Yêu Thầm Bố Bạn

Chương 100




Dương gia sau bao nhiều ngày thăng trầm, cuối cùng đã buông xuôi đưa ra quyết định, sẽ để Vân Ninh trở lại làm người thừa kế tương lai. Trong lúc này, cô vẫn đang bận bịu việc ở cửa hàng trang sức mới, nên chuyện tiếp quản tập đoàn, tạm thời sẽ giao lại cho Thục Quân gánh vác.

Vân Ninh thật sự bội phục khí thế của Hà Hải Đông. Anh hiện giờ giống như một vị vua, đi đến đâu là người người khuất phục. Còn cô giống như một vị hoàng hậu đắc sủng sinh kiêu, mầm mống hồng nhan hoạ thuỷ của anh.

Cả toà nhà Crescent đều biết, bên dưới tầng lầu có một vị phu nhân không dễ chọc. Nhà họ Trương sụp đổ vì cô. Nhà họ Dương thay người thừa kế cũng vì cô. Nhà họ Thang không dám tiếp nhận Hà Lạc Lạc nữa cũng là vì cô!

Vì để thuận tiện đưa đón và ủng hộ vào ngày nghỉ, cả tập đoàn Hà thị bỗng dưng được triệu tập đi làm vào ngày chủ nhật và sẽ nghỉ bù vào thứ hai tuần sau. Đây cũng có thể được tính là hành động vô kỷ luật nhất của Hà Hải Đông từ trước đến giờ với mục đích cưng chiều vợ.

Cánh phóng viên nghe thấy những tin đồn này đều vô cùng hứng thú, ngày ngày gọi điện tỏ ý muốn hẹn cô và Hải Đông ra nói chuyện. Rất tiếc, nhà họ Hà trước giờ vẫn luôn kín tiếng. Vân Ninh không muốn mình trở thành ngoại lệ duy nhất.

Vào hôm quảng bá bộ sưu tập mới, có rất đông người vì tò mò nên đã đến tham dự. Hà Hải Đông còn đặc biệt cho người đến lắp đặt hai cái tivi siêu lớn đặt dọc trên toà nhà Crescent để quảng bá cho thương hiệu trang sức của cô. Rất nhiều người là vì từ xa trông thấy đoạn clip tuyên truyền mới mẻ ở trên toà nhà nên đến tham dự.

Lúc này, công nghệ TVC gắn trên màn hình cao ốc này chỉ mới được Crescent của anh khai triển nên đã thu hút đông đảo sự chú ý của mọi người. Dàn TV đó lớn đến mức trong bán kính 5km ai ai cũng đều nhìn thấy. Hình ảnh sắc nét vô cùng, nghe nói Hà tổng đã phải chi ra không ít tiền cho siêu phẩm này, mà trên đó tuyệt nhiên sẽ không nhận tiếp thị TVC cho những hãng khác mà chỉ chiếu mỗi TVC của Lyn Jewelry.

Tuy số lượng khách này không thể nói đông bằng số lượng người tham dự bên quảng trường được, nhưng những người vào trong cửa hàng nhận voucher và được dắt đi tham quan đều là những người thực sự có quan tâm.

Nguyên một ngày trước cửa Crescent, người đông như kiến ra vào tấp nập. Cửa hàng Lyn, các nhân viên và các cô người mẫu đều làm việc hết công suất. Ai nấy đều mệt bở hơi tai, giới thiệu sản phẩm đến khô cả họng.

Lần đầu tiên, Hà Hải Đông thấy cô còn đi làm tan muộn hơn cả anh.

Khi vừa tiếp xong vị khách cuối cùng thì Hải Đông đem theo trà sữa và đồ ăn tới. Một tay anh khệ nệ xách hộp cơm và trà sữa. Tay còn lại thì ôm một bó hoa đỏ thắm to đùng. Nhân viên vừa trông thấy anh đã phấn khích kêu gào.

"Ôi trời, ông chủ! Ông đến đây là để chúc mừng bà chủ à?".

Vân Ninh ngượng ngùng bị bọn họ chọc ghẹo, hệt như một nữ sinh mới lớp bị cả lớp gán ghép tầm bậy.

"Sao chú lại đến đây chứ?" - Cô hỏi - "Bộ không thể chờ em tan làm rồi về cùng ăn à?".

Bịch đồ ăn vừa hạ xuống, nhân viên đã tranh nhau cướp lấy, khui ra ăn như một dàn chết đói.

Hà Hải Đông đưa bó hoa đến trước mặt cô.

"Cô vợ này của tôi thật vô tâm. Em không nhớ gì ư? Hôm nay chính là kỷ niệm ngày cưới một tháng của chúng ta!".

Vân Ninh ngờ nghệch, giật mình.

"Đã một tháng trôi qua rồi ư? Sao có thể nhanh đến vậy?".

Mới ngày nào, cô còn bị anh bịt mắt đi tới lễ đường, còn đến Maldives nữa... Có rất nhiều trang sách đẹp đến lạ thường như vậy, lại trôi qua rất nhanh.

