Sáng thứ bảy, Vân Ninh còn chưa dậy mà điện thoại đã kêu réo ầm ĩ. Cô ngạc nhiên khi lần đầu tiên bản thân phải tăng ca vào sáng thứ bảy.
"Alo?" - Cô lơ mơ trả lời.
"Chị Ninh!" - Lý Tương Nhi gấp gáp hô to - "Chị ơi, quảng trường Unicorn chúng ta đặt trước đã bị người ta cướp mất rồi!".
Tin sét đánh bên tai, hệt như có cây búa gõ vào đầu, cô tỉnh ngủ ngay lập tức.
"Gì cơ?".
"Quảng trường... đã bị người ta cướp mất rồi!".
Vân Ninh còn không cả ăn sáng, lập tức thay đồ chạy ra quảng trường Unicorn.
Giữa quảng trường hình tròn rộng lớn là Lý Tương Nhi đang cãi nhau gay gắt với bên phía quản lý quảng trường. Nắng chiếu xuống mặt sân trống trải, có chút gay gắt.
"Chị Ninh, người này thật quá không biết điều. Chúng ta đã đóng cọc và tiền thuê đầy đủ. Ông ta nói muốn cho người khác thuê là cho được ngay!" - Lý Tương Nhi vô cùng bức xúc - "Còn một tuần nữa là chương trình chạy rồi. Chúng tôi đều đã chốt hết với bên sự kiện xây dựng sân khấu biểu diễn theo kích thước của quảng trường, ông... Ông như vậy thì chúng tôi biết làm sao chứ?".
"Xin lỗi, nhưng tôi cũng không còn cách nào khác... Phía bên kia, họ cũng rất gấp!" - Ông ta nói - "Hơn nữa bọn họ còn là tứ đại gia tộc Dương thị, chúng tôi thật sự không đụng tới nổi đâu... Mấy người thông cảm, tìm chỗ khác mà thuê đi!".
"Dương thị? Dương thị cái gì chứ?" - Lý Tương Nhi gay gắt - "Ông có biết bà chủ của chúng tôi là cháu gái của Dương chủ tịch và là vợ của Hà tổng không?".
Nghe đến Hà tổng, mặt ông ta liền tái mét, lại quay sang Vân Ninh đang đứng đó. Đúng là gương mặt xinh đẹp hệt như in trên trang bìa các tạp chí lớn nhỏ, ông kêu gào thốt lên.
"Hà phu nhân, tôi... tôi...".
"Dương Vân Ninh, chị còn mặt mũi mà tới đây à?" - Một giọng cao vút cất lên, cô quay đầu nhìn lại. Dương Tử Kỳ hất cằm cao ngạo nói với cô - "Chị thân là cháu gái Dương gia mà lại ở đây muốn chiếm đoạt địa điểm với nơi đã từng nuôi lớn chị. Vân Ninh, chị cũng không chịu dùng đầu mà nghĩ xem, bản thân mình đây là vô ơn ở mức độ nào rồi chứ?!".
"Cô...".
Lý Tương Nhi rõ ràng không biết cái cô gái phách lối kia là Dương Tử Kỳ. Nhưng dù là ai, sao có thể dùng cái giọng ngang ngược như vậy để đến đây chứ? Cô còn định chạy đến muốn lý sự cho rõ ràng thì đã bị Vân Ninh ngăn lại.
"Dương Tử Kỳ, chỗ này là do công ty chúng tôi thuê trước, không phải chúng tôi cố ý muốn cướp địa điểm của mấy người, nhưng nhân viên sự kiện đều đã đo đạc và chuẩn bị hết sân khấu và đồ trang trí các thứ cho sự kiện này rồi".
"Ồ, thế chúng tôi thì không như vậy sao?" - Dương Tử Kỳ chỉ cần nhớ đến chuyện bại hoại và mất mặt tối hôm đó liền cảm thấy như bị sỉ nhục. Cô ta càng tức tối càng muốn thách thức Vân Ninh - "Bản thân chị đã bàn bạc với tôi thế nào? Vậy mà bây giờ chị vẫn tiếp tục làm Hà phu nhân? Dương Vân Ninh, chị thật xảo trá. Khẩu thị tâm phi!".
Vân Ninh rất rõ cô ta đang muốn nói đến chuyện gì. Sắc mặt chuyển sang tái xanh.
Chuyện này là cô sai trước...
"Tôi không cố ý... Tự bản thân cô không...".
Dương Tử Kỳ xoay người. Một cái vung tay đã tạt "bốp" xuống mặt Vân Ninh một cái rát cháy. Lý Tương Nhi hoảng hốt đỡ lấy cô.
