Đây không phải lần đầu Minh Quân nói những lời nói mập mờ này. Vì tò mò những lời Minh Quân vừa nói nên tôi vẫn ngồi xe của anh dù tôi biết mình đang bị Hải Nam chiếu tướng. Vừa lên xe tôi quay qua hỏi Minh Quân ngay:
“Mấy lời anh vừa nói với anh Nam đó, là sao em không hiểu.”
“Anh nói để nó không khó chịu với em nữa, có gì đâu mà không hiểu.”
“Tại sao anh lại nói mọi chuyện đã qua, em làm gì có lỗi với anh ấy hay đã xảy ra chuyện gì mà anh lại nói như vậy?”
Minh Quân xoay người nhìn thẳng vào mắt tôi, nhìn ánh mắt chan chứa tình cảm của anh dành cho tôi lúc này tôi lại liên tưởng tới mỗi lần Huy nhìn tôi khiến tôi bối rối quay mặt đi. Giọng nói dứt khoát của Minh Quân lại vang lên:
“Mọi chuyện đã qua anh cũng không muốn nhắc lại nữa. Em nên nhớ một điều, dù em có thế nào anh vẫn quý mến và trân trọng em.”
Minh Quân càng nói tôi càng lú, càng chẳng hiểu gì nên đành im lặng. Một lúc sau anh lên tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng trong xe:
“Em thích ăn gì hôm nay anh bao.”
Nhắc tới từ “bao” tôi lại nhớ lại ngày hôm trước tôi bị bay số tiền lớn cũng bởi từ này, mặt tôi ỉu xìu đáp lại:
“Ăn gì cũng được. Em từ nhỏ đã rất dễ tính rồi.”
“Ăn xôi nhé.”
“Cũng được ạ.”
Minh Quân chạy được một đoạn thì dừng xe trước một căn biệt thự, tôi nhìn quanh thì không thấy hàng xôi nào cả nên tò mò:
“Anh bảo mua xôi cơ mà, sao dừng ở đây? Quanh đây em đâu thấy có hàng quán nào?”
“Em chờ một lát.”
Nói rồi Minh Quân ngồi bấm điện thoại, một lúc sau tôi thấy có người phụ nữ trung niên xách túi nhỏ tới gõ cửa bên ghế phụ chỗ tôi ngồi, anh nói với tôi:
“Em mở cửa lấy xôi đi.”
Tôi vừa mở cửa ra chưa kịp hỏi cô bán xôi hết bao nhiêu tiền thì Minh Quân đã lên tiếng trước:
“Đây là mẹ anh.”
Dứt lời anh nói với bà:
“Đây là Minh Châu.”
“Cháu chào bác.”
“Chào cháu, thằng Quân dặn bác gói hai phần bác cứ nghĩ nó mang cho cả Nam ăn.”
“Thằng Nam có bao giờ ăn xôi đâu mẹ.”
“Vậy nên mẹ mới ngạc nhiên.”
Tôi nhận phần xôi từ tay mẹ Minh Quân nở nụ cười gượng:
“Cháu cảm ơn bác ạ.”
“Không phải cảm ơn, Quân nhà bác thích ăn xôi nên bác thường nấu cho nó ăn. Hôm nào nghỉ làm cháu ghé nhà bác chơi nhé.”
“Dạ vâng, có điều kiện cháu sẽ ghé nhà bác chơi, còn bây giờ cháu chào bác cháu đi làm ạ.”
Vì tối hôm trước ăn ít nên hiện tại tôi rất đói, tôi nói với Minh Quân:
“Em đói quá, em ăn luôn bây giờ nhé.”
“Ừ, em ăn đi.”
