Lăng Thanh mang gương mặt trầm lắng ngồi chờ trước cửa phòng cấp cứu. Cái cảm giác lúc này còn tệ hơn cả lúc Từ Lê Na nhập viện.
Phải chăng lần này Mộc Ly Tâm đổ bệnh là do hắn mà ra, nên nhất thời cảm thấy áy náy?
Cứ thế, thời gian lặng lẽ trôi qua. Cho tới khi bác sĩ quay trở ra thì người đàn ông ấy mới đứng dậy, gấp gáp hỏi thăm:
"Cô ấy thế nào rồi?"
"Theo kết quả kiểm tra tình trạng hiện tại của cô ấy cho thấy, bệnh nhân bị viêm cổ tử cung ở mức độ nhẹ. Nguyên nhân gây bệnh có thể là do quan hệ t.ì.n.h d.ụ.c với cường độ mạnh, liên tục trong nhiều giờ trong tư thế không phù hợp, nhiều lần dẫn đến âm hộ và tử cung bị tổn thương, khiến vi khuẩn dễ dàng xâm nhập vào nên gây ra tình trạng viêm nhiễm."
"Nếu anh là bạn trai của cô ấy, thì cũng nên tiến hành thăm khám xem cơ thể của mình có vấn đề gì hay không, như vậy mới chắc chắn an toàn về sau. Và có điều này anh cần phải lưu ý, trong thời gian trị bệnh cả hai không được sinh hoạt chuyện nam nữ."
Bác sĩ nói rất cụ thể rõ ràng, nhưng lại khiến Lăng Thanh xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu được.
Bối rối mãi một hồi mới có thể mở lời:
"Tôi biết rồi! Cảm ơn bác sĩ."
Sau khi bác sĩ rời đi, Lăng Thanh cũng theo y tá làm một số thủ tục cần thiết. Sau đó, hắn mới trở về phòng bệnh cao cấp chính hắn chọn cho Mộc Ly Tâm.
Lúc này, Mộc Ly Tâm đã ổn định hơn, nhưng cô vẫn không ngủ là vì muốn đợi Lăng Thanh đi vào.
Nhưng khi thấy hắn vào rồi, cô lại ngại ngùng không dám hỏi về tình trạng hiện tại của mình đang thế nào.
Bấy giờ, người đàn ông ấy chỉ lặng lẽ qua sofa ngồi, rồi trầm giọng lên tiếng:
"Thế nào rồi?"
"Đỡ đau nhiều rồi!"
"Có muốn ăn uống gì không?"
"Tôi không thấy đói cho lắm!"
Mộc Ly Tâm nhỏ nhẹ trả lời.
Lăng Thanh cũng không nói hay hỏi thêm điều gì. Hắn chỉ điềm đạm mở tạp chí ra xem, để bầu không khí dần chìm vào im lặng.
Mãi một lúc sau, Mộc Ly Tâm mới khẽ giọng đặt ra câu hỏi của mình, đầu tiên là khẽ gọi tên đối phương:
"Lăng Thanh..."
"Nói đi."
"Bác sĩ có nói tôi bị bệnh gì không?"
Ánh mắt của người đàn ông chợt dời khỏi mặt sách trong tay. Sau vài giây suy nghĩ, hắn mới nói:
"Chỉ là đau bụng bình thường thôi. Uống thuốc, nghỉ ngơi vài hôm là khỏi."
"Òh..."
Thấy hắn cứ lạnh lùng như thế, Mộc Ly Tâm cũng không muốn nói hay hỏi gì thêm nên chỉ "ờ" một tiếng cho qua.
Sau đó cả hai lại im lặng thêm một chút, thì Lăng Thanh đã mang quyển tạp chí đặt lại trên bàn, rồi chuyển mắt nhìn sang Mộc Ly Tâm, ôn hòa hỏi:
"Sáng nay cô uống thuốc giảm đau, là để giảm đau bụng à?"
"Ờ...Tôi hay đau từ mấy ngày trước rồi nên mới nhờ A Liên mua dùm lọ thuốc giảm đau đó."
"Vậy lúc xuống nhà chồi gặp tôi, đã hết đau chưa?"
"Lúc đó vẫn còn hơi hơi, tới lúc say rượu thì không thấy đau nữa. Cho tới khi..."
"Nói tới đó được rồi."
Mộc Ly Tâm còn đang nói thì đã bị cắt lời, nên cô cũng không nói thêm gì nữa.
Tới vài giây sau, Lăng Thanh lại hỏi:
"Tại sao từ lúc bắt đầu đau, cô không nói cho tôi biết?"
