Yêu Trong Thù Hận (H+)

CHƯƠNG 27: CẢM GIÁC THẬT KHI YÊU






Mộc Ly Tâm vẫn đang mải mê thưởng thức phần cháo của mình, trong khi đó có một người đàn ông khác đang ngồi bên sofa say đắm ngắm nhìn cô, thì bất ngờ bị nhìn thấy.

Và rồi ai đó bị cô hỏi ngay:

"Bị nhan sắc kiều diễm mỹ lệ của tôi hớp hồn rồi à?"

Nghe xong câu hỏi của Mộc Ly Tâm, Lăng Thanh không thể kìm được mà liền bật cười thích thú.

Quả thật khi ở bên cạnh cô gái này, Lăng Thanh hắn luôn có nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Càng ngày hắn càng thấy cô thú vị.

"Tự luyến quá rồi nhỉ?"

"Không phải tự luyến, nhưng đó là sự thật. Chứ nếu không thích tôi thì anh nhìn say đắm thế làm gì?"

"Ừm, cứ cho là tôi thích cô đi. Nhưng tôi cũng nói cho cô biết, một khi tôi mà thích ai rồi thì kẻ đó chắc chắn không thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi đâu."

"Hưh, tôi khinh. Nếu Từ Lê Na mà nghe thấy anh nói ra những lời này, chắc là khóc cạn cả nước mắt."

Mộc Ly Tâm bĩu môi, thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình. Trong khi đó, Lăng Thanh chỉ cười một cái rồi thôi.

Lúc này, Mộc Ly Tâm đã rời khỏi giường bệnh để rót nước uống. Qua một hồi trầm mặc, Lăng Thanh mới trầm giọng lên tiếng:

"Cô đã từng yêu ai thật lòng chưa? Nếu có thì cảm giác lúc đó như thế nào?"

Một câu hỏi, khiến Mộc Ly Tâm hoàn toàn lắng đọng. Cô uống chút nước lọc, để tâm trí thật bình tĩnh. Sau đó ngồi xuống giường, rồi mới trải lòng:

"Người tôi thật lòng yêu thương á hả? Dĩ nhiên là có rồi! Đó là mối tình đầu tiên lúc tôi còn là học sinh cấp ba."

"Nghe thú vị phết nhỉ?"

"Nếu anh muốn nghe, tôi sẽ kể!"

"Kể đi, tôi đang hóng đây! Để xem cảm giác khi đứng trong một tình yêu thật sự của tôi và riêng cô, có gì khác hay giống nhau không."

Dù không hiểu sao hôm nay Lăng Thanh lại đề cập tới những chuyện này. Nhưng Mộc Ly Tâm thiết nghĩ, nếu đã có cơ hội trải lòng mình một lần, thì ngại gì mà không bộc bạch cho nhẹ lòng.

"Kể thì được rồi đó, nhưng mà anh phải hứa là không được cười tôi."

"Vậy phải xem vào nội dung câu chuyện đã."

"Hơ, thế thì khỏi nghe luôn đi."

Không được thực hiện yêu cầu như ý muốn, Mộc Ly Tâm liền quay xe. Thế mà Lăng Thanh lại là người thoả hiệp, hắn nhanh chóng nói ngay:

"Thôi thì tôi không cười, chịu chưa?"

"Không, đổi ý rồi."

"Vậy cô kể đi, tôi ngồi bên cạnh gọt trái cây cho cô ăn."

"Ừm...Cũng được! Nhưng nhớ là không được cười đó."

"Biết rồi, cô nói nhiều quá. Mau kể đi."

Vừa nói, người đàn ông ấy vừa tiến về phía Mộc Ly Tâm.

Ban đầu, cô còn ngỡ ngàng các thứ, nhưng sau đó đã thích ứng một cách nhanh chóng.

Thấy Lăng Thanh ngồi cạnh bên, không hiểu sao cô cứ cảm thấy khoảng cách giữa cả hai đã xích lại gần nhau nhiều hơn.

Khi hắn bắt đầu gọt táo, thì cô cũng bắt đầu mở màn câu chuyện:

"Thật ra, ngày tôi biết thích một người là khi tình cờ nhìn thấy nụ cười của anh ấy. Lúc đó tôi 17 tuổi, còn anh thì 18. Anh là học sinh khối trên, là nam thần cá biệt siêu cấp đẹp trai trong mắt tất cả nữ sinh khác. Vốn là thiếu nữ mới lớn mà, chuyện say nắng một anh chàng nào đó là chuyện rất bình thường, tôi cũng như nhiều cô gái khác đó, đem lòng thầm yêu thương anh ấy!"

