Yêu Trong Niềm Đau

Chương 22




“Các y bác sĩ làm việc ở đây thấy con và cậu Nam đều chào cậu chủ cô chủ đấy còn gì?”

“Mẹ gặp anh Nam hồi nào mà mẹ biết họ chào anh ấy?”

“Cậu ta không phải là người ôm hôn con trong thang máy à?”

Nghe mẹ nói tôi chợt nhớ lại tường thang máy có thể phản chiếu hình ảnh mình trong đó, mặt tôi bỗng chốc đỏ bừng. Tôi á khẩu không trả lời được câu hỏi của mẹ, thấy vậy mẹ nói tiếp:

“Hôm trước con nói con và cậu ta giống như đang chơi trò chơi chỉ đóng giả vợ chồng trước mặt ba của cậu ta tới khi cậu ta cưới vợ, người yêu của cậu ta cũng về nước rồi. Thế sao bây giờ hai đứa lại nảy sinh tình cảm với nhau là thế nào? Liệu vợ sắp cưới của cậu ta biết chuyện liệu có để cho con yên không?”

Câu nói của mẹ khiến tôi phải bật cười thành tiếng, không hiểu mẹ tôi nhìn thế nào mà lại thấy được Hải Nam yêu tôi, anh ghét tôi đến mức cả đồ của tôi anh không cho mang vào nhà thì làm sao mà có thể yêu tôi được. Tôi cũng vậy, anh với tôi chẳng khác nào hùm nào cọp làm sao mà yêu được. Hai chúng tôi giống như hai thỏi nam châm cùng cực sẽ chẳng bao giờ có thể gần nhau.

“Mẹ hiểu lầm rồi, con với anh ta không bao giờ có chuyện yêu nhau đâu.”

“Mẹ biết cậu ta đẹp trai như vậy con khó lòng có thể thoát khỏi lưới tình của cậu ta nhưng mẹ mong con sáng suốt biết hoàn cảnh nhà mình thế nào mà dừng lại, đừng nặng lòng quá chỉ khổ bản thân mình thôi con ạ.”

“Con với anh ta như chó với mèo chẳng ưa gì nhau nên không bao giờ có chuyện anh ta yêu con hay con yêu anh ta đâu, mẹ yên tâm nhé mẹ.”

Mẹ tôi thở dài.

“Mẹ là người từng trải mẹ nói không sai đâu. Con nhớ lời mẹ nói hôm nay đó.”

“Con biết rồi mà mẹ.”

Đưa mẹ về tới nhà tôi nói sự thật ba chồng muốn gặp nên quay lại bệnh viện ngay. Tôi lên thẳng phòng ba chồng ở mà không gọi cho Hải Nam. Căn phòng này giống như một căn hộ, có ba phòng ngủ, một phòng khách và phòng bếp riêng biệt. Không thấy Hải Nam ở đây mà chỉ có ông Việt Anh, cô Hương và chú Bình, tôi nhanh miệng chào hỏi mọi người:

“Con chào ba, chào cô chú ạ.”

Chú Bình đang phụ cô Hương dọn đồ lên bàn ăn, chú chỉ vào đĩa đồ ăn đặt trên bàn gượng cười:

“Ông chủ thích ăn món cá trắm kho gừng nên nói vợ chú nấu. Nhưng mà vợ chú nấu không ngon như con nấu, không biết ông chủ có ăn được không?”

Ông Việt Anh tỏ vẻ ngạc nhiên:

“Lần trước là con nấu món này chứ không phải cô Hương nấu à?”

Không có Hải Nam ở đây nên tôi cũng không sợ mà nói sự thật:

“Dạ vâng thưa ba.”

Cô Hương lại nói xen vào:

“Từ ngày Minh Châu về nhà mình các món ăn toàn do Minh Châu nấu đó ạ.”

“Hèn gì mà mấy ngày nay ba ăn cảm thấy vị khác khi ăn ở nhà, ba còn nghĩ do ba ở xa các con tâm lý không ổn định nên mới có vị giác như vậy.”

“Vậy từ hôm sau con sẽ nấu ăn rồi mang lên cho ba nhé.”

