Chương 129: Tình bạn hay tình thân (2)
“Yug…” Joey nói khi cậu bước ra chỗ thi đấu. Cơ thể cậu run cầm cập, nhìn sang bên kia, chính Yugi cũng y như vậy. " Hãy... nói rằng cậu có cách thoát ra khỏi chuyện này."
Yugi ghét bản thân mình vô cùng khi cũng chỉ có thể nói, "Chúng ta sẽ tìm cách giải quyết, Joey." Vì Yugi biết rõ những lời đó nghe thật vô nghĩa
Nhìn về phía những người còn lại, Yugi hy vọng sẽ thấy họ làm gì đó. Kaiba gọi hỗ trợ. Hoặc dùng duel disc để xâm nhập vào hệ thống của Marik và ngăn chặn các thùng hàng rơi xuống. Tristan hoặc Duke lén lút xung quanh, tóm lấy các Rare Hunter và đánh ngất chúng rồi tạo ra cảnh tượng hỗn loạn.
Nhưng tất cả bọn họ cũng đều cứng đờ vì sợ hãi. Tristan, Duke và người bạn mới của Joey đang nhìn vào cảnh tượng đó với sự kinh hoàng. Kaiba giữ chặt Mokuba, tay anh ta siết mạnh đến nỗi các đốt ngón tay trắng bệch vì nắm quá chặt vai em trai, nhưng Mokuba không có dấu hiệu đau đớn, mà thay vào đó, cậu bé đang nhìn xung quanh với đôi mắt sợ hãi mở to.
Yugi không thể nhìn vào ông của mình hay Serenity.
'Chúng ta sẽ thoát khỏi chuyện này, Yugi. Tớ hứa với cậu.'
'Bằng cách nào?' Yugi hỏi. 'Chúng ta phải đấu với Joey. Nếu chúng ta thua thì Marik sẽ g·iết ông nội. Nhưng nếu chúng ta thắng Joey thì Serenity sẽ c·hết.'
'Tớ... không biết chúng ta sẽ làm gì, Yugi. Nhưng tớ tin rằng hôm nay sẽ không b·ị đ·ánh dấu bằng bi kịch. Chúng ta sẽ tìm ra cách để thoát khỏi sự điên rồ này còn Marik phải trả giá cho những gì hắn đang làm. Hiện tại, điều tốt nhất chúng ta có thể làm là tiếp tục. Nguy cơ lớn nhất đối với ông của cậu và em gái của Joey là chúng ta làm Marik tức giận và khiến hắn quyết định g·iết họ ngay lập tức. Chúng ta phải chơi trò chơi của hắn để câu giờ đủ lâu cho việc tìm ra cách.'
‘Đúng,’ Yugi nói và có một tia sáng lóe lên trong tâm trí cậu khi cậu cho phép Pharaoh nắm quyền kiểm soát.
"Ah, Pharaoh đã xuất hiện," một trong những tên Rare Hunter bị Marik kiểm soát tuyên bố. "Ngươi chỉ đang cố gắng làm dịu đòn đau bằng cách là người đầu hàng để cứu em gái của Joey? Hay ngươi khao khát c·ái c·hết sắp đến và muốn giáng đòn g·iết c·hết cô ta?” Serenity thút thít sợ hãi và Pharaoh nhăn mặt trước khi quay về phía Rare Hunter "Giữ lấy mấy bài diễn văn của ngươi, Pharaoh! Ta không cần chúng. Thực tế, ta cho rằng bây giờ là thời điểm hoàn hảo để cho ngươi thấy luật bổ sung dành riêng cho trận đấu này." Hắn vẫy tay về phía các container và Yugi thấy rằng có màn hình hiển thị điểm gốc của Yugi với Joey. Nhưng cũng có một màn hình thứ hai, cái này hiển thị bộ đếm thời gian hiển thị 1:00." Để ngăn các ngươi câu giờ, các ngươi chỉ được phép hành động trong 1 phút. Nếu 2 người các ngươi ko đặt bài hay tuyên bố hành động trong thời gian cho phép, thì sẽ tính là thua cuộc."
