Khi quản gia chạy vào truyền đạt rằng Hà Hải Đông đến tìm thì Dương phu nhân rất đỗi kinh ngạc. Thông thường khi các đại gia tộc gặp mặt nhau thì đều nên hẹn gặp trước không phải ư? Đó là lễ nghi giao tiếp. Chưa từng có ai xồng xộc xông vào như vậy bao giờ cả.
Nhưng mà trước giờ có ai ngăn được Hà Hải Đông làm việc mà anh ta muốn đâu chứ?
"Chú, sao chúng ta lại đến đây?".
Vân Ninh sửng sốt, muốn giằng tay ra khỏi tay anh.
Không lẽ nào anh đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi? Nhưng đâu có ai nói cho anh biết chuyện gì đâu chứ? Người duy nhất biết chuyện là Lý Tương Nhi, nhưng ban nãy, cô ấy đâu có nói gì...
"Tiểu Ninh, em cẩn thận một chút!".
Vân Ninh vùng vẫy mạnh đến mức suýt chút đã ngã nhào ra đất. May mà Hà Hải Đông kịp nắm lấy eo cô. Anh sốt ruột.
"Sao em cứ nhắng lên vậy chứ? Anh đâu có đến đây tìm nhà họ Dương đòi mạng?".
"Chú nói thật ư?".
"Đúng vậy, tôi có chuyện cần bàn với bà em nên muốn đến đây!".
Hà Hải Đông biết cô muốn che giấu kỹ chuyện này. Vậy thì tốt, anh sẽ không nói ra. Tuy nhiên, người cần bị trừng phạt thì sẽ vẫn phải chịu trừng phạt. Hà Hải Đông không thể để Dương Tử Kỳ dùng hết chiêu này kế nọ để hiếp đáp vợ mình được!
Nghe vậy thì Vân Ninh mới yên lặng, không nói gì nữa...
Hà Hải Đông kéo lấy tay cô, đi vào trong nhà.
Dương phu nhân đã ngồi sẵn ở phòng khách, chờ anh xồng xộc xông vào. Dương Tử Kỳ và mẹ cô ta cũng đang ở đó. Thật trùng hợp!
Ngay cả khi có mặt Hà Hải Đông mà Dương Tử Kỳ còn dám trừng mắt đe nẹt vợ anh. Đứa con gái này đúng là chán sống. Vân Ninh tỏ vẻ hoàn toàn vô tội, cô không biết bất cứ chuyện gì đang xảy ra ở đây cả.
"Cậu Hà... Hôm nay cậu đến đây là có chuyện gì vậy?".
Dương phu nhân vẫn trưng ra diện mạo bình tĩnh nhất để nói chuyện với anh.
"Không có gì! Tôi đến đây là muốn hỏi Dương gia về quyền thừa kế của tập đoàn Dương thị!".
Trong căn phòng này, không có ai là không mở lớn mắt kinh ngạc khi nghe Hà Hải Đông anh nói ra câu đó.
"Cậu Hà, cậu có một tay che trời đi nữa thì khi nào mà nhà họ Dương chúng tôi định quyền thừa kế còn phải do cậu nhúng tay vào vậy? Như thế chẳng phải quá lộng hành rồi hay sao?" - Bà cô có vẻ tức giận.
"Dương phu nhân, bà hiểu lầm ý của tôi rồi!" - Hà Hải Đông nhởn nhơ tháo cúc áo vest ngoài, ngả người lên ghế trường kỷ lớn, quàng tay qua vai cô - "Tôi đến đây không phải là để can thiệp vào chuyện của nhà họ Dương. Tôi đến đây để đòi lại quyền lợi cho chính bản thân mình!".
Bà cô nheo mắt.
"Ý của cậu là sao?".
"Ý của tôi là... Vợ tôi, Dương Vân Ninh, mới là người thừa kế chính thống của nhà họ Dương!" - Anh nói - "Từ khi hôn sự của cô ấy và tôi được đặt ra, cô ấy vẫn là người thừa kế của Dương thị. Sau này cô ấy mất tích mấy năm, quay trở về thì bà đã cho người khác lên thay cô ấy. Bà thấy điều này hợp lý ư? Con của chúng tôi đã bị ép chết vì cái vị trí này, vợ tôi thì suốt bao năm mất tích. Thế mà giờ đây, Dương phu nhân hiển nhiên cho rằng, bà có thể giao vị trí đó cho người khác?!".
