Yêu Trong Niềm Đau

Chương 23




Tôi lấy thêm mấy đồ gia vị cần thiết bỏ vào xe đẩy rồi bảo Hải Nam:

“Anh xem đồ nấu ăn còn thiếu gì không?”

“Còn thiếu. Theo tôi qua bên này.”

Hải Nam đẩy xe qua bên kệ trưng bày rư.ợu:

“Nay mời Quân tới nhà chơi, cô lựa giúp tôi chai rư.ợu.”

Nhìn lên kệ thấy nhiều loại rư.ợu với nhãn mác và giá cả khác nhau, tôi nghĩ anh sẽ chẳng bao giờ chọn loại rượu rẻ tiền. Hơn nữa tôi thấy ở nhà Hải Nam cũng có đủ các loại rượu được trưng bày tại quầy bar giữa phòng khách và phòng bếp, nên tôi nói thẳng:

“Nhà anh có cả kho rượu mà anh còn mua làm gì nữa?”

“Trước khi đi bệnh viện điều trị ba tôi làm dấu hết rồi, nếu tôi uống ba sẽ phạt ch.ết tôi đó. Ba cấm tôi không được uống r.ượu, ổng nói uống r.ượu không tốt cho việc thụ thai.”

Tôi vội lấy tay che miệng cười vì lý do ông Việt Anh cấm Hải Nam uống rượu, nhưng chẳng lẽ anh không biết mình đã được lên chức ba rồi hay sao mà không biết đường phản bác lại ba mình?

“Vậy thì anh thích uống loại nào anh lựa đi, tôi không hiểu biết về rượu đâu mà anh bảo tôi lựa.”

“Tôi quên mất, cô nói hôm nay cô bao. Thế thì tôi phải tận dụng triệt để cơ hội hiếm hoi được gái bao mới được.”

Dứt lời Hải Nam lấy một chai r.ượu có g.ía cao nhất trên kệ bỏ vào xe rồi đẩy thẳng đến quầy tính t.iền, biểu hiện của anh giống như kiểu anh sợ chậm trễ một giây tôi sẽ lấy lại chai r.ượu không cho anh mua vậy.

Nhìn thấy nhân viên siêu thị nhập giá các món đồ vào máy mà ruột tôi đau như cắt. Ban đầu tôi nghĩ mua rau củ ở chợ bỏ ra một tr.ăm ngàn thì tôi với Hải Nam ăn cả tuần không hết vậy nên tôi mới nói để tôi bao. Tôi đâu ngờ hậu quả của câu nói đó lại hại tôi bay mất hai tháng lương chỉ trong một nốt nhạc. Càng nghĩ tới tôi càng hối hận vậy nên khi Hải Nam xách đồ đi thẳng ra xe tôi cũng không nhắc anh chuyện chưa mua quần xì. Tôi sợ nếu tôi nhắc thì số tiền còn lại trong tài khoản của tôi lúc trước anh chuyển cho có khi không đủ để anh chàng sính ngoại này mua đồ.

Chúng tôi về tới nhà thấy Minh Quân đang nằm dài ở ghế sô pha phòng khách. Nhìn thấy chúng tôi Minh Quân ngồi bật dậy đi về phía Hải Nam, mặt nhăn nhó:

“Xe bị gì mà mày chạy lâu vậy?”

Hải Nam giơ mấy bì đồ trên tay lên:

“Ghé siêu thị mua ít đồ.”

“Mày bảo nhà mày có đủ loại thịt, mày bảo tao đừng mua sao mày còn ghé siêu thị mua cả mớ thế này?”

“Tao đâu mua thịt, đây là rau củ, trái cây và rượu mà. Mày đi trổ tài nấu ăn đi.”

Nói rồi Hải Nam dúi mấy bì đồ vào người Minh Quân sau đó anh kéo tôi đi về phía thang máy, Minh Quân tròn xoe mắt nhìn tôi và Hải Nam:

“Tụi mày kéo nhau đi đâu vậy?”

“Đi về phòng tắm chứ đi đâu.”

“Thế không ai phụ tao nấu à?”

“Mày bảo mày tới nhà tao trổ tài nấu ăn cơ mà, sao bây giờ còn hỏi không có ai phụ mày nấu?”

Minh Quân nhìn chúng tôi lắc đầu sau đó bất đắc dĩ anh xách đồ đi vào trong khu vực nấu ăn.

Hải Nam tắm xong trước vẫn không chịu xuống dưới mà đợi tôi xuống cùng. Cứ tưởng trong thời gian chúng tôi tắm Minh Quân đã chuẩn bị xong nguyên liệu để nướng không ngờ khi chúng tôi quay lại phòng bếp Minh Quân mới đang loay hoay thái thịt bò. Minh Quân ngoắc tay với tôi:

“Minh Châu lại xắn tay áo lên giúp anh với.”