"Chị đừng có hòng nhắc lại chuyện đó ở trước mặt tôi. Chị không có tư cách!" - Cô ta hét toáng lên - "Nếu chị còn không biết điều thì đừng trách tôi đi nói chuyện xấu mà chị làm cho tất cả mọi người cùng biết!".
Lý Tương Nhi giận tới run người, định đuổi theo Dương Tử Kỳ nói cho rõ trắng đen, nhưng lại bị Vân Ninh níu lại.
"Thôi bỏ đi em, chúng ta lựa nơi khác vậy!".
Lý Tương Nhi không can tâm, đứng đó giậm giậm mạnh gót giày cao nhọn xuống sàn.
"Chị Ninh, sao chị có thể như vậy chứ? Cô ta rõ ràng quá đáng, đã cướp địa điểm tổ chức, còn đánh chị. Chị nghe em, chị phải nói với Hà tổng, anh ấy nhất định sẽ...!".
Cô nghiêm mặt lườm Lý Tương Nhi.
"Không được nói!".
Cô ta tức đến trợn tròn mắt.
"Thế sao được?!" - Lý Tương Nhi không muốn bỏ qua chuyện này - "Cô ta đánh chị mà chị cũng nhịn được sao? Chị Ninh, chị là Hà phu nhân đó!".
"Thì sao?" - Cô hỏi lại - "Tôi là Hà phu nhân nên không thể tự lo cho bản thân mình có phải vậy không?".
Lý Tương Nhi thở dài, chẳng hiểu sao Vân Ninh đột nhiên tức giận với cô, không phải là nên tức giận với Dương Tử Kỳ mới đúng hay sao?
"Chị biết ý em không phải vậy mà!".
Vân Ninh cúi đầu, thấy mình có hơi quá lời. Cô biết Lý Tương Nhi muốn giúp cô nên mới nói vậy.
"Xin lỗi nhé. Tôi...".
Cô thật sự không muốn Hà Hải Đông biết chuyện. Nếu mọi chuyện vỡ lở... Tiếng của ông thầy bói văng vẳng bên tai cô.
"Chị xin lỗi gì vậy chứ? Đây đâu phải là lỗi của chị. Em là sợ chị hiền quá sẽ bị người ta hiếp đáp nên mới nói vậy thôi!".
Lý Tương Nhi trông thấy vết đỏ rõ mồn một in đậm trên má Vân Ninh, cảm thấy cho dù cô không báo cáo với Hà tổng chuyện này, người khác chắc chắn sẽ nói!
"Thôi... chúng ta đi tìm địa điểm khác vậy...".
Lý Tương Nhi thấy tiếc nuối.
"Chúng ta thật sự cứ bỏ qua như vậy ạ?".
"Ừ...".
"Nhưng chúng ta đã chi rất nhiều tiền để dựng sân khấu đó!".
Thấy Vân Ninh không nói gì, Lý Tương Nhi chỉ còn biết im lặng đi theo cô. Đây là tâm huyết của cả đội Marketing, cứ như vậy bị huỷ bỏ, thật khiến người ta nhụt chí, lại còn là bộ sưu tập đầu tiên được quảng bá rộng rãi như vậy nữa chứ?!
Bọn họ khảo sát khắp các nơi trong khu vực trung tâm thành phố, vẫn chưa tìm được nơi nào thực sự ưng ý. Vân Ninh có hơi choáng váng do quá mệt mỏi. Chân cuốc bộ cũng muốn rã rời. Hiện tại là mùa hè, đang ở khoảng thời gian nóng bí bách nhất.
"Hay chúng ta dừng lại một chút, nghỉ ngơi uống nước đi".
"Không được. Chúng ta phải đi tìm được địa điểm mới trước tối nay. Không thì bên sự kiện sẽ lo không kịp mất...".
Lý Tương Nhi thấy cô cứ nhẫn nhịn, kiên cường như vậy cũng không có cách nào khuyên giải. Đi thêm được ba điểm thì thấy sắc mặt của cô rất không tốt. Hai tay chống trên gối, thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại, gương mặt trắng bệch.
Lý Tương Nhi còn định chạy đến đem cho cô một chai nước thì đã thấy bóng của một người đàn ông to lớn đi đến trước, chắn ở trước mặt. Cô ta ngẩn ra, vui mừng trong thoáng chốc.
"Hải Đông?" - Vân Ninh bất ngờ bị bế xốc lên, không khỏi có chút hoang mang. Đặc biệt là khi thấy ông chồng ở tận bên Mỹ của mình đột nhiên xuất hiện - "Sao chú lại về nước rồi?".
Gương mặt Hà Hải Đông lấp lánh dưới ánh ban mai. Ánh nắng rọi xuống sống mũi cao thẳng của anh, vẽ nên đường nét thanh thoát vô cùng. Mắt anh cong cong, để lộ ý cười hạnh phúc, rồi đột nhiên hạ xuống khi thấy vệt đỏ trên mặt của Vân Ninh.