"Cũng không biết là từ khi nào, tôi lại luôn trông ngóng được nhìn thấy anh ta, tìm hiểu hết tất cả sở thích và món ăn ưa chuộng của anh. Vì khi đó tính tình còn rụt rè nhút nhát, nên tôi chưa bao giờ dám đối mặt với anh, chỉ âm thầm làm được việc gì thì hay việc đó, chẳng hạn như nấu ăn, đan khăn choàng cổ rồi nhờ một cô bạn khác mang đi tặng giúp. Mỗi lần lén thấy anh ấy cười, tôi cũng vui lắm rồi."

"Cứ như thế được một năm, đến ngày tốt nghiệp, tôi định sẽ lấy hết can đảm đi gặp anh ấy rồi tỏ tình. Nhưng mà anh biết sao không, trớ trêu thay chính hôm đó hắn ta lại tỏ tình với cô bạn của tôi."

Nói đến đây, Mộc Ly Tâm khẽ mỉm cười nhưng tâm tư nặng trĩu. Trong khi đó, Lăng Thanh cũng đang chau mày, lắng đọng một cách lạ thường.

Vài giây sau đó, Mộc Ly Tâm mới nói tiếp:

"Tuy tôi chưa có một tình yêu hoàn hảo như bao người khác. Nhưng cảm giác lúc nhớ nhung, lo lắng, chỉ muốn gần người mình yêu, nó thật sự rất hay. Yêu đúng là tình yêu, còn yêu sai thì xem như tuổi trẻ non dại, là bài học cho ta kinh nghiệm đầu đời."

"Tại sao cô lại nghĩ, ngày đó bản thân mình đã yêu sai người mà nói ra những lời lẽ như thế?"

"Vì mãi đến bây giờ tôi biết, người con trai mình yêu khi đó là người không tốt một chút nào."

"Dựa vào đâu mà cô chắc chắn như vậy?'

"Dựa vào trải nghiệm thực tế."

Mộc Ly Tâm thẳng thừng đáp trả, thế mà lại khiến đối phương câm nín trong nét mặt cực kì không vui.

"Tự gọt lấy mà ăn."

Lăng Thanh giao lại quả táo và cây dao vào tay Mộc Ly Tâm rồi hậm hực quay trở qua sofa ngồi. Để cô gái ngây ngô nhìn theo, với gương mặt dở khóc dở cười.

"Anh bị điên à? Tôi đâu có nói anh, khi không tỏ thái độ là sao?"

Phải rồi, người cô kể tới không phải là hắn đâu, mà là Lăng Thanh mới đúng. Chẳng qua biết rõ nhưng cố tình trêu chọc tiếp, để hắn vỡ mộng ảo tưởng, phần khác lại không khiến bản thân xấu hổ trước người mình từng yêu.

"Trông tôi giống đang tỏ thái độ lắm à?"

"Đúng rồi, cái mặt đen như nhọ nồi rồi kìa."

Bấy giờ, đến chính hắn cũng không biết tại sao lại thấy bực? Vì có cảm giác người con trai đó là mình ư?

Lần đầu tiên hắn thỏa hiệp vì bị Mộc Ly Tâm chọc tức. Nhưng thấy hắn như vậy thì cô lại thỏa mãn vô cùng.

Qua một hồi, thấy hắn cứ mặt nặng mày nhẹ ngồi đọc tạp chí thì Mộc Ly Tâm cũng không chịu được.

Vì cô dễ mềm lòng mà, nên lúc này lại đích thân mang táo qua đưa cho hắn một miếng.

"Này, ăn đi. Anh gọt thì anh phải ăn tôi mới dám ăn chứ, biết đâu trong đây lại có độc."

"Không ăn thì vứt."

"Ai bảo không ăn chứ, là chưa dám ăn trước thôi. Anh thị phạm thử một miếng đi, rồi tôi ăn theo."

Thấy Mộc Ly Tâm cứ luyên thuyên thật phiền phức, Lăng Thanh coi như vì sự bình yên nên lập tức cầm miếng táo bỏ hẳn vào miệng cho xong, rồi còn nói:

"Để ông đây chết cho, cô không cần phải ăn làm gì cho phí."

Nét mặt và thái độ của hắn, khiến cô nàng bật cười.

Đây là lần đầu tiên ở gần nhau mà cô cảm thấy thoải mái như lúc này. Thật ra những lúc Lăng Thanh như bây giờ, hắn cứ đáng yêu làm sao ấy, làm tim cô lại dao động mất một nhịp.

Im lặng một lúc sau, cũng suy nghĩ đắn đo lắm rồi, Mộc Ly Tâm mới khẽ hỏi:

"Vậy còn cảm giác lúc anh ở bên Từ Lê Na thì thế nào?"