Trong căn phòng tĩnh lặng bỗng dưng từ trên bàn phát ra tiếng reng điện thoại liên tục. Diệp Phong đứng lên tiến lại nhấc tay cầm lên hỏi:
- Chuyện gì?
Tiếng nói từ trong loa phát ra nhã nhặng:
- Thưa chủ tịch, tối nay lúc 19h tập đoàn C.P sẽ tổ chức một bữa tiệc rượu lớn. Bên đó vừa gửi một thư mời.. Ngài có muốn đến tham dự không ạ?
Diệp Phong định mở miệng từ chối lời mời thì bỗng trên môi anh nở một nụ cười nham hiểm như vừa nảy ra ý tưởng gì đó, anh liền đáp lại:
- Được rồi, bảo bên họ tối nay tôi sẽ đến dự.
- Vâng.
Anh úp máy xuống bàn rồi lại nhấc lên. Tay bấm bấm số:
- Tiểu Minh à? Cậu mau gọi tổ trưởng phòng nhân sự bảo Hạ Lạc Phàm lên đây cho tôi gấp! Tôi muốn thấy cô ta trước mặt trong vòng 5 phút.
Tiểu Minh chưa kịp trả lời thì Diệp Phong đã ngắt máy ngang. Anh lấy tay che ngang miệng, anh cố nhịn cười nhưng không thể. Sự hạnh phúc dường như đã ngập tràn trong đôi mắt anh..
--------------------
- Anh gọi.. gọi tôi có gì à? Lạc Phàm hỏi.
Trong đầu cô dường như cảm nhận được sắp có chuyện xui xẻo xảy đến. Đôi mắt chớp chớp đợi câu trả lời của Diệp Phong.
- Hôm nay tôi cho cô nghỉ phép một ngày!
Lạc Phàm nghe vậy, cười rạng rỡ, giọng điệu vô cùng ngạc nhiên:
- Thật saoo? Anh nói thật hả??
- Thật. Nhưng đương nhiên là ngày nghỉ đó cô sẽ đi với tôi!
Đôi mắt vui mừng của Lạc Phàm lập tức chuyển thành ánh mắt bỡ ngỡ:
- Đi.. đi đâu cơ?!
- Theo tôi rồi biết - Diệp Phong cười nham hiểm.
Dứt lời, anh liền đi khỏi cửa xuống thang máy và bước khỏi công ty.
Lạc Phàm cố nén cảm xúc bất hạnh của mình. Cô ngoan ngoãn đi theo sau anh.
- Lên xe! - Diệp Phong bảo.
Lạc Phàm nghe vậy đành lên xe ngồi. Diệp Phong lái xe nhanh đi mất hút. Giọng Lạc Phàm ấp úng:
- Anh sẽ không bỏ tôi lại đi bộ như lần trước nữa đấy chứ?!
Diệp Phong nghe vậy liền nhớ chuyện hôm đó bỗng có chút khó chịu:
- Cô nhiều lời quá đấy!
Lạc Phàm cũng đành im lặng chấp nhận số phận. Đến nơi, Diệp Phong quay sang cô bảo:
- Đến rồi. Cô xuống xe đi..
Lạc Phàm bước chân xuống đường, mắt nhìn vót lên cao. Một shop thời trang vô cùng sang trọng đập vào mắt cô. Nếu nói ra thì nó to giống như một công ty hơn là một cái shop. Cô có chút choáng váng, liền quay đầu qua hỏi Diệp Phong:
- Anh đưa tôi đến đây làm gì?
Diệp Phong nhìn qua im lặng một lúc rồi đáp lại:
- Đương nhiên là đi mua sắm. Cô là đồ ngốc à?
Lạc Phàm có chút không hiểu, giọng lắp bắp hỏi:
- Mua.. mua sắm ư? Để.. để làm gì cơ?
- Ha~ Đương nhiên là đi dự tiệc rượu với tôi tối nay rồi!
- Hả.. hả???
- Hả hả cái đầu nhà cô. Lắm lời. Đi vào trong với tôi!
Lạc Phàm cố nhắm mắt lấy lại bình tĩnh. Cô lê bước đi theo Diệp Phong vào trong..
----
- Chào Hứa tổng! Ngài cần gì ạ? - Một cô nhân viên ăn mặc lịch thiệp chạy ra chào.
Diệp Phong mắt nhìn phía trước lạnh lùng đáp:
- Tìm cho tôi một chiếc váy dạ hội thật đẹp cho cô gái này!
Cô nhân viên nhìn tổng quát Lạc Phàm từ đầu xuống chân. Lạc Phàm thấy thế có chút ngượng ngùng..
- Mời tiểu thư vào trong xem thử ạ! - Cô nhân viên lịch sự đưa tay mời.