"Vậy ngươi muốn chúng ta phải đấu trong tình cảnh vội vàng, Marik?" Pharaoh tuyên bố. "Ngươi không có chút danh dự nào sao?"
"Danh dự của ta khác xa so với ngươi, Pharaoh. Và ta không phải người bị xét xử." Đồng hồ bắt đầu đếm ngược phía trên ông của Yugi, âm thanh duy nhất là tiếng “TIC TIC TIC TIC” đều đặn khi các con số giảm dần, và gió khiến thùng chứa và sợi cáp treo nó dao động và rên rỉ. "Ngươi tốt nhất là nhanh lên, Pharaoh..."
"Rất tốt," Pharaoh nói, rút bài của mình, cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy đồng hồ đếm ngược được thiết lập lại một phút khi anh làm vậy… rồi sau đó lại bắt đầu đếm ngược lần nữa. ‘Chúng ta sẽ cần phải thông minh khi chọn các nước đi, Yugi. Chúng ta không còn thời gian để suy nghĩ cẩn thận nữa.’
‘Chúng ta sẽ phạm nhiều sai lầm hơn… Marik muốn chúng ta mất bình tĩnh để hy vọng rằng chúng ta sẽ làm điều gì đó ngu ngốc dẫn đến thất bại của mình.’
‘Hoặc cũng có thể là vậy với Joey,’ Pharaoh nghĩ một cách u ám. ‘Đó chính là mục đích của hắn… hắn có thể giả vờ là không muốn chúng ta nói chuyện với hắn, để cầu xin hắn… nhưng thực ra hắn đã đẩy chúng ta vào một cái bẫy.’ Nhìn thấy thời gian đang dần trôi đi, Pharaoh chọn Magician’s Robe và đặt nó ở chế độ phòng thủ cùng với Eternal Soul, kết thúc lượt của mình và để Joey bắt đầu xem bài. ‘Chúng ta bị kẹt giữa hai bức tường và hắn sẽ từ từ vặn núm, tạo thêm áp lực cho đến khi chúng ta vỡ vụn.’ Pharaoh nghiến chặt hàm. ‘Nhưng chúng ta sẽ không để hắn làm điều đó. Chúng ta SẼ tìm được cách thoát khỏi chuyện này, Yugi… Tớ thề!’
_____________________
Seto biết rằng nhiều người coi anh như một con quái vật.
Họ thấy anh quá dễ dàng sử dụng tài sản của mình để có được những gì anh muốn và đã khinh bỉ anh vì điều đó. Cũng như việc anh từ chối tham gia vào những trò chơi quan hệ tầm thường mà nhiều người thích tham gia. Họ chứng kiến kỹ năng của anh và tức giận vì đó lại là một thứ nữa mà anh có.
Điều họ không hiểu là tiền chỉ là một công cụ. Không khác gì một chiếc tua vít hay một cái búa. Người ta không khinh thường một công nhân xây dựng vì sử dụng búa để đóng đinh một tấm ván. Người ta sử dụng những công cụ mà mình có. Khi anh không có gì ngoài bộ óc của mình trong cô nhi viện, anh đã dùng nó để tạo ra một mái nhà mới cho em trai. Khi cha dượng trao cho anh những triệu đô và thách thức anh tạo dựng một điều gì đó, anh đã dùng từng đồng để hủy diệt tên khốn b·ạo h·ành đó. Và giờ đây, khi anh cần một thứ gì đó, anh dùng tiền để có được nó.
Khi nói đến những trò chơi quan hệ... anh đơn giản là không có thời gian. Cái c·hết của cha mẹ đã dạy anh điều đó. Cuộc sống là ngắn ngủi. Bạn chỉ sống trên hành tinh này trong một thời gian nhất định và không có gì bạn có thể làm để kéo dài thời gian đó. Đó là điều duy nhất mà tiền, thứ mà mọi người nói anh lãng phí, không thể mua được.