Món xôi mẹ của Quân nấu là xôi đậu xanh nước cốt dừa thịt gà. Ăn vào tôi mới hiểu vì sao mà Minh Quân lại thích ăn xôi như vậy, mẹ anh nấu cực ngon. Tôi ngồi ăn mà quên mất có Minh Quân đang lái xe bên cạnh, lúc xe dừng đèn đỏ tôi vô tình nhìn sang ghế lái thì thấy Minh Quân đang chăm chú nhìn tôi, tôi gượng cười hỏi anh:
“Xôi mẹ anh nấu ngon quá.”
“Đút cho anh ăn với.”
Nói rồi Minh Quân há miệng ra, tôi cũng không ngại vừa ăn vừa đút cho anh. Tới trụ sở ngân hàng SB thì hai hộp xôi cũng hết. Minh Quân lấy từ tủ lạnh nhỏ trên xe ra một chai nước, anh mở nắp sau đó anh đưa ra trước mặt tôi:
“Em uống nước đi.”
Tay tôi đang cầm lỉnh kỉnh hộp đựng xôi, muỗng, giấy ăn nên tôi lắc đầu:
“Anh uống đi, lát lên phòng làm việc uống.”
“Em há miệng ra đi anh đổ cho em uống.”
Dứt lời Minh Quân đưa chai nước lên sát miệng tôi khiến tôi không còn cách nào đành há miệng ra uống, tôi chưa kịp nuốt ngụm nước xuống thì thấy Hải Nam đang đi về phía đầu xe của Minh Quân, ánh mắt của anh đang nhìn về phía tôi, gương mặt của anh cũng tối như đêm 30. Tôi nghĩ có lẽ anh đang chưa hết bực mình chuyện tôi ngồi xe của Minh Quân, bây giờ lại chứng kiến Minh Quân có hành động thân mật với tôi nên anh càng tức giận bởi vậy mà miếng nước trong miệng tôi không thể nào nuốt xuống. Đã vậy Minh Quân còn giơ chai nước ra trước miệng của tôi nói:
“Em uống nữa không.
Tôi phồng mang trợn mắt lắc đầu Minh Quân lại bồi thêm:
“Em yên tâm, nước anh không bỏ thuốc mê hay thuốc kích dục gì đâu. Mặc dù rất thích em nhưng anh không bao giờ dở trò đồi bại bẩn thỉu đó với em. Khi thằng Nam và Diệp cưới nhau, khi anh làm xong thủ tục ly hôn cho em với nó anh sẽ đường đường chính chính theo đuổi em.”
Minh Quân vừa dứt lời thì lĩnh trọn ngụm nước từ trong miệng của tôi phát ra, mặt mũi anh lập tức dính đầy nước. tôi luống cuống tay chân không biết làm gì vì Hải Nam đang nhìn tôi thì Minh Quân rướn người về phía tôi nói:
“Lau cho anh.”
Minh Quân đối với tôi rất tốt nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ anh thích tôi, lại còn thẳng thắn thổ lộ tình cảm với tôi nữa.
Giả sử những lời anh vừa nói là thật lòng thì sau tất cả những gì đã diễn ra giữa tôi và Hải Nam thì khi ly hôn với anh tôi cũng chẳng có mặt mũi nào mà tiến tới tình yêu với bạn thân của anh. Vì vậy mà tôi tỏ rõ quan điểm của mình:
“Anh tự lau đi.”
Nói rồi tôi đẩy cửa xuống xe chạy tới trước mặt Hải Nam:
“Anh không ghé đâu ăn sáng hay sao mà chạy nhanh vậy.”
Hải Nam lạnh lùng đáp:
“Không.”
Vì trách nhiệm của tôi là lo ăn lo uống, giờ giấc cho Hải Nam nên tôi nói với anh:
“Anh muốn ăn gì tôi ra ngoài mua cho anh ăn?”
“Không muốn ăn.”
Dứt lời anh giữ bộ mặt lạnh như tiền đi thẳng vào thang máy ấn lên tầng 10, tôi và Minh Quân cũng nhanh chóng theo chân anh vào. Tôi biết Hải Nam đang giận tôi nhưng Minh Quân không biết ý mà luôn miệng nói:
“Nếu em thích ăn xôi hôm sau anh lại nói mẹ anh nấu mang cho em ăn nhé.”