Lạc Phàm cùng Diệp Phong vào trong xem.. Cứ như một thiên đường thời trang vậy! Cô cười thích thú.
- Đây là tất cả mẫu váy dạ hội đẹp nhất được nhập khẩu từ nước ngoài. Mời tiểu thư và Hứa tổng xem qua. Tôi xin phép.
Diệp Phong gật gật đầu. Cô nhân viên thấy thế liền đi ra ngoài.
- Cô thích mẫu nào thì lấy. Chọn được rồi thì thay thử cho tôi xem.
Lạc Phàm nhìn Diệp Phong rồi quay qua xem các mẫu váy. Cô lấy một mẫu rồi chạy vào phòng thay. Từ trong chiếc màn. Cô bước ra như một thiên thần nhỏ. Diệp Phong nhìn không thèm chớp mắt. Vài giây lấy lại bình tĩnh, anh đứng lên nhìn cô từ trên xuống rồi đi lại phía sau cô. Ánh mắt như phát hiện được điều gì, Diệp Phong không hài lòng bảo:
- Mẫu này không được!
- Tại sao? - Lạc Phàm thắc mắc hỏi.
- Phần lưng bị lộ ra quá nhiều. Tôi không thích.
Lạc Phàm lắc nhẹ đầu chọn lại một chiếc váy khác đi vào trong..
...
- Bộ này cũng không được! Phần chân đùi bị hở quá nhiều! Chọn cái khác!
...
- Cũng không được! Khe ngực cô lộ hết ra rồi!! Tiếp tục!
Lạc Phàm mặt tối sầm. Cô cố giữ kiên nhẫn tìm một bộ váy thật kín đáo!
Vài phút sau...
Diệp Phong cau mày quát:
- Tôi không thích mẫu này! Quá đơn giản. Chẳng cuốn hút gì cả! Bộ khác!
Lạc Phàm nghe vậy liền mất bình tĩnh, cô nói to:
- Anh muốn tôi thế nào mới vừa lòng đây? Thay nhiều vậy mà anh vẫn không vừa ý chiếc nào! Hở hang thì anh không chịu, kín đáo thì anh không thích??
Diệp Phong đứng lên tiến gần Lạc Phàm đưa miệng lại gần trán cô nói khẽ:
- Đó là do cô không có khiếu thẩm mĩ thôi! Nhìn tôi chọn mà học hỏi!
Lạc Phàm đành ngồi xuống ghế nhìn anh chọn váy. Một lúc sau, Diệp Phong đứng trước mặt cô đưa ra một bộ váy:
- Thay cho tôi xem!
Lạc Phàm im lặng cầm mẫu váy vào trong. Vài phút sau, cô vén màn bước ra xinh đẹp như một đại minh tinh thật sự. Chiếc váy khoác lên màu đỏ huyết, không quá cầu kì cũng không quá đơn giản. Đường nét và viền vô cùng tinh tế. Bộ váy không quá hở hang. Chỉ để lộ một chút da thịt ở phần chân và lưng. Hoạ tiết và hoa văn trên váy vừa ma mị vừa cuốn hút vô cùng. Chất liệu vải của chiếc váy bó sát vào 3 vòng của Lạc Phàm, tôn lên các nét của đường cong, trông rất quyến rũ và hút mắt..
Diệp Phong cười hài lòng, giọng trêu ghẹo Lạc Phàm:
- Thế nào? Cô còn không thừa nhận mắt thẩm mĩ mình kém? Tôi chỉ việc chọn bừa thôi là đã được như này rồi! Cô đúng thật vừa hậu đậu vừa ngốc mà.
Lạc Phàm lườm nhẹ Diệp Phong một cái. Nhưng cô thật sự không thể phủ nhận rằng Diệp Phong không nói đúng.. Cô ngượng miệng, đáp:
- Tôi.. tôi ngốc mặc tôi! Liên quan gì tới anh? Uhm~ Uhm~..
Vừa dứt lời, Diệp Phong đã kề môi hôn Lạc Phàm. Cô bị cưỡng hôn nhất thời không thở được. Bàn tay yếu ớt đẩy đẩy anh ra. Diệp Phong thả lỏng người, giọng nói đầy kiêu ngạo:
- Ai bảo cô tôi không liên quan? Mẹ tương lai của con tôi thì tuyệt đối không được kẻ khác coi thường!
Lạc Phàm nghe vậy liền đỏ hết cả mặt. Tim cô đập thình thịch liên hồi. Giọng ấp úng đáp:
- G..gì chứ? Anh.. nói lảm nhảm gì thế?? Đừ..đừng đùa nữa! Tôi chọn được mẫu rồi. Chúng..chúng ta đi thôii!! ~