Còn kỹ năng? Đó là do anh tự kiếm được. Ồ, anh có tài năng bẩm sinh. Nhưng giống như một viên kim cương phải được cắt và mài giũa để trở nên có giá trị, Seto cũng đã làm việc chăm chỉ để mài giũa kỹ năng của mình. Nếu không, anh chỉ là một người có tài năng thô sơ lười biếng.
Họ không thấy, nhưng Seto không bận tâm về điều đó. Cứ để họ phán xét anh. Anh chưa bao giờ quan tâm đến hiện tại... ánh mắt anh hướng về tương lai. Một thế kỷ nữa, khi anh ko còn trên đời, tên tuổi anh có thể sẽ bị lãng quên. Nhưng... những gì anh đã làm để giúp đỡ thế giới? Những đứa trẻ mồ côi được ngủ trên giường ấm nhờ những khoản quyên góp của anh? Những cuộc c·hiến t·ranh không bao giờ xảy ra vì anh đã phá hủy cỗ máy c·hiến t·ranh của cha dượng mình? Những đấu thủ được truyền cảm hứng từ anh? Chúng sẽ sống mãi.Nhưng giờ anh đang suy nghĩ lại về việc cho phép mọi người gọi mình là quái vật một cách bừa bãi.
Bởi vì những gì Marik đã làm… đó mới là một con quái vật. Và Seto KHÔNG CHỊU bị gán chung với thằng khốn đó.
‘Hắn đã biến giải đấu của ta thành một loạt các cái bẫy c·hết người,’ anh nghĩ trong lòng, đầy cay đắng. ‘Lấy mọi thứ ta tạo ra và xoay chuyển nó để phục vụ cho mục đích điên cuồng của hắn.’ Anh nắm chặt tay lại thành nắm đấm. ‘Hắn sẽ phải trả giá cho chuyện này... hắn sẽ trả giá vì đã biến giải đấu lẽ ra là của Ta thành của hắn!’
Giọng nói của Wheeler kéo anh ra khỏi suy nghĩ. "Được rồi… tớ đặt Black Metal Dragon ở chế độ phòng thủ với úp là bài này. Tớ kết thúc lượt." Con rồng, trông như một con drake nhỏ đã bị phủ một lớp kim loại nóng chảy màu đen lên người rồi không được để khô đúng cách, xuất hiện trên sân đấu trước khi ổn định ở chế độ phòng thủ.
“Có lẽ họ nên làm vậy,” Mokuba thì thầm. “Cứ liên tiếp đặt các lá bài phòng thủ. Lãng phí thời gian để chúng ta có thể tìm cách thoát khỏi chuyện này.”
" Họ sẽ tới lúc rút hết bài Mokuba," Seto giải thích. "Và điều đó sẽ khiến họ thua trận." Trong đầu anh, anh nghĩ thêm, 'Và còn có nguy cơ một người sẽ quay lưng lại với người kia. Họ có thể là bạn thân nhất nhưng khi người họ yêu thương, gia đình, bị đe dọa… liệu tình bạn còn bền vững?' Anh lại siết chặt vai Mokuba, chỉ để tự đảm bảo rằng em trai anh vẫn an toàn. Nếu mọi chuyện khác đi và đó là anh đấu với Wheeler, với mạng sống của Mokuba đối mặt với mạng sống của em gái Wheeler… Seto sẽ chiến đấu để cứu Mokuba. Anh sẽ không vui về điều đó, sẽ căm ghét việc làm tổn thương cô gái vô tội… nhưng anh sẽ cứu em trai mình.
Và liệu Yugi và Joey có thật sự tin tưởng nhau để lãng phí thời gian khi có nguy cơ mất đi người họ yêu thương?
