ban đầu của nó nhưng tất cả đều thất bại. Cuối cùng, Yugi là người thành công... và giải phóng một lời nguyền hắc ám lên chính mình."

"Một... lời nguyền hắc ám?"

Odion gật đầu. “Đúng vậy, Serenity. Trò chơi ngàn năm chứa đựng linh hồn của một Pharaoh tàn ác và độc ác. Hắn đã bắt các người canh mộ phải canh giữ kho báu của hắn, để họ có thể phục vụ hắn khi hắn trở lại thế giới. Sự ác độc của Pharaoh không có giới hạn. Hắn vui vẻ chiếm lấy cơ thể của Yugi và bắt đầu sử dụng cậu ấy để làm hại người khác. Khiến họ phát điên. Thiêu sống họ. Một số người xấu, đúng vậy... nhưng những người khác chỉ tình cờ gặp hắn vào thời điểm sai lầm."

“Dần dần, Yugi nhận ra cậu ấy bị chiếm hữu nhưng Pharaoh đã thuyết phục cậu ấy và sau đó là bạn bè của cậu ấy, bao gồm cả anh trai cô, rằng hắn là một linh hồn vô hại, chỉ muốn giúp đỡ Yugi trẻ tuổi.” Odion cau mày. “Nhưng những kẻ nắm quyền... họ không giúp đỡ. Họ muốn thống trị." Tâm trí của Odion nghĩ đến cha nuôi của mình… nếu có thể gọi ông ta là cha. Lão chưa bao giờ muốn Odion, chỉ xem anh là công cụ để đạt được mục đích. Chính mẹ của Odion mới yêu thương và chăm sóc cho anh...… và c·ái c·hết của bà là khởi đầu của sự kết thúc cho hạnh phúc của anh. “Hắn đã vặn vẹo những lời dối trá cho đến khi chúng trông như sự thật và Yugi và bạn bè của cậu ấy đã tin rằng hắn là một anh hùng định mệnh để cứu thế giới. Nhưng chủ nhân của tôi…em trai tôi...Marik Ishtar…nhận ra sự thật. Cậu ấy hiểu rằng Pharaoh là một ác quỷ phải bị ngăn chặn. Cậu ấy đã giải phóng chúng tôi khỏi những xiềng xích mà Pharaoh đã đặt lên chúng tôi. Những xiềng xích được biết đến như nhiệm vụ và di sản. Và bây giờ chúng tôi sẽ cứu Yugi.”

“Vậy… nếu anh muốn cứu Yugi… tại sao lại đưa tôi ra khỏi bệnh viện? Tại sao lại đưa tôi đến đây?”

Odion thở dài. Anh đã phản đối kế hoạch này. Anh đã cầu xin Marik cho phép mình đối mặt với Pharaoh; anh biết rằng bộ bài của mình có thể đánh bại Pharaoh và chấm dứt lời nguyền của linh hồn đó. Nhưng Marik kiên quyết rằng đây là cách duy nhất.

“Yugi là người cho phép Pharaoh vẫn tồn tại trong thế giới này. Ngay cả khi lấy trò chơi ngàn năm đi, lời nguyền cũng không được gỡ bỏ. Không… Yugi phải giải thoát Pharaoh, đuổi hắn ra khỏi tâm trí cậu ấy. Chỉ khi đó, chúng ta mới có thể một lần nữa giam giữ Pharaoh. Tuy nhiên, để làm được điều này, chúng tôi đã buộc phải thực hiện… những biện pháp cực đoan.” Anh đứng dậy. “Pharaoh sẽ đấu với anh trai cô. Yugi và tất cả bạn bè cậu ấy sẽ chứng kiến sự tàn ác của hắn. Họ sẽ nhận ra sự thật rằng cuộc sống con người đối với hắn chẳng có nghĩa lý gì và điều đó sẽ khiến họ chối bỏ Pharaoh. Các vị thần phù hộ, chỉ trong vài giờ nữa, tất cả các bạn sẽ được tự do.” Anh dừng lại. “Tôi xin lỗi vì cô đã bị đặt vào tình thế này, Serenity. Tôi thề với cô… tôi sẽ dành phần còn lại của cuộc đời mình để đền bù cho những gì đã xảy ra… và những gì phải đến.”

Và với lời đó, anh rời khỏi Serenity, để lại cô gái một mình suy nghĩ.

" Anh thực sự tin vào điều đó?"

Odion quay lại nhìn Solomon Muto. Anh không nhận ra ông lão đã tỉnh dậy.

“Đầu ông ổn chứ? Tôi xin lỗi vì người của tôi đã làm ông b·ị t·hương."

