Từ phòng bệnh của Mộc Ly Tâm tới phòng bệnh của Từ Lê Na cách nhau một tầng lầu, nên Lăng Thanh chỉ cần đi có vài bước đã có mặt bên cạnh giường người mình yêu.
Trong phòng, ngoài Từ Lê Na vẫn đang hôn mê nằm trên giường thì người bên cạnh cô ấy là bà Diễm, người giúp việc lâu năm của Từ gia.
"Tình hình của cô ấy có tiến triển gì mới không?"
"Dạ, bác sĩ có nói tình trạng của tiểu thư đã có nhiều khởi sắc hơn so với trước, khả năng tỉnh lại có thể nằm trong hai hoặc ba tháng tới."
Bà Diễm cung kính trả lời câu hỏi của Lăng Thanh, nhưng khi nghe xong những thông tin ấy, hắn ta lại chẳng hề tỏ ra quá vui mừng.
"Vậy thì tốt rồi! Bà ở lại chăm sóc tốt cho cô ấy. Tôi có việc bận nên phải đi ngay, khi nào rảnh, tôi lại tới thăm."
Nói xong, người đàn ông ấy liền quay lưng đi về phía cửa phòng, đúng lúc chạm mặt Từ Dịch vừa vào tới.
Gặp mặt ba của người yêu, dĩ nhiên Lăng Thanh phải cúi đầu chào hỏi.
"Chào bác!"
"Lăng Thanh tới thăm tiểu Na đó à?"
"Vâng! Con vừa tới được một lúc, giờ có việc bận nên phải về giải quyết."
"Là việc gì, nếu không quá gấp gáp thì có thể nán lại nói chuyện với bác một chút được không?"
"Dạ được!"
Từ Dịch hơi cong môi cười trầm, sau đó mới tiến về sofa ngồi xuống. Ông ta đợi tới khi Lăng Thanh cũng ngồi, thì mới lên tiếng:
"Vấn đề của Mộc Ly Tâm, không biết con đã giải quyết thế nào rồi?"
"Chuyện đó bác yên tâm, cô ta hiện vẫn đang sống từng ngày khổ cực trong biệt thự của con. Cơm ăn không no, quần áo không đủ mặc. Bảo đảm không giây phút nào thảnh thơi."
Có một điều mà chưa ai biết rằng, trình độ nói dối, thêm mắm dặm muối của người đàn ông này lại đạt tới cảnh giới vô địch thiên hạ. Nhờ vậy mới khiến Từ Dịch trưng ra khuôn mặt hài lòng.
"Bác chỉ lo con sẽ bị vẻ ngoài yếu đuối của cô ta lừa gạt mà mềm lòng. Giờ nghe con nói vậy thì bác cũng cảm thấy an ủi cho số phận đáng thương của tiểu Na."
Hắn nghe rõ những gì Từ Dịch nói, nhưng chỉ cười trừ cho qua.
"Nhưng mà suy đi nghĩ lại thì bác thấy con vẫn nên giao cô ta cho pháp luật xử lý, dùng thế lực ép cô ta ngồi tù vài năm vẫn tốt hơn là giữ bên cạnh, chịu đựng sự hành hạ từ con. Chưa kể đến lúc tiểu Na tỉnh lại, con bé biết chuyện chắc cũng sẽ không vui."
Lần này khi nghe xong những lời độc địa của Từ Dịch thì Lăng Thanh liền thay đổi sắc mặt.
Âm giọng phát ra cũng lạnh đi vài phần:
"Nếu ngay từ đầu có bằng chứng kết tội cô ấy thì đã có thể đưa ra pháp luật. Còn bây giờ, cô ta đang chịu đựng sự dày vò của con rồi, nếu tiếp tục đưa ra để pháp luật trừng trị thì ngược lại người bị thiệt sẽ là chúng ta."
"Tại sao là chúng ta?"
"Nếu cô ta quay lại tố cáo con hành hạ, ngược đãi, hoặc dẫn dắt dư luận chĩa mũi về phía Lăng Thanh con thì mọi chuyện sẽ thế nào?"
"Nghĩa là hiện tại không thể làm gì khác hơn?"
"Đúng vậy! Nhưng bác yên tâm, đợi đến khi Na Na tỉnh lại thì cô ta sẽ rời khỏi con."
"Còn nếu cô ta mặt dày cứ bám theo con thì sao đây?"
"Vậy thì con phải xem câu trả lời của Na Na là thế nào rồi quyết định sau."
"Trễ giờ rồi, con xin phép đi trước."
Thẳng thắn nói xong, Lăng Thanh đã đứng dậy rồi rời đi ngay.
Trong khi đó, Từ Dịch vẫn cau chặt mày, suy nghĩ về câu nói cuối cùng của Lăng Thanh.