‘Không quan trọng,’ Seto nghĩ trong lòng một cách u ám. ‘Dù chuyện gì xảy ra ở đây thì một người cũng sẽ phải c·hết. Còn ta bị ép phải chứng kiến vì thằng khốn Marik đang chặn mọi nỗ lực cầu cứu. Nhưng-’ anh nghiến chặt hàm đến mức đau đớn nhưng anh đón nhận cơn đau đó, cần nó vào lúc này, ‘-ngay khi chuyện này kết thúc… ta sẽ tìm ra thằng khốn đó. Yugi và Wheeler sẽ không còn đủ sức sau khi chuyện này kết thúc. Vì vậy, tôi sẽ là người làm. Ta sẽ thu thập tất cả nguồn tin. Ta sẽ săn lùng hắn, kéo hắn ra khỏi bất kỳ cái xó xỉnh nào hắn đang trốn.'
Một ký ức chợt lóe lên trong đầu anh. Mọi người thường nghĩ Gozaburo chỉ dạy anh cách điều hành công ty. . Điều họ không biết là anh đã dành bao nhiêu giờ bên người đàn ông đó trong phòng tập võ, bị đá, bị đấm, bị giẫm đạp khi cha dượng nói với anh bằng một giọng lạnh lùng rằng anh yếu đuối và người kế thừa của ông phải MẠNH MẼ. Ông đã chỉ cho anh những điểm yếu cần t·ấn c·ông để gây ra cơn đau, cách đánh trả và làm bầm tím mà không làm gãy xương. Để khiến ai đó khao khát c·ái c·hết nhưng không cho họ c·ái c·hết.
Và Seto Kaiba là một học sinh GIỎI.
Marik… sẽ sớm nhận ra.
____________________________
" Tới lượt tớ," Pharaoh nói mà không có sự phô trương như thường lệ. Giờ không phải lúc cho những màn kịch như vậy. "Tớ bắt đầu bằng Soul Servant, cho phép chọn một Dark Magician từ trong bộ bài và đặt nó lên trên cùng."
Cậu dừng lại một chút khi nhìn vào lá bài của mình.
‘Nhưng chọn lá nào?’ Cậu tự hỏi. 'Mình muốn sử dụng Dark Magician của Cabal… mình cảm thấy thật sai trái khi sử dụng lá bài mà ông nội tặng. Nó được dùng để chiến đấu chống lại cái ác, chứ không phải tham gia vào đó.' Cậu suýt chọn Dark Magician mặc áo choàng đỏ nhưng kịp dừng lại. 'Và nếu làm vậy, mình ó đang lên án Dark Magician của Cabal trở thành một công cụ của bóng tối không? Mình đang cố chứng minh rằng nó có thể là hơn thế nữa… mình làm nhục nó nếu chỉ chọn nó chỉ vì-'
Pharaoh!’ Yugi gọi lớn, ‘Thời gian!’
Pharaoh nguyền rủa trong đầu và nhanh chóng đặt Dark Magician ban đầu của mình lên trên cùng bộ bài trước khi tuyên bố, " Kích hoạt Dark Magical Circle!" đồng hồ đếm ngược lại bắt đầu và Pharaoh thở phào nhẹ nhõm rồi nhận ra cậu không có được thời gian nghỉ ngơi, chỉ khởi động lại áp lực đang đè lên bản thân. " Điều này cho phép tớ nhìn ba lá bài trên cùng bộ bài và nếu một trong số chúng là Dark Magician, tớ có thể thêm nó vào tay mình và đặt hai lá còn lại lên trên cùng bộ bài." Tất nhiên, nhờ Soul Servant của mình, Dark Magician đã ở trên cùng bộ bài và vì vậy cậu thêm nó vào tay, thật sự không mất nhiều thời gian để kiểm tra hai lá bài còn lại trước khi đặt chúng lên trên cùng bộ bài. "Và giờ tớ kích hoạt Eternal Soul."
Cậu ghét cái sự im lặng của Joey. Cậu ấy không nói một lời nào, ngoài việc gọi ra những nước đi mình thực hiện. Pharaoh hiểu lý do tại sao điều đó lại như vậy... làm sao cậu ấy có thể vui vẻ với những gì đang diễn ra? Làm sao có thể xem đây chỉ là một trận đấu bình thường khi sự sống và c·ái c·hết đang treo lơ lửng trên đầu họ? Và tệ hơn, không phải là mạng sống của họ. Pharaoh biết tận sâu trong lòng rằng mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu là chính cậu và Joey phải đánh cược mạng sống của mình, thay vì chơi với mạng sống của những người họ quan tâm.