“Không cần đâu con, khi nào ba về con nấu cho ba ăn là được. Đường xá xa xôi con đi lại vất vả. Thế con bị té thế nào? Bị đau ở đâu?”

Tôi khẽ nâng tà váy qua đùi gối để ông Việt Anh nhìn thấy vết thương không nghiêm trọng cho ông yên tâm:

“Con vấp té bị thương nhẹ, bác sĩ khám không vấn đề gì ba ạ.”

“May mắn chỉ bị trầy xước nhẹ. Lần sau con đi chú ý cẩn thận đó nhé, không ngộ nhỡ có thai mà bị té thì nguy hiểm lắm.”

“Dạ vâng.”

“Con vào phòng rửa mặt mũi đi rồi ra ăn trưa luôn.”

“Dạ vâng thưa ba.”

Tôi đi vào căn phòng ông Việt Anh chỉ. Cửa phòng không khóa tôi đẩy cửa đi vào thì thấy Hải Nam đang đứng bên cửa sổ nhìn xuống vườn hoa của bệnh viện, một tay của anh đút túi quần, một tay anh đang giơ điện thoại trước mặt. Có lẽ anh đang gọi Facetime nên tôi nghe giọng nói hốt hoảng của Minh Quân vang lên trong điện thoại:

“Cái gì? Diệp với gia đình cô ấy đổi ý muốn tổ chức đám cưới mà không cần ba mày tới hỏi cưới á?”

“Ừ.”

“Thế mày tính sao?”

“Thì tao làm theo ý của gia đình bên đó để ông Sang nói sự thật ra với tao chứ tính sao giờ. Tao chán ngán làm việc dưới quyền ông ta lắm rồi.”

“Diệp bảo không chịu về nhà mày khi không được ba mày tới hỏi cưới cơ mà, sao tự nhiên cô ấy lại đổi ý nhanh như vậy?”

“Mối quan tâm lớn nhất của tao là chuyện moi được sự thật từ miệng của ông Sang xong rồi tính, làm việc cho ông ta hay lấy con gái của ông ta chỉ là điều kiện ông ta áp đặt cho tao mà thôi.”

“Thế mày nói chuyện này với Minh Châu chưa?”

“Chưa. Ông Sang mới gọi nói là cuối tuần tới nhà ông ấy ăn tối để bàn chuyện cụ thể nên tao gọi điện cho mày luôn đó.”

Nghe đến đây tôi vội đi ra khỏi phòng vì sợ Hải Nam phát hiện tôi nghe lén chuyện của anh. Ông Việt Anh thấy tôi đi ra một mình thì hỏi:

“Sao con không gọi chồng con ra ăn luôn.”

“Dạ anh ấy ra ngay ạ.”

Tôi cứ ngỡ Hải Nam sẽ ra ngay không ngờ 15 phút sau vẫn chưa thấy mặt mũi của anh, ông Việt Anh sốt ruột nói với cô Hương:

“Cô vào gọi thằng Nam ra đi, đồ ăn nguội cả rồi.”

“Dạ vâng thưa ông chủ.”



Cô Hương vào phòng gọi anh rồi lại quay ra một mình:

“Cậu chủ đang bàn công việc với cậu Quân nên bảo cả nhà cứ ăn trước cậu ấy sẽ ăn sau ạ.”

Ông Việt Anh khó chịu lên tiếng:

“Việc quan trọng gì mà nói cả mấy tiếng đến giờ ăn vẫn còn nói vậy?”

Nghe ông Việt Anh nói không hiểu sao tôi có chút chạnh lòng, chuyện quan trọng Hải Nam đang nói là chuyện cưới Bạch Diệp, đó là chuyện trọng đại của một đời người anh quan tâm lo lắng cũng không có gì đáng trách. Chỉ là thân làm vợ hờ như tôi sẽ chẳng bao giờ có được sự quan tâm của anh dù chỉ một chút. Mãi tới khi mọi người ăn uống xong mới thấy anh xuất hiện. Nhìn thấy anh ông Việt Anh buông lời trách móc:

“Sao không ở trong đó nói chuyện thêm một lúc nữa.”