“Dạ vâng.”

Tôi đang đi tới chỗ Minh Quân chưa kịp xắn tay áo cho anh thì Hải Nam đẩy tôi qua một bên:

“Mày đi tắm đi để tao làm.”

“Tao đợi câu nói này của mày nãy giờ.”

Dứt lời Minh Quân bỏ luôn dao thớt xuống. Lúc đi qua chỗ tôi đứng anh hất cằm về phía bàn ăn:



“Minh Châu ngồi chơi đi để bạn anh làm, nó nấu ăn giỏi lắm.”

Mặc dù Minh Quân nói vậy nhưng tôi không ngồi nhìn Hải Nam làm việc mà đi chuẩn bị rau củ quả để nướng chung với thịt. Sau đó tôi rửa phần còn lại cất tủ lạnh để ăn dần. Lúc tôi đang rửa nho thì có hai cánh tay chống hai bên bồn rửa vây lấy tôi, mùi sữa tắm và nước hoa quen thuộc của Hải Nam xộc vào mũi khiến tim tôi đập loạn xạ. Tôi thầm chửi một tiếng chết tiệt, hôm nay anh ta bị ma nhập chứ không phải anh ta của thường ngày. Bởi ngày thường anh đối xử với tôi rất ngang ngược thậm chí anh còn mắng chửi, miệt thị tôi rất thậm tệ. Nhưng hôm nay anh đối xử với tôi rất khác, anh quan tâm tới mẹ tôi, diễn lố với tôi trước mặt ông Việt Anh, thậm chí anh còn cười nói với tôi nữa. Ngay cả bây giờ có Minh Quân ở đây anh cũng không ngại mà hành động thân mật với tôi như thế này. Có lẽ nào giống như lời mẹ tôi nói anh đã nảy sinh tình cảm với tôi?

Gạt qua những câu hỏi không có đáp án sang một bên tôi cố rửa cho xong hộp nho để tránh xa anh ra một chút vì sợ Minh Quân tắm xong đi xuống nhìn thấy một màn này tôi sẽ rất ngại. Bởi vì Minh Quân biết rất rõ mối quan hệ của tôi và Hải Nam, hơn nữa mục đích Hải Nam rủ Minh Quân tới nhà chơi là để bàn tiếp chuyện đám cưới của Hải Nam và Bạch Diệp. Thế nhưng tôi còn chưa rửa xong nho thì điện thoại tôi để gần đó đổ chuông có cuộc gọi Messenger. Tôi xoay người lại đi lấy điện thoại để nghe thì giật nảy mình, người đứng sau lưng tôi nãy giờ không phải là Hải Nam mà là Minh Quân. Minh Quân vừa tắm xong đầu tóc vẫn còn ướt, anh mặc bộ đồ thể thao của Hải Nam. Do anh dùng dầu gội và nước hoa của Hải Nam nên nãy giờ tôi cứ ngỡ người đứng sau lưng tôi nảy giờ là Hải Nam mới chết chứ.

Cú xoay người của tôi khiến tôi đối mặt với Minh Quân, môi tôi gần như chạm vào môi anh. Tôi hoảng quá ngửa người ra sau lắp bắp nói:

“Anh, anh sao anh lại đứng đây? Tránh ra để em đi nghe điện thoại.”

Minh Quân vẫn giữ nguyên tư thế vây lấy tôi, anh nói:

“Nho ngon quá. Đút cho anh một trái nho rồi anh mới tránh chỗ.”

Dứt lời anh há miệng ra chờ, nhìn thái độ và ánh mắt của anh nhìn tôi như muốn nói tôi không đút cho anh ăn thì anh không tránh đường vì vậy không còn cách nào khác tôi đành lấy một chùm nho nhỏ để nhét hết vào miệng của Minh Quân khiến anh không thể khép được miệng lại được. Khi Minh Quân tránh ra tôi bất chợt chạm phải ánh mắt sắc lẹm của Hải Nam đang nhìn tôi. Bỏ qua ánh mắt tưởng chừng như có thể ch.ém lìa bất cứ vật gì trong tầm mắt của Hải Nam tôi cầm lấy điện thoại vừa đi ra ngoài vườn vừa ấn kết nối. Màn hình điện thoại nhanh chóng xuất hiện hình ảnh của Ngọc Trân:

“Cậu còn nhớ anh Vinh, ân nhân của cậu không?”