Solomon nói với giọng khàn khàn. “Anh thực sự tin rằng mình là anh hùng ở đây sao?”

" Tôi ko cần phải trả lời ông."

“Không… nhưng anh cần phải trả lời con bé." Solomon nói, gật đầu về phía Serenity. “Anh biết điều này là sai… và anh biết những lời dối trá mà anh đang nói, mà anh đã cố gắng thuyết phục chính mình rằng nó là sự thật… là sai.”

Odion im lặng khá lâu. Một phần trong anh, có vẻ giống như giọng nói của mẹ mình, thì thầm rằng Solomon là đúng. Dĩ nhiên, mẹ anh chỉ thì thầm điều đó trong khi đang hét vào anh rằng phải nhanh chóng đưa Serenity và Solomon ra khỏi đây. Điều này thật kỳ lạ vì Odion chưa bao giờ nghe thấy mẹ mình la hét. Chưa bao giờ. Ngay cả khi bà q·ua đ·ời khi sinh anh trai anh, bà cũng chưa từng nâng giọng.

“Việc này phải làm để ngăn chặn Pharaoh,” Odion nói với ông già.

" Đúng, đúng, anh đã nói điều đó rất nhiều lần rồi. Và đó không phải là lời nói dối, bởi vì anh tin rằng mưu mẹo và sự phản bội này là cách duy nhất để đánh bại Pharaoh.”

"Vậy ông thừa nhận cháu trai ông bị một linh hồn đen tối chiếm hữu?”

" Tôi biết về truyền thuyết của trò chơi ngàn năm. Solomon nói với một tiếng thở hắt. “Tôi đã tìm thấy thứ c·hết tiệt đó, phải không? Ông nghĩ rằng tôi đã đưa cho cháu trai mình một cổ vật Ai Cập cổ đại mà không nghiên cứu nó để hiểu tất cả những gì nó có thể làm được sao? Tôi không phải là kẻ ngốc. Tôi biết về truyền thuyết và lịch sử của thứ đó… tôi dám cá rằng tôi biết nhiều hơn anh."

" Nhưng ko bằng chủ nhân Marik."

" Kẻ chưa từng nhìn thấy trò chơi ngàn năm lần nào?" ” Solomon tiếp tục. “Với một người sống cuộc đời được bảo vệ, hắn chắc chắn biết rất nhiều.”

"Ông không biết chút nào về trí tuệ của Chủ nhân tôi.”

“Tôi biết một người tốt không b·ắt c·óc những người vô tội chỉ để thực hiện kế hoạch của mình. Anh biết hành động nhỏ này nói lên điều gì không?” Solomon cười, và Odion không thể không rùng mình trước nụ cười lạnh lẽo của ông lão.

Odion chỉ quay lưng và bỏ đi.

“Cái này sẽ không kết thúc như anh nghĩ đâu!” ông gọi theo. “Nó sẽ không thành công như anh nghĩ đâu!”

Odion tiếp tục bước đi.

___________________

" Hạ cánh xuống đó," Kaiba ra lệnh cho phi công trực thăng, khuôn mặt anh căng thẳng khi nhìn thấy sự náo loạn xung quanh bến tàu. “Đó là nơi Marik hẹn."



“Cảm ơn lần nữa, Kaiba,” Pharaoh nói nhẹ nhàng. “Tớ biết cậu làm điều này vì giải đấu… nhưng dù sao, cảm ơn cậu.”

Kaiba lạnh lùng. "Tôi làm việc này vì cậu từng giúp Mokuba." Anh ta dừng lại một chút. " Yugi… ông nội của cậu không phải là một đấu thủ mạnh, nhưng ông đấu với danh dự. Tôi… không nên phá hủy Blue-Eyes khiến ông cậu nhập viện. Vì điều đó, tôi sẽ làm mọi thứ có thể để giúp cậu cứu ông ấy.”

“…Cảm ơn,” Pharaoh nói nhỏ, rồi liếc nhìn Mokuba. “Nhưng cẩn thận đấy… nếu Marik sẵn sàng t·ấn c·ông ông nội-" Cậu cẩn thận khi nói ra điều này, vì không muốn làm suy yếu mối hòa hoãn mong manh giữa cậu và Kaiba hỉ vì một cuộc tranh cãi về sức mạnh của trò chơi ngàn năm. “-hắn cũng có thể sẽ nhắm tới Mokuba.”

“Hắn sẽ hối hận nếu dám làm việc ngu xuẩn đó,” Kaiba nói.

“Em nên gọi cho anh Edwin?” Mokuba gợi ý.

