Yêu Nghiệt, Buông Tha Ta

Chương 34




Gió thổi bên người, gió ru bên tai. Cảm giác được trong vòng tay của hắn, nhảy nhót giữa không trung thật tốt. Ta mơ màng nhớ lại những khoảng thời gian trước đây, lúc cùng hắn trong sơn cốc đó. Những ngày tháng chỉ biết thơ thẩn, được hắn quan tâm, được hắn ôn nhu, đôi khi như trẻ nhỏ, đôi khi bá đạo như một ông hoàng. Gương mặt hắn vẫn như xưa yêu mị, vẫn như xưa, không đổi. Có lẽ khuôn mặt đó sau trăm năm, sau ngàn năm vẫn sẽ không đổi. Còn ta thì sao? Chỉ cần hai mươi năm nữa thôi, ta sẽ trở thành một bà cô già lọm khọm, một bà cô khó tính và cộc cằn, nhỉ? Nếu như…

“Cần nhi a, ngươi đang nghĩ gì nha?” Bạch Hồ vừa nhún chân, vừa nhướng mày nhìn ta. Khóe miệng hắn mang theo ý cười.

“Ta đang nghĩ ngươi có thể hay không làm cho ta quên đi ngươi.” Ta nhìn về phía trước vô định.

“Hư, không cần phải như vậy nói dối ta.” Hắn lấy tay dí vào trán ta, giả vờ nghiêm mặt.

“Ta không có nói dối. Vốn là sẽ nghĩ đến điều đó, là do ngươi cắt đứt suy nghĩ của ta!” Ta lấy tay choàng qua cổ của hắn, siết chặt. Tên này thật biết dọa người. Như thế nào đang ôm ta bằng hai tay lại đi thả một tay ra để chỉ trỏ trán ta nha!

“Cần nhi a, ta thích ngươi.” Đang bay qua một vùng đất trống toàn cây với cỏ, hắn tự dưng thốt ra một câu kinh điển làm ta kinh hoảng, giật mình ngước mặt lên nhìn hắn! “Ngươi xấu như vậy, ta cũng thích ngươi. Cho nên khi ngươi có xấu hơn đi nữa, ta vẫn sẽ thích ngươi.” Hắn nhìn sâu vào ánh mắt ta, nói rõ ràng từng câu, từng chữ.

“…” Nghe hắn nói vậy, ta rất cảm động. Bất quá, hiện tại ta là xấu lắm sao?? Sờ sờ lên mặt, vẫn ổn mà, da không nhăn, không mụn, không tàn nhan, mũi không xẹp, răng không hô không móm, mi mày cũng rõ ràng thôi… Chỉ là, mặt ta giờ phút này có chút nóng nóng.

“Không cần nghĩ nhiều. Dù ngươi già đi, dù ngươi chết đi, dù là kiếp này, dù là kiếp sau, ta vẫn sẽ cứ như vậy thích ngươi. Chỉ cần ngươi không ghét bỏ ta, không cần tìm cách quên ta, ổn?” Hắn khẽ cụng trán với ta, chóp mũi chạm vào nhau, ánh mắt cũng đã quấn quýt lấy nhau. Trong mắt nhau, chỉ còn hình bóng của đối phương. Cho dù ta có thay đổi đến như thế nào, hắn vẫn sẽ thích ta, là như vậy sao? Là thật sự sao?

“Là thật sự.” Bạch Hồ đáp lại suy nghĩ trong ta.

“Ân. Ta đã biết.” Nói rồi, ta vươn người lên một chút, liền chạm vào bờ môi mỏng mềm mại của hắn. Ta đã hôn hắn…

Bạch Hồ đỏ mặt, quay sang nơi khác. Nói không phải quá, nhưng thái độ của hắn có cần phải như vậy không? Chẳng phải lúc ở dục trì, bọn ta còn làm nhiều chuyện xa hơn như vậy sao? Này là giả tạo đi.

Ta hùng hổ lấy tay nâng lấy khuôn mặt hắn, bắt hắn quay mặt sang nhìn ta. Sau đó như hổ đói mà cuồng nhiệt hôn hắn. Vốn nên là như vậy!

“Cần nhi, không cần phải khiêu khích tính nhẫn nại của ta.” Bạch Hồ tránh đi môi của ta, nhíu mày nói.

“Ta hôn ngươi lại khiến ngươi khó chịu đến như vậy sao?” Ta bực mình hỏi hắn. Một chút lãng mạn không phải sẽ tốt hơn sao?

“Ta sợ ta sẽ không kiềm chế được bản thân mình.” Bạch Hồ khẽ gầm. Ta cảm thấy được phía dưới của hắn cũng đã bắt đầu giương cờ.







Ta ngó lơ sang chỗ khác.





Hớ hớ, chỉ cần như vậy cũng sẽ làm hắn nổi lên dục vọng? Này là, hắn có phải đang trong thời kỳ động dục? Ta lấy tay che lấy miệng, ngăn không cho mình bật cười.