Vân Ninh không khỏi há hốc miệng, cô không dự liệu được Hà Hải Đông đến đây sẽ nói những lời như vậy...
"Cậu Hà đã hiểu lầm rồi. Chúng tôi không hề ép chết đứa trẻ. Vợ cậu... Cháu tôi... Vân Ninh... không phải đã đồng ý xoá tên ra khỏi gia phả để giữ lại đứa bé hay sao?".
Hà Hải Đông vô cảm nhìn bà ta.
"Nhưng tôi chưa có đồng ý!".
"Sao kia?" - Dương phu nhân thấy khó hiểu.
"Hôn ước ban đầu của Hà gia và Dương gia là hôn ước giữa hai người thừa kế với nhau mà?! Đó là lý do mà tôi được ghép với Thục Quân, không phải ư? Tại sao cho đến khi đó là Vân Ninh thì điều đó lại thay đổi rồi? Cô ấy có điểm gì không tốt? Đứa bé đã mất rồi đấy thôi. Sao bà vẫn chọn người khác để thay thế cô ấy chứ?".
Hà Hải Đông càng hỏi, Dương phu nhân càng cứng họng. Bên phía Dương Tử Kỳ thì bắt đầu hoảng loạn.
"Không... Nhưng lúc đó, Vân Ninh bên Mỹ. Nhà trường đã thông báo con bé trốn học rồi. Hơn nữa... còn rớt xuống biển...".
"Chẳng phải hiện tại cô ấy trở về vẫn có đầy đủ bằng cấp rồi đấy sao? Còn về việc rơi xuống biển, đích thân tôi đã nói với bà rằng Vân Ninh chưa chết nên tôi mới vẫn đi tìm cô ấy. Dương Tử Kỳ được bổ nhiệm làm người thừa kế từ lúc nào? Sao tôi chưa từng nghe thấy nhà họ Dương các người nói rõ với tôi một tiếng?".
"Hà Hải Đông, anh đừng có mà hiếp người quá đáng!" - Dương Tử Kỳ giận đến nỗi lồng ngực phập phồng đứng dậy hét lớn.
"Tôi hiếp người quá đáng à?" - Anh lạnh tanh, nghiêng đầu, mỗi lúc một lớn giọng đanh thép - "Dương tiểu thư chắc vẫn còn nhớ cây kim kia cô đâm vào tay vợ tôi thế nào chứ hả? Là ai hiếp người quá đáng ở đây? Là ai không chừa mặt mũi cho ai ở đây?".
Hà Hải Đông bỗng nhiên đứng dậy, khí thế lật tung chiếc bàn uống trà thuỷ tinh về phía Dương Tử Kỳ. Mặt đá bằng kính rơi ra, đập mạnh xuống sàn gỗ sồi cổ kính, vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, nghe choang một cái.
Dương Tử Kỳ thảng thốt co chân nhảy lên ghế tránh miểng. Mặt mày trắng nhách. Vân Ninh cũng ngây ra, kinh hồn nhìn anh. Cô luôn biết anh rất đáng sợ, không ngờ còn có thể đáng sợ đến mức này.
"Chú, em đâu có cần làm người thừa kế gì đâu chứ?".
Cô đứng dậy cản anh.
Không ngờ lại bị anh tóm lấy eo, nâng người đặt trở về ghế.
"Em đừng cử động, lỡ bị thương thì phải làm sao?".
Anh quay qua những người mặt mũi tái mét đang hoảng hồn kia. Cứ hễ nói đến Dương Tử Kỳ là anh lại thấy tức.
"Đừng lo, cái bàn này bao nhiêu tiền tôi sẽ trả, nhưng các người hãy nhớ lấy, ai mới là chủ nhân thực sự của Dương thị. Nếu các người kiên quyết chống trả, có ngày giống như nhà họ Trương thì cũng đừng trách tôi. Tôi đã cho các người cơ hội rồi đấy!".
