Hải Nam đưa hai tay lên ôm lấy mặt tôi sau đó áp môi của anh lên môi của tôi hôn, anh xem hai cánh môi của tôi như là một bông hoa quý anh sợ đụng mạnh sẽ tàn vì vậy động tác của anh rất nhẹ nhàng, hết liếm rồi mút. Còn tôi nhắm nghiền mắt lại để không thấy được mặt khác của con người này, anh đối xử thô thiển với tôi quen rồi bây giờ anh đối xử dịu dàng, ôn nhu với tôi như thế tôi không quen.
Bỗng nhiên Hải Nam khẽ nâng nửa người dưới lên khiến người anh em của anh dịch chuyển, cơn đau bất ngờ kéo đến khiến tôi không kìm được mà há miệng ra, chưa kịp la đau đã bị lưỡi của anh xâm chiếm, càn quét khoang miệng của tôi. Nếu như vừa nãy anh hôn tôi nhẹ nhàng thì hiện tại anh mạnh mẽ sục sạo, liếm mút khắp khoang miệng của tôi. Còn tôi giống như một một con búp bê tình dục nằm im một chỗ để mặc anh muốn làm gì tôi thì làm.
Hải Nam đột ngột di chuyển nụ hôn xuống tai tôi, anh cắn nhẹ vành tai của tôi nói:
“Thả lỏng cô bé ra một chút để anh chuyển động, em gồng như vậy sẽ rất đau đó.”
Hành động và lời nói thân mật của Hải Nam giống như một mệnh lệnh, nói đúng hơn là lời dẫn dụ khiến tôi bất giác thả lỏng cơ thể của mình ra. Sau đó Hải Nam tiếp tục tìm đến môi tôi vừa hôn vừa chuyển động ra vào nơi hạ thân của tôi.
Nụ hôn của anh khi nhẹ lúc mạnh bạo theo nhịp điệu ra vào của con quái vật khổng lồ của anh đang luật động nơi hạ thân của tôi. Không biết anh vận động trong thời gian bao lâu, đổi bao nhiêu tư thế cho đến khi tôi cảm nhận được anh bắn một dòng suối nóng vào sâu trong cơ thể tôi anh mới dừng lại.
Anh áp mặt vào hõm cổ của tôi rồi ôm tôi thật chặt. Anh không nói thêm bất kỳ điều gì mà lẳng lặng nằm ôm tôi như vậy. Thậm chí khi nghe tiếng chuông điện thoại trong túi quần của anh gần đấy vang lên anh vẫn giữ nguyên tư thế ở trong tôi rồi lấy điện thoại ra nghe. Anh vừa bắt máy tôi đã nghe giọng nói rất lớn của Minh Quân vang lên trong điện thoại:
“Thế mày với Minh Châu mất tích ở đâu mà nãy giờ mà tao tìm mãi không thấy?”
“Tụi tao xuống ngay đây.”
“Tao tưởng ai gọi mày với Minh Châu ra ngoài nên tao ra ngoài tìm, không ngờ tụi mày lại đang ở trên phòng à. Tụi mày định biến bữa tối thành bữa khuya hay sao mà giờ chưa xuống ăn?””
Cúp điện thoại của Minh Quân, Hải Nam nói với tôi:
“Xuống dưới ăn tối thôi.”
“Tôi không ăn, anh xuống một mình đi.”
Tôi cứ tưởng nghe tôi nói vậy Hải Nam sẽ xuống dưới ngay không ngờ anh rút người anh em của anh khỏi người tôi rồi lấy khăn tỉ mỉ lau dấu tích anh để lại nơi hạ thân của tôi, vừa lau anh vừa hỏi:
“Đau nhiều không?”
Tôi không đáp lại anh cũng không phản đối hành động của anh mà mặc cho anh xem tôi như vật sở hữu của anh, anh muốn làm gì thì làm. Không nghe tôi đáp lại Hải Nam tiếp tục nói:
“Lần đầu đau nhưng lần sau sẽ không đau nữa đâu.”
Bắt được mấu chốt trong câu nói của Hải Nam tôi vặn ngược lại anh:
“Anh luôn miệng nói tôi là gái bán hoa cơ mà. Gái bán hoa phải ăn nằm với cả tá đàn ông rồi chứ, làm gì còn lần đầu để anh hưởng nữa.”