"Mặt em sao vậy? Bị ai đánh à?" - Anh nghiêm khắc hỏi.
Cô vội quay đi, dùng tóc che mặt.
"Không có!".
Hà Hải Đông tức tốc đặt cô xuống bệ ghế đá gần xuống, vén tóc cô ra nhìn.
"Khốn kiếp, kẻ nào không biết chừng mực lại dám đánh vợ của Hà Hải Đông này?".
Anh gằn lên rồi bỗng liếc qua Lý Tương Nhi. Cô gái rúm ró, run rẩy trước ánh nhìn gầm gừ của anh.
"Hải Đông... Em bất cẩn thôi, chẳng liên quan đến ai cả!" - Cô ôm lấy mặt anh, xoay về mặt mình nói - "Chú về đây còn chưa kịp để ý đến em, đã muốn giết người rồi?".
"Thế này mà vẫn bị nói rằng không để ý đến em ư? Em vừa nói nhớ là tôi đã ngay lập tức thu dọn đồ đạc lên phi cơ về đây..." - Hà Hải Đông chằm chằm nhìn cô, còn phát hiện ra gương mặt cô không chút khí sắc - "Rồi em nói tôi nghe xem, em làm sao vậy hả?".
"Em..." - Cô mệt mỏi ôm lấy bụng mình - "Em bị sốc hông thôi, nghỉ chút sẽ không sao...".
"Đau ở đâu?" - Anh chạm vào bụng cô thăm dò - "Ở đây hay ở đây?".
Lúc anh chạm vào phần bụng dưới, Vân Ninh hít sâu một cái.
"Không phải do tử cung em có vấn đề chứ?...".
"Chắc không phải đâu" - Cô yếu ớt nói - "Có thể là em bị sốc hông thôi...".
Thấy Lý Tương Nhi vẫn cứ đứng đó ngoan ngoãn nhìn màn tái ngộ đầy tình tứ của cô và chồng, Vân Ninh có hơi mắc cỡ. Cô nói.
"Hay em cứ về trước đi. Chuyện này... để chị tự mình lo là được rồi...".
Lý Tương Nhi gật gật đầu. Có ông chủ ở đây rồi, chuyện gì cũng có thể giải quyết. Cô đã có thể tan làm. Ôi, làm sao để kiểm được một người chồng như ông chủ đây chứ?
Hà Hải Đông ngước nhìn cô.
"Chuyện gì vậy?".
Cô lảng tránh nói cho anh biết.
"Tụi em không thuê được quảng trường Unicorn. Hiện tại đang phải tìm một địa điểm tổ chức sự kiện mới".
"Chuyện này không phải lo nữa. Anh sẽ tìm địa điểm mới tốt hơn cho em. Chúng ta đi bệnh viện đi!".
Vân Ninh hốt hoảng.
"Sao lại đi bệnh viện rồi chứ? Em có làm sao đâu?".
Cô thật sự lo giống như lần trước, đang không làm sao khám cái phát hiện ra bị vô sinh...
"Đã đau đến vậy rồi còn không chịu đi?!".
Cô nhăn mặt phản đối.
"Em hết đau rồi!".
"Thật không?".
"Thật mà!".
Hà Hải Đông dò dẫm sờ trên bụng cô, thấy Vân Ninh không có chút phản ứng gì thì mới thở phào một cái.
"Được. Vậy chúng ta về nhà đi!".
Anh bế chắc cô trên tay, đem cô trở về trong con xe ngồi nghỉ. Không khí mát rượi trong xe dễ chịu hơn cái nắng chang chang ở bên ngoài. Hà Hải Đông rút khăn ra, chầm chậm lau mồ hôi cho cô.
"Em xem em kìa! Còn nói em không phải đứa trẻ lên ba? Sao không biết tự chăm sóc gì cả?".
Cô uất ức nói.
"Lúc em tự chăm sóc không thấy có chú ở đây".
Ai biết anh lại về nhanh như vậy chứ?
Hà Hải Đông rút điện thoại ra. Vân Ninh không biết bên trong có gì mà hàng mày đen rậm của anh mỗi lúc một cau chặt. Tay còn lại của anh siết chặt lấy tay nhỏ của cô. Anh vừa mới xuống máy bay đã ngay lập tức đi tìm cô. Tất nhiên gần hai mươi tiếng ở trên máy bay chưa từng kiểm tra điện thoại.
"Chú... có chuyện gì à?".
Anh liếc đến cô nhưng không nói gì, ra lệnh cho tài xế.
"Chúng ta không về nhà nữa mà sẽ đi qua biệt thự họ Dương một chuyến!".
P/s: 55 vote ra tiếp nhe mí bợn