Khi được hỏi về cảm giác lúc yêu Từ Lê Na là như thế nào, người đàn ông ấy đã trầm mặc rất lâu.
Yêu nhau cũng gần ba năm, dường như giữa cả hai chưa từng có gì đặc biệt. Từ Lê Na không cho hắn quá nhiều cảm xúc cũng không đòi hỏi gì nhiều ngoài quà tặng, tiền mua sắm và những chuyến du lịch xuyên Quốc gia. Có đôi ba lần cô ta tự đề cập tới chuyện quan hệ thể xác, nhưng hắn lại là người từ chối vì thấy không có cảm hứng.
Nếu ngày còn học năm cuối cấp, trong mắt hắn, Từ Lê Na chu đáo, quan tâm, bao nhiêu thì sau khi tỏ tình thành công cô ta cứ ngày càng hời hợt.
Đôi khi hắn cũng không biết mình có yêu người ta không, hay chỉ cảm kích vì ngoài người mẹ quá cố ra, thì khoảng thời gian đó Từ Lê Na là người quan tâm, chăm sóc chu đáo và mang lại hơi ấm cho hắn.
Suy nghĩ mãi một hồi, hắn chỉ cười trừ một cái, rồi nói:
"Tôi thì cảm thấy cũng bình thường thôi, không có gì quá đặc biệt đến nổi xem cô ấy là một mảnh ghép trong đời mình."
Mộc Ly Tâm rất bất ngờ với câu trả lời của Lăng Thanh. Sau một vài phút im lặng, cô mới khẽ hỏi:
"Không đặc biệt, vậy tại sao khi thấy cô ấy xảy ra tai nạn, anh cứ mặc định là tôi gây ra, sau đó còn trả thù tôi bằng cách giam cầm như hiện tại?"
Đối diện với vấn đề này, người đàn ông ấy lại trầm lắng hơn một chút. Nhưng sang ba giây sau lại trở về dáng vẻ thờ ơ, cao cao tại thường hằng ngày của mình. Sau đó, điềm nhiên nói:
"Thật ra thì bà nội tôi từng nhắc về cô trước mặt gia đình. Bà ấy muốn đến hỏi cưới cô làm vợ cho tôi, nguyên nhân vì bà không thích Na Na cho lắm, nhưng tôi không đồng ý. Cho tới khi Na Na xảy ra chuyện, vấn đề lại có liên quan tới cô, thì bà ấy một lần nữa đứng ra bảo vệ. Không thể thưa kiện, cũng không thể tự ý hành hạ cô được, nên tôi buộc lòng phải ép cô ký hợp đồng tình nhân, để thỏa mãn ý định của bản thân."
"Hóa ra là vậy!"
Mộc Ly Tâm nghe và hiểu, rồi cũng chỉ cười nhạt cho qua.
Có vẻ như cô cảm thấy tình yêu mà Lăng Thanh dành cho Từ Lê Na hoàn toàn không sâu nặng như mình từng nghĩ.
Nhưng nếu đối với mối tình ba năm như Từ Lê Na, hắn còn không toàn tâm toàn ý, thì Mộc Ly Tâm cô có là gì.
Suy cho cùng hắn vẫn là kẻ tệ bạc, đôi khi muốn một chân cùng lúc đạp hai thuyền...
"Nhưng mà những lúc ở bên cô thì tôi lại có cảm giác khác. Cứ như nó khá đặc biệt, cũng khá mờ mịt nên vẫn chưa thể xác định rõ."
Tuy câu nói của Lăng Thanh cứ nửa đùa nửa thật, nhưng vẫn khiến Mộc Ly Tâm ngây người ra, miếng táo vừa cắn trong miệng còn chưa kịp nhai đã nuốt chửng vào trong.
"Sao vậy?"
"Ưm...ưm..."
Vì mắc nghẹn miếng táo, nên Mộc Ly Tâm không thể nói chuyện, chỉ có thể ra ám hiệu chỉ chỉ vào cổ họng cho người đàn ông ấy biết.
Cũng may hắn thông minh lại giữ được bình tĩnh, nên ngay lập tức ra phía sau lưng Mộc Ly Tâm, vòng hai tay ôm lấy thắt lưng cô, rồi nhanh chóng thực hiện thủ thuật Heimlich*, rất nhanh sau một miếng táo khá to đã rơi ra ngoài.
Mộc Ly Tâm thoát khỏi cảm giác khó thở, liền ôm ngực thở nhanh mấy hơi để ổn định lại.
Thế mà lúc này, người đàn ông kia vẫn nghiễm nhiên ở phía sau ôm cô như ban đầu, khiến Mộc Ly Tâm xấu hổ đỏ mặt.