Lau sạch sẽ cho tôi xong Hải Nam không đáp lại tôi mà tiếp tục mặc quần áo lại cho tôi. Tôi được đà phản đòn tiếp:
“Còn nữa, anh luôn miệng nói anh không phải là động vật ăn tạp có thể ăn loại người như tôi cơ mà, sao khẩu vị của anh lại thay nhanh đổi như vậy?”
Hải Nam nhìn thẳng vào mắt tôi:
“Đúng vậy, khẩu vị của tôi đột nhiên thay đổi. Trước tôi không thích ăn cô nhưng hiện tại rất thích, tôi ăn cô nãy giờ vẫn chưa chán nếu cô không muốn xuống dưới ăn tối thì chúng ta tiếp tục, đường nào thì tôi vẫn thích ăn cô hơn là ăn món thịt nướng của bạn tôi.” (Truyện “Yêu Trong Niềm Đau” được up độc quyền trên fb Phương Linh Hugo, các web truyện đang lấy c.ắp truyện của mình để up. Các bạn làm ơn quay về fb đọc ủng hộ mình nhé, truyện đã full trong nhóm ph.í ạ)
Hải Nam vừa dứt lời tôi liền đứng dậy đi xuống dưới ăn tối mà không cần nói thêm lời nào, tuy nhiên vì nơi hạ thân của tôi đang rất đau nên tôi loạng choạng ngã trở lại giường. Hải Nam đứng dậy bế bổng người tôi đi xuống dưới theo kiểu công chúa, tôi sợ đi xuống dưới Minh Quân nhìn thấy nên đánh mạnh vào người anh:
“Thả tôi xuống, tôi tự đi được.”
Bước vào thang máy Hải Nam vẫn không chịu thả tôi đứng xuống khiến tôi càng cuống:
“Nhanh thả tôi xuống đi.”
“Cười lên một cái rồi tôi thả xuống, cô giữ bộ mặt đó bạn tôi lại nghĩ tôi vừa ăn hiếp cô đó.”
“Chẳng phải sự thật anh vừa ăn vừa hiếp tôi hay sao mà còn sợ người khác nghĩ xấu. Anh là đàn ông có gan làm mà không có gan chịu sao?”
“Vậy tôi cứ bế cô thế này ít ra bạn tôi nhìn vào sẽ thấy tôi và cô có tình ý với nhau.”
“Tôi cười, vừa lòng anh chưa?”
Dứt lời tôi nở một nụ cười tiêu chuẩn trước mặt anh. Vừa lúc cửa thang cũng máy mở ra Hải Nam cũng thả tôi đứng xuống sau đó anh ghé sát vào tai tôi nói câu nói lúc trước tôi từng nói với anh:
“Cô có nụ cười chết trai vậy mà không biết đường trưng dụng.”
Tôi thầm chửi, tôi chỉ nói chuyện với đàn ông thôi cũng khiến anh đè con người ta ra ức hiếp như vậy rồi, nếu tôi cười với họ khiến họ chết dưới tay tôi thì không biết anh sẽ làm gì?
Sau tất cả những gì vừa diễn ra tôi không thể bình thường được, thức ăn tôi nhai trong miệng cảm giác vô vị vô cùng. Điều này không thể lọt qua tầm mắt của Minh Quân và Hải Nam, Hải Nam biết lý do nhưng Minh Quân thì không biết, anh tò mò:
“Minh Châu ăn đi, sao nãy giờ anh thấy em chỉ ngồi nhìn thôi vậy.”
“Tại em no rồi.”
“Nãy giờ anh để ý thấy em có ăn đâu mà no.”
“Em không dám ăn nhiều để giữ dáng đó ạ.”
“Dáng em quá chuẩn rồi không cần ăn kiêng quá, với lại em có mập hơn chút anh vẫn thấy đẹp.”
Nói rồi Minh Quân gắp cho tôi một chén đầy đồ ăn:
“Em cứ ăn thoải mái đi.”
“Dạ vâng. Cảm ơn anh”
Tôi ngồi một bên lặng lẽ ăn uống nghe Hải Nam và Minh Quân nói chuyện công việc. Thế nhưng chuyện tôi cần biết là chuyện đám cưới của Hải Nam và Bạch Diệp thì chẳng nghe hai người đã đụng gì tới.
Do cả ngày đi lại nhiều thêm việc bị Hải Nam hành cho một trận nên tôi có chút mệt mỏi. Tôi nói với Hải Nam và Minh Quân:
“Xin phép hai anh em đi ngủ trước ạ.”
Minh Quân đang ăn nghe tôi nói thì bỏ đũa xuống:
“Không được, Minh Châu phải dạy anh nhảy đã chứ.”