"Xin lỗi, em thật sự không nhớ. Nhưng hôm nay em mệt quá rồi, không muốn đi đâu nữa. Ngày mai chúng ta đi ăn có được không?".

"Không sao, chính vì thế anh mới mua đồ ăn đến đây mà. Chúng ta cùng vào văn phòng ngồi ăn".

Nhân viên trong cửa tiệm đỏ mắt ghen tị khi thấy hai vợ chồng họ níu tay nhau vào bên trong gian văn phòng phía sau.

Cả ngày không ai ở trong văn phòng nên bên trong tối om, vắng vẻ, thậm chí có chút lạnh lẽo. Có mỗi ô cửa sổ lớn là sáng lên trong đêm tối nhờ ánh đèn mờ ảo dìu dịu bên ngoài đường hắt vào.

Bọn họ ngồi trên chiếc bàn, cạnh cửa sổ, bắt đầu mở hộp giấy ra. Thức ăn Hải Đông mua vẫn còn nóng, bốc hơi nghi ngút. Sức ấm toả ra khiến người ta khoan khoái, dễ chịu. Anh mua đều là những món phổ thông cô thích ăn. Ly trà sữa cũng là mùi vị và thương hiệu cô thích nhất.

Một tháng ở bên cạnh Hà Hải Đông, mọi chuyện khá suôn sẻ, không quá khó khăn như cô nghĩ. Thời lượng cô nhớ đến việc của Nhất Nhất ngày một vơi đi nhiều. Điều đó làm cô có chút nhẹ nhõm. Cô không còn cố chấp muốn báo thù bằng được, báo thù tất cả mọi người như trước nữa.

Cuộc sống hiện tại có thể gọi là viên mãn... Chỉ là sự viên mãn ấy kéo dài được bao lâu, Vân Ninh cũng không dám chắc chắn.

"Đừng ngây ra thế. Em mau ăn đi, chẳng phải đã nói rằng rất mệt sao?".

Khoé mắt Vân Ninh có chút long lanh.

"Không có gì... Em chỉ thấy... biết ơn vì tất cả mọi thứ thôi...".

Đã có những lúc cô thực sự đã nghĩ rằng mình không xứng đáng với hạnh phúc... Ngay cả khi cưới được anh, cô vẫn không hoàn toàn tin tưởng mình có thể cầm trịch được chuyện này.

"Xem em kìa, sao mà lại khóc rồi? Cứ mít ướt như trẻ con thế? Em đây là đang muốn đùa giỡn với trái tim già của tôi có phải không?".

"Chú..." - Cô nâng mi mắt ướt nhem, khẽ nói - "Chúng ta đừng rời xa nhau nữa nhé. Em sợ ngày đó đến lắm... Em sợ phải trải qua tất cả mọi đau thương này một lần nữa... Em sẽ sống không nổi mất!".

"Em lại nói liên thiên gì rồi đấy? Nhìn chúng ta giống sắp chia tay lắm à?".

"Đâu ai nói trước được ngày mai...".

Cô thình lình suy nghĩ về lời ông thầy bói kia nói. Cỗ ngực không kiềm được rét run. Ban đầu Lý Tương Nhi và cô cũng chỉ coi là một trò đùa vui nên không suy nghĩ nhiều. Chia tay vì lời của một ông thầy bói thôi thì quả là...

Lý Tương Nhi và bạn trai sau đó vẫn tiếp tục yêu đương chứ không chia tay. Kết quả hôm nay, Lý Tương Nhi tiều tuỵ nói với cô, đã bị hắn lừa mất một số tiền vô cùng lớn...

"Nếu không nói trước được thì em suy nghĩ nhiều làm gì chứ? Mau ăn đi!".

Chẳng qua, Vân Ninh cứ có cảm giác. Dương Tử Kỳ sẽ không dễ dàng buông tha chuyện này.

"Nếu em làm gì sai thì chú sẽ tha thứ cho em chứ?..." - Cô ôm chặt lấy tay anh - "Em đã tha thứ cho chú rồi mà. Chú phải tha thứ cho em, như vậy mới huề được".

Hà Hải Đông ở trên cao, nghiêm mặt nhìn cô.

"Em đã làm gì mới được?".

"Em... Hải Đông, em...".

Điện thoại cô đột nhiên kêu réo liên hồi. Vân Ninh rút điện thoại ra. Trên màn hình là cái tên "Trương Chiến" to đùng. Hà Hải Đông vừa liếc đến thì cô lập tức giấu điện thoại ra sau, đứng dậy.

"Em ra ngoài nghe điện thoại một chút!".

Hà Hải Đông níu lấy tay cô, hơi cáu.

"Có chuyện gì không thể ở đây nói được sao?".

"Nhưng... em... Em có chuyện quan trọng...".

"Chuyện quan trọng gì mà cần phải giấu anh?".

Chuyện hại người...

Cô không thể nói được. Nhỡ Hà Hải Đông biết, tìm cách cứu Hồ Tiểu Diệp ra thì phải làm thế nào?

Tiếng chuông ầm ĩ hối thúc người khác quá đáng.

"Em... Em... đang tới kỳ, cần phải đi nhà vệ sinh một chút!" - Cô bịa.