Nhắc tới Vinh tôi nhớ lại hôm tôi cùng Ngọc Trân xuống Cần Thơ bị anh em vợ sau của ba tôi b.ắt c.óc mà tôi run cả người.

“Nhớ.”

“Anh ấy gọi cho anh Trung nói là số điện thoại cậu cho không liên lạc được, anh ấy xin số điện thoại mới của cậu.”

“Ừ, tớ quên hôm trước anh Trung mua điện thoại mới cho tớ với cậu mua luôn xim mới mà không báo cho anh ấy.”

“Anh Trung cũng nói vậy. Tớ ngại anh chồng hờ của cậu nên không gọi cho cậu luôn, định đợi cậu lên công ty rồi nói nhưng hôm nay tớ nghe chị Bích nói cậu bị giám đốc đuổi việc rồi, có thật không vậy?”

“Chị Bích nói đúng đó.”

“Làm sao cậu lại bị anh ta đuổi việc? Thế khi hết làm vợ của giám đốc cậu sẽ làm gì?”

“Tớ cũng không biết nữa, tới lúc đó rồi tính chứ biết sao giờ. Hiện tại giám đốc nói tớ tạm thời làm thư ký cho anh ấy vì ba của anh ấy muốn vậy.”

“Vậy sao cậu chẳng nói gì với tớ hết thế?”

“Tại mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện buồn quá.”

“Chuyện gì kể tớ nghe đi, cậu cứ giữ khư khư một mình như thế dễ bị stress lắm đó.”

“Cậu nghe tớ nói về bạn gái của giám đốc lần nào chưa?”

“Tớ nghe rồi.”

“Cô ta mấy lần đụng chạm uy hiếp tớ.”

“Thế giám đốc có biết cô ta uy hiếp cậu không?”

“Không, anh ấy không biết.”

“Sao cậu không nói cho anh ấy biết, dù sao thì anh ta cũng phải có trách nhiệm đảm bảo an toàn cho cậu chứ.”

Tôi chưa đáp lại lời Ngọc Trân thì có cuộc gọi tới số điện thoại, tôi nói với cậu:

“Tớ nghe điện thoại đã nhé, rảnh tớ sẽ gọi kể cậu nghe tiếp.”

“Ừ, bye cậu.”

Tôi ấn kết nối cuộc gọi:

“A lô.”

“Xin hỏi có phải số máy của Minh Châu không ạ?”

“Anh Vinh phải không?”



“Em vẫn còn nhớ anh à?”

Nghe Vinh xưng hô anh em thân mật với tôi tôi bất ngờ sửng người mất mấy giây, một lúc sau tôi mới đáp:

“Dạ nhớ chứ, không có anh và bác Trang chắc gì em còn ở trên cõi đời này nữa.”

“Mẹ anh cứ bảo anh gọi điện hỏi thăm em xem dạo này em thế nào, anh gọi cho em không được gọi cho anh Trung nói mới biết em dùng số điện thoại khác.”

“Dạ vâng. Thế anh với bác có khỏe không ạ?”

“Anh và mẹ đều khỏe, thế còn em có khỏe không?”

“Em khỏe anh ạ.”

“Hôm trước anh quên không hỏi em ở đâu.”

“À, em đang ở Sài Gòn. Khi nào anh có dịp lên Sài Gòn gọi cho em nhé.”

“Ủa, em ở Sài Gòn thật hả? Mai anh với mẹ anh lên Sài Gòn có việc nè.”

“Vậy mai em xin nghỉ việc một hôm để đón anh với bác.”

“Em không cần nghỉ việc đâu. Anh tính ở lại đưa mẹ đi chơi Sài Gòn mấy ngày cuối tuần, tối…”

Mặc dù chỉ gặp Vinh có một lần nhưng cảm giác của tôi với Vinh rất gần gũi, hiện tại tôi nói chuyện xưng hô thân mật anh em với Vinh cũng không một chút ngượng ngùng. Đang nói chuyện vui vẻ với Vinh thì bất ngờ Hải Nam lao tới ôm chặt lấy tôi, chưa dừng lại anh còn áp sát cắn lên môi tôi một cái thật mạnh, tôi vừa đau vừa bực mình vì hành động thô lỗ của Hải Nam nên tôi đẩy mạnh anh ra bất bình quát:

“Anh làm gì tôi vậy, anh bị điên à?”

Hai tay của Hải Nam siết chặt lấy eo củah tôi, ánh mắt đỏ ngầu của anh nhìn tôi nghiến răng nghiến lợi nói:

“Chính cô đang làm cho tôi phát điên cô có hiểu không?”

Vì đang còn cầm điện thoại trên tay nên tôi nghe giọng hốt hoảng của Vinh:

“Em bị làm sao vậy, em lại bị bắt cóc nữa à? Nói anh nghe em đang ở đâu anh tới ngay.”