“Nga~ Ngươi không cần nghĩ bậy.” Hắn búng đầu ta một cái, sau đó tiếp tục ôm lấy ta mà bay đi. Bay về nơi chỉ có hai người cùng nhau sống đến khi ta chết đi. “Ta sẽ đưa ngươi về lại sơn cốc.”

Ta ngoan ngoãn tựa đầu vào ngực hắn. Lặng nghe nhịp đập từ con tim hắn. Ừ thì, bọn ta sẽ cùng nhau sống thật vui vẻ, an nhàn trong sơn cốc, sẽ không còn ai quấy rầy bọn ta nữa… Gió vẫn thổi bên tai, tóc đen cùng bạch y phất phới trong gió, mông lung như một bức tranh thần tiên. Như vậy, thật nhẹ nhàng, ta lại được cùng hắn. Là thiên trường địa cửu, là vĩnh viễn như một.

Nhưng mọi chuyện vốn không có như vậy suông sẻ…

Trên đường về lại sơn cốc thì hai người bọn ta gặp Hạ Minh và Mộc Linh. Hai sư huynh muội của bọn họ tấn công từ trên cao, rất nhiều bùa nổ được rải ra trong không trung, rất nhiều vòng sáng màu vàng được thiết lập, Kích Mộc cứ nhắm thẳng bọn ta mà tới. Bạch Hồ mặt không đổi sắc ôm lấy ta tránh né, miệng cư nhiên còn cười như không cười. Ta biết, hắn là đang giả vờ như không xem bọn họ ra gì. Bởi lẽ, ta cảm nhận được thứ chất lỏng ấm nóng đang chảy trên lưng hắn. Là máu!

“Ngươi ổn chứ?” Ta ngu ngốc hỏi, một câu hỏi vô dụng.

“…” Hắn không trả lời ta, chỉ cười như không có gì.

“Bạch Hồ, ngươi nghe ta. Hãy bỏ ta xuống nếu ta làm ngươi vướng tay vướng chân.” Ta nói vào tai hắn.

“Là tiểu Bạch, ngươi quên rồi sao?” Miệng hắn vẫn duy trì nụ cười, hướng ta hỏi.

“Ân, tiểu Bạch. Nếu ta có làm ngươi vướng tay vướng chân, hãy bỏ ta xuống, ổn?” Ta lớn tiếng nói, cố gắng át lại tiếng “bùm bùm” xung quanh.

“Đừng ngu ngốc nữa. Thả ngươi xuống thì ngươi chỉ có nước tìm chết.” Bạch Hồ vừa đáp vừa lách người né tránh sự tấn công của Kích Mộc.



“Nếu vậy thì ngươi muốn ta và ngươi cùng chết sao?” Hắn không thấy rằng nếu cứ như vậy thì đến lúc hắn đuối sức, cả hai đều sẽ gặp nguy hiểm.

“Ta nguyện ý.” Bạch Hồ nhìn ta, mỉm cười như thể chuyện đó làm hắn hạnh phúc khôn ngân.

“…” Này là, có phải cha đang hỏi hắn có nguyện ý lấy ta hay không đâu a!

Rồi thì “bụp” một cái, một luồng sáng trắng hình cầu đang bao lấy ta và hắn. Ta hốt hoảng, đây chắc hẳn là do Hạ Minh tạo ra đi?

“Không cần lo. Thứ này sẽ bảo vệ ngươi.” Bạch Hồ thả ta ra, ánh mắt mang theo buồn bã mà buông tay.

Ta bị rơi xuống đất, quả cầu cũng theo ta, tách xa Bạch Hồ. Quả cầu ánh sáng quả thực bảo vệ ta khỏi sự tấn công của mọi thứ xung quanh. Nó lăn lăn ra chỗ an toàn. Từ chỗ đó, ta có thể thấy được Bạch Hồ. Hắn đứng giữa trời xanh, ánh mắt dõi theo ta. Ta thấy hắn đạp lên một cái vòng màu vàng để nhảy lên cao hơn tránh Kích Mộc. Lo lắng nhìn chân hắn, may mắn không như yêu hồ năm đuôi, hắn vẫn ổn.

“Cần nhi, khi ta đã mọc xong cái đuôi thứ tám, ta sẽ đến đón ngươi, ngươi sẽ chờ ta, ân?” Từ trên cao, hắn khẽ mấp máy môi, kì lạ là ta vẫn nghe rõ những gì hắn nói. Ta hướng hắn hét thật to. “Ta sẽ chờ ngươi!”

Không biết hắn có hay không nghe ta, hắn như một con chim gãy cánh, rơi xuống, biến mất trong đám hỗn loạn.

Hạ Minh và Mộc Linh cũng đã dừng tay lại. Hai người họ chạy lại tìm kiếm Bạch Hồ. Còn ta thì vẫn đứng bần thần nơi đó, bên trong quả cầu màu trắng, và tin tưởng rằng một ngày nào đó, Bạch Hồ sẽ lại đến mang ta đi, khi hắn đã là một con bát vĩ…