‘Marik,’ Pharaoh nghĩ trong lòng khi triệu hồi Dark Magician nhờ vào Eternal Soul. ‘Ngươi sẽ phải trả giá cho chuyện này. Mối hận thù tàn bạo của ngươi với ta giờ đã mang đến nỗi đau và sự kinh hoàng cho những người vô tội.’ Cậu chạm vào duel disc, kích hoạt Dark Magical Circle và loại bỏ lá bài úp của Joey, sau đó cho Dark Magician t·ấn c·ông Black Metal Dragon, tiêu diệt nó. ‘Có nhiều thứ ta có thể tha thứ… nhưng cái bẫy mà ngươi đã đặt chúng ta vào… ta sẽ tìm ra cách để thoát khỏi nó. Ta sẽ cứu tất cả mọi người. Và rồi… ta sẽ đến tìm ngươi, Marik. Ta sẽ không để ngươi làm hại ai nữa!'
_______________________
Ishizu quan sát.
Kỷ niệm đầu tiên của cô là khi cha mẹ cô cãi nhau về Odion, liệu anh ta có xứng đáng làm người canh giữ lăng mộ hay không. Cô không thể nhớ được những lời họ đã nói, chỉ nhớ hình ảnh của họ. Đó là lần duy nhất cô có thể nhớ mẹ cô thực sự nổi giận và đối mặt với cha Ishizu. Mẹ cô... bà đã là một người con đúng nghĩa của các người canh giữ lăng mộ, hiểu rằng vai trò của bà là hướng dẫn một cách thầm lặng, không bao giờ cho rằng đó là quyền của mình để lãnh đạo. Và thế nhưng, vào khoảnh khắc đó, khi cha Ishizu đã nói... điều gì đó, cô không thể nhớ... mẹ cô đã nổi giận, trông như sẵn sàng TẤN CÔN chồng mình.
Ishizu đã chứng kiến sau này khi mẹ cô không đứng lên bảo vệ bản thân, kỷ niệm về những vết thâm đen và má sưng khiến bà không thể phản kháng và từ đó dạy cho cô rằng khôn ngoan hơn là làm theo những gì được lệnh. Những người canh giữ lăng mộ làm theo mệnh lệnh. Họ làm... theo mệnh lệnh.
Pharaoh biết rõ nhất. Pharaoh sẽ cứu họ. Và Pharaoh đã giao trách nhiệm cho các trưởng tộc của những gia đình lớn trong việc chăm sóc vợ con của họ. Vì vậy, các trưởng tộc biết rõ nhất. Vì nếu họ không biết, thì Pharaoh cũng không biết và thế giới sẽ bị diệt vong. Đơn giản là vậy.
Ishizu nhớ lại cảnh mẹ cô đ·ã c·hết khi sinh ra người em của cô.
Sau đó… là xác c·hết của cha cô.
Và ngôi nhà của họ bị phá hủy bởi chính máu thịt của cô.
Cô đã chứng kiến tất cả.
Ishizu không trở thành một người con gái của các người canh giữ lăng mộ như cô nên thế. Cô lãnh đạo. Ít nhất là để bảo vệ mạng sống của mình, nhằm đảm bảo rằng em trai cô sẽ quay lại với nghĩa vụ của mình.
'Giờ thành ra thế này,' cô nghĩ thầm khi sử dụng dây chuyền ngàn năm để quan sát trận đấu của Pharaoh với người hầu Joseph Wheeler. ' Marik, tại sao em lại lạc lối tới vậy? Tại sao những hình ảnh tương lai của em lại bị lệch khỏi quỹ đạo đến thế?’ Cô thở dài, nheo mắt lại thật chặt để đảm bảo những hình ảnh cô thấy vẫn rõ ràng. Cô có thể cảm thấy nhức nhối ở phía sau đầu nhưng cô buộc những suy nghĩ đó ra ngoài, chỉ tập trung vào trận đấu… điều gì đang xảy ra và điều gì lẽ ra phải xảy ra.