“Mới ăn uống no em sợ nhảy nhót sẽ đau bao tử, với cả hôm nay em đi tới lui muốn gãy cái giò rồi. Để hôm khác em dạy anh nhảy nhé.”
“Dạy anh một chút thôi cũng được.”
“Để hôm khác đi, hôm nay em thực sự mệt lắm.”
“Vậy sáng mai anh gọi em dậy sớm dạy anh nhảy nhé.”
“Vâng. Em xin phép hai anh ạ.”
Tôi vừa dứt lời thì Hải Nam cũng đứng dậy đi theo tôi:
“Hôm nay tao mệt nên muốn nghỉ sớm. Mày ăn xong thì về phòng của mày ngủ nhé.”
“Này, mày bảo tao tới đây bàn chuyện liên quan đến đám cưới của mày với Bạch Diệp cơ mà.”
Hải Nam vừa theo tôi vào thang máy vừa đáp lại Minh Quân.
“Để hôm khác nói.”
Về phòng vệ sinh cá nhân xong tôi không dám leo lên giường mà nằm xuống ghế sô pha ngủ. Đang thiu thiu ngủ cảm nhận được bị ai đó ôm nhấc bổng mình lên, mở mắt ra thì thấy gương mặt đẹp trai của Hải Nam đang kề cận ngay trước mặt khiến tôi giật nảy mình.
Hải Nam thấy tôi mở mắt anh nói:
“Sao cô không lại giường nằm ngủ mà lại ngủ ở ghế thế?”
Tôi không dám nói tôi sợ không dám ngủ trên chiếc giường vừa bị anh ức hiếp kia nên tôi nói:
“Tôi nên ngủ ở đây thì tốt hơn.”
“Cô không sợ té à?”
“Dù sao thì té xuống sàn nhà này cũng không đáng sợ bằng ngủ chung với anh. Anh thả tôi xuống để tôi ngủ ở đây đi.”
“Nhưng tôi quen hơi cô rồi, không ôm cô tôi ngủ không được.”
“Chẳng phải anh và chị Bạch Diệp sắp cưới rồi sao, anh đừng tập thói quen làm hư bản thân mình như thế.”
“Lẽ ra cô nên khuyên tôi còn chút thời gian nên tận dụng hết quyền lợi của mình mới đúng chứ.”
Vì mệt mỏi tôi cũng không nhiều lời với Hải Nam, trong vòng tay ấm áp quen thuộc của anh tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, sáng sớm cả hai chúng tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa và tiếng chuông điện thoại của anh. Hải Nam mắt nhắm mắt mở nói với tôi:
“Ngủ tiếp đi, thằng Quân gọi đó.”
Nghe tiếng chuông điện thoại tôi nhớ tới điện thoại của tôi bị Hải Nam ném tối hôm trước, tôi đẩy người anh ra:
“Anh xuống vườn lấy điện thoại đi sửa cho tôi ngay.”
Hải Nam với chiếc điện thoại IPhone đời mới nhất còn nằm nguyên trong hộp giơ ra trước mặt tôi:
“Tối qua tôi nhờ chú Việt mua cho cô rồi lắp sim vào luôn cho cô rồi đó.”(chú Việt là bảo vệ trực cổng)
Tôi mở hộp lấy điện thoại ra xem không những anh bỏ sim điện thoại vào giúp tôi còn tải luôn Facebook và các mạng xã hội khác giúp tôi. Tôi tưởng anh chỉ tải rồi để đấy không ngờ anh đăng nhập luôn dùm tôi, tôi còn thấy cuộc gọi Messenger từ Facebook của ông Việt Anh tới cho tôi nữa. Tôi tò mò hỏi Hải Nam:
“Sao anh biết password mà đăng nhập vào mấy tài khoản này vậy?”
“Tôi ấn đại ngày sinh của cô rồi nó ra, mà cô không nên lấy password là ngày sinh nhật của mình như thế, dễ mất tài khoản lắm.”
“Giờ anh biết rồi thì tôi cũng nên thay đổi password khác.”
Tôi định lát nữa sẽ đổi password vì dù sao cũng bị Hải Nam biết password cũ nhưng tôi còn chưa kịp đổi đã nghe anh nói:
“Tôi đổi password giúp cô luôn rồi.”
“Sao anh lại tự ý đổi, anh đổi password là gì vậy có dễ nhớ không?”
“Rất dễ nhớ, là ngày diễn ra lần đầu của tôi và cô.”