“Dạ thôi ạ.”
“Em bảo em thích ăn xôi cơ mà.”
“Dạ nhưng lâu lâu ăn thì ngon, ngày nào cũng ăn sẽ ngán lắm ạ.”
“Vậy hôm nào em muốn ăn nói với anh.”
“Dạ vâng.”
Tôi đang nghĩ bụng có Minh Quân chắc chắn Hải Nam sẽ không trút giận lên tôi nhưng thang máy còn chưa lên tầng 10 anh đã nhận được thoại của ai đó, vừa cúp máy anh nói với Minh Quân:
“Mày qua bên công ty phân phối xe hơi Việt Anh giải quyết việc bên đó giúp tao rồi họp xong bên này tao qua.”
Hải Nam dứt lời tôi chợt rùng mình, Minh Quân không đi ngay mà anh nói:
“Tao vào trong phòng lấy ít tài liệu rồi đi.”
Tôi theo Minh Quân và Hải Nam đi vào phòng mà tim đập chân run, tôi không biết sau khi Minh Quân rời đi Hải Nam sẽ trút giận lên tôi thế nào. Thế nhưng chúng tôi vừa bước vào phòng thì nghe giọng của Bạch Diệp vang lên sau lưng:
“Anh Nam.”
Cả ba chúng tôi cùng quay lại nhìn về hướng cửa, nhìn thấy Bạch Diệp tôi thoáng giật mình. Mặc dù rất tức giận với hành động chơi xấu của cô ta với tôi ở bệnh viện hôm trước nhưng tôi nghĩ ngân hàng này là của ba cô ta đồng nghĩa với nơi đây như là nhà của cô ta, tôi nhún nhường cô ta một chút cũng không phải là thiệt. Vậy nên tôi gật đầu nhìn cô ta nói:
“Chào chị.”
Minh Quân cũng nhanh miệng hỏi cô ta:
“Nay Diệp cũng tới đây đi làm à?”
“Dạ vâng, ba em bảo có một vị trí trống phù hợp với em nên em tới đây xem thế nào.”
Nói rồi cô ta nhìn xuống hai đùi gối của tôi vẫn còn để lại mảng đen đóng vảy vì bị cô ta chơi xấu nói:
“Em quỳ nhiều hay sao mà hai đùi gối của em thâm đen thế?”
Tôi nâng môi khẽ cười đáp cô ta:
“Dạ không phải em quỳ mà em vấp phải chó dại chị ạ.”
Nghe tôi nói nét mặt của Bạch Diệp bỗng chốc nhăn nhúm như tờ giấy bị vò mạnh, ánh mắt cảnh cáo của cô ta bắn về phía tôi. Cô ta mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng không nói nên lời.
Hải Nam đi về bàn làm việc của mình, anh không có biểu hiện gì ngoài mặt cứ như thể anh không nghe, không thấy bất kỳ điều gì đang diễn ra trong phòng làm việc của anh. Còn Minh Quân vội khom xuống người ánh mắt lo lắng của anh nhìn vào vết thương ở đùi gối của tôi hỏi:
“Thế em có bị chó dại cắn không?”
“Cũng may chưa bị nó cắn anh ạ.”
“Sao em biết nó là chó dại?”
“Tại em thấy nó sủa bậy bạ nên em nghĩ chắc chắn nó bị dại.”
“Vậy vẫn còn may mắn.”
“Dạ vâng.”
Bạch Diệp không gây sự với tôi nữa mà giữ bộ mặt nhăn nhúm đi lướt qua tôi tới bàn làm việc của Hải Nam. Tôi và Minh Quân cũng đi về bàn làm việc của mình, có vẻ như Minh Quân cũng muốn biết Bạch Diệp đến đây là để làm chức vụ gì nên anh không đi tới công ty phân phối xe hơi Việt Anh ngay mà ngồi xuống bàn làm việc để hóng chuyện.