Hà Hải Đông dứt lời liền bế lấy Vân Ninh ra khỏi đó.
Cả nhà họ Dương ở đằng sau anh còn chưa hết sững sờ, cứ ngây ra. Hiếm lắm mới thấy Dương phu nhân mất bình tĩnh như thế.
"Đây... đây đúng là... gia môn bất hạnh mà!".
Bà bật ra tiếng than khóc, rồi ôm lấy ngực ngã đùng ra sàn.
Vào lúc đó thì chiếc xe Roll Royce chở hai vợ chồng nhà họ Hà đã lăn bánh trên con đường lớn. Vân Ninh không vui.
"Em chỉ bảo chú kiếm địa điểm mới cho em thôi mà. Đột nhiên chú đến đây đòi quyền thừa kế gì chứ?".
"Chuyện địa điểm tổ chức kia chỉ là chuyện nhỏ. Tôi lo xong cho em rồi. Không phải sảnh trước của Crescent cũng rất lớn đó hay sao? Tôi cho em tận dụng, thay đổi lại kế hoạch chương trình một chút là sẽ ổn!".
"Nhưng... sảnh của chú tuy rằng lớn, nhưng không đủ lớn để nhét vào cái sân khấu bên em đã đặt làm đâu!".
"Đồ ngốc!" - Anh xoa lên mặt cô - "Em không biết tuỳ cơ ứng biến à? Thì chúng ta không cần sân khấu kia nữa, trực tiếp dùng sảnh trước làm hoạt động trình diễn luôn. Tiền thuê quảng trường bù vào tiền em làm sân khấu, chẳng phải là xong rồi sao? Để người mẫu trình diễn ở trước cửa tiệm em, không phải càng thu hút người đến tham quan mua hàng nhiều hơn à? Tiện thể em có thể làm chương trình phát coupon ưu đãi để kích cầu. Còn người mẫu, em đầu tư trang phục nhiều lên để họ thu hút đám đông đến xem trang sức. Những cái này còn cần tôi dạy em nữa à?".
Vân Ninh cứ như vừa được khai thông vậy, cô nhìn anh với sự ngưỡng mộ và bái phục tuyệt đối. Cạnh bên toà nhà Crescent là một khu trung tâm thương mại sầm uất.
"Chú, em bỗng thấy chú đẹp trai và ngầu quá!".
"Không phải!" - Anh xoa đầu, thuyết phục cô - "Là do em quá ngốc thôi!".
Nói thế thôi nhưng môi anh tủm tỉm cười mãi không nhịn được.
Bay một chuyến bay dài về, còn phải lo thêm bao nhiêu chuyện, Hà Hải Đông có chút mệt mỏi. Vân Ninh loay hoay giúp anh dỡ hành lý. Bóng dáng nhỏ bé cứ nháo nhác chạy qua chạy lại trong phòng. Anh nhìn theo thôi cũng thấy nhức đầu.
"Tiểu Ninh, em đừng làm nữa, quên mất vừa bị sốc hông rồi ư? Những chuyện đó em cứ để người hầu làm đi!".
Vân Ninh biết anh đang rất mệt mỏi.
"Chú đã ăn gì chưa? Hay để em xoa bóp cho chú nhé?".
Hà Hải Đông định nói không rồi, nhưng đột nhiên nghĩ ra gì đó, nhoẻn miệng cười gian.
"Xoa bóp không tồi...".
"Em nhớ mấy hôm trước mẹ có mua một chai dầu về để chuyên viên đến massage. Chú chờ em một xíu để em sang chỗ mẹ lấy nhé!".
Vân Ninh đang tập làm quen, gọi Hà phu nhân là mẹ.
"Ừ, em đi đi! Mau về đấy!".
Cô vừa chạy đi lấy chai dầu trở về thì đã thấy Hà Hải Đông đang đứng cởi quần áo. Ô cửa sổ lớn, ánh nắng ngập tràn, rọi xuống cơ thể săn chắc, cơ bắp cuồn cuộn của anh. Vai rộng, eo thon, thật sự quá sức quyến rũ...
