Nhìn thấy biểu cảm xấu hổ của Lạc Phàm. Diệp Phong cắn chặt môi cố gắng nhịn cười. Anh quay về hướng Exit, giọng vui vẻ:
- Cô định mặc bộ váy đấy ra ngoài à? Thích nó đến vậy sao?
- Tôi quên mất!! Anh đợi tôi chút nhé. Đừng có bỏ tôi ở đây đấy :( - Lạc Phàm nói với giọng lo lắng.
- Được rồi. Tôi sẽ chờ.
Lạc Phàm vẻ mặt yên tâm chạy vèo vào phòng thay. Còn Diệp Phong thì âm thầm ra ngoài thanh toán bộ váy. Xong xuôi, Diệp Phong đưa cô về nhà..
Trước cổng nhà Lạc Phàm..
- Tối nay 18h30' tôi sẽ qua đón cô. Đừng có quên đấy!
- Tôi biết rồi - Cô nói với giọng miễn cưỡng.
Lạc Phàm quay người lại thì bỗng anh nói to lên:
- Khoan đã!
- Chuyện gì nữa vậy.. Hứa tổng Đại nhân?
Diệp Phong đưa người vào trong lấy ra cả chục chiếc túi giấy. Nhìn vào trong mà hoa cả mắt, chỉ toàn là quần áo, giày và trang sức nữ đắt giá..
Chưa kịp xem phản ứng của cô thế nào, anh đã vội lái xe chạy đi mất hút.. Lạc Phàm cầm nặng cả tay. Cô cố định hình lại mọi sự việc. Lạc Phàm thở dài một tiếng rồi lê bước chân vào nhà với vẻ mệt mỏi. Cô thật sự không biết đây là chuyện tốt hay xấu nữa..
"Bên cạnh anh ta đâu thiếu người đẹp! Nhưng tại sao lại phải là mình chứ? Mặc kệ đi, tối nay nhất định phải thật xinh đẹp. Nếu không hắn ta lại bảo mình làm xấu mặt tập đoàn Vador thì khổ.."
--------------------
Khoảng 6h30, trước nhà Lạc Phàm:
*Bim bim..* (Tiếng còi xe)
Lạc Phàm nghe thấy tiếng còi xe phát ra liền nhận ra xe "hắn" đã tới. Cô vội đóng cửa phòng đi xuống. Trước mặt Diệp Phong bây giờ là ai vậy? Là Lạc Phàm hôm qua hay là một tiểu công chúa xinh đẹp? Diệp Phong như người mất hồn nhìn cô..
Lạc Phàm mặc bộ váy dạ hội trông vô cùng lịch thiệp và nhã nhặn. Mái tóc búi cao lả lơi vài sợi kiểu Pháp rất ưa nhìn. Màu váy đỏ tôn lên nước da trắng mịn của cô. Đôi mắt đen huyền long lanh chớp chớp hàng mi dài cong vút. Màu son trên môi được chọn tone đỏ sẫm nhìn vô cùng sang trọng.
Lạc Phàm thấy Diệp Phong như người đứng hình. Cô đưa tay giơ giơ trước mặt anh. Diệp Phong giật mình, khuôn mặt đỏ bừng lên vì ngượng. Anh ấp úng bảo:
- Cô làm trò gì thế? Lên xe!
Lạc Phàm như biết điều gì đó. Cô cười mỉm bước lên xe ngồi. Trên đường đi, Diệp Phong không ngừng nhìn vào gương chiếu hậu để ngắm cô. Mỗi lần như thế, tim anh cứ như là không ngừng đập thình thịch. Anh vờ ho lên vài tiếng để giải toả bớt đi không khí căng thẳng trong xe..
-------
Diệp Phong phanh xe gấp. Lạc Phàm mất thế ngã nhào về phía trước. Cô nói với vẻ mặt bất bình:
- Có phanh gấp cũng phải nói tôi chứ!! Lỡ tôi bị thương thì sao??
- Nếu như cô bị thương. Tôi sẽ cưới cô và yêu cô cả đời! - Diệp Phong thản nhiên đáp.
Lạc Phàm lại đỏ mặt lần nữa. Lần này cô thật sự không biết nói gì để đáp trả Diệp Phong. Cô thật sự á khẩu!
Diệp Phong mở công tắt khoá. Anh cùng Lạc Phàm bước xuống xe. Cô thật sự ngạc nhiên. Phía trước cô bây giờ là hàng tá phóng viên đã đợi từ trước vây quanh lấy Diệp Phong. Anh không hề phản ứng gì mà lạnh lùng nói với cô:
- Khoác tay tôi.
Lạc Phàm ngoan ngoãn choàng lấy tay anh. Tay trong tay cùng nhau vào trong. Vừa vào tới cửa. Tất cả như bị đứng hình trước vẻ đẹp sang trọng của hai người trước mắt. Tiếng xì xào của đám đông vang lên giòn giã..
[Chà! Tôi không ngờ chủ tịch tập đoàn Vador lại đến dự đấy]
[Cô gái bên cạnh là ai thế? Tôi chưa thấy cô ta trên báo chí bao giờ!]
[Cô ta quyến rũ thật đấy, người tình mới của Hứa tống sao??]
[Ghen tị chết mất!]
[Con nhỏ đó dám nắm tay Hứa tổng kìa!!]
Lạc Phàm lắng tai nghe tiếng bàn tán. Cô có chút lo sợ và ngượng ngùng. Diệp Phong để ý thấy liền trấn an cô:
- Đừng nhìn, đừng nghe gì cả. Có tôi ở đây rồi. Tôi sẽ bảo vệ cô! Yên tâm nhé?!
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh dịu dàng đến vậy. Thật ấm áp. Lạc Phàm thật sự không ngờ sau khi nghe anh nói thế lại có thể khiến cô cảm thấy bình yên và hạnh phúc đến vậy! Cô mỉm cười nhìn xuống đất:
"Ở cùng anh ta cảm giác thật dễ chịu.. Xem ra thì hôm nay đến đây không đến nỗi gọi là phí công vô nghĩa rồi.."