Nhận được tin Mộc Ly Tâm âm thầm trốn viện, hai mắt Lăng Thanh như thể nổi lửa.
Cô như vậy mà dám trốn hắn sao? Đúng là gan to bằng trời. Rượu mời không nhắm cứ thích tự chuốc rượu phạt.
Lần này bị hắn tóm được, đời cô chắc coi như tàn.
Rời khỏi bệnh viện, nơi đầu tiên hắn tới chính là nhà họ Mộc.
Lúc này, Mộc Ly Tâm quả thật đang ngồi ăn tối cùng ba mình, thì từ bên ngoài người làm hốt hoảng chạy vào, cúi đầu thông báo:
"Ông chủ, bên ngoài có một người tự xưng là Lăng Thanh đến tìm tiểu thư. Cậu ta sắp xông vào đây rồi ạ!"
Nghe người làm nói xong, Mộc Ly Tâm làm rơi luôn đôi đũa trong tay.
Sau đó cuống quýt lên tiếng:
"Ba, anh ta tới rồi. Giờ con phải về, hôm khác con lại về thăm ba sau ha. Ba cứ ngồi đây ăn tiếp đi, nghe lời con đừng ra ngoài. Con cứ như vậy mà về luôn, ba đừng nghĩ ngợi gì ha! Con gái yêu ba!"
Cô đâu có ngờ, chỉ lén về nhà ăn cùng ba mình bữa cơm lại thành ra hại gia đình một phen dậy sóng thế này.
Vốn định nhanh miệng nói tạm biệt, rồi nhanh chân chạy ra ngoài gặp hắn sẽ ổn, nhưng vừa chạy ra khỏi phòng bếp, cô đã chạm mặt người đàn ông đó.
"Chạy đi đâu mà hớt hải vậy?"
"Ờ thì...tôi...tôi..."
Nhìn thấy Lăng Thanh, Mộc Ly Tâm cứ như nhìn thấy ma, môi miệng lắp bắp mãi cũng không thể nói xong một câu.
Nhưng hắn thì không kiên nhẫn được như thế, không thưa hỏi người lớn cũng không nói thêm câu nào đã trực tiếp nắm tay Mộc Ly Tâm lôi xồng xộc ra ngoài.
Đến khi Mộc Thái đuổi kịp thì con gái mình đã bị người đàn ông kia đưa lên xe.
Trước lúc xe chạy, cô còn ló đầu ra ngoài nhìn ba mình, rồi nói vọng theo:
"Ba, ba đừng lo cho con, anh ta không làm hại con đâu. Ba nhớ giữ gìn sức khỏe nha! Khi khác con lại về."
Giọng nói của cô ngày một nhỏ, tạt ngang qua làn gió lạnh rồi dần dần biến mất. Mộc Thái xót xa nhìn theo con gái bị người ta đưa đi mà bất lực tới rưng rưng nước mắt.
Lâu ngày gặp lại, hai cha con còn chưa hàn huyên hết tâm sự thì cô lại bị kẻ xấu xa đó đến mang đi mất.
Lần này bị bắt về, không biết cô có phải chịu đựng dày vò gì hay không? Người làm ba như ông, thật sự quá đau lòng khi thấy con gái mình chịu nhiều khổ sở thế này mà không biết phải làm sao.
Trong khi đó, suốt đoạn đường trở về nhà, người đàn ông ấy tuyệt nhiên trưng ra khuôn mặt lạnh lùng như băng, cũng chẳng nói năng câu nào, khiến Mộc Ly Tâm càng thêm bất an.
Người ta nói, con người nguy hiểm nhất là khi im lặng. Giờ hắn đang im lặng, có khi nào lát nữa về nhà, hắn lại mang cô ra làm "thịt"?
Nghĩ tới thôi mà Mộc Ly Tâm đã cảm thấy sởn cả gai óc. Đấu tranh mãi một hồi, cô mới lấy hết can đảm ra để lên tiếng:
"Tôi...thật ra không phải tôi cố ý muốn bỏ trốn. Mà chỉ là muốn về nhà thăm ba một chút rồi sẽ tự động trở về bên anh. Anh đừng có hiểu lầm rồi lại lên cơn điên, mang tôi ra nuốt chửng như mọi khi."
*Két...
Mộc Ly Tâm vừa nói dứt lời thì Lăng Thanh đã xoay vô lăng, cho xe tấp vào lề rồi phanh nhanh cực gắt, khiến cô như muốn nhào đầu về phía trước.