Trong đầu tôi có suy nghĩ Hải Nam sẽ kiếm cớ gây sự với tôi trước mặt ông Việt Anh để cho ba chồng thấy mối quan hệ của chúng tôi bất ổn chúng tôi sẽ danh chính ngôn thuận ly hôn, không ngờ anh vẫn diễn như thường ngày:

“Xin lỗi ba tại con cứ nghĩ vợ con chưa tới, con đợi vợ con tới ăn luôn.”

Nói rồi anh ngồi xuống ghế bên cạnh một tay anh đặt tay lên eo của tôi, một tay anh cẩn thận vuốt lại mấy sợi tóc rối sang mang tai giúp tôi:

“Em tới lâu chưa.”

“Dạ em tới cũng được một lúc rồi. Anh ăn cơm đi, cả nhà ăn rồi còn một mình anh thôi đó.”

Hải Nam xụ mặt xuống làm bộ hờn dỗi với tôi:

“Em ăn rồi thì anh cũng không muốn ăn nữa đâu.”

Tôi liếc anh một cái rồi bưng chén cơm múc cho anh ăn từng muỗng như chăm sóc một đứa trẻ. Anh vừa ăn vừa nhìn ông Việt Anh đang nhìn chúng tôi cười:

“Ba thấy thư ký riêng của con chăm sóc con thế nào, có tốt không?”

Ông Việt Anh nở nụ cười rạng rỡ, đáy mắt của ông cũng không che giấu được sự hài lòng khi biết tin tôi làm thư ký riêng cho anh:

“Minh Châu mới đi làm còn chưa quen việc, con phải nhẹ nhàng chỉ bảo con bé chứ không được bắt nạt con bé đâu.”

“Ba yên tâm, con không cho vợ con làm việc khác mà để cho vợ con làm thư ký riêng của con là ba hiểu con thương vợ con thế nào rồi đó.”

Dứt lời anh còn đưa tay lên bẹo má tôi một cái:

“Phải không em yêu?”

Tôi kéo nhẹ tay áo lên để để Hải Nam nhìn thấy lời nói và hành động diễn lố của anh khiến tôi nổi da gà, thế nhưng anh không dừng lại Hải Nam còn bonus cho tôi thêm một nụ hôn lên má. Ông Việt Anh thấy vậy cười tươi:

“Con ăn nhanh lên còn đi làm không muộn giờ đấy.”

“Dạ ba.”

Ăn xong Hải Nam chở tôi tới trụ sở chính của ngân hàng SB làm việc. Ngồi trên xe đợi mãi vẫn không thấy Hải Nam nói với tôi chuyện anh sắp cưới vợ, mặc dù muốn biết nhưng tôi không dám hỏi anh vì sợ anh biết tôi nghe lén anh nói chuyện điện thoại. Tôi định bụng tới nơi làm việc sẽ hỏi Minh Quân nhưng khi vào phòng làm việc Hải Nam chỉ vào chiếc bàn mới đặt ngay gần cửa cách xa bàn làm việc của Minh Quân và Hải Nam nói.

“Từ nay cô ngồi làm việc ở bàn kia.”

“Dạ vâng.”

“Anh bảo nó bàn anh rộng không cần kê thêm bàn làm gì cho chật phòng nhưng nó không chịu bắt anh mua bàn khác cho bằng được.”

Nhớ tới chuyện hôm trước tôi bị Hải Nam trừng phạt vì Minh Quân nên tôi chỉ bâng quơ đáp lại:

“Dạ vâng.”

“Vậy anh qua bàn em ngồi để bàn giao tiếp công việc nhé.”

Tôi nhìn qua Hải Nam để xin ý kiến của anh, đón nhận ánh mắt của tôi Hải Nam nhặt tập tài liệu giơ ra trước mặt nói với tôi:

“Cô mang tập tài liệu này xuống đưa cho trưởng phòng kinh doanh giúp tôi trước đã.”

“Dạ vâng.”