Ánh mắt trầm tĩnh của Hà Hải Đông quét trên mặt cô. Bàn tay từ từ buông lỏng. Cô đã nói đến vậy rồi, anh còn có thể làm gì nữa?

"Được, em đi đi!".

Vân Ninh chỉ cần nghe có vậy, liền phóng vọt ra ngoài, chạy vào trong nhà vệ sinh, hối hả nghe máy.

"Alo?".

Có một tiếng cười khó giấu lọt qua bên điện thoại.

"Lyn, em sao rồi? Có nhớ anh không?".

"Trương Chiến, anh bớt nói nhảm đi. Rốt cuộc có chuyện gì?".

"Mở video lên đi tôi muốn cho em xem cái này...".

Vân Ninh không muốn tuân lệnh lắm, nhưng nếu tranh cãi thì biết tới chừng nào mới có thể kết thúc cuộc trò chuyện vô nghĩa này đây? Ngón tay cô nhấn mở video.

Không ngờ vừa kết nối hình ảnh xong thì Vân Ninh đã thấy hình một người bị treo lên như xác chết trên xà nhà. Mặt mũi tóc tai đều bết đỏ máu. Cả người trắng nhợt như xác chết. Mắt cô còn chưa nhìn rõ gì thì một sợi dây gai từ đâu quất đến. Máu và thịt trên người phụ nữ kia lóc xuống văng ra, đập mạnh lên bức tường trắng trơn đối diện. Bên dưới là máu lẫn những thứ nhầy nhụa đỏ gớm ghiếc.

Cảnh tượng đó vừa tăm tối vừa dơ dáy bất thình lình đập vào mắt, bụng Vân Ninh cuộn lên. Đầu óc như bị lẫn vào thành một khối. Cổ họng co rút.

Điện thoại trên tay trượt khỏi, rớt mạnh xuống sàn đá.

Cô ôm bụng, nôn thốc nôn tháo trên bồn rửa tay.

Tiếng nước xối xả chảy tràn. Bao nhiêu đồ ăn vừa nhét vào bụng cứ thế trôi ra, coi như bỏ sông bỏ bể. Mồm miệng đắng nghét khiến người ta cau có...

"Vân Ninh, em còn ở đó không?" - Tiếng Trương Chiến phát ra từ cái điện thoại đang lăn lóc trên sàn - "Sao? Đã thấy vừa lòng hả dạ chưa? Dịch vụ của tôi xứng với 1 triệu un của em chứ?".

Cô ôm bụng, dưới bụng bị đốc mạnh lên một cái. Một lần nữa thức ăn mất khống chế, toàn bộ bị tống ra ngoài. Hình ảnh gớm guốc, man rợ kia như ám lấy cô, Vân Ninh ghê tởm đến nổi không đứng vững nổi nữa.

"Vân Ninh... Sao rồi? Sao chẳng thấy nói năng gì cả thế?".

"Trương Chiến, anh bị bệnh à?" - Vân Ninh tức giận lớn tiếng - "Đột nhiên anh cho tôi xem những thứ đó để làm gì?".

Miệng hắn khẽ nhếch lên.

"Em không nhận ra ư? Người đó, chính là Hồ Tiểu Diệp mà em muốn trừng trị đó. Anh đã nhận tiền của em, sao có thể không cho em thấy được thành quả chứ? Hồ Tiểu Diệp đã không còn ra hình người nữa rồi, em cứ yên tâm đi".

Vân Ninh bây giờ mới nhận thấy, Trương Chiến là một tên vừa biến thái vừa man rợ. Tuy cô... Đúng là cô muốn Hồ Tiểu Diệp bị trừng trị nhưng mà...

"Oẹ...".

Như vậy cũng quá kinh khủng rồi!

Hồ Tiểu Diệp, cô ta đã ở bên Trương Chiến nửa đời người. Vậy mà bị hắn... Chính cô cũng từng ở bên hắn ba năm trời, không ngờ con người hằng ngày ở cạnh mình lại máu lạnh như vậy...

Ban đầu, Vân Ninh vốn chỉ nghĩ, Trương Chiến sẽ giúp cô giam Hồ Tiểu Diệp đi đâu đó, cả đời này không gặp lại thôi. Hiện tại cô mới biết bản thân mình ngây thơ biết chừng nào.

"Vân Ninh..." - Hắn ta còn dùng gương mặt không biến sắc dã man của mình nhìn gần vào màn hình điện thoại kia.

Cô thấy quá là kinh khủng nên đã nhấn nút cúp máy.

"Vân Ninh, em sao rồi? Em làm gì ở trong đó lâu vậy?".

Hà Hải Đông tìm đến thì thấy cửa phòng vệ sinh đã bị khoá từ bên trong. Anh không rõ cô định làm gì mà phải thần bí như vậy.

Lúc Vân Ninh đi ra, mặt mày trắng bệch, cô vô lực ngả vào người anh. Trên mặt và tay đều là nước, có hơi lạnh...

"Chú, chúng ta về nhà thôi... Em thấy mệt quá...".

P/s; đủ 55 vote ra chương mới