Mặt mũi tôi bỗng chốc đỏ bừng khi nghe Hải Nam nói. Tôi cố ngồi dậy để thoát khỏi người đàn ông mặt dày này nhưng bị Hải Nam ôm ghì lại, tôi nói:
“Anh Quân gọi tôi dậy để dạy nhảy cho anh ấy, anh buông tôi ra đi.”
Hải Nam siết chặt vòng tay ôm chặt lấy tôi sau đó một tay anh di chuyển xuống sờ vào điểm nhạy cảm giữa hai đùi tôi nói nhỏ:
“Hết đau chưa mà đòi đi nhảy.”
Hành động của Hải Nam khiến tôi xấu hổ vô cùng, kỳ thực khi anh nhắc tôi mới để ý vị trí tay anh đang chạm vào có chút đau nhưng không tới mức không thể nhảy được nên tôi nói:
“Hết đau rồi.”
Tôi vừa dứt lời Hải Nam liền nằm đè lên người tôi, ánh mắt đen như màn đêm của anh nhìn tôi nói:
“Vậy chúng ta vận động một chút đã rồi dậy nhé.”
Tiếng Minh Quân gõ cửa càng dồn dập, tôi đẩy Hải Nam xuống khỏi người tôi nhưng không được:
“Anh Quân đang đứng ngoài cửa kìa, để lúc khác đi. Tôi vẫn còn làm vợ của anh lúc nào anh làm chuyện đó chẳng được?”
“Nhưng tôi không thích cô gần gũi với bất kỳ người đàn ông nào khác.”
Ngưng một lúc Hải Nam nói tiếp:
“Ít nhất là đến khi cô không còn làm vợ của tôi nữa.”
“Tôi chỉ dạy nhảy cho anh ấy, không đụng chạm cơ thể gì cả.”
“Tôi nói không được là không được.”
Trước sự cứng nhắc của Hải Nam, thêm bên ngoài Minh Quân không ngừng gõ cửa tôi chỉ biết thở dài. Có lẽ tôi là người thấp bé nhẹ cân nên anh dễ dàng áp đặt, có giỏi anh đi nói với bạn thân của anh đi, hoặc anh đi quản cô vợ sắp cưới của anh kia kìa cô ta thậm chí còn quan hệ với cả người khác ngay sau lưng anh nữa đấy.
“Sao cô lại thở dài?”
“Hôm nay anh không dạy tập gym à? Hay anh muốn học nhảy không, tiện thể tôi dạy anh với anh Quân nhảy.”
“Cô phiền phức thật đó.”
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng Hải Nam cũng buông tha để tôi dạy Minh Quân học nhảy tại phòng gym, còn anh tập gym ngay bên cạnh. Minh Quân tiếp thu rất nhanh, lại có khiếu nhảy nhót vì vậy tôi không mất nhiều thời gian để anh có thể bắt kịp các điệu nhảy của tôi. Tập xong anh hào hứng đưa điện thoại cho Hải Nam:
“Mày quay giúp tao với Minh Châu điệu nhảy này đi để tao khoe với mọi người.”
Hải Nam cầm lấy điện thoại nhưng anh đi thẳng về phía phòng mình mà không phải quay clip cho chúng tôi:
“Đi tắm rửa còn đi ăn sáng để đi làm không muộn.”
Tôi và Minh Quân không ai dám phản bác lại lời Hải Nam vừa nói. Phải nói Minh Quân vui ra mặt khi học được vài điệu nhảy đang là hot trend hiện nay. Vậy nên khi đi làm Minh Quân kéo bằng được tôi lên xe của anh ngồi để tám chuyện, tôi không muốn đi cùng anh vì sợ Hải Nam trút giận nên nói thẳng trước mặt cả hai người:
“Anh hỏi ý của bạn anh trước đi, coi chừng em làm phật ý là anh ấy nổi điên với em đấy.”
Minh Quân nghe tôi nói vậy thì quay qua nói với Hải Nam:
“Mọi chuyện đã qua lâu rồi mày cũng đừng khó chịu với Minh Châu nữa. Dù sao thì sức khỏe của bác trai cũng ổn rồi, mày cũng sắp cưới Bạch Diệp rồi.”
Tôi thấy khó hiểu với câu nói của Minh Quân, cái gì mà mọi chuyện đã qua? Cái gì mà sức khỏe của bác trai cũng ổn rồi? Tôi còn đang miên man suy nghĩ Minh Quân đã đẩy tôi ngồi vào ghế phụ của xe anh.