Làm việc với trưởng phòng kinh doanh xong Hải Nam lại tiếp tục sai tôi tới các phòng ban khác để lấy tài liệu. Do chưa quen với công việc, lại gặp gỡ với nhiều người nên hai chân của tôi mỏi rã rời. Đã thế lúc tan tầm Hải Nam còn hỏi Minh Quân:

“Tối nay mày rảnh không?”

“Rảnh, có chuyện gì không?”

“Mày qua nhà tao nói tiếp chuyện hồi sáng nhé.”

“Ok. Hôm nay tao sẽ trổ tài nấu ăn cho vợ chồng mày.”

“Tùy mày.”

“Hai người thích ăn món gì?”

Tôi đáp lời Minh Quân:

“Em là người dễ tính ăn gì cũng được.”

Hải Nam nói:

“Món gì cũng được.”

“Vợ chồng nhà này sao giống nhau thế. Vậy ăn thịt nướng nhé.”

“Ok.”

Lúc Hải Nam khởi động xe chuẩn bị lái về nhà thì Minh Quân đi tới gõ cửa bên ghế phụ, tôi hạ cửa kính xuống nghe anh nói:



“Minh Châu đi xe với anh lát nữa ghé siêu thị mua lựa đồ giúp anh.”

Minh Quân vừa dứt lời thì Hải Nam lên tiếng:

“Mày muốn nướng thịt gì trong tủ lạnh nhà tao có đủ loại, khỏi cần mua.”

Trước khi cô Hương theo ông Việt Anh lên bệnh viện có mua rất nhiều đồ ăn để sẵn vào tủ lạnh để tôi ở nhà nấu cho Hải Nam ăn, có điều rau củ quả đã hết nên lúc anh chạy xe gần tới chợ tôi mới lên tiếng:

“Lát anh ghé chợ tôi mua ít rau với gia vị nấu ăn nhé, ở nhà mấy thứ này hết cả rồi.”

“Sao không mua đồ trong siêu thị cho đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm mà mua trong chợ?”

“Tại tôi quen mua đồ chợ rồi. Nếu anh không ăn được đồ ở chợ thì ghé siêu thị.”

Mặc dù nói vậy nhưng Hải Nam vẫn đậu xe gần chợ cho tôi mua đồ.

“Anh ngồi trên xe đợi tôi nhé.”

Hải Nam lấy từ trong ví ra đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng màu đen:

“Cô cầm đi thanh toán.”

Tôi bật cười thành tiếng khi nhìn thấy tấm thẻ vip của anh:

“Mua ở chợ mà anh cứ làm như mua đồ ở siêu thị ấy, sắm được máy quét thẻ người ta cũng chẳng việc gì phải ngồi chợ bán rau cả. Nói chuyển khoản cho họ may ra còn có người có tài khoản.”

Hải Nam lập tức đưa điện thoại của anh cho tôi:

“Vậy cô cầm điện thoại chuyển khoản cho họ đi.”

“Không cần, coi như hôm nay tôi bao anh.”

Nghe tôi nói đến hai từ “bao anh” Hải Nam bỗng nhiên cười thật tươi, nụ cười để lộ má lúm đồng tiền và hàm răng trắng muốt của anh đẹp hơn cả ánh mặt trời khiến tôi chết chìm trong đó mà quên đi việc xuống xe. Một lúc lâu Hải Nam lên tiếng hỏi tôi:

“Sao cô còn chưa đi?”

Giọng nói trầm ấm của Hải Nam khiến tôi giật mình, tôi luống cuống rời ánh mắt khỏi người anh xuống xe mà trống ngực tôi đập liên hồi. Tôi không hiểu nổi tình huống gì vừa xảy ra với tôi nữa.

Tôi mang tâm trạng bất ổn lượn một vòng quanh chợ nhưng thấy chợ buổi chiều rau củ không tươi ngon tôi lại quay ra. Hải Nam thấy tôi đi ra tay không thì hỏi:

“Không mua được à?”

Tôi lắc đầu:

“Anh chở tôi ghé siêu thị mua đi. Rau ở chợ chiều không tươi, tôi mua về sợ anh không dám ăn.”