“Marik đã cảnh báo chúng ta không được liên lạc với Edwin,” Pharaoh nhắc lại. 'Mặc dù giờ tớước gì mình có thể. Edwin đã thể hiện khả năng sử dụng chìa khóa ngàn năm thành thục… Edwin ở đây sẽ giúp chúng ta có thêm sự hỗ trợ cần thiết.'

'Chúng ta không thể mạo hiểm với ông nội. Dù tớ có ghét điều này đến đâu, lựa chọn duy nhất của chúng ta là phải tuân theo yêu cầu của Marik và hy vọng rằng chúng ta có thể vượt qua an toàn.'

"Đúng vậy, cậu chắc chắn đúng," Pharaoh nghĩ khi chiếc trực thăng hạ cánh gần một chiếc xe sang trọng và cậu bước ra. Gió thổi mạnh xung quanh, khiến chiếc áo khoác của cậu bay phần phật như một chiếc áo choàng, và ánh mắt Pharaoh hẹp lại cứng rắn khi nhìn vào cảnh tượng trước mặt. ‘Nhưng điều đó không làm tớ vui về những gì chúng ta bị buộc phải làm.’

Có ai đó, có lẽ là những tên Rare Hunter đã sắp xếp các container vận chuyển thành một con đường, xếp chúng theo cách mà khi Pharaoh bước qua, cậu đi qua không thể thấy gì ngoài những chiếc thép có màu sắc khác nhau bao quanh hắn như một hẻm núi. Kaiba và Mokuba đi ngay phía sau cậu, điều này khiến cả Yugi lẫn cậu cảm thấy yên tâm hơn một chút; Kaiba sẽ đảm bảo rằng những tên Rare Hunter ko thể áp đảo và cậu vẫn tuân theo chỉ thị của Marik một cách chính xác.

Quanh co qua lại trên con đường, cuối cùng họ cũng đến được phía bên kia và thấy hai chiếc cần cẩu đứng trước hai bến tàu dài, một đám đông Rare Hunter mặc áo choàng tím đang quan sát với những ánh mắt thù địch, ngoại trừ người cao nhất, người chỉ nhìn Pharaoh với vẻ mặt trung lập.

“Ah, cuối cùng rồi!” một Rare Hunter tuyên bố, giọng của hắn bị bóp méo, đôi mắt thì trống rỗng. “Vị khách cuối cùng của chúng ta cuối cùng cũng đã đến!”

“Vị khách cuối cùng?” Pharaoh hỏi chỉ để bắt đầu khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Yug!”

“Joey?” cậu nói trong sự ngạc nhiên, quay lại và thấy Joey, Tristan, Duke, cùng một người gần tuổi đang đứng bên cạnh, bị những Rare Hunter bao vây. “Joey, sao cậu lại ở đây?”

" Lũ quái dị này gọi tớ tới ! Tớ đoán chúng cũng gọi cho cậu?"

“Đúng vậy. Chúng đã b·ắt c·óc ông nội và tớ sẽ tìm cách đưa ông nội trở về.”

Joey ngạc nhiên. " Ông Muto? Nhưng... chúng bảo rằng chúng đã bắt Serenity.”

“Serenity?” Pharaoh sốc. " Tớ đã nói chuyện với ông nội. Không phải em ấy."

"Tớ đã nói chuyện với em ấy, Yug."

" Các người đã nói chuyện với cả hai!" Tên Rare Hunter bị chiếm xác tuyên bố, và hai người bạn quay lại khi những cần cẩu bật lên và từ từ nâng hai container vận chuyển cuối cùng, lộ ra Serenity và ông nội của Yugi bị trói vào ghế, lưng đối diện với họ.

“Yugi?” ông Muto gọi, cố gắng xoay đầu để nhìn.

“Anh Joey!” Serenity kêu lên trong sợ hãi.

“Anh đến đây Serenity!” Joey kêu lên, nhưng nhiều tên Rare Hunter tới ngăn cản. Chúng quá đông để Joey có thể tự mình đối phó. Chúng ném Joey trở lại chỗ cũ.

“Chuyện gì đang xảy ra ở đây?” Tristan yêu cầu. “Tại sao các người lại b·ắt c·óc 2 người đó?"

"Để chứng minh một điều, Tristan Taylor," Rare hunter bị chiếm hữu giải thích.

" Ngươi muốn chứng mình cái gì?" Duke gầm lên.