Trầm mặc một hồi, Từ Dịch mới lên tiếng:
"Bà Diễm, cậu ta tới đây từ khi nào vậy?"
"Dạ, vừa tới được một chút thì Lão gia vào đó ạ!"
"Cậu ta có hỏi thăm hay chăm sóc cho tiểu Na không?"
"Hỏi thăm thì có, nhưng chăm sóc thì không. Cậu ấy chỉ đứng cạnh giường nhìn tiểu thư một lúc, rồi nói có việc bận nên phải đi."
Thông qua những gì người giúp việc nói, Từ Dịch càng trầm mặt hơn nữa. Ông giương mắt nhìn sang cô con gái của mình, trong lòng thầm nhắn nhủ:
"Tiểu Na, con nên nhanh chóng tỉnh lại, trước khi người đàn ông của con rơi vào tay người khác."
----------------
Sau khi rời khỏi phòng bệnh của Từ Lê Na, cái công việc bận mà hắn nhắc đến chính là ra ngoài mua thức ăn cho ai đó.
Sự xuất hiện của hắn ở những nơi đông người luôn là điểm thu hút. Tuy quần áo trên người, phong độ, lịch lãm, thì mái tóc phong cách thời thượng có chút không vào nếp. Ấy thế mà lại khiến hắn trông có vẻ lãng tử hơn, với đôi mắt thờ ơ mọi thứ, làm đốn ngã trái tim bao người thiếu nữ.
Mua xong phần cháo, một ít trái cây, hắn lại mang cái dáng vẻ kiêu ngạo của mình quay trở lại phòng bệnh của Mộc Ly Tâm.
*Cạch.
Lúc này, người con gái ấy vẫn chưa ngủ nên cửa vừa mở, cô lập tức nhìn qua.
"Ơ, đi thăm người yêu gì nhanh vậy? Tôi tưởng ít nhất anh cũng phải ở đó tận vài tiếng..."
"Cô ấy có người chăm sóc. Còn cô thì không."
"Ngồi dậy ăn cháo."
Câu trước câu sau, Lăng Thanh đều hết sức thản nhiên khi trả lời, khiến Mộc Ly Tâm đang ngơ ra vì ngạc nhiên.
"Tôi có thể tự đi mua thức ăn được mà?"
"Cô mua bằng niềm tin? Hay chạy xuống xin người ta bố thí cho chút thức ăn?"
"Này, anh không thể nói chuyện dễ nghe hơn à?"
"Vậy thì cô có thể bớt hỏi những câu hỏi vớ vẫn được không?"
Không gặp thì thôi, mà gặp nhau thì đấu đá như chó với mèo.
Bấy giờ, hắn cũng lấy xong cháo, đưa đến trước mặt Mộc Ly Tâm, nhưng cô vẫn đề phòng chưa chịu nhận lấy.
"Anh không hạ độc trong cháo đó chứ?"
Lăng Thanh thật sự muốn cạn lời rồi.
Hắn không thể ngờ Mộc Ly Tâm cũng có những lúc dở hơi như thế này.
"Giết cô thì tôi được cái gì?"
"Được hả giận, được lập công thay người yêu trả thù kẻ xấu."
"Tóm lại là không ăn chứ gì? Được, tôi đem đi đổ bỏ."
"Ế ế...khoan đã, tôi có nói là không ăn đâu."
Ai đó vừa định mang đi bỏ thì cô nàng ấy đã lập tức hối hận về những gì mình vừa nói.
Trong khi đó, cô lại ngăn cản hắn ta bằng cách nắm lắy vạt áo sơ mi. Lúc Lăng Thanh quay lại, cô liền trưng ra nụ cười như một đứa trẻ, khiến hắn rung rinh trái tim bé nhỏ.
Nhưng rất nhanh sau đã thu lại dáng vẻ kiêu ngạo, rồi phán một câu:
"Nhiều chuyện."
Nói xong, hắn đã đặt hộp cháo vào tận tay Mộc Ly Tâm, rồi mới quay trở qua sofa ngồi.
Cả hai lại không ai nói với ai thêm câu nào.
Mộc Ly Tâm thì tận hưởng phần cháo của mình, còn hắn lại ngồi trầm tĩnh bên sofa lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía cô ấy.
Lúc này, hắn mới nhận ra Mộc Ly Tâm cũng rất dễ thương. Tuy có cái miệng hay hỗn, nhưng có lẽ bản tính không xấu xa như Từ Lê Na từng nói.
Càng ở bên cô, hắn càng bị dao động. Và càng muốn biết rõ sự thật về tai nạn của Từ Lê Na là như thế nào.
Vậy nếu Mộc Ly Tâm thật sự bị oan, thì hắn phải đối mặt với cô ra sao?