Hải Nam cũng không có ý kiến gì mà chở tôi tới siêu thị, tôi cứ tưởng anh sẽ ngồi ngoài xe chờ tôi không ngờ anh cũng theo tôi xuống xe vào trong. Tôi thấy vậy liền nói:

“Anh ngồi ngoài đợi đi, tôi nói rồi hôm nay tôi sẽ bao anh mà.”

“Tiện thể cô bao tôi cũng muốn mua chút đồ.”

“Anh muốn mua gì nói tôi mua luôn dùm cho, khỏi mất công anh đi.”

Tôi không muốn đi cùng anh vào trong siêu thị một phần vì đi bên cạnh một người đẹp trai nổi bật như anh tôi có chút tự ti một phần vì tôi sợ ngộ nhỡ Bạch Diệp nhìn thấy sẽ nổi cơn ghen với tôi dù cô ta ở Quận 7 xác suất cô ta xuất hiện ở siêu thị tại Thủ Đức là rất thấp.

Hải Nam đáp lời tôi:

“Tôi muốn mua quần xì, cô mua giúp tôi nhé. Tôi mặc size…”

Anh chưa nói hết câu tôi đã lên tiếng chặn miệng anh lại:

“Được rồi, anh tự vào lựa đồ cho anh đi còn tôi mua rau củ.”

Quả thực người đàn ông này đã bị đứt mất dây thần kinh xấu hổ rồi nên ăn nói với tôi cũng chẳng kiêng dè gì.

Tôi cố tình đi sau anh một đoạn khá xa nhưng lúc chuẩn bị đi vào khu bày bán hàng Hải Nam vẫn đứng lại chờ tôi:

“Cô mệt à?”

“Không.”

“Sao cô đi chậm như rùa thế?”

“Anh không thấy mọi người ai cũng nhìn anh à?”

“Thấy, thì sao?”

“Thì tôi không muốn đi gần anh sợ che chắn tầm nhìn của họ họ chửi vào mặt chứ sao.”

“Đồ hâm dở.”

Nói rồi Hải Nam ôm vai tôi kéo vào trong, lúc đi qua cửa anh không quên lấy một chiếc xe đẩy để đựng đồ. Một tay ôm vai tôi, một tay anh đẩy xe. Hai chúng tôi sánh bước bên nhau không khác nào một cặp tình nhân thực thụ, đẩy anh ra thì tôi không có gan mà để anh ôm thì thực tôi thấy không quen.

Lúc đi tới quầy hàng bán đồ thực phẩm tôi tôi mới dám hất tay anh ra khỏi vai mình:

“Anh tự đi mua đồ cho anh đi, tôi tự lựa mua rau củ được.”

“Cô nói hôm nay cô bao nên tôi phải đi theo cô để cô thanh toán dùm tôi chứ. Tôi đi mua một mình thì sao cô bao tôi được?”

Lời nói ra không thể rút lại nên tôi đành chịu để Hải Nam kè kè bên mình. Từ trước tới nay tôi toàn mua đồ ăn ở chợ nên khi nhìn thấy gi.á nhiều loại rau củ niêm yết ở siêu thị cao hơn g.iá bán ở chợ tôi có chút lưỡng lự. Hải Nam thấy tôi cứ đứng ngây người ra đấy anh tưởng tôi không biết lựa thực phẩm nên tự tay anh lựa giúp tôi. Những món anh lấy toàn là đồ ngoại nhập, anh giải thích đồ ngoại đã được kiểm nghiệm thực phẩm nên không sợ tồn dư thuốc bảo vệ thực vật hay chất phóng xạ. Mà giá của những loại thực phẩm ngoại nhập này cao gấp mấy lần thực phẩm trong nước. Chưa dừng lại, lựa xong rau củ anh lại quay sang lựa trái cây. Chỉ riêng hộp nho được nhập khẩu từ Nhật có gi.á tới mấy tr.iệu 1kg, chưa kể tới anh còn lấy nào cam, nào táo, nào lê mà tất cả toàn là hàng ngoại nhập mới đau đầu chứ. Tưởng tượng tới hóa đơn dài dằng dặc của xe rau củ quả này mà tay chân tôi run lẩy bẩy không muốn bước tiếp.