Bạch Diệp đứng trước bàn làm việc của Hải Nam nhí nhảnh hỏi:
“Anh Nam, ba bảo em mấy hôm trước anh đề xuất lên với ba tuyển thư ký riêng nên hôm nay em lên đây để làm thư ký riêng cho anh nè.”
Tôi đưa hai tay lên day day trán, không hiểu tại sao ông trời lúc nào cũng đẩy tôi vào tình huống đối đầu không cân sức với người phụ nữ này. Cô ta là con gái của một ông chủ ngân hàng, cô ta còn có tình yêu của anh chồng hờ của tôi vì vậy cô ta tự cho mình cái quyền nắm vận mệnh của mẹ con tôi trong tay. Tại sao ông trời không sắp đặt cho cô ta tới đây sớm hơn một chút mà lại sắp đặt cho cô ta đến đúng vào thời điểm tôi vừa nhận chức vụ làm thư ký riêng cho Hải Nam được vài ngày như vậy?
Tôi chuẩn bị sẵn tinh thần nghe Hải Nam ra lệnh tôi đi về để Bạch Diệp thay thế tôi làm thư ký cho anh bởi dù sao anh cũng chỉ là một kẻ đi làm thuê cho ba của cô ta, dù sao anh cũng chẳng ưa gì tôi. Chỉ là tôi không ngờ anh lại lãnh đạm lên tiếng nói một cách dứt khoát với Bạch Diệp:
“Anh tuyển được người rồi, em về nói chuyện với ba em đưa em vào làm ở vị trí khác đi.”
“Nhưng ba nói anh mới đề xuất lên với ba mấy hôm trước thôi mà, sao có thể nhanh như vậy được?”
“Thư ký riêng của anh đi làm được vài ngày rồi.”
“Ai mà nhanh vậy anh?”
“Minh Châu.”
Nghe Hải Nam nhắc tới tên tôi không dám nhìn cô ta nữa mà cụp mắt xuống. Mặc dù có Minh Quân ở đây nhưng cô ta không nể mặt Hải Nam mà cô ta tru tréo lên:
“Lại là cái con đàn bà đê tiện kia, nó đã chiếm vị trí làm vợ của em, bây giờ nó còn dám chiếm luôn cả việc làm của em. Có phải nó đã bỏ bùa mê thuốc lú gì khiến anh không được nhìn thấy nó một ngày là anh không chịu được nên phải kéo nó theo lên tận nơi làm việc để anh ngắm nó cho thỏa thích phải không?”
“Em về đi đừng ở đây nói nhăng nói cuội nữa, anh còn phải đi họp.”
Nói rồi Hải Nam đứng dậy nắm tay Bạch Diệp kéo cô ta ra khỏi phòng làm việc. Bị anh kéo đi cô ta gần như phát điên, cô ta vừa vùng vẫy khỏi sự kiểm soát của Hải Nam vừa gào lên:
“Anh buông em ra, anh còn vì cô ta mà dám xua đuổi em, anh xem vợ sắp cưới của mình không ra gì nữa phải không?”
Vùng vẫy mãi không được, cô ta cúi xuống cắn mạnh vào tay của Hải Nam khiến anh đau tới mức lập tức buông tay của cô ta ra. Trông cô là lúc này hết sức thảm, mái tóc dài uốn xoăn của cô ta vì giằng co với Hải Nam mà rối bời, mặt mũi đỏ au như đi đánh trận. Hải Nam bị cô ta cắn vào mu bàn tay chảy máu đầm đìa, mặt anh cũng đỏ bừng bừng không kém, đáy mắt của anh thể hiện rõ sự tức giận. Tôi vội vã đứng dậy đi tới vị trí hai người đang đứng lén đưa cho Hải Nam chiếc khăn để anh lau vết máu rồi nói:
“Anh để chị ấy làm thư ký cho anh đi ạ, em đi xin việc khác làm.”