"Nói với anh làm gì? Anh có quan tâm tới tôi à? Huống chi tôi cũng không cần người khác thương hại."
Nói đến câu cuối, giọng của cô đã nhỏ dần, thì khi đó Lăng Thanh lại cau mày.
"Thật ra tôi cũng không nghĩ sẽ đau tới mức phải nhập viện như bây giờ..."
"Não cô chứa cái gì mà lại có cái suy nghĩ điên rồ đó? Nhỡ chẳng may là bệnh gì nghiêm trọng thì sao? Chờ tới lúc hấp hối mới nhận ra nguy hiểm à?"
"Thì bình thường mỗi khi tới tháng "dâu gần rụng" đều bị đau như vậy nên tôi mới không để tâm tới. Vừa rồi anh cũng nói chỉ là đau bụng bình thường thôi còn gì. Tự dưng lại lên cơn à!"
Tự nhiên Lăng Thanh bức xúc, hậm hực chất vấn Mộc Ly Tâm nguyên một tràn, khiến cô ngơ ra vì không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn nhanh chóng đanh đá đáp trả.
Vậy mà hắn ta lại câm nín, không đôi co hơn thua gì thêm, mà chỉ nhẹ giọng hỏi:
"Thế tháng nào cũng bị đau như vậy?"
"Đúng rồi. Làm phụ nữ thiệt thòi đủ thứ chứ đâu có sung sướng như đàn ông mấy anh. Đã vậy còn chẳng biết thương hoa tiếc ngọc, phóng túng cho đã cái nư, xong phủi mông phũ phàng quay đi."
Được chọc đúng chỗ để xả cơn ấm ức, Mộc Ly Tâm chẳng câu nệ nửa chữ. Nhưng nói ra rồi, chính cô lại tự mình trầm mặc, xong lại hỏi:
"Cơ mà, anh quen Từ Lê Na lâu như vậy, nhưng không biết gì về những chuyện này sao? Anh không quan tâm cô ấy à?"
"Cô ấy không yếu đuối, mỏng manh như cô thì cần gì phiền tôi quan tâm."
Câu nói của Lăng Thanh như vả vào mặt Mộc Ly Tâm vậy. Ý cô hiểu là hắn đang chê cô yếu đuối, nhưng thật ra là trước giờ hắn chưa từng quan tâm quá nhiều đến người mình yêu thì làm sao biết được nhiều chuyện khác.
"Mà vừa rồi thay đổi xưng hô "em với anh", sao giờ lại trở về "tôi với anh" như cũ rồi?"
"Lúc đó say rượu, tôi căn bản không biết mình đang nói gì hết."
Mộc Ly Tâm hờ hững đáp xong thì nhắm mắt lại, tỏ ý không muốn đối thoại thêm với ai kia.
Nhưng ba giây sau, cô lại mở mắt nhìn sang hắn ta, rồi hỏi:
"Khi nào tôi được xuất viện?"
"Cô muốn khi nào thì về khi đó."
"Vậy về ngay bây giờ đi. Tôi không thích ở đây."
"Về nhà thì cũng được, nhưng cô phải trở lại công việc hằng ngày, kể cả khi chưa khỏi bệnh. Còn nằm ở đây điều trị thì không cần phải làm gì hết, ngược lại có người chăm sóc 24 trên 7."
Lăng Thanh đưa ra hai điều kiện cho Mộc Ly Tâm chọn. Suy đi tính kĩ lại thì dĩ nhiên cô phải chọn phần nào có lợi cho mình, nên rất nhanh sau đã trả lời:
"Vậy cứ nằm lại ở đây vài hôm đã. Nhưng mà chỉ đau bụng bình thường thì ai lại cho nằm viện? Anh có nói dối tôi gì không đó?"
"Nói dối cô thì đẻ ra vàng à? Vớ vẩn."
"Nằm đó nghỉ ngơi đi, tôi sang thăm Na Na một chút."
Nói xong, Lăng Thanh đã đứng dậy, thì lại nghe Mộc Ly Tâm hỏi:
"Từ Lê Na cũng nằm viện ở đây sao?"
"Ừm, bệnh viện tốt nhất không nằm thì nằm ở đâu? Ngủ một chút đi, lát nữa tôi quay lại."
Sau khi Lăng Thanh rời đi, Mộc Ly Tâm chợt cảm thấy có một chút buồn bã, chút tủi thân, nhưng chỉ là cảm giác thoáng qua thôi.
Dù sao trong mắt hắn, Mộc Ly Tâm cô chỉ như một kẻ thù không hơn không kém. Có cô dại dột, mới nhất thời mềm lòng mà thôi.