Tất cả những điều này đều sai.
‘Marik lẽ ra đã bắt Joseph và biến cậu ta thành con rối như những tên Rare Hunter. Em ấy bắt c Pharaoh đấu với người hầu của ngài, để ngài ấy có thể hiểu được sức mạnh mà em trai mình nắm giữ, để khi ngài ấy lấy được quyền trượng ngàn năm, ngài ấy sẽ ko bị cám dỗ sử dụng nó theo cách này.’ Cô biết Joseph lẽ ra sẽ sống sót sau trận đấu, được Pharaoh cứu, nhưng cô không để tâm đến con đường đó trong thực tế mới bị thay đổi này. ‘Nhưng thay vào đó… là thế này.’
Cô lắc đầu chán ghét.
‘Giờ Pharaoh sẽ không học được bài học. Mình cần nói chuyện với ngài ấy trong giai đoạn tiếp theo của giải đấu, để đảm bảo ngài ấy hiểu được những mối nguy hiểm mà Marik mang lại. Nhưng mình cũng phải giải thích cho ngài ấy rằng Marik không thể bị vứt bỏ. Pharaoh phải tha thứ cho em ấy.'
Cô liếc nhìn, chỉ thoáng qua, về phía hai người bị trói
'Thật là đáng tiếc khi một người phải c·hết ở đây, nhưng mình phải cho Pharaoh thấy rằng Marik không phải là kẻ gây ra c·ái c·hết của họ. Đó là lỗi của Edwin Chaos, Marik hành động một cách cực đoan hơn. Nếu hắn không can thiệp và thay đổi vận mệnh thì hai người đó sẽ sống sót qua Battle City. Nhưng giờ đây... máu của họ sẽ đổ trên tay hắn.' Ishizu thở dài, dù việc này khiến cô phải nhăn mặt vì cơn đau nhói ở đầu. 'Và mình sẽ phải chăm sóc Marik... khi em ấy nhận ra rằng Chaos đã ép em ấy làm điều này, em ấy sẽ bị tổn thương. Nhưng không thể để một người hầu của Pharaoh bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc như vậy. Em ấy phải mạnh mẽ... tất cả chúng ta phải mạnh mẽ... nếu chúng ta muốn sống sót qua những chuyện sắp tới.'
Cuối cùng, cô không biết ai trong hai người này nên c·hết. Solomon Muto là một ông lão và ông đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. C·hết ở đây thì có sao đâu? Nó sẽ làm tổn thương vật chứa Pharaoh nhưng có thể điều đó sẽ khiến cậu bé giao nhiều quyền kiểm soát hơn cho Pharaoh? Thật là phiền phức khi Pharaoh phải chia sẻ cơ thể… tốt hơn là để Pharaoh lãnh đạo hoàn toàn, cậu bé sẽ lùi vào trong.
Nhưng... điều đó có nghĩa là Pharaoh phải thua.
Và một người cai trị không thể thể hiện sự yếu đuối như vậy.
Không, phải là cô gái, Serenity Wheeler. Cô ta phải c·hết ở đây. Cô ta không có mục đích gì… với việc mất đi thị lực, cô ta đáng ra phải c·hết từ lâu rồi; một người yếu đuối thì phải được loại bỏ khỏi gia đình, chỉ những người mạnh mẽ xứng đáng tồn tại. Cô ta không thể phục vụ Pharaoh Vô Danh… vậy nên tốt hơn hết là cô ta phải c·hết. Người hầu Joseph Wheeler sẽ hiểu... cô gái cũng sẽ hiểu thôi! Đó là một vinh dự khi được c·hết vì Pharaoh!
Đúng vậy… cô ta sẽ hiểu.