Ba hồn bảy vía còn chưa kịp hoàn về sau cú quay xe của hắn thì từ bên cạnh, người đàn ông đó đã tháo dây an toàn, rồi quay sang ngang ngược nuốt chửng bờ môi non mềm của cô.
Cú sốc một, hai, ba liên tục ập tới, khiến Mộc Ly Tâm căng dây thần kinh lên để thích ứng, cho tới khi bị hắn hôn tới điên cuồng thì động mạch chủ của cô như thể sắp đứt lìa vì căng thẳng.
Tay cô chống lên ngực hắn, vô thức bấu chặt mỗi khi hắn mút lấy vành môi mềm của mình.
Hắn hôn tới khi môi cô sưng lên, sắp tắt thở vì hết dưỡng khí thì mới chịu buông tha. Sau đó vẫn trưng ra khuôn mặt hiện đầy vạch đen.
Nhìn Mộc Ly Tâm ôm ngực thở lấy thở để, hắn cũng chẳng hề thương tiếc.
Cũng trong lúc này, đến lượt Mộc Ly tâm nổi giận đùng đùng. Cô quay qua nhìn hắn với đôi mắt sắc lẻm, rồi hậm hực hét lên:
"Anh bị điên hả?"
"Ừ, tôi điên rồi. Tôi điên khi tự đưa cô vào cuộc sống của mình, tự chuốc lấy phiền phức và một mớ suy nghĩ hỗn độn không lối thoát."
Bấy giờ, cả hai đều nổi giận.
Hắn quát thẳng vào mặt cô, khiến Mộc Ly Tâm nhất thời không còn gì để nói.
Mãi đến vài giây sau, cô chính là người dùng âm giọng nhỏ và trầm hơn để cất lời:
"Vậy thì anh trả tự do cho tôi đi. Chúng ta đường ai nấy bước, từ giờ không can dự đến cuộc sống của riêng ai. Và xem như chưa từng quen biết."
"Hưh, cô không có tư cách đưa ra điều kiện với tôi."
"Tại sao?"
"Vì cô là tình nhân của tôi, chỉ được nghe theo chứ không được cãi, cô hiểu chưa?"
Hắn trừng mắt với cô, tức giận nói ra từng lời lẽ phẫn nộ.
Hắn tức vì cô tự ý bỏ đi mà không nói với hắn lời nào? Tức vì cô không tôn trọng hắn, hay hắn đang sợ vụt mất cô tình nhân này sẽ không còn ai cho mình niềm vui và cảm xúc đặc biệt mỗi ngày?
Sau bao tranh chấp, Mộc Ly Tâm chỉ hiện lên nụ cười nhạt nhẽo nhất, rồi nói:
"Vậy thì anh cứ làm những gì mình thích đi. Chờ tới khi Từ Lê Na tỉnh lại, để tôi xem anh còn lý do gì để ràng buộc cuồng ngông như bây giờ."
"Cô..."
Lăng Thanh càng thêm điên tiết đến mức vung tay muốn tát cô một cái cho hả giận, nhưng cuối cùng vẫn không thể ra tay, mà lại trút giận lên chiếc vô lăng trước mặt.
Sau đó, hắn chẳng nói thêm nửa lời. Trực tiếp khởi động xe rồi đạp ga, lao đi vun vút trên làn đường đông đúc.
Hắn cho rằng với tốc độ hiện tại sẽ khiến Mộc Ly Tâm hoảng sợ, nhưng cô vẫn tuyệt nhiên bình tĩnh như không có điều gì kinh khủng xảy ra.
Cứ như thế, chiếc siêu xe lao về nhà với tốc độ kinh hoàng. Xe vừa dừng trước sảnh, Lăng Thanh đã bước xuống rồi ra tay đóng cửa thật mạnh.
*Rầm.
Âm thanh đó, khiến Mộc Ly Tâm giật mình. Nhìn hắn bỏ vào nhà, cô cũng không nghĩ ngợi gì hết. Sau đó, tự mình mở cửa, rồi lặng lẽ trở lại căn nhà kho nhỏ chật hẹp của mình.
Đêm nay, chắc sẽ là một đêm khó ngủ nhất từ trước tới nay.
Và có lẽ cũng không chỉ riêng cô, mà còn có thêm một người nào đó đang nếm trải mùi vị của phẫn nộ cùng từng dòng nội tâm khó hiểu, từng giây, từng phút áp đảo.