"Rằng Pharaoh không phải là anh hùng mà các người nghĩ… rằng hắn sẽ vui vẻ để những người vô tội c·hết." Tên Rare hunter chỉ tay về Solomon Muto. "Các người biết nhiều về lão già này ko? À, lão giả vờ là một chủ tiệm thẻ bài hiền lành, nhưng đó chỉ là lớp mặt nạ. Solomon Muto thật sự…lão rất nổi tiếng ở Ai Cập. Là một tên trộm và t·ội p·hạm." Tên Rare Hunter nhìn vào ông nội Yugi. "Bao nhiêu ngôi mộ của chúng ta đã bị lão đột nhập, đánh cắp di vật của n·gười c·hết để thỏa mãn cơn thèm vàng của lão? Bao nhiêu người đã bị lão đã lừa gạt lấy đi những gì họ kiếm được một cách chăm chỉ?" Họ có thể nghe thấy giọng điệu khinh bỉ của Marik. “Bao nhiêu người lão đã g·iết?”

" Ngươi đang nói cái quái gì thế?" Joey hét to. " “Ông của Yugi là người tốt!"

"Chỉ vì lịch sử được viết bởi những kẻ giàu có và quyền lực... và Solomon Muto có cả hai." Marik cười khúc khích qua miệng con rối của hắn. " Ngươi không biết con người thật của lão. Nhưng...ta biết. Linh hồn của lão đầy tội lỗi.” Hắn quay sang Serenity. "Còn về em gái ngươi..."

"Cô ấy là người vô tội, Joey Wheeler," Tên Rare hunter to cao nhất tuyên bố. "Một cô gái chưa bao giờ trải nghiệm thế giới thực, sống một cuộc sống may mắn và được che chở... nhưng tất cả những gì tôi thấy cho thấy cô ấy không làm hại một ai."

“Đủ rồi, Odion,” tên Rare hunter bị nhập cắt ngang. "Suy nghĩ của ngươi về cô gái đó đã được biết tới." Hắn nhìn lại Joey. "Nhưng bất chấp tất cả những gì Odion đã nói... Pharaoh sẽ g·iết cô ấy."

" Cậu ấy sẽ ko bao giờ làm như vậy." Joey khẳng định.

"Ngay cả để cứu ông của vật chủ của hắn?" Marik hỏi.

Những chiếc cần cẩu kêu lên và Pharaoh ngước lên kịp thời để thấy chúng di chuyển các container mà chúng đã nâng lên sao cho chúng treo lơ lửng phía trên ông nội Yugi và Serenity. Mokuba kêu lên, Solomon vật lộn tìm cách thoát khỏi dây trói, trong khi Serenity xoay đầu trong sự bối rối.

‘Ông nội!’

“Serenity!” Joey hét lên trong kinh hoàng, Duke cùng thiếu niên còn lại giữ chặt Joey trong khi nhìn chằm chằm vào đám Rare hunter.

" Ngươi muốn gì, Marik?" Pharaoh gầm lên.

" Một trong những bảo vật ngàn năm chưa xuất hiện, chiếc cân ngàn năm. Nó đại diện cho sự cân bằng... và sự sống đối đầu với c·ái c·hết. Lúc này... một sự cân bằng khác đã được thiết lập. Ngươi và Joey Wheeler sẽ đấu với nhau, Pharaoh. Nếu ngươi đánh bại hắn, container chứa em gái sẽ hắn rơi xuống, g·iết c·hết cô ta. Nhưng nếu ngươi thua thì cô ta sẽ sống... với cái giá là ông nội của vật chủ của ngươi, gã l·ừa đ·ảo Solomon Muto!"

‘Không…’ Yugi nói trong sự kinh hoàng.

“Và điều gì ngăn chúng ta lao vào ngươi ngay bây giờ và ngăn chặn điều này?” Kaiba cảnh báo, tiến một bước tới.

Con rối của Marik nhìn thẳng vào anh ta. “Nếu bất kỳ ai tiến tới hoặc cố gắng liên lạc với chính quyền, ta sẽ thả cả hai container, g·iết c·hết cả hai người. Điều mà ta hình dung là Pharaoh sẽ không quan tâm chút nào.”

"Ngươi mong chúng ta chơi trò điên rồ này sao, Marik? Ngươi luôn khẳng định muốn có trò chơi ngàn năm? Vậy hãy chứng tỏ mình là người có tự trọng và đối mặt với ta một cách đường hoàng! Đừng lôi kéo người khác vào sự điên rồ của ngươi!"

“Ngươi hành động như thể ngươi là người kiểm soát ở đây, Pharaoh!” Marik tuyên bố. “Ta mới là kẻ nắm quyền. Lần đầu tiên trong đời, ngươi sẽ không thể ra lệnh cho những đầy tớ và nô lệ của mình để biến mong muốn của ngươi thành hiện thực. Ngươi sẽ đấu bài và bằng hành động của mình, ngươi sẽ quyết định ai sống và ai c·hết!”

Pharaoh nhìn quanh, nỗi sợ hãi tràn ngập linh hồn cậu khi cố gắng tìm cách thoát khỏi tình cảnh này.