Tôi nghĩ Hải Nam và Bạch Diệp sắp cưới nhau rồi, tôi cũng không nên xuất hiện trước mặt hai người nữa vì Hải Nam chẳng ưa gì tôi, tôi cũng chẳng dại gì ở lại đây để chuốc lấy cơn ghen của Bạch Diệp. Thế nhưng tôi vừa dứt lời thì Bạch Diệp vừa gào vào mặt tôi vừa đập mạnh chiếc túi vào đầu tôi:
“Mày câm ngay.”
Cạnh của chiếc túi xách xược vào mang tai của tôi khiến tôi đau điếng người, tôi đưa tay sờ tai, cảm giác được một dòng chất lỏng chảy ra tôi vội bịt chặt. Chưa dừng lại cô ta còn buông lời đe dọa tôi:
“Ở đây ai cho phép mày lên tiếng? Mày nên nhớ mày chỉ là hạng tép riu, quyền sinh quyền s.át nằm trong tay tao đây này, sống hay ch.ết mày còn chưa biết đâu. Mày lấy quyền gì mà mày tỏ vẻ cao thượng với tao?”
Bạch Diệp vừa dứt lời Hải Nam chỉ tay ra phía cửa lạnh giọng quát cô ta:
“Ra ngoài.”
Những tưởng thấy Hải Nam nổi giận Bạch Diệp sẽ đi ra ngoài không ngờ cô ta giận cá chém thớt quay sang vung tay lên tát mạnh vào mặt tôi một cái.
“Vì mày nên anh ấy mới nổi nóng với tao như vậy đấy, mày hài lòng chưa.”
Vì không đề phòng nên tôi lĩnh trọn cú tát của cô ta khiến tôi say sẩm mặt mày. Minh Quân thấy tôi bị đánh lật đật đứng dậy đi tới ôm lấy tôi kéo sang một bên, Hải Nam lúc này cũng không giữ được bình tĩnh nữa mà nắm tay cô ta lôi ra khỏi phòng. Thế nhưng cô ta không chịu đi mà ngồi thụp người xuống không để cho Hải Nam kéo đi.
“Ngân hàng này là của ba em, người phải đi là con đ.ĩ kia, em không đi đâu hết.”
Ánh mắt đỏ ngầu của Hải Nam nhìn Bạch Diệp tuy nhiên giọng nói của anh phát ra lại rất điềm tĩnh một cách đáng sợ:
“Em không đi phải không?”
“Em không đi đấy, để xem anh vì nó mà làm gì em.”
“Nếu em không đi anh sẽ đi.”
Nói rồi Hải Nam sải bước đi thẳng cửa. Cô ta thấy vậy càng gào lớn:
“Anh dừng lại cho em, anh không được đi đâu hết.”
Minh Quân thấy Bạch Diệp mất kiểm soát thì nói với tôi:
“Tạm thời em ra ngoài trước đi, để anh ở lại đây nói chuyện với Diệp.”
Bạch Diệp đang mất kiểm soát nên tôi thuận theo ý của Minh Quân theo Hải Nam đi ra ngoài thế nhưng lúc chuẩn bị bước đi, nhìn thấy cô ta đang ngồi dưới sàn nhà với dáng vẻ rất chật vật, hai tay của cô ta ôm chặt bụng dưới, mặt mũi cô ta xanh mét như tàu lá nhưng cô ta vẫn không kiểm soát được cái miệng của mình mà nhìn theo bóng lưng Hải Nam gào lớn:
“Anh vì cô ta mà dám đối đầu với em phải không?”
Nhớ tới hôm trước gặp Bạch Diệp đi siêu âm thai ở bệnh viện Việt Anh tôi suy đoán có lẽ cái thai trong bụng của cô ta không ổn nên cô ta mới có biểu hiện như lúc này.