Nghe Vinh nói Hải Nam lập tức

giật lấy điện thoại trên tay tôi ném mạnh xuống nền gạch khiến tôi không kịp nói gì đó với anh. Chưa dừng lại anh còn buông lời miệt thị:

“Ở với tôi cô vẫn nhớ nghề, cô vẫn chứng nào tật ấy không bỏ được phải không? Vừa ở trong nhà câu dẫn bạn tôi xong giờ cô lại ra ngoài này câu dẫn người khác nữa. Có phải tôi không nói thì cô muốn làm gì thì làm phải không?”

Dứt lời anh khom người người vác tôi lên vai đi thẳng vào tầng hầm rồi đi thang máy từ tầng hầm lên phòng ngủ của anh. Ném tôi xuống giường anh vừa cởi đồ vừa nhìn tôi nói:

“Hôm nay tôi sẽ cho cô biết thế nào là câu dẫn người khác trước mặt tôi.”

Nhìn Hải Nam lúc này tôi lại nhớ tới buổi chiều hôm trước tôi suýt nữa bị anh cưỡng bức, thậm chí lúc này trông nét mặt và ánh mắt của anh còn đáng sợ hơn gấp vạn lần. Nếu như ông trời đã sắp đặt cho anh là vị cứu tinh của tôi, nếu như vừa gặp anh đã mặc định cho tôi là gái điếm có thể mồi chài, câu dẫn bất kỳ người đàn ông nào thì vừa lúc tôi cũng muốn chứng minh cho anh thấy những gì anh nghĩ về tôi hoàn toàn sai. Vì vậy mặc dù lúc này tôi biết mình sắp bị Hải Nam trút một trận cuồng phong bão táo xuống người nhưng tôi không hề có sự phản kháng.

Sau khi cởi hết đồ trên người anh và tôi xuống anh liền nằm đè lên người tôi, không có màn dạo đầu cũng chẳng có lời báo trước anh lập tức xuyên thẳng người anh em to lớn cực đại của anh đi sâu vào bên trong cơ thể của tôi. Khoảnh khắc này tôi cảm giác như bị anh dùng con dao sắc bén trẻ cơ thể tôi ra làm hai nửa đau tới mức tưởng chừng có thể ngất đi được.

Tôi nhận tiền của anh để làm vợ anh tôi biết trách nhiệm của mình. Chỉ có điều anh lôi tôi ra làm chuyện đó trong lúc anh nghĩ oan tôi là gái bán hoa nhớ nghề đi câu dẫn người khác, anh giày xéo lên thân thể của tôi không một chút nâng niu. Chưa bao giờ tôi có cảm giác đau đớn và nhục nhã như lúc này nhưng tôi vẫn cố gắng gượng để không khóc trước anh.

Sau khi Hải Nam xuyên vào bên trong cơ thể của tôi thì tôi cảm nhận được cả người anh bỗng nhiên cứng đờ. Ánh mắt của anh nhìn tôi thể hiện sự ngạc nhiên. Không, phải nói là kinh hoàng mới đúng. Anh là một lãnh đạo xuất sắc, diễn xuất của anh cũng xuất sắc không kém. Vì vậy mà nét mặt của anh đang từ căm phẫn tột độ chuyển sang kinh hoàng rồi tái mét cũng chỉ mất vài tíc tắc.

Phải một lúc lâu sau anh mới cúi xuống khẽ hôn lên hai mắt mọng nước của tôi nói nhỏ:

“Xin lỗi.”

Anh miệt thị tôi đã đời, anh xem tôi là gái bán hoa, anh chà đạp lên danh dự, nhân phẩm của tôi, chà đạp lên thể xác của tôi đã đời. Sau tất cả những gì anh làm với tôi anh vẫn có thể nói ra hai từ “xin lỗi.” Tôi không cần, xem như tất cả những gì đang diễn ra với tôi là nghiệp ở kiếp này mà tôi phải trả.

Như đã xác định tinh thần từ trước, tôi nhận tiền của anh để làm vợ anh thì tôi chấp nhận tất cả, kể cả mọi lời nói và hành động quá đáng của anh dành cho tôi. Vì vậy tôi cố nhịn cơn đau như cắt đang không ngừng kéo đến ở vị trí hạ thân, nơi đang bị con quái vật khổng lồ của anh xâm chiếm nói:

“Anh muốn làm gì, muốn chứng minh gì thì làm đến đi, xong xuôi tôi còn phải nghỉ ngơi, ngày hôm nay tôi đã quá mệt mỏi rồi.”