"Tôi...tôi ổn rồi."
Nhờ vào câu nói của cô mà hắn mới chịu trở về vị trí của mình. Sau đó là một khoảng không gian cực kỳ ngột ngạt, rồi hắn mới lên tiếng:
"Ăn có miếng táo cũng để bị nghẹn. Chả biết cô còn làm được chuyện gì ra hồn hay không."
"Ơ hay, còn không phải anh ăn nói "xà lơ" khiến tôi bị sốc nên mới nghẹn à?"
"Ăn nói xà lơ, cô dùng cái ngôn ngữ điên khùng gì vậy?"
"Ờ thì là ngôn ngữ mạng, mà tôi quên mất người như anh làm gì biết mấy từ đó."
Chuyển tông giọng nói, chuyển nhanh chủ đề tránh né bối rối một cách nhanh chóng, Mộc Ly Tâm đã khiến Lăng Thanh ngớ ra, ngồi nhìn cô ung dung quay trở về giường bệnh. Cuối cùng chỉ có thể cười bất lực rồi thôi.
"Tôi ở đây một mình được rồi, anh bận việc thì cứ lo giải quyết đi nha. Chứ ở đây với tôi, sau mà xảy ra chuyện gì trái ý thì đừng có đổ thừa tại tôi à."
"Chắc cô tưởng tôi sẽ ở đây với cô. Đúng là ảo tưởng sức mạnh."
Lăng Thanh cũng không chịu lép vế trước một cô gái, vừa khinh khỉnh nói xong, hắn đã đứng dậy dứt khoát rời đi.
Sau khi người đàn ông ấy đi khỏi, Mộc Ly Tâm mới trưng ra khuôn mặt ưu tư, dao động của mình, rồi còn tự lẩm bẩm:
"Cảm giác đặc biệt khi ở bên mình ư? Lăng Thanh, anh đúng là tồi mà. Muốn bắt cá hai tay, không sợ cá mập cắn đứt tay anh à, hừm."
Cùng lúc đó, Lăng Thanh vừa từ trong khu vực bệnh viện bước ra ngoài thì vô tình lọt vào tầm mắt của một người đàn ông khác đang đứng trên lầu nhìn xuống.
Ông ta cau chặt mày khi thấy Lăng Thanh đến tận bây giờ mới ra về, trong khi hắn đã rời khỏi phòng bệnh của con gái ông cách đây vài tiếng trước đó.
"Lăng Thanh, rốt cuộc cậu đang che giấu điều gì chứ?"
Để tìm hiểu rõ sự nghi hoặc của mình, Từ Dịch lập tức tìm tới Giám đốc của bệnh viện nhờ giúp đỡ.
Qua một lúc lâu sau, ông ta cũng biết được thông tin Mộc Ly Tâm nằm viện, nhưng lúc tìm tới nơi thì trong phòng lại không có một ai.
Lúc này, phía bệnh viện mới biết Mộc Ly Tâm đã âm thầm trốn viện. Và khi mọi người biết, thì người con gái ấy đã lên taxi rời đi trong đồng phục bệnh nhân.
----------------
《Tập đoàn Lăng thị.》
*Reng...reng...reng.
Lăng Thanh đang chủ trì cuộc họp quan trọng, thì bị quấy nhiễu bởi tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên, khiến tất cả mọi người đều không thể tập trung toàn phần vào công việc.
*Reng...reng...reng...
"Chủ tịch, hay là người cứ nghe máy trước, nhỡ đâu có việc gì quan trọng thì sao."
Cấp dưới đưa ra đề nghị, nhưng hắn chỉ cau mày nhìn chiếc điện thoại đang hiển thị một số máy lạ gọi đến. Hắn không nghe mà còn trực tiếp tắt đi, rồi khóa máy hẳn trước khi cuộc họp kết thúc.
"Tiếp tục đi."
Sau mệnh lệnh của người đàn ông quyền lực, cuộc họp lại được diễn ra.
Khi kết thúc, đã là 3 tiếng sau đó.
Khi hắn mở lại điện thoại cũng chẳng có tin nhắn thông báo những cuộc gọi nào đã gọi nhỡ trong lúc khóa máy, nên cũng chẳng quan tâm tới
Cho tới 7 giờ tối, hắn mới quay trở lại bệnh viện. Vừa vào tới, hắn đã nghe có người gọi tên.
"Lăng tổng, Lăng tổng..."
"Có chuyện gì vậy?"
"Bạn gái của ngài trốn viện rồi."
"Bạn gái? Ý cô nói là ai?"
"Thì là bạn gái của ngài chứ ai?"
"Ý của tôi là tên gì?"
"Là Mộc Ly Tâm."