Vân Ninh mơ hồ tiến vào.
"Em về rồi à?".
Khi Hà Hải Đông phát giác ra tiếng bước chân êm dịu đi tới, quay đầu thì đã thấy Vân Ninh không một mảnh vải che thân đứng phía sau. Váy xả bên dưới tấm thảm. Nước da cô trắng thật trắng. Khuôn mặt xinh đẹp mang theo cả những nét ngây ngô. Nhưng cơ thể bên dưới thì...
Cô đi đến trước mặt anh, đặt chai dầu lên giường. Bàn tay mềm mại đặt trên thắt lưng của anh.
"Để em giúp chú...".
Cơ thể anh bỗng chốc trở nên căng thẳng. Thắt lưng được rút ra. Khoá kéo cũng từ từ hạ xuống. Bàn tay nhỏ của cô vuốt ve nơi trướng lớn của anh mê người.
Đã mấy tuần rồi anh đi công tác xa, bọn họ chưa từng gần gũi nhau.
Vân Ninh đẩy anh ngồi xuống giường. Hai tay với lấy chai dầu nóng, từ tốn xoa lên vai và ngực xoa bóp, giúp anh thư giãn.
"Tiểu Ninh...".
Tay anh vừa đặt lên hông thì đã bị cô cản lại.
"Chú đừng làm gì cả. Để em giúp chú thư giãn...".
Đôi mắt anh trũng sâu, đen đậm nhìn cô. Vân Ninh không cần anh hướng dẫn, chủ động cúi đầu hôn lấy môi anh. Nụ hôn cô dịu dàng nhưng cũng chứa đựng nồng nàn quyến luyến. Hương dầu nóng phảng phất được cô xoa đến tận vùng bụng dưới của anh.
Hà Hải Đông khó nén tiếng thở gấp.
Ngay lúc này thì Vân Ninh hạ hông ngồi xuống dục vọng đứng thẳng của anh. Hai đùi non trắng muốt căng ra mở rộng, khẽ run lên bần bật. Nơi đó của cô sớm đã ướt sũng.
"A...".
Vân Ninh rên lên, trượt hông như không xương trên người anh. Hai đỉnh ngực to lớn ưỡn cao. Lúc cô ngửa cổ, hõm bụng thắt sâu vào, càng thêm mê người.
"A... Chú..".
Cô cũng chẳng di chuyển được bao lâu thì eo mỏng đã lung lay đến muốn ngã quỵ. Hà Hải Đông thấy bộ dáng này của cô chẳng có tí triển vọng nào mà hầu hạ anh nên dùng tay giữ lấy hông cô, hạ thân bên dưới điên cuồng nâng lên hạ xuống giã sâu vào.
"A... chú... a...".
Tiếng da thịt va chạm đều đặn vang lên trong gian phòng yên tĩnh. Hai bầu vú mềm mại bị anh đốc đến tung nảy lên trong không trung.
Vân Ninh chẳng ngồi thẳng nổi nữa. Hai tay cô trơn nóng chạm lên da thịt anh. Sau đó thì cả người đổ nhào xuống. Thân thể non mềm thấm ướt lớp dầu nóng càng trở nên mẫn cảm và kích tình, chà xát lên múi cơ thô cứng.
Hà Hải Đông thấy cô quá yếu ớt, liền xoay người, đè cô dưới thân. Bên dưới luật động mạnh mẽ như thuỷ triều trào dâng. Chân cô bị anh ép chặt lên tận cổ. Đoá hoa nóng bỏng không chút che đậy, mềm mỏng, chặt chẽ bị anh đâm đến tan nát.
Tay cô gắt gao, ôm chặt lấy cổ anh, nức nở kêu than.
"Chú... chú...".
Thân thể Vân Ninh chấn động dữ dội. Hai chân nâng cao, bị anh thúc đến phun trào ra. Hà Hải Đông còn thọc mạnh đến một cái, bắn ra mầm mống nóng bỏng nhất bên trong cô...
P/s: 55 vote ra chương mới các bợn nhé